Đông Cung Chi Chủ

Dịch: Thanh Hoan

Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi thở ra, lấy trong túi ra một chiếc lược ngọc, chải lại sợi tóc đã tán loạn, tháo đồ trang sức xuống sau đó rũ tay áo, cất lược ngọc và túi đi, nhấc váy bước chầm chậm trên con đường quanh co lát đá ngập tràn ánh mặt trời.

Trên con đường nhỏ ngoài viện có một người, xiêm y lộng lẫy diễm lệ, mặt mày xinh đẹp sang sảng, bên hông còn đeo loan đao như đàn ông, sau lưng có một thị nữ đi theo. Thấy nàng xuất hiện, đối phương nhướng cặp mày rậm, giọng đầy khí thế chèn ép người: “Từ trong cấm địa kia đi ra, cô có thấy bức họa kia không?”

Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu, người này lại nói: “Từ khi Cát Mạc Vương có được nó, bắt đầu ngày nhớ đêm mong cô gái trong bức họa đó, giống như bị trúng cổ, không thể kiềm chế. Ta vốn không tin có một cô gái giống tiên trên trời như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy cô, ta tin rồi. Cô chính là cái người một khi đã đứng bên cạnh quân vương thì sẽ khiến ba ngàn son phấn mất đi nhan sắc – Thượng Quan Mẫn Hoa.”

“Công chúa quá khen, nhưng phàm là nữ nhân nhìn thấy mỹ nhân cũng khó có thể bình tĩnh đối xử nhường ấy, Vũ công chúa đúng là khí phách.” Thượng Quan Mẫn Hoa thần thái an tĩnh, cử chỉ tiến thoái đúng mực, không kiêu ngạo, không tự ti, làm vị Vũ công chúa kia càng thêm tán thường.

Vũ công chúa đi vòng quanh nàng, miệng chậc chậc cảm thán: “Có Ban Cơ tục sử chi tư, lại có tạ đình vịnh tuyết chi thái*. Ngoại hình thanh lệ, nội hàm ưu tú, chả trách vương huynh chưa bao giờ thất thố trước nữ nhân kia của ta kia lại bị tức giận đến xanh mặt.”

Thượng Quan Mẫn Hoa kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Công chúa đang nói đến Cát Mạc Vương sao? Ta còn tưởng ngài ấy vĩnh viễn không bao giờ tức giận.”

“Cho nên ta mới đặc biệt tán thưởng cô. Cho tới bây giờ chưa thấy một nữ nhân nào có thể cự tuyệt vương huynh, cũng chưa bao giờ thấy một cô gái nào có thể làm vương huynh đau khổ đến thế này.”

Vũ công chúa nở nụ cười xinh đẹp, cặp lông mày đầy nhuệ khí đặc biệt có sức sống, nàng ta lại nói: “Nghe đồn, Khánh Đức Đế trẻ tuổi anh tuấn nhất Bắc Chu giận dữ lấy máu tẩy Bích Hải Cung, không tiếc lưu tiếng xấu thiên cổ cũng là vì cô. Đều nói hoàng đế Đại Chu long nhanh giận dữ là bởi vì có tình cảm thanh mai trúc mã thâm hậu với cô. Thế thì cô với Cát Mạc Vương hùng ưng Bắc Mạc thì sao? Vô tâm mà còn có thế nắm vương huynh của ta trong lòng bàn tay chơi đùa, ta thật là bội phục mà…”

“Còn nữa, nghe nói hoàng thái tử Nam Lương là Lương Tố đến nay còn chưa lập gia đình cũng bởi vì cô từng có hôn ước với hắn, đúng không? Có có thể nói cho ta biết, làm sao cô làm được thế không?”

Thượng Quan Mẫn Hoa kinh ngạc, vị công chúa này nếu không phải ngây thơ ruột để ngoài da, thì chính là đang ám chỉ trào phúng, nhưng nhìn thần sắc của nàng ta thì đặc biệt chân thành nha. Vũ công chúa lại tưởng nàng không chịu nói, hoạt bát nháy mắt: “Chỉ cần cô nói cho ta, nhiều nam tử vì sao đều mê đắm vì cô như vậy, bản công chúa sẽ giúp cô rời khỏi nơi này, được không?”

“Công chúa!” Vừa dứt lời, Vũ Mông Đạt chạy từ bên ngoài viện vào, cử chỉ thân thiết kéo Vũ công chúa đi. Trước khi đi hắn còn quay lại hung hăng trừng Thượng Quan Mẫn Hoa. Vũ công chúa rất không hài lòng với hành vi tự tung tự tác của hắn, nhỏ giọng mắng: “Ta có việc muốn thương lượng với cô ta, huynh tới làm cái gì?”

Trước mặt Vũ công chúa, Vũ Mông Đạt không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy, mà chỉ khép nép cười lấy lòng. Hắn giải thích: “Công chúa, vương hạ lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được nói chuyện với nàng ta, bởi vì nàng ta biết yêu thuật. Nàng ta sẽ mê hoặc tất cả mọi người làm chuyện xấu cho nàng ta, trái tim với ruột gan nàng ta đều là màu đen đó…”

“Hừ! Nếu cô ta chịu dạy yêu thuật cho ta, ta có chết cũng cam nguyện!” Vũ công chúa hất tay Vũ Mông Đạt ra, tức giận đùng đùng rời khỏi vườn hoa trong cung điện.

“Công chúa, công chúa!” Vũ Mông Đạt vội vàng đuổi theo nàng.

Thượng Quan Mẫn Hoa lắc lắc phần cổ đã cứng ngắc hỏi: “Em nói công chúa này thực tình hay giả ý?”

Thị nữ vẫn còn đứng yên tại chỗ đột nhiên đưa tay xé mặt nạ da người xuống, lộ ra khuôn mặt xinh xắn của Thu Đường, cười hì hì đáp: “Tất nhiên là thật, vị công chúa này muốn gả cho Liễu Tử Hậu, ôm mộng đã bảy tám năm rồi đấy, định lấy lòng người đấy mà.”

“Liễu Tử Hậu rơi vào tình tay ba à?”

Thượng Quan Mẫn Hoa quẳng vấn đề này sang một bên, hỏi Thu Đường xem đám người Họa Ý có được an toàn không, Thành Thành có bình yên vô sự không. Thu Đường khé đáp: “Đã đến rồi.”

Nàng khẽ nhíu mày, hỏi mối nghi vấn trong lòng: “Tin tức từ Yến Môn Quan đã truyền ra ngoài chưa? Bên phía Đại Đô phản ứng thế nào?”

Thu Đường ngơ ngẩn, sắc mặt lập tức thay đổi, quỳ xuống, đầu chạm đất: “Chủ tử thứ tội, nô lập tức tra rõ.”

“Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, chí ít thì Chu Thừa Hi tạm thời sẽ không ra tay.” Thượng Quan Mẫn Hoa đè trái tim đang bất an xuống, xua tay: “Đứng lên đi, nói xem mấy lão già chết tiệt kia phản ứng thế nào?”

Thu Đường báo lại: “Ám vệ đã theo kế hành động, đã bắt được lão già phản chủ kia, cũng thu lại toàn bộ quyền lợi trong tay bọn họ và trục xuất khỏi Tấn Hà.”

Thượng Quan Mẫn Hoa ừ khẽ một tiếng, nghĩ đến những chuyện khó giải quyết đằng sau, bẻ một nhánh hoa vừa đi vừa than: “Khổ thân Thu quản gia.”

Thu Đường cắn môi, tức giận trách móc: “Chủ tử, ngài thật vô tình, đại ca theo ngài suốt bốn năm, mà được mỗi hai chữ khổ thân.”

Thượng Quan Mẫn Hoa quay lại nhìn nàng ta một cái, đáp rất bình tĩnh: “Chờ em bằng tuổi ta, cũng sẽ nói thế thôi.”

“Phu nhân, Thu Đường lớn hơn ngài ba tuổi.” Thu Đường hét lên một câu, lại nhớ nếu mà huynh trưởng ở đây chắc chắn sẽ trừng mắt nhìn mình, nàng ta sụt sịt, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, Hùng Vạn Lý dẫn hai mươi vạn tướng sĩ đánh nhau với Mạc tộc Bắc Mạc, làm sao bây giờ?”

“Tần Quan Nguyệt đâu?” Thượng Quan Mẫn Hoa nhướng mày, Hùng Vạn Lý không có hoàng lệnh mà xuất binh, đây là tội lớn phải tru cửu tộc.

Thu Đường nghĩ nghĩ, đáp: “Tả Thanh vừa chết, lão liền quay về Đại Đô.”

Sau khi Hùng Vạn Lý tỉnh lại, hai vị quan lớn một văn một võ bắt đầu làm ầm lên với Tần Quan Nguyệt ngay trong phủ tướng quân. Mỗi người ở Trú Mã Than đều chú ý chằm chằm chuyện liên quan đến Thượng Quan Mẫn Hoa, người trong phủ lập tức truyền tin ra ngoài. Mặ dù có người hầu trong cung bảo hộ, Tả Thanh vẫn bị các vị hảo hán không cần mạng trong giang hồ này làm thịt rồi.

Thậm chí, xác của Tả Thanh còn bị phanh thây ngay tại chỗ, treo lên cổng Yến Môn Quan để tế điệu những người đã chết đi. Thường Tĩnh không trấn áp được những chuyện kia, đành mặc cho tình hình chuyển biến xấu. Tần Quan Nguyệt vốn định dùng biện pháp cứng rắn máu tanh để quản giáo dân chúng cứng đầu vùng biên, không ngờ dân chúng, binh lính ở khắp các châu bắt đầu nổi dậy, công văn báo nguy bay như bươm bướm tới Yến Môn Quan thúc giục Đế Sư ra mặt, lão không thể không trở về để chủ trì đại cục.

Thu Đường kể xong những chuyện này, lại gằn giọng hung ác: “Đừng tưởng rằng chuyện này như thế là xong, ta phải cho con đàn bà rắn rết cùng tên Đế Sư chó má kia đền mạng….”

Thượng Quan Mẫn Hoa lẳng lặng nghe nàng ta phàn nàn cùng với kế hoạch trong tương lai của nàng ta, xong rồi mới nói: “Ta muốn gặp Chương Xuân Triều.”

Thu Đường run lên một cái, không nói lời nào, nhận lệnh rời đi. Trời gần tối, Chương Xuân Triều mặc một bộ quần áo hoa xuân lòe loẹt đi vào, bộ dạng rất bất cần, hỏi Cát Mạc Vương hầu hạ nàng có được thoải mái hay không.

Thượng Quan Mẫn Hoa biết hắn ỷ có võ nghệ cao cường, lại thích tốn nước bọt hỏi chuyện không đâu, tính tình thì cổ quái thất thường, không ai biết hắn định làm gì tiếp theo. Nàng ngăn Thu Đường lại, dứt khoát bảo: “Đây là khế ước của ông đi?”

Nàng ném cho hắn một khối thiết thư, Chương Xuân Triều bắt lấy, ý cười trên mặt hắn đột nhiên dừng lại, hắn không dám tin nhìn nữ tử trước mắt.

“Thật không ngờ, cô lại làm được.” Chương Xuân Triều vừa cười vừa nói, như kẻ điên: “Cô thật sự muốn thả ta đi?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhướng mày: “Ông tự do.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui