Một đêm này, trong cung xảy ra hai việc lớn.
Một là Thái tử phi mưu hại Thái tử, may mắn được Thượng Loan đài phát hiện kịp thời, bắt được Thái tử phi ở trước cửa cung, đồng đảng đi theo bị vạn tiễn xuyên tâm mà bỏ mạng.
Hoàng đế sau khi biết tin, giận dữ lệnh cho Thượng Loan đài tra rõ chủ mưu đứng sau.
Toàn bộ Tạ gia bị bắt hạ ngục, trong lúc nhất thời, toàn bộ thành Lạc Dương đều lo sợ bất an.
Hai là Vệ Lương viện được Thái y chẩn đoán là đã mang thai được hai tháng, chỉ thai tượng bất ổn, lại ngoài ý muốn bị kinh sợ, khiến cho máu chảy không ngừng, mơ hồ có điềm báo của dấu hiệu sinh non.
Hoàng đế và Quý phi nghe được tin tức tốt lành này, thuốc bổ không ngừng được đưa về Đông cung.
Thái tử càng đặt hết mọi việc sang một bên, ngày đêm canh giữ bên giường của Vệ Chiêu, lệnh cho Thái y vô luận dùng cách nào, nhất định phải bảo trụ được hài tử này.
Trải qua một đêm cứu chữa, cuối cùng thai tượng cũng được ổn định.
Nhưng sau khi Vệ Chiêu tỉnh lại, tựa như người mất hồn, không ăn không uống, cả người không nhúc nhích.
Thái tử gấp đến độ nổi điên, kéo Cầu Thái y ra khỏi tẩm điện, nặng nề hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Không phải ngươi đã nói là không có gì đáng ngại nữa sao? Ngươi nói cho cô, bộ dạng này mà cũng nói là không có gì đáng ngại sao?”
Cầu Thái y lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lắc đầu nói: “Điện hạ dung bẩm, thai tượng tuy tạm thời ổn định, nhưng trong lòng Vệ Lương viện tích tụ, tựa như không muốn sống nữa.
Việc này đối với việc giữ thai vô cùng bất lợi.
Phải biết rằng, nếu mẫu thân không muốn để cho hài tử thuận lợi ra đời, thì sẽ có trăm nghìn cách g.iết chết hài tử trong bụng, chúng ta khó lòng phòng bị được.
Cho nên muốn bảo trụ hài tử, nhất định phải bắt đầu từ Vệ Lương viện.”
Ông ta lựa lời nói, Thái tử lại hiểu được ý tứ của ông ta, muốn bảo trụ được hài tử này, cần phải gạt bỏ tích tụ trong lòng Vệ Chiêu, để cho nàng cam tâm tình nguyện mưới được.
“Cô đã hiểu.” Thái tử phất tay, để cho Thái y lui xuống.
Hắn chấn chỉnh lại tinh thần, bước vào trong tẩm điện, đứng trước giường nhìn Vệ Chiêu một lúc lâu, chậm rãi mở miệng nói: “Cô sẽ nàng và hài tử thỉnh phong cho nàng, nàng muốn được ban thưởng cái gì, cô đều có thể cho nàng.”
Vệ Chiêu vẫn nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đỉnh màn, thơ ơ không nói một lời.
Thái tử cho người gọi Tử Quyên tới.
Tử Quyên nhìn dáng vẻ của Vệ Chiêu, nhào tới bên giường nàng, than thở khóc lóc: “Lương viện là nô tỳ, là Tử Quyên, nô tỳ còn sống, Lương viện nhìn nô tỳ một chút, nô tỳ là Tử Quyên…”
Vệ Chiêu nghe được giọng nói của Tử Quyên, rốt cuộc cũng có phản ứng.
Nàng quay đầu, hai hàng lệ rơi xuống từ khóe mặt, tích lạc ở trên gối.
Thái tử thấy Vệ Chiêu có phản ứng, trong lòng hơi yên tâm, bảo Tử Quyên lấy thuốc, bón cho Vệ Chiêu.
Nhưng Vệ Chiêu lại quay đầu lại, mặc kệ Tử Quyên khuyên thế nào, nàng cũng không chịu ăn uống cái gì.
Buồn bực trong lòng của Thái tử càng lúc càng mạnh, hắn không ngừng đi đi lại lại trong phòng, rốt cuộc không nhịn được xông tới bên giường của Vệ Chiêu, nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi rốt cuộc muốn cô làm thế nào? Nàng nói đi, rốt cuộc nàng muốn cô thế nào?”
Tử Quyên sợ tới mức quỳ trên đất.
Vệ Chiêu cũng không quay đầu nhìn Thái tử, tựa hồ như không nghe thấy, nàng chỉ đắm chìm trong không gian của bản thân.
Thái tử thực sự không thể nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi nói: “Tốt, nàng vẫn không muốn nói lời nào phải không? Người đâu, lôi Tử Quyên ném cho ra ngoài cho chó ăn.”
Triệu Đà tiến vào, chần chừ nhìn Vệ Chiêu, thấy nàng không phản ứng, chỉ đành phải kéo Tử Quyên ra ngoài.
Tử Quyên điên cuồng giãy dụa, nước mắt giàn giụa, lớn tiếng gào lên: “Thái tử tha mạng, Thái tử tha mạng.
Lương viện mau cứu nô tỳ, nô tỳ không muốn chết.
Lương viện…”
Đúng lúc Tử Quyên bị kéo tới cửa, Vệ Chiêu rốt cuộc cũng có phản ứng.
“Dừng tay.” Vệ Chiêu bò từ trên giường dậy, nhìn Thái tử mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, mau dừng tay lại.”
Triệu Đà dừng bước lại, nhìn về phía Thái tử.
Thái tử nắm chặt bàn tay vừa mới buông ra, phất phất tay để cho Triệu Đà lui xuống.
Tử Quyên sống sót sau tai nạn, cả người xụi lơ không ngừng run rẩy, được Triệu Đà kéo ra ngoài.
Sau khi hai người kia rời khỏi, Vệ Chiêu ngồi tựa trên đầu giường, nhắm hai mắt lại, giọng nói tràn đầy bi thương: “Điện hạ tội gì phải ép ta đến mức này?”
Thái tử cau mày, “Cô chỉ muốn nàng buông bỏ khúc mắc, bảo trụ hài tử này.”
Vệ Chiêu cười khổ, rũ mắt xuống, nhìn bụng của nàng.
Một lát mới mở miệng nói: “Tốt, vậy cũng mong Thái tử cho phép ta được gặp mặt Thái tử phi lần cuối cùng.
*****
Ở trong địa lao, rốt cuộc Vệ Chiêu cũng gặp được Tạ Ánh Chân.
Thời khắc này gương mặt của nàng tiều tụy, một thân chật vật, không còn là nữ lang Tạ gia tỏa sáng lóa mắt ngày xưa nữa.
Thấy Vệ Chiêu xuất hiện, Tạ Ánh Chân đầu tiên sửng sốt, cuối cùng không ngừng rơi lệ.
Hai người cách chấn song, hai tay nắm chặt, không nói lời nào.
Một lát sau, Tạ Ánh Chân lau sạch nước mắt, cười nói với Vệ Chiêu: “Muội muội, đời này ta tranh đấu với vận mệnh, tuy thất bại nhưng ta không hối hận.
Lương đại ca trước khi chết đã nói với ta, việc vui vẻ nhất đời này của huynh ấy đã làm đó chính là cùng ta bỏ trốn, mặc dù sau này bị bắt vào cung làm thái giám, nhưng huynh ấy không hối hận.
Bây giờ huynh ấy đã đi rồi, ta biết thời gian của ta cũng không còn nhiều, không ngờ trước khi chết còn có thể gặp muội một lần, cuộc đời này của ta đã không còn tiếc nuối.”
“Ánh Chân tỷ tỷ, xin lỗi, ta xin lỗi…” Vệ Chiêu khóc không thành tiếng.
Tạ Ánh Chân lau sạch lên trên mặt nàng, ôn nhu an ủi nàng: “Muội muội, không cần đau khổ vì ta, một người nếu không thể sống theo ý muốn của bản thân, vậy thì khác gì đã chết? Tham sống sợ chết, không bằng chết một cách oanh oanh liệt liệt.
Tuy ta chết đi, nhưng tinh thần của ta mãi trường tồn.”
Chỉ là nàng vẫn còn chút bận tâm về Vệ Chiêu.
Nàng không biết chuyện của nàng có liên lụy đến Vệ Chiêu hay không, nên đã cặn dặn Vệ Chiêu: “Sau khi ta đi, muội phải sống thật tốt với Thái tử.
Ta nhận ra, trong lòng của Thái tử có muội, chỉ cần muội nuôi lớn hài tử của mình, cuộc sống về sau nhất định sẽ tốt hơn.”
Vệ Chiêu thấp giọng nức nở: “Tỷ tỷ, Thái tử điện hạ sớm đã biết kế hoạch của chúng ta, vẫn luôn nhìn chúng ta từng bước đi vào bẫy.
Ta chỉ cần nhìn thấy hắn, là sẽ nhớ tới hắn đã hại chết tỷ và Lương đại ca, ta, ta… ta thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào…”
Tạ Ánh Chân lại lắc đầu nói: “Bi kịch của ta và Lương đại ca không nên trách Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ không sai, hắn chỉ hoàn thành việc mà một Thái tử phải làm.
