Dịch giả: Vivian Nhinhi
Thượng Quan Mẫn Hoa thầm than một tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt con, nhẹ giọng hỏi: “Thành Thành, nhớ phụ hoàng con lắm à?”
Chu Quảng Hoằng khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Thành Thành muốn hỏi phụ hoàng, vì sao ông lợi hại như vậy lại không thể bảo hộ mẹ? Vì sao mẹ không thể ở cùng một chỗ với phụ hoàng? Vì sao ông không thích Thành Thành?”
Thượng Quan Mẫn Hoa xoa xoa đầu con, trả lời bất đắc dĩ: “Thành Thành muốn cứu thì cứu thôi!” Thằng bé hoan hô một tiếng, Thượng Quan Mẫn Hoa không cam lòng bổ sung thêm một câu: “Nhưng bạc vẫn phải trả đủ!”
“Vâng, mẹ, con nhất định sẽ bảo Đu Đủ thúc thúc bán mình lấy bạc trả nợ, tuyệt đối không để lỗ vốn!”
Thượng Quan Mẫn Hoa bị câu này của con mình chọc cười, hòa tan một chút nỗi muộn phiền trong lòng, nhưng khi nhìn về phía Chu Thừa Hi đang được Lã Minh Vọng bảo vệ kia, không khỏi sinh lòng tức giận, chân cũng hung hăng đá tên ác nhân này mấy cái. Chu Quảng Hoằng thấy thế, vội vã tiến lên giang tay ra bảo vệ, chu miệng nhỏ, bất mãn: “Mẹ, bọn họ hiện giờ thuộc sự quản lý của con, mẹ không thể đổi ý!”
Gọi ám vệ đưa người về chỗ nghỉ, Chu Quảng Hoằng bận rộn ứng phó với chuyện chi trả phí tổn, gặp vấn đề khó, bộ dạng như ông cụ non. Nhìn tiểu viện đối diện, bóng dáng nho nhỏ của con trai vui sướng chạy tới chạy lui, nào bưng thuốc, nào đưa khăn, quạt bếp sắc thuốc vui quên trời đất, Thượng Quan Mẫn Hoa thấy ê ẩm trong lòng, nàng không thể trách con có lòng hướng về phụ thân, đây là thiên tính cha con. Nhưng khi mắng tên Chu Thừa Hi đang ở đây thì nàng không hề kiêng dè chút nào.
Chu Quảng Hoằng hàng ngày đều chạy đến chỗ nàng báo cáo tình hình trị liệu của bệnh nhân: “Mẹ, Đu Đủ thúc thúc tỉnh rồi. Ha ha, Thành Thành lợi hại chưa?”
“Mẹ, đây là khế ước bán mình của Đu Đủ thúc thúc, hì hì, bạc nợ y quán có người trả rồi!”
“Mẹ, không biết vì sao, cha lại không chịu uống thuốc. Không uống thuốc thì miệng vết thương sẽ không khép lại được, thật khó trị!”
Tên kia chết rồi mới tốt! Thượng Quan Mẫn Hoa rất vui sướng. Buông sách trong tay, lấy khăn ra lau tay lau mặt cho con, hoảng hốt phát hiện lòng bàn tay nó bị xây xát một mảng lớn, khăn ấm chạm phải mà thấy thằng bé xuýt xoa. Nàng không khỏi lạnh mặt xuống, hỏi: “Sao lại thế này?”
Chu Quảng Hoằng không dám giấu diếm, nhỏ giọng nói: “Cha lúc hôn mê không cho người tới gần, không cần biết là đại phu hay Đu Đủ thúc thúc đều bị cha đánh bay. Mẹ, mẹ đừng trách cha, là Thành Thành không nghe lời Đu Đủ thúc thúc khuyên nên mới bị thương!”
“Ừ, đi bôi thuốc đi!”
“Mẹ, mẹ không đuổi cha ra ngoài chứ?”
“Trước khi khỏi sẽ không đuổi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng người làm mẹ sao có thể bỏ qua cho kẻ làm đau con trai bảo bối của mình, cho dù là trong lúc vô ý thức.
Buổi chiều, đợi con ngủ rồi, nàng đi vào nơi người bệnh đang dưỡng thương. Đợi đến lúc nhìn thấy nàng cầm đèn đi tới, tên nam nhân chưa từng có loại biểu cảm thứ hai trên mặt kia, thế mà lại rơi lệ đầy mặt. Không để ý thân thể bị thương nặng, bò từ trên giường xuống, dập đầu nói: “Thuộc hạ tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Vết thương lành rồi thì dẫn chủ tử của anh đi, chỗ này của ta không chào đón hai người!”
Nàng nói xong liền rời đi, Lã Minh Vọng vội nhào đến quỳ gối trước mặt nàng, ngăn đường đi, đầu ép xuống cực thấp, đè xuống tiếng khóc, nhỏ giọng cầu xin: “Thuộc hạ kính xin nương nương từ bi, cứu bệ hạ!”
Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy chán ghét, đáp lại lạnh lùng: “Ta không phải đại phu.”
Lã Minh Vọng lê gối, một lần nữa ngăn cản nữ tử rời đi, hắn dập đầu nói: “Cầu nương nương từ bi, nương nương đau lòng đại điện hạ, còn xin nương nương thương hại bệ hạ.”
Đúng là định cầu đến chết đây mà, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ có thể đồng ý. Nàng cầm đèn đi vào buồng trong. Chu Thừa Hi lẳng lặng nằm ở đừng kia, hơn mười chỗ ngoại thượng đều được băng bó bằng lụa trắng, không có động tĩnh gì. Nàng đến gần hai bước, thấy rõ khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú chói mắt như quan ngọc, giờ phút này vì bị thương nặng và mất máu nhiều lại tiều tụy hết sức, trong ánh mắt kiêu hoành, cuồng vọng mơ hồ lộ ra một cỗ bi thương, tang tóc, rốt cuộc nhìn không ra vẻ đắc ý ngập tràn không ai bì nổi ngày nào.
Chu Thừa Hi trẻ tuổi, ngạo nghễ, hùng tâm tráng chí bừng bừng như Chu Thừa Hi đáng lẽ phải đang xuân phong đắc ý, quan lộ rộng mở, bễ nghễ tung hoành chứ? Xem ra, đúng là báo ứng rồi.
Thượng Quan Mẫn Hoa muốn đi, Lã Minh Vọng lại tiến thêm một bước khẩn cầu nàng bón thuốc cho Khánh Đức đế, lý do là Chu Thừa Hi nếu không uống thuốc sẽ chết. Thượng Quan Mẫn Hoa sâu sắc cảm thấy tối nay tới đây là thất sách cực kỳ, mà không bón thuốc cho hắn cũng phiền toái. Nàng vốn định gọi ám vệ cho bọn họ cứng rắn đổ vào miệng hắn, nhưng nàng còn chưa muốn bại lộ thực lực quá sớm như vậy.
Nàng vẫn muốn nhìn xem hai chủ tớ này định giỡn trò gì!
Đặt đèn lên trên bàn, lấy chén thuốc ra, múc một thìa để sát vào Chu Thừa Hi, nàng liền thấy có chưởng phong đánh úp lại, Chu Thừa Hi đang hôn mê nắm chặt cổ tay nàng, trực tiếp quăng nàng ra ngoài. Loảng xoảng mấy tiếng, bàn lật, đèn tắt, bát đổ, thìa vỡ… Trong bóng đêm, Lã Minh Vọng tay mắt lanh lẹ, phi thân cứu được nàng, kéo nàng ra cách xa người trên giường mấy trượng.
Thượng Quan Mẫn Hoa chưa hết kinh hồn, đột nhiên, nam tử đã trọng thương hôn mê suốt năm ngày như có thần tiên trợ giúp, nhảy dựng lên, lẩm bẩm: “Là nàng sao? Mẫn Mẫn, cuối cùng nàng cũng chịu đến thăm trẫm.”
Nam tử nghiêng ngả lảo đảo nhảy từ trên giường xuống, dang tay ra, khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của nữ tử, miệng hô không ngừng: “Mẫn Mẫn, nàng ở đâu? Mau trở lại, Mẫn Mẫn.”
“Mẫn Mẫn, nàng hận trẫm phải không? Vì sao mãi mà nàng không quay về gặp trẫm?”
Chỉ chốc lát sau, trong phòng đã không còn gì lành lặn, trong tiếng đổ vỡ kinh thiên động địa, xen lẫn tiếng kêu gào xé cổ họng đầy chấp nhất của Chu Thừa Hi, hắn đi chân trần ra khỏi phòng, như người mù đi lại trong sân, ôm lấy cái gì đều kêu Mẫn Mẫn, nếu phát hiện không đúng thì lập tức bỏ ra, chậm rãi quờ quạng về phía cửa lớn.
“Mẫn Mẫn, nàng đừng đi một mình, mang trẫm đi cùng đi!”
Lã Minh Vọng nhào đến, ngăn Chu Thừa Hi lại: “Bệ hạ, bệ hạ tỉnh lại đi, nương nương ở ngay trong này…”
“Cút ngay!” Chu Thừa Hi dồn sức vào một chưởng đánh bay Lã Minh Vọng, lụa trắng băng bó trên người hắn đã loang lổ máu đỏ, từ thái dương đến hai má đều chảy ra máu loãng, hắn vừa kích động lại điên cuồng, thần trí đắm chìm ở nơi nào đó không ai hay.
“Các ngươi đều thấy nàng rồi, nàng vì sao còn không đến gặp trẫm? Người hại nàng là trẫm, nàng vì sao không đến tìm trẫm đòi mạng? Mẫn Mẫn, nàng cứ hận trẫm như vậy sao? Vì sao không đến tìm trẫm đòi màng, một lần cũng không, ngay cả trong mộng nàng cũng không nguyện đi vào gặp trẫm!”
“Thiện đại sư, mau tìm Thiện đại sư đến đây cho trẫm, Mẫn Mẫn đang ở đây rồi, mau gọi hồn nàng về đi, nếu muộn nàng quên trẫm mất. Mẫn Mẫn, cho dù nàng biến thành ác quỷ trẫm cũng không để bọn họ mang nàng đi được, nhất định là đám đạo sĩ chết tiệt kia, dám bắt quỷ hồn của nàng, trẫm sẽ giết hết bọn họ. Mẫn Mẫn, trở về, mau trở về bên trẫm.”