Dịch giả: Vivian Nhinhi
Nàng cười lạnh, hộ vệ bên cạnh nàng tiến lên một bước nhận lệnh, lại hỏi: “Chủ tử, có cần điều tra Thường Tĩnh không, chuyện lần này giống như đã có mưu đồ từ trước.”
Nàng không quay đầu, đứng thẳng tắp: “Các ngươi không tin mạng lưới phòng thủ của chính mình à?”
Tất cả im lặng cúi đầu quỳ xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa quật roi ngựa nghe vút một cái: “Đứng dậy đi, không phải sai lầm của các ngươi. Mời Thái tiên sinh đến đây!”
“Chủ tử, ngài chuẩn bị…?” Bọn họ kích động đứng lên, đều lộ ra vẻ mặt báo thù rửa nhục cực kỳ mãnh liệt.
Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu ngựa, vung roi, tiến về phía đại doanh trú quân. Tới đại doanh, có người đã chờ sẵn ở trước cổng, khom người nói: “Nương nương, bệ hạ ở trong trướng lớn.”
Nàng thúc ngựa vọt vào, vứt roi xoay người xuống ngựa, xốc lên màn vải đi vào. Chu Thừa Hi đang thương lượng với Hùng Vạn Lý xem tập hợp bao nhiêu người để bắt được đám Mạc Du kỵ binh của Bắc Mạc.
Hùng Vạn Lý đóng quân ở đây nhiều năm, được trải nghiệm triệt để về thực lực của đám du kỵ binh do Vũ Mông Đạt tự mình suất lĩnh. Hắn cũng không tán thành hai bên lấy cứng đối cứng, nhưng thân là thần tử, cơ bản không thuyết phục nổi Khánh Đức Đế. Nhìn thấy Thượng Quan Mẫn Hoa, hắn vội hành lễ, cũng ám chỉ hoàng hậu ngăn cản hoàng đế lấy con dân Bắc Chu ra hi sinh vô nghĩa.
Có điều, hắn lúc này lại quên mất hoàng thái tử bị người bắt đi kia chính là mạng của Thượng Quan Mẫn Hoa.
Thượng Quan Mẫn Hoa dù có phải mất đi tất cả cũng phải cứu con trai ra, cho dù là một mình đi Cát Mạc Vương đình để đổi mạng cho con mình.
Đầu tiên, nàng tán thành việc Chu Thừa Hi dụng binh với Vũ Mông Đạt, an nguy của hoàng thái tử chính là tôn nghiêm của một quốc gia. Hùng Vạn Lý nhìn nữ tử từng cực kì thông tuệ sắc sảo trước kia, không khỏi đề cao âm lượng, nói vòng vo ngăn cản: “Bệ hạ, nếu so tốc độ với du kỵ binh của Vũ Mông Đạt, chúng ta không có ưu thế.”
Chu Thừa Hi nhìn hắn một cái, lười biếng nhắc nhở một câu: “Hoàng hậu nói như vậy, tất đã nắm chắc mười phần.”
“Nương nương, hoàng thái tử đến tột cùng có bị tướng quân Vũ Mông Đạt của Mạc tộc Bắc Mạc bắt đi hay không còn cần phải điều tra chứng thực đã. Kính xin ngài thương hại tướng sĩ Đại Chu.” Hùng Vạn Lý quỳ xuống, vẻ mặt kiên nghị, can gián rằng nền hòa bình nơi biên cảnh hai nước này vốn không dễ có được, không nên dấy lên lửa chiến đột ngột như vậy; hắn lại ám chỉ Thượng Quan Mẫn Hoa ở đây có bao nhiêu gia nghiệp rải cả ở Trú Mã Than lẫn quan thị, lửa chiến lan đến chỉ sợ là tổn thất thảm trọng.
“Không đánh bất ngờ, cũng không truy kích!” Thượng Quan Mẫn Hoa lại nói, nàng chỉ mượn binh, lúc trả lại cam đoan không mất một sợi tóc. Hùng Vạn Lý làm sao tin được, Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn về phía Chu Thừa Hi, chỉ thản nhiên đáp: “Ta muốn bọn chúng ngoan ngoãn đưa con ta về, một sợi tóc cũng không được thiếu!”
Một câu lạnh băng mà vô tình này, tràn ngập vẻ tàn khốc và quyết tuyệt.