Sai chính là thế đạo này, là cái nhìn phiến diện của thế gia đại tộc đối với hàn môn, chính nó đã khiến hai ái nhân như chúng ta không có kết quả tốt.”
Nàng rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ hy vọng kiếp sau có thể được sinh ra trong một thế gian mà mọi người có được tự do bình đẳng, mặc dù gia tộc của ta giàu có, nhà chàng nghèo khó, chúng ta vẫn có thể bên nhau cả đời.”
Bi thương trong nháy mắt ập tới, ép cho Vệ Chiêu không thể thở nổi.
Nàng nhìn Tạ Ánh Chân, run rẩy mở miệng nói: “Thật sự sẽ có một thế gian như vậy sao?”
Tạ Ánh Chân cố nở một nụ cười, gật đầu nói: “Ta tin tưởng nhất định sẽ có.”
Thời gian thăm phạm nhân đã qua, Tử Quyên không biết từ nơi nào vội vã qua đây, thấy sắc mặt của Vệ Chiêu trắng bệch, lung lay sắp ngã, nên đã khuyên nàng: “Lương viện, địa lao ẩm ướt, không thích hợp ở lại lâu, chúng ta mau đi thôi.”
Vệ Chiêu lưu luyến không rời mà buông tay của Tạ Ánh Chân, lưu luyến từng bước chân rời khỏi địa lao.
Đi ra ngoài thật xa, những lời nói của Tạ Ánh Chân vẫn còn vang bên tai nàng.
Sau khi trở về Đông cung, Vệ Chiêu cầu kiến Thái tử, nói thẳng ra yêu cầu của nàng.
“Cầu điện hạ cho phép Thái tử phi lưu lại toàn thây, sau này để nàng hợp táng bên ái nhân.”
Thái tử hơi cứng người lại, ngẩng đầu nhìn Vệ Chiêu, tựa hồ có chút kinh ngạc khi nàng nói những lời như vậy.”
“Tạ thị phạm phải trọng tội mưu nghịch, luận tội, Tạ Ánh Chân phải chịu cực hình, sau khi chết bị vứt xác trong núi hoang, không được lập bia mộ, không được tế điện.
Nàng biết bản thân vừa mới có bao nhiêu can đảm không?”
“Nàng lui xuống đi, cô coi như hôm nay chưa từng nói những lời như vậy.”
Vệ Chiêu lại không chịu đi, ngược lại nhìn thẳng hai mắt của Thái tử, kiên định nói: “Thiếp thề, về sau nhất định sẽ bảo vệ tốt hài tử trong bụng, để hài tử có thể thuận lợi ra đời.”
Thái tử nhướn mày: “Nàng đang dùng hài tử uy hiếp cô?”
“Thiếp không dám.” Vệ Chiêu cúi đầu, ngoan ngoãn phủ phục trên mặt đất, “Thiếp chỉ đang thỉnh cầu điện hạ, coi như là vì hài tử trong bụng thiếp, để lương tâm của thiếp được dễ chịu một chút.”
Sắc mặt của Thái tử vô cùng khó coi, hắn rũ mắt, trầm ngâm trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Được, cô đồng ý với nàng.”
Vệ Chiêu vừa bước ra khỏi Hưng Long điện, Tử Quyên đã lập tức tiến lên đỡ lấy nàng.
Cả hai người đã đi thật xa, nhưng Tử Quyên vẫn còn sợ hãi: “Lương viện, ngộ nhỡ chọc giận Thái tử điện hạ, chúng ta không phải sẽ xong đời rồi sao.”
“Thái tử điện hạ sẽ không giận ta.”
Vệ Chiêu lắc đầu, v.uốt ve bụng của mình, ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh.
Trời xanh không mây, không nhiễm bụi trần.
Nàng chỉ có thể giúp Tạ Ánh Chân một chuyện cuối cùng này thôi.
Một tháng sau, án kiện Tạ thị mưu nghịch gây chấn động cả nước cuối cùng cũng hạ màn.
Thánh chỉ được ban ra ngày ấy, đích thân Thái tử đã tự đi tiễn Tạ Ánh Chân đoạn đường cuối cùng.
Hai người từng là phu thê bây giờ lại cách nhau bởi lao tù, một người vẫn là hậu duệ hoàng thất cao quý, còn ngươi kia đã trở thành tù nhân.
Thái tử mở miệng hỏi: “Ngươi có từng hối hận?”
Tạ Ánh Chân cười xùy một tiếng: “Hối hận? Yêu chính là yêu, lấy đâu ra hối hận? Ngược lại Thái tử ngươi chính là một kẻ nhát gan, rõ ràng ngươi thích Vệ Chiêu, nhưng không dám thừa nhận.
Chẳng lẽ ngươi không biết, tình yêu của ngươi đối với muội ấy đã không thể che giấu được nữa sao?”
Thái tử bị khiêu khích cũng không tức giận, chỉ đưa thánh chỉ cho Tạ Ánh Chân, thản nhiên nói: “Phế Thái tử phi có ý đồ mưu hại Thái tử, tước bỏ phong hào, gạch tên khỏi hoàng phổ, ban một ly rượu độc.
Tạ thị mưu nghịch, tru di tam tộc, những người còn lại, nam nhân bị đày đến biên cương vùng tái bắc, nữ quyến bị sung làm quan kỹ.
Tạ Ánh Chân tiếp chỉ.”
Mưu nghịch, thế nào lại bị định tội thành mưu nghịch?
Tạ Ánh Chân run rẩy mở thánh chỉ ra nhìn, sau đó chất vấn Thái tử: “Ta làm ta chịu, có liên quan gì đến toàn tộc Tạ thị ta?”
Lời còn chưa dứt, nàng đã kịp phản ứng lại.
“Hóa ra ngay từ đầu, người Thái tử muốn đối phó không phải là ta mà là toàn tộc Tạ thị đứng phía sau ta.
Từ cổ chí kim, không có tội danh nào tốt hơn tội danh mưu nghịch, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.
Thái tử điện hạ không hổ là Thái tử, quả thực hạ cờ rất tốt.
Chỉ tiếc a phụ ta không thể nhìn rõ thế cục này, bằng không sẽ không đưa ta vào Đông cung, dẫn đến đại họa ngập trời.”
Thái tử ngước mắt nhìn, có chút thán phục sự thông tuệ của nàng, cũng cảm thấy tiếc khi nàng sinh nhầm trong một gia tộc như thế.
“Nếu ngươi là nam nhi, không sinh ra ở Tạ thị, nhất định sẽ làm nên sự nghiệp.”
Tạ Ánh Chân hừ lạnh, tựa hồ cười nhạo những lời này của hắn: “Nam tử thì thế nào? Nữ tử thì thế nào? Ai nói nữ tử không bằng nam tử? Nếu mỗi một lang quân của Tạ thị đều mạnh hơn ta, a phụ ta sao phải ép buộc ta gả vào Đông cung, phải dựa vào nữ nhi là ta bảo trụ sự thanh quý của toàn tộc Tạ thị?”
Đáng tiếc cho sự can đảm của nàng lại dùng sai chỗ, Thái tử lắc đầu nói: “Vì thứ mà các ngươi gọi là tình ái, ảnh hưởng đến toàn tộc Tạ thị, ngươi có hối hận không?”
Tạ Ánh Chân cười lạnh, hỏi ngược lại: “Bây giờ ta có hối hận cũng còn quan trọng sao? Mặc dù không có Lương Trọng Dực, lẽ nào Thái tử sẽ bỏ qua cho Tạ gia ta?”
Đương nhiên là không.
Thái tử nhìn nàng một cái, rốt cuộc đã không còn lời nào để nói nữa, nhấc chân chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Tạ Ánh Chân lại đột nhiên nắm lấy cửa lao ngục, gấp gáp nói: “Thái tử điện hạ, Vệ Chiêu vô tội, là do ta lừa gạt muội ấy, ngươi đừng giận lây sang muội ấy.”
Thái tử lại tựa như không nghe thấy, cũng không quay đầu, đi thẳng về phía trước.
Phía sau truyền đến giọng nói cao vút của Tạ Ánh Chân: “Vệ Chiêu vốn định đi theo chúng ta xuất cung, nhưng vì hài tử, vì Thái tử điện hạ ngươi, muội ấy cam nguyện mạo hiểm bị trừng phạt cũng phải quay về bên cạnh ngươi.
Muội ấy yêu ngươi như vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng phụ tấm chân tình của muội ấy.”
Cửa nhà lao đã bị mở ra, ngục tốt tiến vào trong, bắt Tạ Ánh Chân lại, ép nàng uống rượu độc.
Thái tử nghe thấy âm thanh hỗn loạn phía sau, nhưng không ngừng bước chân, rốt cuộc khi hắn bước lên tới trên mặt đất, nghe thấy tiếng ly rượu vỡ ở truyền đến từ phía sau.
Toàn bộ địa lao im lặng trong chốc lát, rồi lập tức vang lên một tiếng thét thê lương chói tai, tựa hồ muốn xông ra khỏi lao ngục, đi đến nhân gian.
“Ta không hối hận, không bao giờ hối hận.
Chúng ta không sai, sai chính là thế đạo này.”
Thanh âm dừng ở âm độ cao nhất, rồi im bặt.
Thân hình của Thái tử hơi dừng lại, sau đó vẻ mặt như thường, đón lấy ánh mặt trời mà rời khỏi địa lao.
Tạm biệt Tạ Ánh Chân, kiếp sau ngàn vạn lần đừng sinh ra nhầm nhà nữa..