Khương gia.
Nhị phu nhân Thường thị từ sớm đã đến phòng của lão phu nhân, tự mình hầu hạ lão phu nhân thay đồ, chải tóc, rồi bưng đến một chén trà, cười nói với lão phu nhân: “Nương, quận chúa đã trở về phủ, khí sắc của người cũng dần tốt lên, đúng là người ta thường nói gặp chuyện vui tinh thần cũng sẽ thoải mái.”
Khương lão phu nhân nghe lời này của con dâu thứ hai Thường thị, sắc mặt cũng tươi cười, nhìn Thường thị nói: “Ngồi đi, Khương gia chúng ta tuy không được như trước kia, nhưng vẫn còn có nha hoàn, cũng không cần con phải đích thân hầu hạ, như vậy lại khiến người khác chê cười.”
Thường thị ngượng ngùng cười một tiếng, nghĩ đến lời của lão phu nhân, trong thành giờ còn ai nhắc đến chuyện quá khứ Khương gia nữa, chưa kể đó là những lời nói đùa, nói rằng là do Khương gia tự tìm đến chỗ chết, nên mới thành ra như bây giờ.
Khương thị ngồi xuống, nửa ngày chẳng thấy lão phu nhân nói lời nào, không nhịn được đành lên tiếng: “Mẫu thân, con thấy quận chúa có vẻ ghét bỏ Khương gia, ngay cả đối với người, quận chúa chỉ qua thỉnh an đúng một ngày hôm đó rồi cũng không thấy đâu, phải làm sao mới ổn đây.”
“Quận chúa dù sao cũng là huyết thống Khương gia ta, nếu cứ xa cách như vậy thì thật không phải chuyện tốt.”
Thường thị vừa nói vừa tỏ ra lo lắng.
Lão phu nhân nhìn rồi cười một tiếng: “Bỏ hết những suy nghĩ đó đi, ta đâu có hồ đồ đến nỗi không nhận ra.”
Thường thị bị lời nói của lão phu nhân làm cho nghẹn họng, bà ấy vô thức liếc mắt nhìn lão phu nhân, thật lâu mới giải thích: “Những tâm tư đó của con chẳng phải đều là vì Khương gia chúng ta sao?”
“Hơn nữa, quận chúa từ khi còn nhỏ đã rời bỏ Khương gia để hưởng phú quý, Khương gia chúng ta cũng không có nửa phần dính líu đến nàng ta, bây giờ là lúc nàng ta phải trả ơn rồi.
Từ khi đại ca ca đi, Khương gia chúng ta vẫn luôn giữ lại nhị phòng, Triều ca nhi là nam tử có thể tự mình thi đỗ công danh, nhưng Mẫn nha đầu bị chuyện của Khương gia năm đó làm liên lụy, người khác nghe nó là Khương gia cô nương, nào dám để nó bước vào cửa, vì chuyện này trong lòng con thấy rất khó chịu.
Bây giờ chỉ mong nó có thể thân thiết với quận chúa một chút, dựa vào đó mà tìm được một chốn tốt hơn.
Nhưng dù có quay về đây, quận chúa vẫn luôn lạnh nhạt với người tỷ tỷ Mẫn nha đầu này, nào có giống như tỷ muội mà còn giống người dưng hơn.
Nàng ta thân làm quận chúa cao quý, con làm sao dám cầu điều gì, chỉ đành nói với người, dù sao thì người cũng là trưởng bối, nếu như người nói thì quận chúa nhất định sẽ nghe.”
Thường thị vừa nói vừa nghĩ đến hôn sự của nữ nhi mình gian nan, không kìm được mà đỏ hai mắt.
Khương lão phu nhân im lặng một lúc rồi nói: “Được rồi, suy nghĩ đó ta hiểu, ta cũng rất thương Mẫn nha đầu, lát nữa sẽ gọi Uyển nha đầu đến nói chuyện với nó.”
Khương lão phu nhân do dự một chút rồi nói tiếp: “Tốt nhất bây giờ nên trở về đưa Mẫn nha đầu đến phủ Trấn Quốc Công ở vài ngày.”
Thường thị sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía lão phu nhân, dù bà ấy có muốn quan hệ của Khương Uyển và con gái Khương Mẫn tốt đi nữa cũng chưa từng dám nghĩ như vậy.
Phủ Trấn Quốc Công là nơi nào cơ chứ, đâu phải là chỗ để Mẫn nha đầu có thể vào được? Hơn nữa Khương gia bọn họ và phủ Trấn Quốc Công đều có phò mã, dù là người ngoài không nhắc đến nhưng quan hệ hai nhà cũng rất khó xử.
Giống như là nhìn ra suy nghĩ của Thường thị, Khương lão phu nhân liền nói: “Ngươi đó, phải linh hoạt lên chút, bây giờ trưởng công chúa đã cho phép Uyển nha đầu trở về Khương gia, tức là trong đầu vẫn luôn nhớ nó còn mang họ Khương, dù nó từ nhỏ đã sống trong phủ Trấn Quốc Cphủ, nhưng vẫn là Khương gia cô nương.
Nhiều năm như vậy, ta thân là bà bà nhưng cũng không hề nói gì với bên ngoài, người ngoài có nói gì ta cũng không phản bác dù một câu.
Nhưng công bằng mà nói, trong kinh thành này nào có lão gia nhà nào không có bên mình mấy thiếp thân, lẽ nào mấy vị công chúa hay phò mã cũng đều trong sạch hết sao? Điều sai lầm nhất là năm đó lão đại đã động vào nàng ta, thái hậu muốn cái mạng đó ta cũng không thể nói gì.
Nhưng nói cho cùng, năm đó công chúa cũng có chỗ không đúng. Nàng ta cũng không nghĩ xem, nếu năm đó không phải ông trời cũng thấy Khương gia ta oan uổng, sao lại khiến nàng ta mất đi đứa bé? Rõ ràng là ông trời cũng đang thay chúng ta kêu oan, hận vương quyền bọn họ ức hiếp người quá đáng.”
Lão phu nhân vừa nói, hận ý trong mắt không thể che giấu.
Bà ổn định tinh thần lại, nói: “Cho nên, ta mới kêu Mẫn nha đầu cùng quận chúa qua đó mấy ngày, chẳng lẽ có thể đuổi người ra khỏi thành sao? Dù gì, năm đó Mẫn nhi cũng kêu nàng ta một tiếng bá mẫu.”
Ban đầu Thường thị kinh ngạc trước lời nói của lão phu nhân, nhưng bây giờ nghe lão phu nhân nói vậy lại cảm thấy rất đúng.
Cho dù năm đó có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Mẫn nhi cũng gọi trưởng công chúa một tiếng bá mẫu, làm bá mẫu cất nhắc cháu gái mình thì có gì không hợp lý? Chưa kể nếu không phải Mẫn nhi gặp phải rắc rối trong nhà thì hôn sự cớ sao lại khó khăn đến vậy.
Thường thị nghĩ như vậy, càng cảm thấy lời lão phu nhân không có chỗ nào không đúng.
“Phải, vẫn là nương nghĩ thông thấu, chuyện của đại ca ca người cũng đừng quá khó chịu.
Nếu vì chuyện này mà làm tổn thương thân thể, đại ca cũng sẽ không thoải mái.”
Dù sao lão phu nhân cũng đã sống hơn nửa đời người, cảm xúc lên xuống khó chịu ra sao cũng đã trải qua, lúc này bà cũng bình tĩnh lại, quay người kêu nha hoàn gọi Khuyên Uyển đến.
Nha hoàn đáp lại một tiếng, cúi người rồi lui xuống.
Những năm nay Khương gia sinh kế khó khăn, cho nên cả nhà đều ở cùng trong một viện tự có hai lối ra, Khương Uyển quận chúa quay về cũng chỉ có thể thu mình đến sống trong một gian phòng ở phía đông.
Cho nên nha hoàn kia rất nhanh đã đến chỗ Khương Uyển.
Khương Uyển đang ngồi dưới cửa sổ vẽ hoa, nghe lão phu nhân có chuyện muốn gọi nàng ta qua, trong ánh mắt lại lộ ra chút bực bội.
“Sao vậy, lại có chỗ nào khó chịu sao?” Khương Uyển không chút khách khí hỏi.
Nha hoàn kia bị lời này của nàng ta làm cho nghẹn họng, gượng gạo cười đáp: “Quận chúa nói đùa rồi, lão phu nhân vì nhớ người nên gọi người qua trò chuyện thôi.”
Mặc dù Khương Uyển cũng không ưa gì lão phu nhân, nhưng tính tình của bà ấy thế nào nàng ta lại hiểu rất rõ, nếu nàng ta không qua đó, sợ rằng bên đó lại tiếp tục phái người qua mời.
Rồi chuyện này truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh quận chúa của nàng ta.
Cho nên Khương Uyển liền đứng dậy đi đến chỗ lão phu nhân.
Nghe lão phu nhân cùng Thường thị kể lại sự tình, Khương Uyển sửng sốt, lúc này lại nói với vẻ khinh thường: “Quốc công phủ không phải nơi nào cũng có thể đến, Mẫn tỷ tỷ nếu muốn nhìn ngắm cảnh đời, đợi khi ta trở về sẽ tổ chức yến tiệc thưởng hoa, rồi gửi thiệp mời đến, hà cớ phải nhọc lòng như vậy.”
Thường thị bị những lời khinh thường kia châm chọc, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại.
Khương lão phu nhân lại ngước mắt nhìn Khương Uyển, cười lạnh một tiếng, nói: “Đúng vậy, phủ Trấn Quốc Công không phải nơi mà cô nương nào cũng có thể tùy tiện vào được, nhưng có những người bỏ mặc tổ mẫu ở lại trong phủ mà không biết hiếu thuận, ở trong đó bao nhiêu năm không chịu quay về.”
“Vương triều lấy hiếu trị thiên hạ, chỉ là năm đó cha ngươi phạm phải tội lớn, thái hậu cũng đã lấy đi mạng của hắn.
Không có đạo lý nào lại kêu cháu gái Khương gia ta đến nhà khác tận hiếu.
Nếu như một lão bà tử như ta không bằng lòng, đi tới quỳ trước cửa cung, để cho thiên hạ nhìn vào rồi phán xét giùm ta thì sao đây! Liệu ta có thể đòi lại đứa cháu gái ruột thịt về cho Khương gia bọn ta không.”
Nói cho cùng Khương Uyển vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nói về thủ đoạn thì sao có thể bì lại với lão phu nhân.
Huống hồ lão phu nhân cứ như vậy ra ngoài, đâu cần đến mặt mũi thể diện gì.
Sắc mặt nàng ta thay đổi liên tục, nhất thời không có cách nào từ chối, lại sợ lão bà tử này thật sự sẽ đến náo loại cửa cung, như vậy còn mặt mũi nào nữa chứ?
Ngay cả một ngoại tổ mẫu yêu thương nàng ta mấy năm nay cũng có thể vì chuyện này mà làm lớn chuyện rồi kêu người đưa nàng ta về Khương gia.
Nếu thật sự phải trở về Khương gia, thì mặt mũi thể diện bao năm qua của nàng ta cũng coi như mất, về sau nào có ai còn xem nàng ta là Vĩnh Minh quận chúa nữa?
Vì vậy, Khương Uyển nhanh chóng nén nỗi không vui trong lòng, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Tổ mẫu người nói gì vậy, người không nghĩ đến con thì cũng nên nghĩ đến đường đệ chứ.
Người định vì chuyện của Mẫn tỷ mà hại hắn ở trong thư viện bị người khác dị nghị, ngay đến khoa cử cũng không thể sao?”
Không đợi lão phu nhân lên tiếng, Khương Uyển lại nói: “Không phải chỉ là đưa Mẫn tỷ tỷ đến phủ Trấn Quốc Công một chuyến thôi sao, chuyện này có gì khó khăn, sao người lại đem chuyện cũ của cha ra nói.”
Nghe Khương Uyển chịu nhận, sắc mặt lão phu nhân mới dễ coi hơn một chút.
Bà lập tức sai người gọi Khương Mẫn đến, nói với nàng ấy chuyện Khương Uyển sẽ dẫn nàng ấy theo đến phủ Trấn Quốc Công.
Khương Mẫn vô cùng kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Khương Uyển.
Khương Uyển cười nói với nàng ấy vài câu, lúc này nàng ấy mới tin đây là sự thật.
Vị quận chúa muội muội này, từ khi trở về Khương gia đã không vui vẻ gì, cũng chẳng thèm để ý tới đường tỷ này, đột nhiên hôm nay lại đổi tính, đề xuất muốn đưa nàng ấy cùng đến phủ Trấn Quốc Công.
Khương Mẫn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đoán được chuyện này là do tổ mẫu và mẫu thân nàng ấy làm, nhưng nghĩ đến hôn sự của mình khó khăn, chuyện đến phủ Trấn Quốc Công lại rất tốt.
Nếu có thể gặp được trưởng công chúa, khiến cho người từng là bá mẫu kia thương tiếc nàng ấy mấy phần, thì có lẽ hôn sự của nàng ấy sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.
Dù sao Khương gia những năm nay thành ra như vậy đều là do sai lầm của đại bá, cũng chẳng liên quan gì đến nhị phòng bọn họ, nhưng lại hết lần này đến lần khác liên lụy đến chuyện chung thân đại sự của nàng ấy.
Trong lòng nàng ấy vẫn luôn vì chuyện này mà ấm ức, bây giờ tổ mẫu và mẫu thân thay nàng ấy tìm cách để nàng ấy đến phủ Trấn Quốc Công, nàng ấy đương nhiên là muốn đi.
Cứ như thế trong phòng truyền ra tiếng cười nói.
Cho đến trưa, Khương Uyển cùng lão phu nhân dùng bữa xong mới trở về phòng của mình.
Vừa vào cửa, Khương Uyển tức giận đến mức cầm chén trà trên bàn lên, muốn ném ra ngoài.
Vẫn là nha hoàn tay mắt nhanh nhẹn ngăn cản nàng ta lại: “Quận chúa không thể, Khương gia này nhỏ bé, nếu người làm vậy bên ngoài đều nghe thấy được, hôm nay người đã nhượng một bước, chớ có động đến lão phu nhân nữa.
Đối với một người như lão phu nhân, quận chúa tại sao phải đối đầu, thật sự không đáng.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một nha hoàn khác từ bên ngoài vội vàng bước vào, khi nhìn thấy Khương Uyển, nàng ta có chút do dự không biết nói gì.
Khương Uyển nhìn nàng ta rồi nói: “Có chuyện gì còn không mau nói!”
Nha hoàn kia bất giác co người lại, nhẹ giọng nói: “Quận chúa kêu người theo dõi phủ Ngụy Quốc Công và Bình Tuyên hầu, hôm nay, hôm nay Hầu gia đã cùng với Yên di nương kia đến Pháp Thanh tự dâng hương.”.