Ngày xưa, Thượng Quan Mẫn Hoa ở Trú Mã Than giống như một vị tiểu thư khuê các nhận hết khổ cực tủi nhục của nhân gian vẫn kiên cường độc lập. Lại còn mang ý vị diu dàng của nữ tử phương Nam, hấp dẫn không bao nhiêu binh sĩ vì nàng chung tình. Giờ phút này, lại sát phạt quyết đoán, khí thế nghiêm trang, đứng chung một chỗ với Khánh Đức Đế mà không kém hơn chút nào.
Hùng Vạn Lý rốt cục á khẩu. Có lẽ hắn đã nhớ tới lời đồn từng nghe về vị ở trong Vĩnh Lạc cung kia. Nhớ tới vị hoàng hậu do chính Khánh Đức Đế tự tay chọn này – xuất thân từ Thượng Quan thế gia.
Chu Thừa Hi thấp giọng cười rộ lên, hắn đi đến bên Thượng Quan Mẫn Hoa, ôm lấy nữ tử vào lòng, ở bên tai nàng trêu đùa: “Xem ra Vạn Lý tướng quân còn chưa hiểu hoàng hậu đâu.”
Nội trướng nhất thời tràn ngập vẻ ái muội, Hùng Vạn Lý lau mồ hôi lạnh định lui ra ngoài. Đúng lúc này, thị vệ trưởng bước vào cúi đầu báo lại, thành chủ Thường Tĩnh cùng Thái tiên sinh đã đến. Nàng gật gật đầu, Chu Thừa Hi buông nàng ra, nửa ôm cả người nàng ngồi trên ghế chủ vị, cũng ra hiệu bảo Hùng Vạn Lý hãy lưu lại nghe sự an bài của hoàng hậu.
Thường Tĩnh dẫn người đi vào, cái vị được xưng là Thái tiên sinh này, tuổi chừng bốn mươi, thân hình quắc thước, vẻ mặt cao ngạo, một bàn tay thiếu mất ba ngón tay, trên tay còn đang cầm một vật bằng đồng. Ông ta làm như không nghe thấy những người khác ám chỉ, không hành lễ với Khánh Đức Đế, chỉ hành lễ với Thượng Quan Mẫn Hoa, kính cẩn hỏi: “Thượng Quan tiểu thư, xin ngài phân phó!”
“Bản vẽ mang đến chưa?” Thấy ông ta gật đầu, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ vào Hùng Vạn Lý rồi nói: “Xin tiên sinh hãy nói cho Vạn Lý tướng quân, hắn sẽ cho mượn quân giúp tiên sinh làm việc!”
Thái tiên sinh lên tiếng đáp lời, lấy ống cuộn bản đồ vẫn mang theo ra, mở nắp hộp, một trận mùi du đồng(1) nồng đậm tản ra, ông ta cẩn thận trải cuộn giấy bên trong ra. Cuộn giấy trải ra chiếm toàn bộ diện tích của mặt bàn chuyên dùng để bài binh bố trận, Thái tiên sinh không mượn kẻ tay kẻ nào khác, tự mình lấy đá chặn bốn góc của bản đồ lại.
Đây là một tấm bản đồ phòng tuyến của quan thị, trên tường phòng hộ cao mười thước được lắp các vật có hình ống dài bằng thép uy hiếp phương xa. Bên ngoài quan thị là chiến hào được bố trí nghiêm ngặt dưới mặt đất, có trang bị sẵn ván trượt, xe bọc thép cùng với ống thép dài dạng lớn. Xuống một tầng nữa là một loạt quả cầu màu đen được xếp ngay ngắn.
Thái tiên sinh dùng vẻ mặt bình tĩnh, lật qua lật lại các tờ sơ đồ bố trí, nói cho mọi người trong trướng rằng công trình đã tiến hành đến bước nào. Bố trí phòng tuyến ngoài biên cảnh đã mở rộng về trước năm trăm dặm; đạn dược màu đen kia đã chuẩn bị được ngàn viên; chỉ còn tường phòng hộ của quan thị là còn chưa được cải tạo mà thôi.
Thường Tĩnh rất bình tĩnh mà bổ sung, tài chính không đủ chính là nguyên nhân quan trọng nhất.
Thái tiên sinh chậm rãi lật đến trang cuối cùng, đó là sơ đồ cấu tạo và lắp ráp chi tiết của thứ vũ khí có tính công kích nào đó.
“Đây là vật gì?”
Mọi người kinh ngạc, bán tín bán nghi, bọn họ nhìn ra đây chính là vật được trang bị cho mạng lưới phòng bị dưới chiến hào quan thị. Thượng Quan Mẫn Hoa có lòng tin bức bách Mạc tộc Bắc Mạc tự động buông tha cho con tin, nguyên nhân tất là vì thứ này. Thái tiên sinh chắp tay không đáp, người này vô cùng lễ phép với Thượng Quan Mẫn Hoa, mọi chuyện đều coi nàng là nhất, nhưng lại luôn giữ vẻ ngạo mạn làm như không thấy tướng quân trấn thủ Trú Mã Than cùng hoàng đế đương triều vậy.
Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu, ý bảo Thái tiên sinh thu bản đồ lại. Thái tiên sinh tiếp tục lẳng lặng cuộn tấm bản đồ thả vào trong hộp đầy mùi du đồng xong, lại gọi gã sai vặt ở ngoài cửa mang sản phẩm mẫu của loại pháo đặc chế kia vào. Mọi người cái hiểu cái không. Thượng Quan Mẫn Hoa nói với vẻ hơi buồn bã; “Vật này tên là hồng y đại pháo, pháo thường chỉ có thể làm người bị thương, còn vật này lại có thể giết người, công thành lược trân, là một loại vũ khí hạng nặng.”
Ánh mắt Hùng Vạn Lý nhìn về phía Thượng Quan Mẫn Hoa lúc này có thể dùng từ “khiếp sợ” để hình dung. Chu Thừa Hi lại thản nhiên thực sự, hắn hỏi: “Hoàng hậu cần điều bao nhiêu người?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu nói với Thái tiên sinh, hai người nói nhỏ một phen, Thường Tĩnh làm một cái thủ thế, lại quay lại báo: “Hùng tướng quân, dưới chiến hào ngoài phòng tuyến trang bị ba mươi xe bọc thép. Xin phái ra ba trăm bộ binh đẩy xe, chia mỗi nhóm một xe, còn phải lấy bông gòn nút lấy lỗ tai. Sau lại cần ba ngàn trọng kỵ dàn trận, để phòng du kỵ binh đánh lén.” Hùng Vạn Lý lập tức đi huy động người, Thái tiên sinh cầm điều binh lệnh, hơi cúi người với hoàng hậu xong liền rời đi. Chu Thừa Hi nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, tia sáng trong đáy mắt lưu chuyển, u ám không rõ. Thượng Quan Mẫn Hoa hừ nhẹ một tiếng: “Anh đừng có ý đồ gì với hắn.”
Chu Thừa Hi quay đầu lại, cười mà không phải cười đáp lời: “Người trong thiên hạ, vẫn là thần dân của đế vương!”
Thượng Quan Mẫn Hoa đáp nhẹ một tiếng: “Theo lý thuyết thì là như vậy đấy, đáng tiếc, tiên đế đã khu trục bọn họ rồi.”
Chu Thừa Hi lại biến sắc mặt lần nữa, lúc này không phải bởi vì nhi nữ tình trường, mà là lửa giận của đến vương thực sự. Hùng Vạn Lý cùng Thường Tĩnh với các tướng lãnh trong trướng đột nhiên quỳ xuống, không dám động chạm đến cơn thịnh nộ của vương giả. Chu Thừa Hi khoát tay, xua hết những kẻ không liên quan ra khỏi trướng, ý muốn nói chuyện riêng với hoàng hậu.
Thượng Quan Mẫn Hoa cầm truyền lệnh phù trên đài lên, nhìn qua nhìn lại, xong lại tùy ý thả xuống: “Năm xưa tiên đế hạ chỉ xóa sổ cơ quát thuật trong cảnh nội Bắc Chu, truyền nhân các phái hoặc chết hoặc mai danh ẩn tích, nhưng kẻ bị phát hiện thì bị lưu đày ngàn dặm, hầu hết là ở những nơi hoang vắng nơi biên thành phía bắc. nếu là người khác, chỉ bằng hoàng ân mênh mông, rất có thể sẽ có người cho anh sử dụng.”
Đã là ý chỉ do Chính Đức Đế ban hành thì thị phi đúng sai hoàn toàn là chuyện chuyện người đời sau có thể đả động.
“Nhưng mà, người này họ Thái, là truyền nhân của Thái Kim (2)!” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy, Chu Thừa Hi ngẩn ra, sắc mặt cứng ngắc bất động.
=====
(1) Du đồng: là một loại quả, ép lấy dầu.
(2) Thái Kim: Chính là người ở Sở Thiện Đường học làm ngựa sắt cùng Tần Quan Nguyệt hồi xưa. Chính là người lúc lên điện diện thánh bị Chu Thừa Hi hồi đó còn là thất hoàng tử một đao chém bay đầu.