Đông Cung Tàng Kiều FULL


Vệ Chiêu không nghĩ Bích Trà sẽ có phản ứng như vậy, trực giác của Vệ Chiêu nói rằng Bích Trà khả năng biết được một bí mật lớn.

Nàng vốn không muốn bị cuốn vào trong đóm nhưng thấy đối phương khóc thật sự thương tâm, nên vẫn không nhịn được ngồi xuống, vươn tay ôm lấy nàng ta.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta sẽ không nói cho người khác biết, ngươi sẽ không bị đưa trở lại Đông cung, ngươi không cần phải sợ, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật.”
Nàng vỗ vỗ nhẹ lưng của Bích Trà, ngón tay đưa đến gần môi, làm động tác giữ im lặng.
Dưới sự trấn an của nàng, rốt cuộc Bích Trà cũng dần trở lại bình tĩnh.
Hai người dìu đỡ nhau trở về tây điện.
Vừa vào đến cửa, Bích Trà đã lôi kéo Vệ Chiêu, đôi mắt lộ ra vẻ cầu khẩn: “Ngươi ở lại với ta một lúc được không?”
Vệ Chiêu đi theo nàng vào trong phòng.

Căn phòng thiếu được tu sửa trong nhiều năm, mạng nhện chằng chịt, mỗi một bước chân đều để lại dấu giày.
Nơi này có thể để cho người ở sao? Trong lòng nàng nhất thời nổi lên một chút thương hại với Bích Trà.
Trước khi được đưa đến Đông cung, Bích Trà vốn là một cung nữ cũng có phẩm cấp ở trong cung của Quý phi, tốt hơn rất nhiều so với các cung nữ bình thường khác.

Không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi, nhân sinh đã thay đổi rất nhanh, nàng so với cung nữ quét dọn trong lãnh cung còn không bằng.
Vệ Chiêu gật đầu, đỡ Bích Trà lên giường, ngồi xuống bên giường giúp nàng ta đắp chăn, nhìn nàng ta bất an nhắm mắt lại.
Đêm đã khuya, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Vệ Chiêu bất tri bất giác buồn ngủ, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai.
“Nô tỳ không biết cái gì cả, Thái tử điện hạ.

Đừng làm như vậy, đừng làm như vậy.”
Trong nháy mắt Vệ Chiêu choàng tỉnh, quay đầu nhìn lại.
Hóa ra Bích Trà bị mộng yểm.
Vệ Chiêu đưa tay lay nàng tỉnh lại, nhìn nàng ôm chăn núp ở trong góc giường, trên mặt lộ ra thần sắc không đành lòng.
Cũng không biết rốt cuộc Bích Trà đã trải qua việc gì ở Đông cung, mà lại bị dọa thành ra như thế này?
Ngoài cửa sổ một tiếng sét vang lên, sau đó trời bắt đầu mưa to.
Mưa xuyên qua cửa sổ đang mở, rơi trên mặt sàn của căn phòng.
Vệ Chiêu chỉ đành phải tạm rời khỏi giường, đi tới trước cửa sổ, cẩn thận đóng chặt cửa.
Của sổ ngăn nước mưa ở bên ngoài, khiến căn phòng trở lại yên tĩnh.
Nàng thở dài xoay người lại.

Lúc này nàng mới phát hiện không biết Bích Trà xuống giường lúc nào, đã đi tới ngay sau lưng của nàng.
Vệ Chiêu giật mình, nhịn không được lùi lại phía sau, lại bị một đôi tay lạnh như băng tóm chặt lấy.
Ngoài cửa sổ một tia chớp cắt ngang qua bầu trời, phản chiếu một gương mặt tái xanh của một người.
Đối phương bắt lấy tay của Vệ Chiêu, tựa như người rơi xuống nước dùng nỗ lực cuối cùng tóm lấy một khúc gỗ trôi nổi, mà nói ra bí mật cất giấu trong lòng đã lâu.
“Thái tử, thái tử điện hạ bị bất lực.”
*****
Cơn mưa ào ào cả đêm.

Sau khi thượng triều, hoàng đế cho triệu kiến Thái tử Chu Dục ở Ngự thư phòng.
Khi cuộc kiểm tra hoàn tất, tất cả đại nho đều không ngừng khen ngợi Thái tử.
Thái phó Tạ Bình vuốt bộ râu dài, thở dài nói: “Mỗi ngày Thái tử điện hạ đều giờ Tý mới tắt đèn, giờ Dần đã thức dậy, vài chục năm đều nhất quán lặp đi lặp lại giờ giấc như vậy, chưa bao giờ buông lỏng, phần nghị lực này ngay cả lão phu cũng cảm thấy không bằng…”
Trong mắt của vị đế vương ngồi trên bảo tọa lại không có nửa điểm vui mừng, cũng không có một câu khích lệ, bất ngờ hỏi một câu: “Trẫm nghe được mấy ngày trước Đông cung xảy ra hỏa hoạn khiến hai cung nữ bị chết cháy.”
Trong ngự thư phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
Thái tử cũng không chút hoang mang đứng dậy: “Khởi bẩm phụ hoàng, xác thực có việc này.”
Sắc mặt của hắn hờ hững, giọng nói bình bình, tựa như không phải đang đàm luận về hai cung nữ bị chết cháy mà là khí trời hôm nay.
Hoàng đế cau mày nói: “Vì sao không dập lửa?”
“Nhi thần cho rằng, thiên ý chính là như vậy.” Thái tử trẻ tuổi đứng dưới bảo tọa, nhìn thẳng vào mắt của thiên tử, gằn từng chữ: “Cung điện cũ bị thiêu cháy thì có thể xây dựng một cung điện mới, cung nhân bị chết cháy, sai người hậu táng là được.”
Hoàng đế đột nhiên nghiêng người về phía trước, mở miệng định hỏi thêm.
Nhưng không đợi Hoàng đế hỏi thêm, Thái tử đã cáo từ lui xuống: “Nhi thần còn có chính sự khác cần xử lý, nếu phụ hoàng không có việc quan trọng, nhi thần xin được cáo lui.”
Dứt lời, cũng không đợi hoàng đế trả lời, đã xoay người rời khỏi Ngự thư phòng.
Trước Càn Thanh cung, thị vệ Triệu Đà của Thái tử thấy Thái tử đi ra, đã vội vàng tiến lên, giúp hắn bung dù.
Thái từ lạnh lùng thi lễ với các vị đại nho sau lưng rồi sau đó xoay người rời khỏi.
Các vị đại nhỏ thấy thân thể của hắn mạnh mẽ rắn rỏi, đi lại trong màn mưa giống như một cánh chim hạc cao ngạo, nhịn không được hai mặt nhìn nhau.
Thái phó Tạ Bình lắc đầu than nhẹ một tiếng: “Bệ hạ vốn rất ôn hòa, không hiểu tại sao lại đối với Thái tử quá mức nghiêm khắc?”
Khi trời sẩm tối, Hoàng đế xử lý xong chính, bãi giá đến Chiêu Đức cung.
Quý phi nghe được khi Thái tử rời Ngự thư phòng sắc mặt không được tốt, cười hỏi: “Bệ hạ, có phải công khóa của Thái tử hôm nay không được như ý phải không?”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Thái tử trời sinh thông minh, đã gặp một lần là không thể quên, tâm tính của một bậc đế vương, hắn đã học được mười phần.”
Quý phi vừa giúp Hoàng đế thay y phục vừa ngạc nhiên nói: “Vậy vì sao bệ hạ lại sầu lo như vậy?”
Sau khi thay thường phục, Hoàng đế kéo Quý phi ngồi xuống nhuyễn tháp, “Tử Đồng, đôi khi trẫm thường nghĩ tới, nếu người cản đường của Thái tử là trẫm, có phải Thái tử sẽ không chút lưu tình mà diệt trừ trẫm?”
Quý phi cả kinh: “Việc này… bệ hạ đã lo nghĩ quá nhiều rồi.”
Hoàng đế lắc đầu than thở: “Thái tử luôn có mục tiêu rõ ràng, luôn bá đạo truy cầu quyền lực, muốn trở thành một người mạnh nhất.

Việc này cũng là một việc tốt, nhưng đạo làm đế vương chưa bao giờ chỉ là quyền mưu xảo trá, cũng không chỉ là vũ lực trị quốc.

Nước có để nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, trẫm hy vọng trong lòng của Thái tử cũng muốn bảo vệ một thứ gì đó, hiểu được cái gì là nhân tâm của một vị vương giả, cùng lòng thương hại và từ bi.”
Hoàng đế nhìn quý phi, ánh mắt sâu thẳm: “Tử Đồng, ngôi vị đế vương vốn lạnh lẽo như băng, nếu trong lòng không có một mồi lửa, ngồi phía trên bảo tọa, sẽ chỉ dần biến thành một đống tro tàn.”
Quý phi nắm lấy tay của Hoàng đế, trấn an nói: “Bệ hạ, Thái tử còn trẻ, khi ngài ấy hiểu rõ mọi việc, tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.”
Hoàng đế đưa tay ôm lấy Quý phi, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Chỉ mong là như vậy.”
Ngày hôm sau, sau khi hầu hạ Hoàng đế thượng triều, Quý phi ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt sầu muộn.
Lúc Đốc công của Thượng Loan Đài tiến vào thỉnh an, thấy sắc mặt của Quý phi sầu lo, vì vậy đã bước đến hỏi han.
“Đêm qua nương nương không ngủ ngon giấc sao?”
Hắn bước tới đứng sau lưng Quý phi, giúp bà buông tóc xuống, cầm lấy lược, từ từ xoa bóp da đầu.
Quý phi nhìn bản thân qua gương, than thở: “Mấy năm nay, tóc cũng bạc không ít.”
Trên gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng của Đặng Trung nở một nụ cười hiếm có: “Nương nương nói đùa, ai chằng biết gương mặt của nương nương vẫn trẻ trung như ngày nào, sao nương nương lại cứ lo lắng bản thân già đi?”
“Chỉ có ngươi biết dỗ bổn cung hài lòng.” Quý phi cười mắng một câu, quay đầu lại nhìn hắn, nhớ lại nói: “Người vào cung năm Tân Triều thứ mười ba, năm đó ngươi chỉ mới năm tuổi, thấy bổn cung còn khóc òa lên.

Nháy mắt cũng đã mười năm trôi qua, ngươi cũng đã trở thành một Đốc công triều khuynh quyền dã có tiếng nói của bản thân.”
Vẻ mặt của Đặng Trung lộ ra cảm kích, “Đặng Trung chỉ là một hoạn quan, nếu không nhờ nương nương chỉ bảo, làm sao thần có thể bước tới ngày hôm nay? Mệnh của Đặng Trung đều là do nương nương ban tặng, nếu nương nương có điều phân phó, Đặng Trung không dám không nghe theo.”
Nghe được hắn tỏ lòng trung thành như vậy, Quý phi thở dài, xoay người sang chỗ khác, “Bổn cung biết ngươi trung thành.” qua hồi lâu mới mở miệng nói tiếp: “Ngươi nói xem, vì sao Thái tử lại không động tới những cung nữ tư tẩm, bổn cung đưa qua?”
Đặng Trung nghe vậy lộ ra vẻ mặt khó xử, “Việc này… Thái tử điện hạ vốn là con của trời nên có lẽ ngài ấy chướng mắt những cung nữ đó?”
“Nếu thật sự như thế, bổn cung sẽ tuyển giúp ngài ấy một cô nương có thân thế đàng hoàng khác, chỉ là…” Quý phi nhíu mày.
Đặng Trung nhìn sắc mặt mà đoán ý, lập tức mở miệng nói: “Nương nương có chuyện phiền lòng? Thần nguyện ý vì nương nương phân ưu.”
Quý phi nhìn hắn qua gương, “Tâm ý của ngươi, bổn cung hiểu rõ, chỉ là có một chút việc, ngươi cũng không thể làm được.”
Bà đứng dậy bước tới chiếc giường ấm áp bên cạnh ngồi xuống, lấy tay đỡ trán, tựa hồ có hơi đau đầu, qua một hồi, lúc này mới lên tiếng nói: “Đặng Trung, ngươi nói xem có phải Thái tử thật sự bị bất lực hay không?”
Đặng Trung vội vã quỳ xuống, đầu áp sát mặt đất, không dám đáp lại.
Quý phi cũng không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Hiện tại tất cả mọi người đều cho là do những cung nữ tư tẩm được bổn cung đưa qua hại Thái tử bị bất lực, ngươi đã sớm biết những lời đồn đãi này, vì sao vẫn còn gạt bổn cung?”
Đặng Trung càng cúi thấp hơn: “Thần không dám.”
Quý phi buồn bã nói: “Bệ hạ lệnh cho ngươi chưởng quản Thượng Loan Đài, đối nội chấp chưởng nội đình, đối ngoại giám sát các quan viên, những việc lớn nhỏ đều được báo về chỗ của ngươi, làm sao mà ngươi không biết lúc các cung nữ tư tẩm hầu phụng Thái tử đã xảy ra chuyện gì?”
Đặng Trung bỗng nhiên ngẩng đầu, “Nương nương…”
“Bổn cung biết ngươi sợ bổn cung lo lắng, cho nên mới diệt khẩu hai cung nữ kia, bổn cung cũng không trách ngươi.

Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Thái tử thật sự… thì phải làm sao đây?”
Quý phi vô lực đỡ lấy ngực, thở hổn hển.
Đặng Trung quỳ gối tiến tới cạnh chân của Quý phi, đưa tay đặt lên đùi của bà, “Nương nương đừng gấp, thần đã tìm được một cách?”
Quý phi mở mắt, nhìn về phía hắn.
Đặng Trung lấy ra từ trong ngực một bình sứ trắng, dâng lên trước mắt của Quý phi, “Nương nương, thần không phải là cố ý giấu giếm nương nương, chỉ là muốn tìm được cách giải quyết việc này, rồi mới bẩm báo lên nương nương.

Trong bình này chứa rượu máu nai do Thái y viện đặc chế, nếu uống vào, không chỉ không gây tổn hại đến thân thể, mà còn có công hiệu tráng dương.”
“Vậy sao?” Quý phi tiếp lấy bình sứ, cẩn thận kiểm tra.
Đặng Trung giúp Quý phi xoa bóp chân, thấp giọng nói: “Thái y dặn dò, rượu này còn có tác dụng kí.ch tình, vạn lần không nên dùng quá nhiều.”
“Không được dùng quá nhiều, vậy uống bao nhiêu mới tốt?”
“Một ly là đủ.”
“Một ly là được?” Quý phi xoa xoa bình sứ, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới mở miệng nói: “Ngươi dám đảm bảo rượu này không gây tổn hại thân thể?”
Đặng Trung giơ tay lên thề, “Thần đã cẩn thận kiểm tra, tuyệt đối không có sai sót.”
Quý phi nghe vậy không còn băn khoăn, cho gọi Đại cung nữ Trúc Lan đến, phân phó nói, “Đã vài ngày bổn cung chưa gặp được Thái tử, ngươi đến Đông cung mời ngài ấy qua đây.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Trúc Lan đi rồi, trong mắt của Đặng Trung lóe lên hàn quang, thấp giọng hỏi: “Nương nương, mấy cung nữ tư tẩm còn lại ở Đông cung, có cần phải?”
Hắn đưa tay lên làm động tác “Cứa cổ.”
Quý phi nhắm mắt lại, “Thái tử luôn không thích người ngoài nhúng tay vào sự vụ của Đông cung, nếu các nàng thực sự không biết việc gì, thôi thì cứ bỏ qua đi.”
“Thần tuân mệnh.”
Lúc Đặng Trung bước ra khỏi Chiêc Đức cung, không vội trở về Thượng Loan Đài mà ngược lại vòng qua Cung nữ sở.
Cửa của Cung nữ sở vừa mở ra, thiếu niên mới mười lăm tuổi lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Chiêu tỷ tỷ.”
Vệ Chiêu tiếp nhận hộp thức ăn của hắn, đón hắn vào trong.
Trong hộp quả nhiên có đặt món bánh hoa quế nàng thích nhất, sau khi nàng rót một chén trà cho Đặng Trung, đã vội vàng lấy một khối ăn, gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
“Bánh hoa quế ăn thật ngon.”
Đặng Trung nở nụ cười, trong giọng nói đầy vẻ cưng chiều, “Đúng vậy, tỷ ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán.”
Hắn nhìn Vệ Chiêu giống như con thử khoét kho thóc, đợi nàng ăn xong bánh, đã lấy ra từ trong ngực một chiếc hộp tròn bằng sứ trắng, đặt lên bàn.
“Đây là kim sang dược ta lấy được từ Thái y viện.

Ta đoán chắc là nha đầu Tử Quyên kia lại gây họa đúng không.”
Vệ Chiêu ngượng ngùng gật đầu, tiếp nhận thuốc mỡ nói: “Thật ngại quá, Tiểu Đặng tử, mỗi lần đều làm phiền đến ngươi.”
Đặng Trung cười nói: “Giữa ta và tỷ không cần nhắc đến những việc này.” Hắn nói xong, lại nhắc nhở nàng: “Nhưng dù Tử Quyên là đồng hương của tỷ, tỷ cũng không thể bảo vệ nàng ta cả đời.”
Vệ Chiêu cười với hắn, “Không có chuyện gì, lần này ta cố tình không ngăn nàng lại, để nàng nói lậu miệng.

Nàng bị giáo huấn lớn như vậy, lần sau sẽ không tiếp tục nói lung tung.”
Đặng Trung rũ mắt, “Ta vẫn thấy chưa chắc.” Vừa dứt lời, đã hỏi tiếp: “Đúng rồi, tháng sau chính là sinh thần của tỷ, tỷ muốn lễ vật như thế nào?”
Vệ Chiêu vội vàng khoát tay nói: “Ngươi không cần làm như vậy, cũng không phải là việc lớn gì.

Ngày thường ngươi đã đủ bận rộn, đâu thế khiến ngươi hao tâm chuẩn bị lễ vật cho ta.”
“Sinh thần của tỷ đương nhiên ta phải có tâm ý chuẩn bị.” Đặng Trung lặng lẽ nhìn Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu có chút không được tự nhiên, tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Không biết từ khi nào, Tiểu Đặng tử trở nên ngày càng kỳ quái.
Nàng có chút hoảng hốt, vội vàng đứng dậy “Sắc trời không còn sớm nữa, ta, ta còn muốn đi gặp Tử Quyên.”
Đặng Trung nghe vậy cũng đứng dậy theo, che đậy lại hộp thức ăn trên bàn, nói: “Ta cũng đến lúc trở về Thượng Loan Đài rồi.”
Hai người cùng bước ra cửa, một người rẽ trái, một người rẽ phải.
Lúc cáo biệt, Đặng Trung đột nhiên mở miệng gọi Vệ Chiêu lại: “Đúng rồi, Chiêu tỷ tỷ, nghe nói trên cung yến lần trước, Quý phi đã nói muốn thả một nhóm cung nhân xuất cung… tỷ… muốn xuất cung sao?”
“Hắn là như vậy.”
Đặng Trung lại không hỏi nữa, tiếp tục cùng nàng cáo biệt, nhìn bóng lưng của nàng rời xa, ánh mắt dần trở lên u ám không rõ.
Nếu có cơ hội xuất cùng đoàn tụ với người nhà, ai lại không muốn đây?
Thân thể của hắn đã bị tàn khuyết, cũng đâu cho Vệ Chiêu được hạnh phúc mà nàng mong muốn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui