Dịch: Thanh Hoan
Hôm sau, vào giờ Mão ba khắc, Thu Đường dắt theo một đoàn thị nữ Thanh tự bối, vén lên lớp lớp rèm che mời hoàng hậu vào triều.
Thượng Quan Mẫn Hoa đêm qua ngủ trễ, còn đang say sưa ngủ lại bị đánh thức bởi lý do như vậy thì tức quá hóa cười, hỏi lại các nàng ai bảo hôm nay nàng phải vào triều. Thu Đường kinh ngạc cực kì, nàng ta và các thị nữ khác đồng loạt cho rằng bốn năm trước Khánh Đức Đế chẳng phải đã từng hạ chỉ cho Đế Hậu đồng thời vào triều còn gì. Bọn họ còn muốn nhìn bộ dạng uy phong bốn phương tám hướng của chủ nhân nhà mình kìa.
Thượng Quan Mẫn Hoa ngáp một cái, chỉ nói rằng đấy là bốn năm trước. Sau đó nàng nhắm mắt vùi đầu vào chăn lụa, không thèm để ý đến đám thị nữa nữa. Đến lúc vào triều, quả nhiên không thấy tổng quản đại nội đến cung Diên Khánh. Cho đến tận khi bãi triều, hậu cung vẫn rất im ắng, chế độ phi tần cung nữ của sáu viện phải đến chỗ hoàng hậu để thỉnh an kia dường như cũng bị bãi bỏ rồi.
Bọn thị nữ chạy ra ngoài tìm hiểu một phen, trở về lập tức kéo hoàng hậu đang yên giấc dậy, nói đêm qua hoàng đế ngủ lại ở điện Hạm Đạm, kia là đồng minh của phe Tả Khuynh Thành. Trong trung liền truyền ra đây là tín hiệu hoàng hậu sắp thất sủng. Một điều khác khiến bọn thị nữ bị chọc giận chính là chế phục, đồ trang sức của hoàng hậu đều là vật cũ từ bốn năm trước.
Tổng quản đại nội đương nhiệm đã nhận được tin hoàng hậu sẽ về cung từ lâu rồi, vậy mà cung điện để hoàng hậu ở, quần áo để hoàng hậu mặc, thậm chí đồ dùng đều không thay mới, đây rõ ràng là trò quỷ mà vị Tả thục nghi có địa vị cao nhất trong hoàng cung này bày ra.
Các thị nữ gầm lên không dứt: “Còn không phản kích, trong cung này chỉ sợ không có chỗ cho Chu Quảng Hoằng dung thân mất!”
Thượng Quan Mẫn Hoa thở dài, ngón tay gẩy gẩy mấy sợi tóc đang tán loạn: “Đúng là càng ngày càng hoài niệm Thu quản gia mà!”
“Hoài niệm cũng vô dụng, có nam nhân nào có đầu óc lại muốn tiến cung đâu?” Thu Đường hừ lạnh đáp lời: “Nương nương, hôm nay dứt khoát không phải mặc cái gì nữa thôi!”
“Hoàng thượng giá lâm!” Một tiếng vang lên, cắt ngang bầu không khí giận dữ trong điện.
Cung nhân vừa thông báo xong, Chu Thừa Hi đã hùng hổ bước vào cửa lớn của cung Diên Khánh. Có vẻ bên ngoài không thấy có người tiếp giá, hắn đi thẳng qua mấy cái cửa liền. Đi vào đến gian trong, thấy cả đám kẻ thì đứng đứa thì ngồi, nhưng không một ai hành lễ với hắn cả. Hắn bị coi thường, một kẻ trông có vẻ là tổng quản đi theo bên cạnh hắn lập tức quát lớn một tiếng: “To gan! Nhìn thấy bệ hạ còn không quỳ xuống!”
Thấy hoàng hậu quần áo không chỉnh tề, y lại vung phất trần giận dữ: “Đại bất kính!” Muốn trị nàng tội khi quân.
“Cút ra ngoài!” Chu Thừa Hi đuổi thẳng cổ người ra ngoài, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng đưa mắt ra hiệu, Thu Đường và đám thị nữ thấy thế, hung tợn trừng mắt với nhau sau đó mới không cam lòng lui ra ngoài.
Chu Thừa Hi tiến lên, ôm lấy vai hoàng hậu, hắn bảo nàng tỉnh dậy rồi thì đi dùng bữa cùng với mình, dứt lời lập tức đỡ nàng dậy. Thượng Quan Mẫn Hoa cười cười, nhướng mày mấy cái, rồi chỉ vào áo mỏng trắng đang mặc trên người hỏi hắn: “Thiếp thân chỉ mặc cái này đi ăn với bệ hạ, không sợ làm mất quốc thể à?” Chu Thừa Hi sững sờ, sau đó ho khan một cái bảo là kẻ dưới sơ sót, hắn lập tức sai người đi xử lý.
“Ta cũng biết bệ hạ không chú trọng mấy chuyện thế này, cũng sẽ không để trong lòng.” Thượng Quan Mẫn Hoa cười đến cực kì hòa khí, choán đầy trái tim của hắn. Sau đó kéo trên kệ đầu giường xuống một cái áo cũ, mặc lên xong mới tùy ý bỏ một câu: “Mấy năm trước, mọi chuyện trong cung này đều do Văn công công cai quản, cũng chưa từng để xảy ra chuyện tệ hại thế này. Ông ta cáo lão hồi hương rồi à?”
“Nếu nàng thích, lát nữa ta sẽ để lão tới hầu hạ bên cạnh nàng.” Chu Thừa Hi tiến lên giúp nàng buộc thắt lưng. Hắn tới gần, thừa cơ hôn trộm lên má nàng một cái.
Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẽ, nghiêng đầu sang một bên, cười híp mắt: “Vậy thì được rồi, anh thấy đấy, mấy nha đầu đi theo bên người ta, đứa nào đứa nấy đều không hiểu tôn ti lễ tiết, vừa vặn để Văn tổng quản dạy dỗ bọn nó ít quy củ vậy.”
Trong lời nói của nàng có giấu diếm ẩn ý, Chu Thừa Hi chỉ cau mày, nói mọi chuyện trong hậu cung đều theo ý nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa đứng dậy, để hắn đi ăn trước mấy thứ lót dạ đi, nàng sẽ đi sau. Nàng rửa mặt chải đầu đơn giản một hồi, sau đó đi ra gian ngoài, ngồi xuống bên cạnh hắn, thong thả ăn sáng, còn gắp cho Chu Thừa Hi mấy miếng khoai.
Thấy hắn không động đũa, nàng hỏi: “Đang nghĩ gì thế, dùng bữa đừng phân tâm.”
Chu Thừa Hi hơi thất thần, khẽ đáp: “Trẫm đang nghĩ, sáng mai khi tỉnh lại nàng có còn ở đây nữa không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa không có phản ứng gì, nàng chỉ cười nhẹ nhàng, cuốn tay áo vươn tay gắp một con tôm lên, tự tay lột vỏ tôm chấm giấm chua đặt vào đĩa nhỏ trước mặt Chu Thừa Hi: “Đương lúc nóng ăn đi đã, xong rồi đi ngự thư phòng phê tấu chương.”
“Không muốn…” Chu Thừa Hi thốt lên hai tiếng, nhìn miếng tôm nõn kia, lập tức khựng lại, đổi giọng: “Hoàng hậu dù sao cũng không có việc gì làm, cùng đi ngự thư phòng thôi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lấy khăn ẩm lau tay, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhàn nhạt, không thân thiết cũng chẳng lạnh lùng: “Vừa tới đây cần phải dọn dẹp một chút, ta không đi đâu.”
Chu Thừa Hi uống cạn chén tổ yến, mắt vẫn không rời khỏi miếng tôm bóc nõn thơm phức mùi giấm kia, hắn không ăn, cũng không bảo dọn đi. Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ coi như không thấy gì, nàng ăn vài miếng rồi đứng dậy, tiễn Chu Thừa Hi đi điện Triêu Dương làm việc. Đến khi nàng trở lại điện Diên Khánh thì Văn tổng quản trông hơi già nua đã chờ ở ngoài điện rồi.
“Văn công công.” Thượng Quan Mẫn Hoa ngăn cản Văn tổng quản quỳ xuống hành lễ, còn bảo người ta mở cửa phòng mời hắn vào ngồi xuống nói chuyện.
Văn tổng quản nói không dám nhận, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không kiên trì, tự tay rót trà đặt xuống bàn chỗ lão đang đứng. Văn tổng quản kinh hãi, vội vàng hành lễ cự tuyệt: “Nương nương, người đây là đang chiết sát nô tài.”
“Văn công công hầu hạ hai triều hoàng đế, lễ này có thể nhận.” Thượng Quan Mẫn Hoa còn nói, lão đức cao vọng trọng, hiểu biết rất sâu về quy chế trong cung, muốn mời lão ra tay giúp đỡ chỉnh đốn nhân sự trong hậu cung này, còn có phẩm cấp, chi phí…Văn tổng quản vội tiếp lời, ý bảo lão không dám.
Nàng nói không có nhiều cảm xúc, quay đầu chỉ bàn ăn còn chưa dọn đi, lạnh lùng trách mắng: “Thánh thượng đã nói từ xưa, quốc khố trống rỗng phải chi tiêu tiết kiệm. Văn công công, ông nhìn bàn ăn sáng này đi, cả thảy tám mươi mốt món, giá trên trăm lượng bạc, đủ cho một gia đình ăn trong hai năm, truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ làm nản lòng chiến sĩ nơi tiền tuyến.”
“Nương nương nói chí phải ạ. Chỉ là bây giờ không thể so với khi xưa, trong cung này, vốn đã không có chỗ cho lão nô nói chuyện nữa rồi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa bưng bát trà, nhấc nắp trà gạt gạt mấy lá trà lơ lửng trên mặt nước, nhấp một ngụm rồi mới nói, giọng rất lạnh nhạt: “Nếu ta nhớ không lầm, phượng ấn còn đang nằm dưới đáy ao sen của cung Bích Hải hồi xưa. Đúng rồi, còn quên chưa kịp hỏi, cái ao sen kia đã lấp chưa?”
“Chưa ạ.” Văn tổng quản run lẩy bẩy rồi lại run lẩy bẩy, mãi mới thốt lên được một chữ, cả khuôn mặt già của lão như đã bị khối băng đông cứng, mất đi cả khả năng biểu cảm.
“Vậy làm phiền Văn công công tìm mấy người cẩn thận, đi một chuyến đi!”
Văn tổng quản tỉnh táo lại, mặt mày giãn ra, trên mặt dần dần hiện ra thần thái khi trở lại đỉnh cao quyền lực, bày ra phong thái của tổng quản đại nội chính thống, lão đứng dậy định cáo lui. Đúng lúc này, Chu Quảng Hoằng đến thỉnh an mẫu hậu. Nó mặc áo mãng bào màu đỏ, thắt lưng bằng nhung đỏ, trên đầu buộc kim quan gắn minh châu, thần thái tỏa sáng khiến người chói mắt.
Có người ngoài ở đây, Chu Quảng Hoằng hành lễ quy củ xong mới xin lỗi: “Nhi thần dậy trễ, xin mẫu hậu trách phạt.”
“Đây chính là đứa bé năm xưa ư?” Văn tổng quản kích động đến mức, mấy nếp nhăn trên khuôn mặt già nua xô đẩy lẫn nhau, suýt thì nói không ra lời.
Thượng Quan Mẫn Hoa bảo nó chào hỏi Văn tổng quản, thằng bé ngoan ngoãn nghe lời hành lễ.
“Giống quá! Bệ hạ năm xưa cũng có thần thái như vậy.” Văn tổng quản giàn dụa nước mắt, nghẹn mãi mới thốt ra một câu: “Phải để cho đám lão thần kia nhìn nhìn, để xem kẻ nào dám khua môi múa mép nữa.”
Chu Quảng Hoằng hỏi lão vì sao lại rơi lệ. Nó còn bảo kẻ nào dám nói lung tung làm mẫu hậu không vui sẽ khâu miệng kẻ đó lại, vào thiên lao học lại đạo Khổng Mạnh đi thôi.
“Để nương nương và điện hạ chê cười rồi.” Văn tổng quản kéo ống tay áo màu xám xịt vụng trộm lau nước mắt đi. Sau đó nhanh chóng cáo lui, trước khi đi còn thề sẽ chấn chỉnh lại ngay hậu cung này, lấy lại uy nghiêm cho hoàng thái tử.
Sau khi trong phòng không còn người ngoài nữa, Chu Quảng Hoằng mới hơi thả lỏng, sà vào lòng mẫu hậu ôm ấp một lúc mới hỏi: “Mẫu hậu, con nhớ bọn Cẩu Đản quá.”
Thượng Quan Mẫn Hoa sờ cái kim quan nhỏ trên đỉnh đầu nó, hơi cúi xuống, dịu dàng bảo: “Thành Thành sẽ có bạn mới. Để phụ hoàng sắp xếp cho con vào học đường được không?”
“Con không muốn làm học trò của quốc sư!” Chu Quảng Hoằng còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất có chủ kiến, cặp mắt đen lay láy lộ ra vẻ kiên quyết: “Ông ta với chúng ta không phải người một đường!”
Thượng Quan Mẫn Hoa hỏi nó vì sao lại nhìn ra điều này, Chu Quảng Hoằng bĩu môi, đáp bằng giọng rất khinh thường: “Tối hôm qua, trong yến hội, nhi thần thấy quốc sư kia còn uy phong hơn cả phụ hoàng. Tên Tả Phong Hành cùng với phe tiểu nhân của hắn muốn giao Vũ công chúa cho Liễu thúc thúc, quốc sư vừa lên tiếng một cái, bá quan văn võ lập tức ngầm đồng ý, chỉ có phụ hoàng là cười lạnh. Mấy người phản đối trông còn có vẻ có tí tiền đồ.”
“Thành Thành sẽ có thầy giáo mới.” Thượng Quan Mẫn Hoa bảo đảm với nó. Chu Quảng Hoằng còn nói phải nghĩ một biện pháp, ngàn vạn không thể để Liễu Tử Hậu cưới Vũ Mông Châu. “Bọn họ muốn cô lập mẫu hậu, nhi thần cũng sẽ không cho bọn họ vừa lòng đẹp ý. Mẫu hậu, phụ hoàng có đáng tin không ạ?”
“Thành Thành không nên hoài nghi.”
Chu Quảng Hoằng gãi gãi đầu, vững tin rằng phụ hoàng nó ra trận lợi hại, trên triều đình đương nhiên cũng là người nói một không hai. Nó bảo: “Giờ con về viết ngay bản tấu cho phụ hoàng, xin phụ hoàng ban thánh chỉ tứ hôn cho Tả Phong Hành!”