Đông Cung Tàng Kiều FULL


Ngự hoa viên vào mùa thu, óng ánh sắc vàng.

Hoa dao đài ngọc phượng nở thanh tân đạm nhã, cánh hoa trắng bao quanh nhị vàng, mang theo một vẻ đẹp ung dung.
Quý phi đang ngắm hoa, thấy Thái tử qua đây, vội vàng bảo hắn tiến lại gần, ôn nhu dặn dò: “Thái tử gần đây công vụ vất vả, may mà vụ án Tạ thị cuối cùng cũng trần ai lạc định.”
Thái tử nhàn nhạt nói: “Đây là chức trách của nhi thần, không có gì vất vả.”
Quý phi có lòng muốn cùng hắn trò chuyện bình thường vài câu, lại thấy hắn không hứng thú lắm, trong lòng thầm than một tiếng, chỉ đành đi thẳng vào vấn đề chính: “Bây giờ Tạ thị đã bị đền tội, vị trí Thái tử phi lại không thích hợp để trống quá lâu, trong lòng Thái tử đã có người được chọn?”
Thái tử nhíu mày, không ngờ Quý phi lại nhanh chóng muốn lựa chọn Thái tử phi như vậy, nhưng hắn tự có chủ ý của riêng mình, sẽ không hành sự theo tâm ý của Quý phi, vì vậy đáp: “Việc này không cần vội, cần phải thận trọng suy nghĩ.”
Quý phi đ.è xuống lo lắng trong lòng, mà nói: “Người được chọn cho vị trí Thái tử phi đương nhiên là phải thận trọng suy tính.

” bà ngừng một lát rồi nói thêm: “Nhưng sức khỏe của bổn cung không được tốt, sợ là không đợi được đến ngày đó.”
Thái tử cũng không để ý đến thâm ý trong lời nói, mà chuyển hướng cuộc nói chuyện: “Quý phi nương nương phượng thể an khang, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, nhi thần ngược lại có chuyện muốn thương lượng với nương nương.”
Quý phi ngạc nhiên nhìn hắn, “Thái tử cứ nói.”
“Vệ Lương viện hoài thai, theo lý nên ban thưởng, nhi thần muốn cất nhắc phân vị cho nàng.”
“Việc này…” Quý phi không ngờ hắn lại sở cầu việc này, khổ sở nói: “Vệ Lương viện vừa mới được ban phân vị không lâu, nay lại cất nhắc tiếp, sợ là đối với thanh danh của Thái tử sẽ có ảnh hưởng.”
Thái tử cũng không phật lòng, hỏi ngược lại: “Vệ Lương viện vì hoàng thất khai chi tán diệp, có công lớn như vậy chẳng lẽ không nên ban thưởng.”
“Tất nhiên là phải ban thưởng.” Quý phi vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nhưng bây giờ hài tử còn chưa được sinh ra, ngay cả hài tử trong bụng nàng là nam hay nữ còn chưa biết, có phải đã quá nóng vội rồi hay không?”
Nói xong, bà liếc nhìn sắc mặt của Thái tử, châm chước mở miệng: “Bổn cung thấy cứ đợi hài tử được sinh ra đã rồi lúc đấy tính cũng không muộn.”
Thái tử trầm mặc một lát, rồi gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời nương nương đã nói.”
Quý phi thở dài, trong lòng cảm thấy có chút thoải mái, xem ra Thái tử vẫn có chút nghe lời người mẫu thân như bà.
Thái tử đã nói xong việc muốn sở cầu, đứng lên nói: “Nếu Quý phi không còn chuyện quan trọng nào khác, xin cho nhi thần được phép cáo lui.”
Quý phi vội vã gọi hắn lại, mở miệng nói: “Thái tử, xuất thân của Vệ Lương viện quá thấp, ngài nên suy nghĩ cho tiểu hoàng tôn, sớm này tuyển chọn Thái tử phi, cũng thuận lợi cho việc giao tiểu hoàng tôn cho Thái tử phi nuôi dưỡng.”
Thái tử dừng chân, quay đầu nhìn Quý phi, chậm rãi mở miệng: “Cô có đôi khi suy nghĩ, nếu năm đó lúc sinh ra, cô không bị người khác đánh tráo, Quý phi có giao cô cho Hoàng hậu nuôi dưỡng hay không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Quý phi thốt lên, nói xong thì mới nhận ra mâu thuẫn với câu trước, nên á khẩu không nói được gì.
Thái tử lạnh lùng nói: “Xem ra Quý phi cảm thấy bản thân có xuất thân cao quý hơn Vệ Lương viện, cho nên mới có đủ cách nuôi dưỡng hài tử của mình?”
Quý phi bị hắn dùng ngữ điệu kỳ quái châm chọc, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hồi lâu mới nói: “Thái tử, bổn cung cũng là vì muốn tốt cho ngài.”
Thái tử lại lạnh lùng nói: “Nếu thật sự muốn tốt cho cô, đợi Vệ Lương viện thuận lợi sinh hạ hoàng tôn, cũng mong Quý phi chớ nên quên lời hứa hẹn hôm nay, ban cho nàng phân vị.”
Nói xong, Thái tử xoay người rời đi.
Sau khi Thái tử hồi cung, đã phái người tra xét toàn bộ cung nhân của Đông cung, trong đó đặc biệt là cung nhân của Minh Thúy hiên.
Quý phi nghe tin lại đau khổ một hồi.

Bà nói với Đại cung nữ Trúc Lan: “Thái tử vẫn có sự đề phòng đối với bổn cung.

Hoàng thất sinh nhi tử vốn là chuyện tốt, chẳng lẽ bổn cung còn có thể ra tay đối với Vệ Lương viện?”
Trúc Lan trấn an Quý phi: “Nương nương nhân hậu từ tâm, trời biết đất biết, sẽ có ngày Thái tử điện hạ biết được nỗi khổ tâm của nương nương.”
Nỗi lo âu trong lòng của Quý phi vẫn không giảm xuống, ngược lại nói: “Tính tình của Thái tử vô cùng giống với phụ hoàng của ngài ấy.”
Nhất là về phương diện si tình, quả thực không hề khác biệt.
Vệ Lương viện còn chưa hạ sinh mà Thái tử đã không muốn tuyển chọn Thái tử phi, nếu nàng ta thuận lợi sinh hạ lân nhi, sau này sợ rằng Đông cung sẽ là thiên hạ của một mình nàng ta.
Trong đôi mắt của Quý phi lóe lên sự lo lắng.

Bà cố kiềm nén nỗi lo lắng trong lòng, lấy bát thuốc Trúc Lan dâng lên, uống cạn, nhưng uống xong chỉ thấy trong lòng còn đắng hơn cả thuốc đã uống.
*****
Đến khi Vệ Chiêu hoài thai được năm tháng, vùng bụng cũng lộ rõ ràng, khí trời cũng đã chuyển lạnh.
Sau khi trời sang đông, bên ngoài tuyết rơi không ngừng.

Tử Quyên mỗi ngày đều giúp Vệ Chiêu đi lại trong phòng, để ngăn ngừa sau này khó sinh.
Nàng sợ Vệ Chiêu buồn chán, nên mỗi ngày đều nghe ngóng tin tức thú vị bên ngoài để kể cho Vệ Chiêu nghe.
Chuyện được đem ra bàn tán nhiều nhất trong cung gần đấy chính là vụ án mưu nghịch của Tạ gia mấy tháng trước.

Tạ gia và Thái tử phi mặc dù đã bị đền tội, nhưng việc này liên lụy rất lớn, các cung nhân đều bị tra xét rất nhiều lần.
Tử Quyên ôm chân của Đông cung, nên đương nhiên là tính mạng không có vấn đề gì cả, chỉ là có một số cung nhân không rõ lai lịch khi bị bắt đến Thượng Loan đài, còn bị lột da.
“Thượng Loan đài vốn là tai mắt của bệ hạ, không có việc nào không biết, không có việc gì không hiểu, còn chưởng quản toàn bộ cung nhân ở trong cung, vậy mà lại không tra ra được tên thái giám kia vào cung bằng cách nào, Lương viện có thấy kỳ quái hay không?”
Vệ Chiêu không yên lòng trả lời một tiếng.
Tử Quyên vẫn tiếp tục nói: “Nghe nói bởi vì việc này, Đặng Trung còn bị bệ hạ trách phạt, cũng may là tên thái giám kia sớm đã bị bắn chết ở cửa cung, không thể tra ra được hắn vào cung bằng cách nào, bằng không … chỉ sợ Đặng Trung sẽ chịu liên lụy lớn hơn.”
Vệ Chiêu nghe đến hai chữ “bắn chết”, trong lòng run lên, đột nhiên ngừng cước bộ, bất chợt hỏi Tử Quyên: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Tử Quyên khó hiểu nói lại: “Chỉ sợ Đặng Trung sẽ chịu liên lụy lớn hơn.”
“Không phải là phía trước.” Vệ Chiêu cắt ngang lời nàng, nhìn nàng chăm chú hỏi lại: “Ngươi nói người nào bị bắn chết ở cửa cung?”
“Còn không phải tên thái giám đồng đảng của phế Thái tử phi sao, nghe nói hắn chết rất thảm…” Tử Quyên vô tình mở miệng, nói đến phân nửa, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, thấy sắc mặt của Vệ Chiêu không tốt nên đã vội vã dừng lại: “Phi phi phi, đều do ta không tốt, nói cái gì mà chết với chóc, lần sau ta sẽ không nói nữa.”
Vệ Chiêu lắc đầu, cố gắng để bản thân thả lỏng, gắng gương tươi cười nói: “Tử Quyên, ta muốn biết chi tiết hơn về tên thái giám kia.”
“A?” Tử Quyên khó hiểu nhìn nàng, khổ sở nói: “Nhưng ta chỉ nghe được mấy lời đồn nhảm.”
Nàng nhớ lại tin tức bản thân nghe được: “Nghe nói sau khi Tạ gia bị bắt hạ ngục, Thượng Loan đài đã tra hỏi xem bọn họ đưa tên thái giám kia vào cung như thế nào? Kết quả mọi người đều vô cùng sửng sốt, Tạ gia căn bản không biết chuyện này, còn phản vấn lại nói là tên thái giám kia không phải đã sớm chết rồi sao? Một người đã chết tại sao có thể vào cung được?… Ngẫm lại cũng đều thấy nổi da gà.”
Tử Quyên sờ sờ cánh tay, rùng mình một cái.
Tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra?
Nhất là đám tiểu cung nhân kia lừa nàng.
“Không phải là do Tạ gia an bài vào cung sao?” Vệ Chiêu lẩm bẩm nói.
Vậy là ai đã đưa Lương Trọng Dực vào cung, để hắn và Tạ Ánh Chân gặp nhau, dẫn tới thảm kịch ở phía sau?
Lẽ nào vụ án mưu nghịch của Tạ gia không phải ngẫu nhiên mà có một bàn tay phía sau tác động?
“Lương viện, ngài làm sao vậy?” Tử Quyên hốt hoảng hỏi Vệ Chiêu, “Ngài không sao chứ?”
Vệ Chiêu phục hồi tinh thân, trong lòng tuy có rất nhiều nghi ngờ, nhưng cũng biết bí mật này không phải là bí mật Tử Quyên có thể thăm dò được, nên chỉ có thể kiềm chế tìm cơ hội sau.
“Không có việc gì.” Nàng cười nói “Ta chỉ là đã lâu không gặp Tiểu Đặng Tử, lần sau ngươi thấy hắn, nhớ gọi hắn qua đây, chúng ta ôn chuyện một chút.”
Rất nhanh Vệ Chiêu đã nắm được một cơ hội.
Mấy ngày sau, Tử Quyên từ bên ngoài trở về, nói cho Vệ Chiêu, Đặng Trung tới cửa cầu kiến Thái tử, hai người đang nghị sự ở trong thư phòng.
“Lương viện, bằng không ta đến Hưng Long điện chờ, đợi Đặng Trung đi ra, ta sẽ bảo hắn.”
Vệ Chiêu lại có ý tưởng khác.
Đặng Trung là người của Quý phi, từ trước đến nay cùng Thái tử nước sông không phạm nước giếng, lần này sao có thể đích thân tới cầu kiến?
Việc này tất có điểm kỳ quái.
Trong lòng nàng bức bối khó chịu, đột nhiên mở miệng nói: “Tử Quyên, ngươi có thể nghĩ cách giúp ta đánh lạc hướng Triệu Thống lĩnh canh gác ở cửa thư phòng được không? Ta muốn nghe xem bọn họ đang thương nghị cái gì?”
Tử Quyên vô cùng sợ hãi: “Cái gì? Ngài muốn nghe lén Thái tử điện hạ nghị sự.
Vệ Chiêu vội vàng che miệng nàng lại, “Xuỵt, ta có việc rất quan trọng, nếu không biết được rõ ràng, ta sẽ bất an ăn không ngon ngủ không yên, ngươi muốn ta biến thành như vậy sao?”
Tử Quyên vội vàng lắc đầu.
Vệ Chiêu ân cần dụ dỗ nói: “Ta chỉ nghe lén xem Thái tử và Đặng Trung đang nói cái gì, nếu không phải tin tức ta muốn nghe, ta sẽ quay về ngay lập tức.”
Tử Quyên trái lo phải nghĩ, đầu óc loạn thành một đoàn, dưới sự không ngừng cầu xin của Vệ Chiêu, rốt cuộc giậm chân một cái, cắn răng đáp ứng nàng.
Thư phòng của Thái tử.
Triệu Đà đứng trước cửa, canh gác giống như một môn thần, cảnh giác dò xét bốn phía, không để người khác tới gần.
Tử Quyên bưng một hộp điểm tâm, thập thò ở bên ngoài, bị hắn tóm được.
“Ngươi phương nào có gan dám xông vào thư phòng?”
Hắn bắt được người sau, thấy là Tử Quyên, nhất thời trong đầu tràn đầy nghi vấn.
“Tại sao lại là ngươi?”
Tử Quyên bị ăn đau kêu thành tiếng, hắn vội vàng buông tay ra, vội kéo nàng qua một bên, thấp giọng dò hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì? Nơi này là thư phòng của Thái tử, chưa được sự cho phép, người bình thường không được tới gần.

Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, coi như là ta chưa từng thấy ngươi, ngươi mau chóng rời khỏi đây.”
Tử Quyên cũng không rời đi, mà cắn răng, đưa hộp điểm tâm trong tay đến trước mặt hắn: “Triệu, Triệu thống lĩnh, đây là điểm tâm do chính tay ta làm, ta muốn đưa cho ngài thưởng thức.”
Triệu Đà trợn tròn mắt nhìn hộp điểm tâm trước mặt, một hồi sau, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng, chân tay luống cuống nói: “Ngươi, ngươi, ngươi… ta, ta, ta… ta không thể nhận.”
Sau đó đẩy nàng sang chỗ khác, thúc đẩy nàng tiến về phía trước, “Ngươi mau rời khỏi đây, đợi Thái tử đi ra nhìn thấy ngươi, ngươi sẽ gặp họa đấy.”
Tử Quyên dùng sức ghìm chân lại, kháng cự nói: “Ta không đi.”
Sức lực của nàng không lớn bằng Triệu Đà, mắt thấy đã bị đẩy ra xa, tựa hồ bởi vì bị cự tuyệt mà thẹn quá thành giận, nên nàng đột nhiên cao giọng nói: “Đây chính là điểm tâm ta phải mất rất nhiều công sức mới làm ra, tấm chân tình của ta đối với ngài, tại sao ngài lại không nhận?”
Trong cung nghiêm cấm cung nữ và thị vệ có tư tình, Triệu Đà nghe vậy toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, rất sợ Thái tử bước ra bắt gặp được tình cảnh này, hắn nhìn ngó bốn phía, thấy không có ai ở gần, nên vừa che miệng Tử Quyên lại, vừa lôi kéo nàng đến một góc hẻo lánh khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui