Đông Cung

Tôi nghe ngự y bẩm với Hoàng thượng: “Bẩm bệ hạ, vết kiếm này quá sâu, xin bệ hạ thứ lỗi cho thần ngu muội vô trí, chỉ e….chỉ e vết thương này của điện hạ…..vô cùng đáng ngại….”

Hoàng hậu đã buông giọt nước mắt, người khóc trong nín lặng, không ngừng cầm khăn tay chấm nước mắt. Sắc mặt bệ hạ cũng trở nên xây xẩm, trái lại tôi hoàn toàn không khóc, tôi còn đang đợi A Độ trở về.

Bùi Chiếu phái rất nhiều người đi truy đuổi thích khách, cũng không biết đã truy cứu được gì chưa, tôi không những lo lắng cho Lí Thừa Ngân, còn có nỗi lo về A Độ cứ canh cánh bên lòng.

Sang đến ngày hôm sau, cuối cùng A Độ được người của Bùi Chiếu khiêng về, khi ấy A Độ bị thương rất nặng,. Tôi thốt gọi tên A Độ, nàng ấy khẽ hé mắt nhìn tôi. Nàng ấy toan nâng tay lên, nhưng cánh tay không còn chút sức lực, chỉ có những ngón tay khẽ động đậy, tôi nhìn theo ánh mắt nàng ấy, ánh mắt ấy đăm đăm trên vạt áo tôi

Tà áo tôi bết dính đầy máu, tất cả đều là máu của Lí Thừa Ngân. Tôi hiểu A Độ nghĩ gì, tôi nắm chặt tay nàng ấy, nuốt nước mắt nói: “Ta không sao đâu.”

A Độ dường như buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy nhét vào tay tôi 1 vật cứng cứng, thế rồi đã lả người đi.

Tôi vừa đau đớn vừa ăn năn lại vừa hối hận.

Lí Thừa Ngân bị thích khách tấn công ngay trước mặt tôi, hắn đẩy tôi ra, chính mắt tôi chứng kiến thanh trường kiếm ấy găm sâu vào cơ thể hắn. Còn giờ đây, những người bị thương lại bao gồm cả A Độ.

Tội lỗi này đều do tôi mà ra, là tôi bảo A Độ đưa đao cho mình, đến đao mà A Độ cũng không cầm theo, chưa gì đã vội vã truy sát tên thích khách kia.

A Độ luôn theo sát bên tôi, người dám liều mạng bảo vệ tôi chỉ có mình A Độ.

Lúc nào tôi cũng có lỗi với nàng ấy, lúc nào tôi cũng gây họa, để nàng ấy phải chịu khổ thay mình.

Tôi khóc nửc nở một trận.

Không có ai đến an ủi tôi, Đông Cung thì đương cơn hỗn loạn, tất cả mọi người đang chạy đôn chạy đáo tất tả lo cho tình trạng của Lí Thừa Ngân, vết thương nặng thế, sắp chết đến nơi rồi. A Độ cũng sắp chết rồi, cả Lí Thừa Ngân, tướng công của tôi, cả 2 cùng sắp chết rồi.

Tôi khóc một lúc rõ lâu, mãi khi Bùi Chiếu đến, hắn khẽ khàng lên tiếng: “Bẩm Thái tử phỉ.” Rồi thưa, “Người của mạc tướng nói, đương lúc bọn họ truy sát theo tên thích khách, chỉ thấy A Độ cô nương hôn mê bất tỉnh ở đó, mà không hề thấy tăm tích của thích khách đâu, thế nên đành phải đưa A Độ về trước đã. Hiện nay Cửu Môn đã đóng chặt, Thượng Kinh đang giới nghiêm, thích khách không thể đào tẩu được. Ngự Lâm quân đang lục soát trong thành, xin Thái tử phi an tâm, thích khách khó lòng chạy thoát được.”

Tôi nhìn thứ A Độ vừa nhét đưa tôi, vật đó vô cùng kì lạ, chỉ như 1 cục gỗ, trên bề mặt khác hoa văn quái gở, tôi không nhận ra nó là thứ gì.

Tôi giao cho Bùi Chiếu: “A Độ đưa ta thứ này, đoán chừng có liên quan đến hành tung của thích khách.”

Bùi Chiếu chợt hít một hơi thật sâu, nhất định hắn biết vật này. Tôi dặm hỏi: “Đây là gì thế?”

Bùi Chiếu lùi sau một bước, rồi gửi trả khúc gỗ ấy lại cho tôi, thưa: “Đây là việc lớn, xin Thái tử phi cứ đệ trình lên bệ hạ.”

Tôi cũng cho rằng mình phải tấu trình vật này lên Hoàng thượng, tốt xấu sao thì người cũng là Thiên tử, là thân sinh ra tướng công tôi, là vị đế vương có quyền lực tối cao khắp thiên hạ này. Có kẻ dám ám sát nhi tử của người, dám sát hại A Độ, người sẽ giúp chúng tôi truy xét hung thủ.

Tôi quệt khô dòng nước mắt, sai cung nữ thân cận đi trình bẩm, tôi muốn yết kiến Hoàng đế bệ hạ.

Cả Hoàng thượng và Hoàng hậu vẫn ngự ở tẩm điện, chẳng mấy chốc Hoàng thượng đã cho triệu tôi, tôi bước vào thỉnh an người: “Phụ hoàng ạ.”

Rất hiếm khi tôi có dịp thỉnh an Hoàng đế bệ hạ, lần nào gặp, người cũng ngồi trên ngự tọa giữa 1 một khoảng cách rất xa. Gần như thế này thì đây là lần đầu tiên. Tôi nhận ra kì thực người cũng tầm luống tuổi như cha tôi, hai bên mai đã điểm sắc bạc.

Người đối với tôi rất ôn tồn, sai tùy tùng: “Mau đỡ Thái tử phi dậy đi.”

Tôi từ chối cái đỡ của nội quan: “Khởi bẩm phụ hoàng, Tùy tùng của nhi thần là A Độ vừa truy đuổi theo thích khách, kết quả lại trọng thương, mới được Vũ Lâm lang cứu về. Nàng ấy giao cho nhi thần vật này, nhi thần không rõ là gì, nay tấu dâng lên phụ hoàng, nhi thần trộm nghĩ ắt hẳn vật này có liên quan đến thân phận của thích khách.” Tôi dâng cục gỗ ngang trán, đoạn dập đầu: “Mong phụ hoàng phái người kiểm chứng.”

Nội quan đón lấy vật trên tay tôi, trình lên bệ hạ xem, tôi đã thấy nét mặt người biến sắc.

Người đánh mắt quay sang nhìn Hoàng hậu: “Mai Nương!”

Lúc ấy tôi mới biết tên tộc của Hoàng Hậu là Mai Nương.

Sắc mặt của Hoàng hậu cũng tối sầm, bà ta thót bật dậy, chỉ vào tôi: “Ngươi! Ngươi vu cáo hãm hại bản cung!”

Tôi ù ù cạc cạc nhìn bà ấy. Hoàng hậu thiết tha quay người quỳ sụp xuống: “Bệ hạ minh xét, Ngân Nhi là do thần thiếp 1 tay nuôi nấng trưởng thành, tâm huyết cả đời thần thiết đều đặt cả ở Ngân Nhi, thần thiếp tuyệt đối không bao giờ làm hại hoàng nhi!”

Hoàng thượng không buông lời, Hoàng hậu lại quay ra trách cứ tôi: “Ai đã giật dây ngươi dùng loại thủ đoạn này hòng vu khống lật đổ bản cung hả?”

Tôi đây đến mặt chữ cái Trung Nguyên còn không nhớ hết, khúc củi khô ấy có khắc cái gì tôi nào có nhận ra, xưa nay còn chưa từng thấy thứ đó, thế nên đành thuỗn mặt nhìn hoàng hậu.

Cuối cùng, hoàng thượng lên tiếng: “Mai Nương, chỉ e con bé xưa nay ngay đến cả vật này là gì nó còn không rõ, sao có thể vu khống hòng lật đổ nàng được?”

Hoàng hậu cả kinh: “Bệ hạ, bệ hạ chớ cả tin những điều xằng tấu này. Cớ sao thần thiếp phải ám hại Thái tử chứ? Ngân Nhi là do 1 tay thần thiếp nuôi dưỡng trưởng thành, thần thiếp coi hoàng nhi như con ruột….

Hoàng thượng chỉ lạnh nhạt mà rằng: “Con ruột…..chưa chắc.”

Hoàng hậu bưng khuôn mặt đã lã chã những dòng nước mắt: “Bệ hạ nói như vậy, rõ ràng người cũng đang tin vào những điều xàm tấu. Tuy thần thiếp không mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày nhưng có khác nào thân sinh ra thái tử đâu? Ngày Ngân Nhi mới chỉ 3 tháng tuổi, thần thiếp đã ẵm vào trong cung, một tay thần thiếp nuôi nấng, chỉ bảo hoàng nhi nên người, dạy dỗ hoàng nhi học hành. Cũng chính thần thiếp trình tấu mong bệ hạ lập hoàng nhi làm Thái tử, tâm huyết cả đời này của thần thiếp đều đặt cả trên người Ngân Nhi, hà cớ gì thần thiếp phải sai người hãm hại con mình?”

Bệ hạ phá lên cười: “Vậy Tự bảo lâm vô tội thì sao, hà tất nàng phải ra tay với Tự bảo lâm?”

Hoàng hậu thót mình ngước mặt trông lên, bà ta ngơ ngác nhìn Hoàng đế.

“Chuyện hậu cung, trẫm không hỏi, không có nghĩa trẫm không biết. Nghiệp chướng nàng tạo vậy cũng đủ rồi. Cớ sao nàng xuống tay với Tự bảo lâm, mà không phải muốn trừ khử Triệu lương đệ? Gia tộc đằng Triệu lương đệ nắm giữ trong tay binh quyền hùng hậu, tương lai sau này Ngân Nhi đăng cơ, cho dù không lập Triệu lương đệ làm Hoàng hậu, ắt cũng phải phong Quý phi. Có đằng ngoại như thế, vậy mà nàng không hề coi như mối hiểm họa từ bên trong. Nàng chỉ một nỗi bất an sau này Ngân Nhi ổn định giang sơn, còn có điều gì khiến nàng sợ hãi? Sợ hoàng nhi sẽ chống lại mẫu hậu là nàng ư?”

Hoàng hậu nhát gừng từng chữ: “Thần thiếp sao phải bất an….ý của bệ hạ, thần thiếp không tài nào hiểu…”

“Phải, sao nàng phải bất an?” Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt nói: “Chẳng phải vì e sợ Ngân Nhi biết, mẫu thân thân sinh ra nó, Thục Phi năm đó….rốt cuộc qua đời như thế nào ư?”

Sắc mặt Hoàng hậu tái mét, cuối cùng bải hoải nhũn mềm ngay tại chỗ.

Hoàng đế đoạn tiếp lời: “Đã đợi được 20 năm rồi, đợi thêm chút nữa có sao đâu? Đợi đến lúc Trẫm băng hà, Ngân Nhi đăng cơ, lập hậu cho Triệu lương đệ, ắt sẽ trở mặt với Tây Lương, đến lúc ấy, ví như hoàng nhi động binh với Tây Lương, nếu thắng, thâm tình giữa thiên triều ta và Tây Lương từ đấy đời đời kiếp kiếp sứt mẻ, chỉ e cuộc chiến ấy cứ thế liên miên, tai họa giáng xuống đầu 2 đất nước, rồi sẽ có ngày lòng dân oán hận sục sôi; còn như chúng ta thua, nàng được dịp mượn gió bẻ măng, phế Ngân Nhi, lập tân đế mới cũng chưa biết chừng. Nước cờ này, phải chăng lúc nàng đệ tấu với trẫm để Ngân Nhi cầu thân với Tây Lương, lúc ấy đã nghĩ thấu đáo cả rồi. Sao đến lúc này nàng đột nhiên lại nóng vội như thế? Lẽ nào vì Thái tử và Thái tử phi bỗng nhiên tình cảm mặn nồng, đôi lứa này phải lòng nhau, lại ngoài dự đoán của nàng hay sao?”

Hoàng hậu thì thào: “Thần thiếp cùng bệ hạ kết tóc se duyên phu thê đã 30 năm năm, thì ra trong lòng bệ hạ nghĩ về thần thiếp quá quắt vậy ư.”

“Không phải trẫm nghĩ nàng quá quắt, mà là tự nàng làm những chuyện quá quắt.” Hoàng thượng lạnh lùng giáng lời, “Gieo nhân nào gặt quả đó, ác giả ắt có ác báo. Nàng hại chết Thục phi, trẫm không hề đổ oan cho nàng. Nàng hại Tự bảo lâm sẩy thai, giam lỏng Triệu lương đệ, Trẫm cũng không hề hỏi đến nàng. Trẫm luôn cho rằng nàng làm tất cả chẳng qua là vì tự vệ, chút tài hèn mọn này, nếu như hoàng nhi của trẫm không ứng phó nổi, vậy cũng chẳng thể nối ngôi kế vị. Thế mà ngày hôm nay, nàng lại táng tận lương tâm, muốn mưu hại Ngân Nhi, con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ hổ dữ còn không ăn thịt con, dẫu rằng hoàng nhi không phải do nàng đích thân sinh ra, nhưng suy cho cùng vẫn là chính tay nàng nuôi nấng trưởng thành, sao nàng dã tâm đến thế?”

Cuối cùng vị Hoàng hậu ấy buông xuôi giọt nước mắt: “Không phải thần thiếp…Dẫu cho Bệ hạ không muốn tin, nhưng thần thiếp thực sự không làm….thần thiếp tuyệt đối không sai người đi hãm hại Ngân Nhi.”

Trong lòng tôi cứ căm căm từng cơn, không dám tin vào chính tai mình nữa, tôi không dám tin tất cả những gì tôi đã chính tai nghe. Một Hoàng hậu cao quý thường ngày ấy, một hoàng hậu ôn tồn thường ngày ấy, vậy mà chính là người đàn bà tâm địa thâm sâu nhường này ư.

Hoàng thượng nói: “Nhưng chuyện nàng từng làm, lẽ nào cần trẫm phải lôi nhân chứng, vật chứng ra tra cứu toàn bộ hay sao, lẽ nào trẫm phải hạ chỉ sai Dịch đình lệnh đến thẩm vấn nàng hay sao? Nếu như nàng thành thật nhận tội, trẫm sẽ niệm tình phu thê 30 năm nay, nhường cho nàng 1 đường sống.”

Nước mắt trên mặt Hoàng hậu đã lã chã như mưa: “Bệ hạ, thần thiếp thật sự bị oan! Thần thiếp bị oan!”

Hoàng thượng vẫn chỉ lạnh nhạt mà rằng: “20 năm trước, nàng sai người hạ độc Ô Tiễn Tử vào thuốc của Thục Phi, gói thuốc Ô Tiễn Tử hình vuông ấy, giờ vẫn còn một nửa, đang đặt ngay trong ô tủ thứ 2 ở chính cung của nàng. Nàng muốn trẫm phái người đi tìm về, gượng ép trẫm bức nàng phải nuốt chỗ Ô Tiễn Tử đó hay sao?”

Hoàng hậu nghe xong câu nói cuối cùng ấy, toàn thân nhũn nhão, nằm liệt trên đất ngất lịm.

Tôi chỉ cảm giác đêm nay tất thảy mọi chuyện đều giống như sấm sét giáng trúng đỉnh đầu, đến giờ những tiếng sấm kia vẫn còn đang đùng đoàng bập bùng nổ bên tai, liên miên từng hồi không dứt, vang dội tới mức tôi chết lặng người, cả cơ thể cứ đờ đẫn như phỗng.

Hoàng thượng quay sang tôi, vẫy tay với tôi. Tôi cẩn thận nhích dần từng bước, quỳ trước mặt người. Người vươn tay, dịu dàng xoa đầu tôi, nói: “Con ngoan, đừng sợ, có phụ hoàng ở đâu, không ai dám làm hại con đâu. Thoạt đầu để Ngân Nhi lấy con, thực ra cũng là ý của ta, bởi lẽ ta biết con gái Tây Lương các con, đối nhân xử thế thật lòng mà hiền hòa.” Trong lòng tôi không hề thấy sợ, bàn tay người ấm áp như thế, dường như bàn tay cha. Hơn nữa thực ra, người có nét giống với Lí Thừa Ngân, trước nay tôi có bao giờ e sợ Lí Thừa Ngân đâu.

Hoàng thượng nói với tôi: “Chăm sóc Ngân Nhi nhé, từ nhỏ hoàng nhỉ đã không được gần mẫu thân, chỉ cần có người thật lòng với nó, dù cho phải móc tim trao cho con nó cũng sẽ làm.”

Dẫu người không căn dặn, tôi cũng sẽ chăm nom Lí Thửa Ngân tử tế.

Thế nhưng sự tình đêm nay quả thật vẫn đang dấy lên cơn kinh hãi trong tôi, tự đáy lòng tôi thấy sợ. Tất thảy những thứ trong cung đều đáng sợ, lòng người sao lại phức tạp đến thế, như Hoàng hậu kia, tôi có chết cũng không ngờ bà ấy lại hại Tự Nương và đứa bé, chỉ vì muốn giá họa cho Triệu lương đệ thôi ư. Tính mạng con người trong mắt bọn họ thật sự rẻ mạt thế thôi sao, rẻ mạt còn không bằng con kiến ư. Lại còn cả Thục Phi người thân sinh ra Lí Thừa Ngân nữa, vì sao Hoàng hậu phải hại chết Thục Phi, chỉ vì muốn tước đoạt con trai của Thục phi hay sao?

Tất thảy thật kinh hoàng, chúng khiến tôi phải ớn lạnh rùng mình.

Vết thương của Lí Thừa Ngân vô cùng hiểm nghèo, đã 3 ngày rồi mà hắn vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Tôi vẫn trông nom bên hắn cực ngọc không kể ngày đêm.

Tình hình vết thương có chuyển biến xấu, sốt cao, không ăn uống được gì, đến thuốc thang cũng phải cạy răng bón từng chút một.

Tôi nghĩ phen này hắn khó lòng qua nổi.

Nhưng tôi cũng chẳng buồn khóc nữa. Khi đó, vào đúng lúc nguy hiểm nhất hắn đã đẩy tôi ra, nếu mà hắn chết, thì tôi chết cùng với hắn là xong.

Con gái Tây Lương chúng tôi, chẳng ưa cái kiểu cả ngày cứ khóc với chẳng lóc, tôi đã khóc một chập rồi, bây giờ không muốn sướt mướt thêm nữa.

Trong cơn mê man, Lí Thừa Ngân luôn không ngớt thì thào gọi gì đó, tôi áp sát tai nghe, mới rõ hắn đang gọi “mẹ” giống với cái lần phát sốt nọ.

Tôi ngẫm lại những gì bệ hạ từng nói, trong bụng lại thấy mủi lòng, thật ra hắn cũng là 1 kẻ đáng thương, dẫu rằng là Thái tử quyền uy đấy, thế nhưng từ nhỏ nào đã được gặp mẹ ruột mình. Mà tâm địa Hoàng hậu thâm sâu thế kia, nếu mà Lí Thừa Ngân biết bà ta đã hại chết mẹ đẻ mình, trong lòng ắt sẽ đau đớn lắm.

Phần lớn Thái y được phái tới chăm sóc Lí Thừa Ngân. Cùng lúc ấy, Hoàng đế đã hạ chiếu chỉ phế truất ngôi vị Hoàng hậu, việc này gây chấn động lớn trong triều, thế nhưng trong chiếu thư lại nêu ra quá nhiều tội trạng của Hoàng hậu, nhất là hiện nay Lí Thừa Ngân sống chết ra sao còn chưa rõ, chúng đại thần cũng khó lòng nói hộ được. Tôi nghe cung nữ rủ rỉ nói vụng, đằng ngoại tộc Hoàng hậu vốn rất có quyền thế, hiện đang kích động quan viên môn đệ của các các tỉnh dưới chướng, định bụng không phê chuẩn, phản đối việc phế bỏ Hoàng hậu. Những chuyện triều chính ấy tôi khó lòng hiểu được, giờ mới biết hóa ra thân là Hoàng đế không phải cứ muốn làm gì thì làm nấy được.

Buổi sáng tôi đến thăm Lí Thừa Ngân, buổi chiều lại về chăm A Độ.

Trên người A Độ có rất nhiều vết thương, nàng ấy còn trúng nội thương sâu, võ công A Độ tuy cao cường là vậy, tay thích khách kia có thể đánh trọng thương nàng ấy thành ra nông nôi này, xem ra hẳn ắt là loại cao thủ tuyệt thế. Vết thương phải thay thuốc thường xuyên, những đồ nhét trong túi A Độ đều phải móc hết ra vất trên bàn trà. Vậy ra tôi đã đưa cho A Độ cầm biết bao nhiêu là thứ, toàn là những đồ chơi tôi tiện tay thì mua, ví dụ như cái tiêu hình con chim non bằng đất sét, hoặc 1 bông hoa bằng len đỏ. Tôi mua gì đều dúi cả cho A Độ, nàng ta lúc nào cũng dắt bên mình, chỉ sợ lúc tôi cần dùng đến.

A Độ của tôi, A Độ đối với tôi tốt biết bao, lúc nào cũng là tôi làm liên lụy đến nàng ấy.

Lúc tôi thấy chiếc “tên kêu”, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, tôi cầm tên, lẳng lặng trở gót bước đi.

Tất thảy kẻ hầu người hạ trong Đông Cung đều đang túm tụm đằng tẩm điện chỗ Lí Thừa Ngân, trong hoa viên quạnh quẽ vắng tanh, chẳng bóng dáng một ai.

Tôi bắn tên lên trời, thế rồi ngồi đợi ở đó trong lạnh lẽo buồn tẻ.

Bẵng đi một lúc, dường như có cơn gió khẽ khàng vung vẩy, Cố Kiếm lặng lẽ đáp xuống trước mặt tôi

Hắn thấy dáng điệu tôi lúc ấy, có vẻ như kinh ngạc lắm, hỏi: “Ai bắt nạt nàng thế?” Tôi cũng biết bộ dạng mình lúc này đây khó coi chết đi được, hôm nọ khóc một lúc lâu, mắt mũi cứ sưng húp cả lên, cộng thêm mấy đêm liền mất ngủ, khí sắc ắt hẳn biến đi đằng nào cũng chẳng hay.

Tôi thuật lại sự tình một cách đơn giản cho hắn nghe, Cố Kiếm trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Nàng muốn ta đi giết Hoàng hậu à?” Tôi lắc lắc đầu.

Hoàng hậu sát hại quá nhiều người, bà ta không xứng sống tiếp trên đời này. Nhưng Hoàng đế sẽ có phán quyết riêng dành cho bà ta, dù cho không ban chết thì cũng sẽ phế truất, rồi nhốt vào lãnh cung. Đối với con người Hoàng hậu mà nói, như thế là đủ rồi, so với giết bà ta còn tàn nhẫn hơn cả.

Tôi van lơn hắn: “Ngươi có thể nghĩ cách cứu A Độ được không, nàng ấy chấn thương bên trong nặng lắm, mãi mà chưa tỉnh.”

Cố Kiếm bất chợt phá lên cười: “Thú vị thật, nàng không yêu cầu ta cứu tướng công nàng, mà lại cầu ta đi cứu A Độ. Rốt cuộc nàng thích phu quân của nàng hay là thích A Độ đây?”

“Lí Thừa Ngân bị thương ngoài, có là thần tiên cũng đành bó tay hết cách, có qua được hay không là số của hắn. Thế nhưng vì ta A Độ mới truy đuổi thích khách, nàng ấy trúng nội thương, ta biết ngươi có cách.”

Khuôn mặt Cố Kiếm xạm lại: “Không sai, ta có cách cứu nàng ta, nhưng sao ta phai cứu nàng ta chứ?”

Tôi nổi giận đùng đùng: “Ngươi từng nói rồi cơ mà, nếu như ta gặp bất kì nguy hiểm gì thì cứ tìm ngươi, bây giờ ngươi lại không nỡ giúp ta!”

Cố Kiếm nói: “Đúng thế, nhưng ta đâu có hứa với nàng rằng sẽ giúp nàng cứu kẻ khác.”

“Bây giờ sinh mệnh của A Độ là đáng lo hơn cả, mạng của A Độ cũng là mạng của ta. Nàng ấy vì ta mà có thể liều mình, giờ nàng ấy lại trọng thương, cũng coi như chính ta bị thương, nếu mà ngươi không cứu nàng ấy….” Tôi tuốt vỏ thanh đao ra, đặt ngay cổ mình, “Ta sẽ chết trước mặt ngươi cho mà xem!”

Cố Kiếm vẩy nhẹ 2 ngón tay, thanh đao nảy một cái, tôi không kịp cầm chắc, thanh đao đã “coong” một tiếng đáp xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui