Thái tử cũng không bản thân đã về Đông cung như thế nào.
Lúc vào tẩm điện, còn bị vướng phải cánh cửa, chật vật suýt nữa thì ngã xuống đất.
May mắn có một đôi tay kịp thời đỡ lấy hắn.
Hắn vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Vệ Chiêu.
“Thái tử điện hạ, ngài không sao chứ?”
Từng cảnh tượng ở Ngự Thư phòng hiện về trong đầu của Thái tử, hắn vô thức đẩy Vệ Chiêu ra.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Không phải điện hạ cho gọi nô tỳ đến hầu hạ sao?”
Thái tử gắng gượng bước đến cạnh bàn, cầm lấy chén trà trên bàn, uống cạn.
“Cô đã nói như vậy từ khi nào?”
Nhưng khi nước trà vừa trôi xuống bụng, tâm trí vừa tạm thời thanh tỉnh thì không bao lâu, một luồng khí nóng kỳ quái bỗng nhiên lan tràn khắp bụng dưới.
Hắn nhìn chén trà trong tay, đột nhiên quát lớn: “Ngươi đã thả cái gì ở trong nước trà?”
“Dạ?” Vệ Chiêu hoang mang hỏi, “Nô tỳ đâu có thả thứ gì.”
Nhưng vẻ mặt hoảng loạn của nàng rơi vào trong mắt của Thái tử lại giống như giấu đầu hở đuôi.
“Thôi tình hương.” Thái tử xiết chặt chén trà, nhắm mắt lại, gằn từng chữ: “Ngay cả ngươi cũng muốn gạt cô.”
Vệ Chiêu nhào tới trước bàn, nếm thử một chút nước ở trong bình trà, sắc mặt đại biến.
Tại sao trong nước trà lại có thể có thôi tình hương?
“Điện hạ, nô tỳ thực sự không biết…”
Nàng chưa nói xong, Thái tử đã ném chén trà trong tay xuống đất.
Chén trà vỡ toang, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe, lưu lại một vết thương trên gương mặt của Thái tử.
Vệ Chiêu hít một hơi khí lạnh, “Điện hạ, ngài bị thương rồi.” Nàng chưa kịp tiến lên, đã bị đối phương bóp cổ.
Cơn giận mà Thái tử vẫn nén nhịn ở Ngự Thư phòng, rốt cuộc vào thời khắc này cũng bùng nổ.
Hắn nhìn chằm chằm Vệ Chiêu, trong đầu và vùng bụng như có một đám lửa đang thiêu đốt.
“Không hổ là người đi ra từ tẩm cung của Quý phi, sử dụng thủ đoạn này thật thành thạo.” Hắn dùng ngón tay đặt lên môi của Vệ Chiêu, nặng nề mà m.ơn trớn, “Cái miệng này của các người có phải trời sinh thích gạt người?”
Vệ Chiêu liều mạng lắc đầu, nhưng lại không thể nói được.
Thái tử túm lấy cổ của nàng từng bước tiến về phía trước, thẳng cho đến khi lui đến góc phòng, không thể lui được nữa.
Hắn tới gần Vệ Chiêu, gần đến mức chóp mũi của hai người suýt chạm vào nhau, “Ngươi cũng muốn bò lên giường của cô sao?”
Giọng nói dịu dàng, nhưng trong mắt lại không giấu được chán ghét.
“Leo lên giường của cô, sau đó thì sao? Từng bước bước lên vị trí Quý phi, sinh hạ một hài tử giống ngươi, một hài tử có huyết thống ti tiện sao?”
Vệ Chiêu ngẩn người.
Nàng nhìn Thái tử, hai hàng thanh lệ đột nhiên chảy xuống.
Từng giọt nước mắt rơi xuống trên tay của Thái tử.
Hắn tựa như bị bỏng, vô thức buông lỏng tay.
Vệ Chiêu thoát khỏi gông xiềng, chân mềm, đứng cũng không vững, tựa vào tường trượt xuống sàn nhà.
Nàng dùng hai tay ôm lấy bản thân, giống như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, phát ra tiếng nghẹn ngào yếu ớt, nước mắt thấm đẫm gương mặt của nàng, nhưng nàng không dám lớn tiếng khóc.
Thái tử nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ngọn lửa trong đầu lập tức bị dấp tắt, nhưng ngọn lửa ở vùng bụng lại bùng cháy.
Hắn đứng trước mặt của Vệ Chiêu, dùng hết sức lực toàn thân khắc chế không chạm vào nàng.
Sau đó hắn đứng ở trên cao nhìn nàng, lạnh lùng mở miệng nói: “Ngươi cho rằng, cô sẽ trúng thôi tình hương rồi chạm vào ngươi sao? Cô nói cho ngươi biết, cô vĩnh viễn sẽ không thể để một cung tỳ đê tiện sinh hạ hài tử của cô.”
Vệ Chiêu dùng đôi mắt ngập nước nhìn về phía Thái tử.
Thái từ dời tầm mắt đi, cố nén luồng khí nóng trong người, khàn khàn nói: “Cút ra ngoài.”
Vệ Chiêu không dám nói nữa, vội vã lau nước mắt, lui khỏi tẩm điện.
Vừa ra cửa, nàng đã đụng phải Triệu Đà đang vội vã chạy tới.
Triệu Đà vô cùng vội vã, thấy hai mắt Vệ Chiêu sưng đỏ, có chút kinh ngạc, nhưng không kịp hỏi, chỉ tiến lên phía trước gõ cửa một cái.
Chỉ trong chớp mắt, một chén trà đã bị ném ra, mảnh sứ vỡ tan từng mảnh kèm theo tiếng hét phẫn nộ vang lên: “Cút.”
Gương mặt của Vệ Chiêu càng trắng bệch.
Triệu Đà cũng hoảng sợ, hỏi Vệ Chiêu: “Đã có việc gì xảy ra?”
Vệ Chiêu không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu.
Thấy Thái tử bây giờ đang vô cùng tức giận, Triệu Đà gấp đến độ xoay quanh, ra hiệu với Vệ Chiêu, ý bảo nàng nên rời đi trước, sau đó hít thật sâu, nhắm mắt lại rồi tiếp tục gõ cửa.
“Điện hạ, là thần, Triệu Đà.”
Lần này không có cái gì ném ra, nhưng hiển nhiên bên trong Thái tử vẫn chưa hết tức giận: “Chuyện gì?”
Triệu Đà cúi đầu, hồi bẩm nói: “Điện hạ, Trường Giang vỡ đê.”
Trong tẩm điện an tĩnh trong nháy mắt.
Sau đó không lâu, cừa điện được mở ra, Thái tử đứng ở trước cửa, đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tự kiềm chế thường ngày.
“Ngươi đi thông tri cho Đại Tư Đồ, Ty Nông, Thủy Bộ Lang trung ngay lập tức vào cung yết kiến.”
Đêm đã khuya, nhưng từng chính lệnh lại được truyền ra khỏi Đông cung một cách vô cùng quy củ.
*****
Ngày thứ hai, Vệ Chiêu còn chưa đứng dậy, thì bên ngoài đã có cung nữ tới truyền lời, nói là phụng lệnh của Thái tử, đưa nàng đến Hoán Y cục.
Hoán Y cục chính là nơi làm việc của những cung nữ thấp kém nhất.
Vệ Chiêu đứng im tại chỗ, có chút thất thần.
Cung nữ truyền lời thấy nàng chần chừ không lên đường, không nhịn được thúc giục: “Ngươi thất thần cái gì nữa, còn không mau thu dọn đồ đạc rời đi, Lý ma ma vẫn còn đang đợi ta về phục mệnh đấy.”
Vệ Chiêu phục hồi tinh thần, không nói một lời đi vào trong phòng.
Đợi nàng thu thập đồ đạc xong, xách tay nải đi ra ngoài, thì thấy cung nữ truyền lời vô cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng.
“Đồ đạc của ngươi ít như vậy sao?”
Vệ Chiêu cũng không muốn nói nhiều với nàng, cúi đầu yên lặng đi ra ngoài.
Cung nữ truyền lời nhìn bóng lưng của nàng, chép miệng đi theo sau, tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Người xung quanh đều cho rằng Thái tử điện hạ thích ngươi, còn nghĩ ngươi sẽ bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Xem ra lời đồn đãi không thể tin hoàn toàn, một người cao ngạo quyền quý như Thái tử, làm sao có thể coi trọng một cung nữ? Cuối cùng còn không phải khiến Thái tử tức giận, bị đuổi ra khỏi Đông cung sao, ha ha ha.”
Vệ Chiêu nhắm mắt làm ngơ, cúi đầu tiến về phía trước.
Bước đến cửa cung, nàng ngẩng đầu nhìn ba chữ “Trường Nhạc cung” trên cổng, hồi tưởng tình cảnh của bản thân lúc mới được đưa đến Đông cung, cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.
Lúc tới mang theo một tay nải nhỏ, lúc đi cũng chỉ mang theo một tay nải nhỏ.
Đồ đạc không có gì nhiều, nhưng trong lòng lại như bị khoét mất một khối.
Vệ Chiêu cố nén chua xót trong lòng, quay đầu nhìn về hướng Hưng Long điện ở phía xa, nâng chân bước ra khỏi cửa cung.
Vệ Chiêu bị giáng chức đến Hoán Y cục, ngay cả cung nữ quét dọn cũng không bằng, mà mọi người ở Hoán Y cục mỗi ngày đều chê cười nàng.
“Cung nữ thiếp thân của Thái tử sao lại phải đến làm việc ở Hoán Y cục? Đúng là phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà.”
“Ngươi nói sai rồi.
Nàng ta làm gì phải phượng hoàng, vốn dĩ ngay cả gà rừng cũng không bằng.”
“Cho nên mới nói, người nào người nấy đều phải biết vị trí của bản thân, muốn trèo cao, cũng phải tự lượng sức mình, đừng có trèo cao không thành, còn bị đột ngột rớt bịch xuống đất, còn thê thảm hơn lúc trước.”
“Sấm sét mưa móc đều là quân ân, một số người ỷ vào bản thân mới lập được một ít công lao đã cảm thấy bản thân không giống với nô tỳ chúng ta.
Nô tỳ cũng chỉ là nô tỳ, vô luận người có lập được bao nhiêu công lao, cũng không làm chủ tử được.
Có vài người sinh ra đã làm phượng hoàng, còn vài người sinh ra ngay cả gà rừng cũng không bằng, vẫn nên yên ổn giặt y phục cho tốt, nói không chừng có ngày cũng được giặt y phục của Thái tử đấy.”
Cung nữ nói những lời cười nhạo cuối cùng kia vừa dứt lời đã ném y phục trong tay xuống chậu của nàng.
Vệ Chiêu bị nước bắn lên hết toàn thân.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào vào mắt cung nữ kia, nói: “Mang y phục của ngươi về.”
Cung nữ kia dựng lông mày, nói: “Ồ, ngươi còn có tính tình này? Cái gì mà y phục của ta? Ở trong chậu của ngươi thì tất nhiên là ngươi phải giặt rồi, làm sao, mới tới nên không hiểu quy củ, ngươi có muốn bị đánh hay không?”
Dứt lời, không đợi Vệ Chiêu mở miệng, đã tự tay đẩy ngã Vệ Chiêu xuống đất.
Vệ Chiêu nhất thời không kịp phản ứng, bị người ta đẩy xuống vũng nước, toàn thân đều ướt sũng.
Cung nữ kia thấy bộ dạng chật vật của nàng, còn ha hả cười: “Các ngươi thấy bộ dạng này của nàng ta có phải giống gà rớt vào nồi canh không?”
Vừa dứt lời, chậu y phục trên đất đã bị một người đá văng, nước bắn hết lên người cung nữ kia.
Cung nữ kia hét lên một tiếng, càng nổi giận hơn, nhưng khi nhìn thấy người kia, nàng ta nhũn cả người, ngã nhào xuống đất.
“Đại, đại Đốc công, sao ngài lại tới đây?”
Đặng Trung đã văng chậu y phục trước mắt, đi nhanh đến trước người Vệ Chiêu, nâng nàng dậy: “Chiêu tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Vệ Chiêu lắc đầu, ý bảo bản thân không có việc gì.
Đặng Trung nhìn nàng khắp người đầy vết bẩn, trong mắt hiện lên sát khí.
Hắn xách một thùng nước đầy, đi tới trước mặt cung nữ kia, dội ngược thùng nước lên đầu nàng ta.
Sau đó hắn nhìn một vòng nói: “Các ngươi nhìn bộ dạng bây giờ của nàng ta có giống một con gà bị rớt vào nồi canh không?”
Các cung nhân xung quanh xúm lại thành một đoàn, hoảng sợ gật đầu không ngừng, nịnh nọt nói: “Đúng, đúng, Đại Đốc công nói rất đúng, rất giống một con gà bị rớt vào nồi canh.”
Cung nữ kia run rẩy, cúi đầu, giận mà không dám nói gì.
Đặng Trung cười cười, nhìn xung quanh một vòng, giơ bội đao bên hông lên, không thèm đếm xỉa nói: “Vệ Chiêu là người ta bảo vệ, các ngươi kẻ nào dám động đến nàng ấy, cứ hỏi bội đao trong tay ta xem có đáp ứng hay không, cút ngay.”
Nhóm cung nhân không dám trêu chọc vị đại sát thần này, nghe vậy vội vàng giải tán ngay lập tức.
Cung nữ đang nằm trên mặt đất kia cũng nhân cơ hội muốn chạy, Đặng Trung không nhìn nàng ta, nhưng thuận tay vung bội đao trong tay, lướt qua mặt của nàng ta, cắm thẳng vào tường.
Cung nữ kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cũng không dám … bước nửa bước, té ngã dưới đất không ngừng dập đầu xin tha.
“Đại Đốc công, Đại Đốc cong tha mạng.”
Đặng Trung chậm rãi tiến lên trước, rút bội đao trên tường xuống, xoay người nói: “Ai cho ngươi ngừng, tiếp tục dập đầu.”
Cung nữ kia càng dập đầu nhanh hơn, dù trán của nàng ta đỏ tươi một mảnh cũng không dám ngừng lại.
Đặng Trung thu đao vào vỏ, quay về bên Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu kéo tay hắn, khẽ lắc đầu.
Đặng Trung lúc này mới khẽ hừ một tiếng, quát lên: “Cút ngay.”
Cung nữ kia như nghe thấy thiên âm, vội vã bò dậy, xoay người chạy, lúc ra cửa còn té lộn nhào, nhưng ngay cả kêu rê.n cũng không dám kêu.
Đặng Trung thấy nàng ta rời khỏi, xoay đầu nhìn về phía Vệ Chiêu nói: “Chiêu tỷ tỷ, tỷ quá mức mềm lòng, đối với loại tiểu nhân bỏ đá xuống giếng này, phải chỉnh cho đến khi nàng ta không dám trêu chọc tỷ nữa mới được.”
Vệ Chiêu lặng lẽ nâng chậu giặt y phục của nàng dậy, cũng gom lại y phục tán loạn vào trong chậu, “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống hồ nàng ta nói cũng không sai, đều là nô tỳ, sao phải khổ sở gây khó dễ cho nhau.”
Đặng Trung thấy nàng tâm sự nặng nề, trong lòng chua xót.
Hắn không biết Vệ Chiêu đã gặp phải chuyện gì ở Đông cung mà lại bị giáng chức đến Hoán Y cục, nhưng hắn khẳng định nàng nhất định đang vô cùng thương tâm.
Một Vệ Chiêu cứ nhìn thấy hắn là sẽ mỉm cười vui vẻ, bây giờ lại giống một cái xác không hồn, tựa như minh châu phủ bụi trần, mất đi sự sáng rọi vốn có.
Đặng Trung đoạt lấy cái chậu trong tay nàng, nhìn bàn tay vì ngâm nước lâu mà trắng bệch của nàng, đau lòng vì nàng, nhưng lực bất tòng tâm.
Hắn chỉ có thể mở miệng: “Tỷ về phòng thay y phục trước đã.”
Về đến cửa phòng, Đặng Trung nhìn nàng bước vào cửa, cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không thể nhẫn được.
“Chiêu tỷ tỷ.” Hắn kêu lên: “Chúng ta và Thái tử vốn không phải người đi chung một đường, tỷ hiểu không?”
Vệ Chiêu xoay người lại, ánh mắt vô hồn nhìn hắn.
Đặng Trung siết chặt tay, muốn khuyên nàng lại không nói nên lời, chỉ đành dời tầm mắt đi, mở miệng nói: “Không có việc gì, tỷ sớm nghỉ ngơi đi.”
Vệ Chiêu gật đầu, nhìn hắn rời đi, rồi mới lặng lẽ đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa, nàng đã ngồi sụp xuống đất, hai mắt thất thần.
Lời nói của Đặng Trung, nàng không phải không hiểu, chỉ là không muốn hiểu.
Nàng biết, ở trong lòng của Thái tử, nàng chỉ là một kẻ ti tiện, vô luận nàng làm gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được xuất thân của nàng.
Tất cả những thứ đã qua, chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
Dịu dàng thắm thiết đã từng tựa như một chiếc lưới bao phủ lấy nàng, siết chặt lấy nàng.
Nàng chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng khoảng cách giữa nàng và Thái tử là khoảng cách giữa trời và đất, là một khoảng cách mà cả đời nàng cũng không thể vượt qua.
Nàng cho rằng bằng nỗ lực của bản thân, nàng có thể ở bên Thái tử, nhưng nàng sai rồi, nỗ lực không thể thay đổi được xuất thân của nàng, không thể thay đổi được thiên hạ không xảy ra chiến loạn, không thể khiến danh môn vọng tộc chia đất đai cho người nghèo, cũng không thể thay đổi được sự thật hắn là Thái tử, còn nàng là cung tỳ.
Ngực nàng truyền đến cơn đau nhức khiến nàng thống khổ.
Đau đến mức nàng không thể thở nổi, đau đến mức nàng không thể nói, không thể kiềm chế được.
Nàng nghĩ, cũng đến lúc nàng nên tỉnh mộng rồi..