Đông Cung Chi Chủ

Hoàng cung loạn như cái chợ. Các thái y của Thái Y Viện vây quanh đám phi tần, bắt mạch kê đơn. Linh Lung đi cầu xin mấy lần cũng không mời được ai đến chữa trị cho Thượng Quan Mẫn Hoa. Sắc trời dần tối, thấy Thượng Quan Mẫn Hoa càng ngày càng suy yếu, Linh Lung lòng như lửa đốt, không để ý đến lệnh cấm trong cung, xông vào Minh Tuyết Cung cầu cứu. Kết quả, đến nơi mới biết, Thượng Quan Tuyết Hoa cũng bị hạ độc, hoàng đế đang ở đó, nàng ta không có cơ hội nói chuyện với Thượng Quan Tuyết Hoa.

Sau khi trở về, Linh Lung miễn cưỡng cười cười, nói thái y sắp đến rồi. Trong lòng Mẫn Hoa hiểu hết, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Đưa ta đến chỗ Ngọc Sơn phu tử.”

Linh Lung lên tiếng đáp vâng, đang định xắn tay lên ôm Thượng Quan Mẫn Hoa, tên nội thị phụng kiếm kia, xoát một tiếng tuốt ra nửa kiếm ngăn hai nàng lại. Linh Lung tức giận trừng mắt nhìn, giận dữ hét lên: “Chủ tử của ngươi sắp chết rồi!”

“Cũng phải chết trong Duyên Khánh Cung!” Tên nội thị phụng kiếm lạnh nhạt nói, bộ dạng quả quyết. Linh Lung thả Thượng Quan Mẫn Hoa xuống, lập tức đánh với người này. Quyền cước của Linh Lung không kém, kiếm pháp của tên nội thị này lại xuất chúng, hai người võ nghệ sàn sàn nhau, nhất thời không phân được thắng bại. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn xung quanh một lát, do độc tính phát tác mà ngất đi.

Đến khi nàng cảm thấy huyệt nhân trung đau đớn mà bừng tỉnh thì đã thấy Tần Quan Nguyệt đang nhìn tay phải, trên tay cầm một cái kim khâu dài, đầu kim đen sì. Vẻ mặt lão rất nghiêm nghị, nhưng trong thần sắc lạnh lùng trong trẻo ấy lộ ra tức giận. Thấy Thượng Quan Mẫn Hoa mở mắt ra, lập tức hòa dịu vẻ mặt ấy đi, trong mắt mang theo ý cười trấn an tinh thần bệnh nhân.

“Tỉnh, Mẫn Nhi tỉnh rồi.” Bên giường trúc, một thiếu phụ mặc cung trang xa lạ vui mừng đến rớt nước mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập, khẽ hướng lên trăng sáng bên ngoài cửa sổ cầu khấn.


Linh Lung kích động không kiềm chế được, nàng ta hỏi Tần Quan Nguyệt: “Quốc sư đại nhân, tiểu thư sao rồi ạ?”

Thiếu phụ mặc cung trang kia cũng xoay người, vẻ mặt thân thiết chờ câu hỏi, Tần Quan Nguyệt lại không đáp. Lão thu lại các kim châm cõ độc, lại lấy từ trong hòm thuốc ra một cái túi kim châm khác, mở ra, lấy một cây hơ lên ánh nến khử trùng. Lão bảo Linh Lung nâng Thượng Quan Mẫn Hoa dậy để lão có thể châm cứu dễ hơn.

Tần Quan Nguyệt tập trung tin thần, ra tay cực kì nhanh, tìm huyệt cực kì chuẩn. Chỉ sau tầm một khắc, trên người Thượng Quan Mẫn Hoa đã phủ kín kim châm. Tần Quan Nguyệt lại bảo Linh Lung cầm giá nến, thấy độc bức ra phải đốt ngay. Lão dặn Linh Lung phải chú ý nắm chắc tốc độ và tiết tấu. Sắp xếp xong, Tần Quan Nguyệt lại nâng Thượng Quan Mẫn Hoa dậy, để nàng khoanh chân ngồi trên giường, hai tay để sát vào sau lưng nàng. Ngay lập tức, Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy có một dòng khí ấm áp lưu chuyển đến khắp tứ chi bách hải, xua đi cảm giác đau đớn lạnh như băng trong cơ thể lúc trước.

Thiếu phụ mặc cung trang nín thở tập trung tinh thần, không dám tạo ra một tiếng động nhỏ nào, chăm chú nhìn Tần Quan Nguyệt. Linh Lung cau mày, trên trán với thái dương nàng ta đầy mồ hôi, tay trái nắm lấy cổ tay phải, cẩn thận nhìn lên đuôi kim châm tại các huyết. Thấy độc khí bị bức ra một cái là đốt ngay lập tức. Cứ như thế đổi kim châm ba lần, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cảm thấy còn kiệt sức hơn cả lúc trúng độc. Tần Quan Nguyệt giải thích. Bởi vì nàng trúng hai loại độc, không có kim hỏa kích thích mạnh thì chỉ sợ lưu lại mầm độc trong người.

“Quốc sư đại nhân! Mẫn Nhi trúng độc gì vậy ạ? Sao lại có kẻ gan lớn như thế, hạ độc thủ như thế với người hoàng gia chứ? Đúng là không có vương pháp, bản cung phải quay về hồi bẩm phụ hoàng, tìm ra kẻ xấu này rồi dùng cực hình tra tấn hắn!”

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ nâng chân mày, nhẹ nhàng liếc qua thiếu phụ mặc cung trang kia. Người này cùng lắm là mười tám tuổi, dáng người nhẹ nhàng mềm mại, trong khí thế uy nghiêm kia lại ẩn chứa vẻ e lệ của thiếu nữ. Thân phận của nữ tử này nàng có thể đoán được. Là công chúa Chu Thừa Tuyền, mới được gả cho Thượng Quan Xá. Ngoại trừ cô gái đã được gả cho Thượng Quan gia này thì trong hoàng cung không còn một ai thèm quan tâm đến nàng nửa phần.


Linh Lung cũng nói: “Quốc sư đại nhân, xin ngài cho biết tiểu thư trúng phải độc gì. Nô tỳ bất tài, cũng biết ăn miếng trả miếng!!”

Tần Quan Nguyệt thu lại kim châm với các loại dụng cụ khác, thản nhiên liếc Linh Lung một cái: “Trước là Tàng Kiều, sau là Thực Cốt!”

Chu Thừa Tuyền cả kinh, mặt mũi trắng xanh, toàn thân run rẩy. Nàng ta mấp máy môi, kết quả vẫn không nói gì. Linh Lung khó nén được phẫn nộ quát lên: “Tàng Kiều, lại là Tàng Kiều, độc ác như vậy, Thất hoàng tử đúng là ác quỷ chuyển thế!”

Tàng Kiều, kịch độc mãn tính, bột phấn màu trắng, pha với rượu lập tức chuyển sang màu đỏ kiều diễm như hoa đào. Kẻ ăn phải độc này, dung mạo, dáng người lập tức được lưu giữ lại ngay tại khoảnh khắc đó. Tên gọi là lấy từ ý của câu “kim ốc tàng kiều”, nghe nói, độc này do Hán đế tự tay pha chế, chuyên dùng cho các nữ tử trong cung, muốn lưu giữ vẻ đẹp của một giai nhân vĩnh viễn.

Nếu có thể thì Linh Lung đã ôm Thượng Quan Mẫn Hoa khóc lớn mắng to, khóc vì tình cảnh bi thảm mà Mẫn Hoa gặp phải, mắng là mắng kẻ xấu xa tâm địa độc ác.


Nghe đến dược tính và điển cố của Tàng Kiều, trong mắt Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn chẳng có chút gợn sóng, giống như người trúng Tàng Kiều không phải là nàng vậy. Chu Thừa Tuyền rơi lệ, cầm khăn hoa, nói đỡ: “Hi hoàng đệ làm như vậy, chắc chắn là để bảo vệ Mẫn Nhi. Là thật đấy, sách cổ vẫn nói: Kẻ uống Tàng Kiều, bách độc bất xâm!”

“Cho niên, tiểu thư không bị Thực Cốt độc chết nên chẳng lẽ bọn ta phải đi cảm kích tên hỗn thế ma vương khốn kiếp kia?” Linh Lung bùng nổ rồi, giơ nắm đấm lên, phẫn hận không cách nào kiềm chế.

Thượng Quan Mẫn Hoa lại chuyển mắt nhìn sang, thấy vị Ngũ công chúa này vẻ mặt rất đơn thuần, ánh mắt trong suốt, da thịt như tuyết trắng, hoàn toàn là bộ dạng thỏ trắng khiến người thương tiếc. Nàng cuối cùng cũng hiểu, khó trách lại bị chuyện trung quân ái quốc do Thượng Quan gia bịa ra lừa mất. Quá tinh thuần, quá ngây thơ, hoàn toàn không giống người trong cung.

“Không, không phải như thế, Hi hoàng đệ chính là tính tình không tốt thôi, tâm địa của đệ ấy tốt lắm.” Chu Thừa Tuyền hiển nhiên không giận dữ, còn bị Linh Lung dọa sợ, hoàn toàn không có khí thế công chúa. Nàng ta ủy khuất chỉ có thể lôi kéo Tần Quan Nguyệt làm chứng, nước mắt lưng tròng nói: “Phu tử, Mẫn Nhi không phải chịu độc Thực Cốt hành hạ là bằng chứng mà, phu tử, phu tử, ngài nói, Toàn Nhi nói có đúng không?”

Tần Quan Nguyệt lấy khăn trắng lau sạch tay xong mới cười nói: “Ngũ công chúa điện hạ, Thượng Quan phu nhân chắc chờ cũng sốt ruột rồi.”

Chu Thừa Tuyền sửng sốt, nước mắt chưa khô còn dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Hai cặp mắt to ươn ướt như nai con cụp xuống, vội lao ra ngoài như gió, còn mang theo tiếng nức nở khe khẽ: “Phu quân, Toàn Nhi không cố ý...”

Tần Quan Nguyệt xua tay, bảo Linh Lung đừng quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi. Sau khi Linh Lung rời đi, lão xoay người lại, đắp lại chăn cho Thượng Quan Mẫn Hoa, lại lấy mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng, thấy nàng không chịu ngủ thì hỏi: “Mẫn hoa đang nghĩ gì vậy?”


“Không thể nghĩ gì!” Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ giọng đáp: “Còn xin phu tử thượng cho Mẫn Hoa một cái bạt tai!”

Tần Quan Nguyệt không hiểu tại sao, cũng không làm theo. Lão khuyên nàng ngủ nhiều một chút, độc tố mặc dù đã bức ra ngoài nhưng cũng làm hại thân thể nhiều rồi.

Nghỉ ngơi mấy ngày, Thượng Quan Mẫn Hoa đã khỏi hẳn. Linh Lung cũng báo lại tin tức nghe ngóng được cho nàng. Vụ đầu độc Thực Cốt này tổng cộng đã lấy đi tánh mạng của mười hai phi tần hậu cung. Mức độ trúng độc của Tam phi không giống nhau, các thái y dùng thuốc quý ngày ngày đêm đêm túc trực mới giữ lại được mệnh của các nàng. Chủ tử Vinh Phúc Cung là Bạch Thái Phi thì tất nhiên – đại thương nguyên khí, bà ta trúng độc không nặng chỉ là bị ma quỷ quấy phá. Nghe nói Vinh Phúc Cung đêm đêm thắp đèn sáng choang nhưng vẫn người người sợ hãi, động một tí là có nội thị bị xử lý, số oan hồn trong cung cũng tăng thêm vài cái.

Trong số đó, nghiêm trọng nhất phải là Thượng Quan Tuyết Hoa.

Lúc trúng độc, nàng ta còn đang ở cữ, các thái y dùng năm cây nhân sâm ngàn năm mới cứu được vị Hiền Phi tân phong này, còn nói là qua mùa đông mới có thể giải được toàn bộ độc tố còn sót lại.

Thượng Quan Mẫn Hoa không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: “Ừ, thế người hạ độc đã tìm ra chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận