"Này hai người có chuyện gì vậy, vì một đứa cà lăm mà tranh tới tranh lui?" Sở Tây ở một bên không nhìn ra, cô còn tưởng rằng Thẩm Lan chỉ là đang vui đùa một chút, cố ý chọc giận Kỷ Uấn Chi, này nhìn tới nhìn lui, càng xem càng không đúng!
"Nói lắp?" Thẩm Lan ngẩn ra.
"A, cô ta đúng là nói lắp, chị không biết a?" Sở Tây vội nói.
"Không tin chị để cho cô ta nói một câu."
Giản Y liếc Sở Tây một chút, thật sự không có lễ phép.
"Um, khụ khụ, xin lỗi, tôi ngày hôm nay, khụ, cổ họng có, khụ khụ khụ, có chút, không quá khụ, thoải mái." Giản Y quả đoán triển khai tuyệt chiêu ho khan.
Kỷ Uấn Chi thấy thế liền vội vàng giơ tay khẽ vuốt ve lưng nàng.
Thẩm Lan còn muốn hóa thân thành sứ giả tốt bụng đưa áo khoác lên nhưng lại bị Kỷ Uấn Chi giơ tay cản lại.
"Thẩm lão bản ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, Tiểu Y ngày hôm nay có chút không thoải mái, chúng tôi không thể ở cùng ngài được nữa." Sắc mặt nghiêm túc liếc Thẩm Lan một cái, sau đó không đợi Thẩm Lan đáp lại, liền ôm Giản Y đi ra ngoài.
"Ai đừng đi a, nhóc cà lăm..."
"Sở Tây, cô làm ơn tôn trọng người khác giùm tôi một chút, không cho phép gọi nàng như vậy." Thẩm Lan ngữ khí nghiêm nghị.
Sở Tây bối rối một hồi, "Ai, Lan tỷ, chị đến cùng là bị gì vậy!"
Thẩm Lan nhìn bóng lưng Giản Y rời đi, khóe miệng hơi giương lên, "Đối với chị dâu tương lai phải lễ phép một chút."
"??? Chị điên rồi sao, con nhỏ đó có cái gì tốt? Có thể đem hai người các người mê hoặc đến thần hồn điên đảo??"
...
Lại nói Kỷ Uấn Chi bên này, hai người cùng nhau rời khỏi hội trường, ra tới cửa, Giản Y lại khụ hai tiếng.
"Không có sao chứ?" Kỷ Uấn Chi chau mày, giơ tay sờ soạng một hồi cánh tay của nàng, giúp nàng xoa xao, "Có chỗ nào không thoải mái sao?" Giọng điệu vô cùng ôn nhu.
Giản Y ngẩn người, nữ nhân này là nhập vai sâu quá chưa thoát vai kịp à?
"Không có, không có chuyện gì." Giản Y tránh sang một bên, tách khỏi vòng tay của Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi động tác dừng lại, yên lặng thu tay về.
Trong xe, hai người đều không nói gì.
Đinh Linh quan sát một hồi, làm sao mà có cảm giác không khí hiện tại có hơi là lạ.
"Bà chủ."
"Hả?" Kỷ Uấn Chi tựa hồ đang đờ ra, nghe được âm thanh liền định hình lại tinh thần.
"Không có, không có chuyện gì, muốn hỏi một chút hai người là làm sao a.
Làm sao mà có thể từ hội trường đi ra bình yên như thế, sẽ không để Thẩm lão bản oán giận đó chứ?"
"Cô ta? Còn dám oán giận tôi?" Kỷ Uấn Chi nhướng mày, từ từ khôi phục tinh thần chiến đấu.
"Ai, mà cô cùng Thẩm Lan đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Quay đầu hướng về Giản Y hỏi.
Giản Y nghe vậy trực tiếp lắc đầu, "Tôi cùng với cô ta thật sự, thật sự, không có chuyện gì.
Cô ta khả năng, khả năng nhận, đã nhận lầm người."
"Nhưng cô ta còn nói đến lời thề sắt son gì gì đấy, còn nói gì mà đôi mắt này của cô, cô ta chắc chắn sẽ không nhận sai, lẽ nào cô ta là đang diễn trò sao?" Kỷ Uấn Chi trong lòng âm thầm suy đoán.
Giản Y cẩn thận suy nghĩ một chút, ánh mắt Thẩm Lan nhìn chính mình thế kia, nếu nói là diễn kịch thì cũng diễn quá chân thực đi.
Hơn nữa cô ta còn nói lần đầu gặp mình là ở Lục Dương, quê nhà mình cũng đúng là ở Lục Dương a, bốn năm trước...
Chờ chút, người mà cô ta đang nói đến sẽ không phải là...
Giản Y vừa định lấy điện thoại ra nghĩ đến Kỷ Uấn Chi còn ở bên cạnh, có chút không tiện, liền tạm thời coi như thôi.
"Dù sao thì, tôi, tôi chưa từng gặp, gặp qua cô ấy." Giản Y lại lắc đầu.
"Ừm, tôi tin tưởng cô." Kỷ Uấn Chi gật gù.
"Thế nhưng." Kỷ Uấn Chi đột nhiên chuyển đề tài.
"Cô có thể không nói lắp có đúng hay không? Hơn nữa chuyện cô khiêu vũ tốt như vậy giải thích sao đây? Ngày đó suýt chút nữa đem chân tôi giẫm đến tàn phế là cô cố ý?" Kỷ Uấn Chi sắc mặt không hòa nhã nhìn nàng.
Cô vừa nói như thế, Giản Y lập tức hồi tưởng lại ngày đó Kỷ Uấn Chi bị chính mình giẫm đến chết đi sống lại, rồi lại cái dáng vẻ không thể không dạy mình khiêu vũ, không nhịn được hé miệng cười trộm.
Nhìn thấy nàng đang cười, Kỷ Uấn Chi nhất thời không còn bình tĩnh, đồng thời khóe miệng vô thức nhếch lên, "Không biết được cô đây vậy mà lại có bụng dạ xấu xa đến thế a." Cũng không biết là đang khen nàng hay là đang làm nàng đau lòng.
"Ha." Giản Y cười cười, này là cô đang tự nói chính mình à.
"Càng nói cô cô càng hăng hả?" Kỷ Uấn Chi nói, giơ tay gõ nhẹ lên mũi Giản Y, cô nhóc này cười lên còn có lúm đồng tiền nhỏ, thật là đẹp mắt.
Kỷ Uấn Chi đặt tay lên chóp mũi Giản Y một lúc, hai người cùng nhau chạm mắt, giây tiếp theo liền tránh mắt của nhau ra.
Kỷ Uấn Chi lúng túng thu tay về, vuốt vuốt tóc.
"Hôm nay cô biểu hiện rất tuyệt." Lời nói ra có hơi khó khăn, Kỷ Uấn Chi nỗ lực đánh vỡ bầu không khí lúng túng này.
"Tuy nhiên, nếu như không cho Thẩm Lan ôm thì có khi còn tốt hơn!"
"Tôi, tôi không phải, không phải cố ý, cô ta cô ta, cô ta quá, quá ôn nhu!"
"Ôn nhu? Tôi cùng cô ta đấu nhiều năm như vậy, hiểu rõ vô cùng cách cô ta làm người như thế nào, tôi có thể sáng tỏ nói cho cô biết rằng cô ta căn bản không biết hai chữ 'ôn nhu' viết như thế nào!"
"Cô, cô chắc, chắc chắn chứ?" Giản Y tỏ vẻ hoài nghi.
"Đương nhiên, không tin cô đi mà hỏi Đinh Linh."
"Không, không hỏi, người, hai người các người, cũng y như nhau."
Kỷ Uấn Chi cười cười, "Kỳ thực con người của tôi vẫn là rất ôn nhu ~ chỉ là cô đang có thành kiến với tôi thôi."
Giản Y không e dè bĩu môi trợn to mắt.
"Cô xem cô kìa, còn trợn mắt với tôi, không thể ngắm nghía tôi cẩn thận hơn một chút sao?"
"Ồ." Giản Y hiếm thấy nghe lời, thật lòng nhìn Kỷ Uấn Chi một chút.
Nói một chút thì đúng là một chút, giây tiếp theo liền ngáp một cái.
Kỷ Uấn Chi liền cảm giác mình như kẻ thất bại, mình không có mị lực đến thế sao? Mình không phải là một nữ nhân mà người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở sao?
"Làm phiền cô rồi, mau ngủ đi, cô thể nào lên xe mà chả mệt mỏi rã rời." Năng lượng của Giản Y đều đã không còn rồi.
"Ừm." Giản Y hơi nghiêng người, dựa cửa sổ xe nhắm mắt lại chợp mắt.
"Ai." Kỷ Uấn Chi nhìn nàng một chút rồi bỗng thở dài, chính mình trong lòng nàng đến cùng là hình tượng như thế nào a?
...
"Tiểu Y, tỉnh, về đến nhà rồi."
Giản Y mới vừa chợp mắt liền nghe được một thanh âm rất ôn nhu, nhíu nhíu mí mắt, giây tiếp theo liền nhìn thấy Kỷ Uấn Chi.
"Tiểu Y?" Kỷ Uấn Chi nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, "Vào nhà đi rồi lại ngủ tiếp." Ôn nhu nói nhỏ.
"Ừm." Giản Y đáp một tiếng muốn giơ tay.
Vừa cử động một mảnh quần áo đã rơi khỏi người, Kỷ Uấn Chi đem quần áo nhặt lên, khoác lên người Giản Y.
Giản Y còn bất ngờ một lúc, theo bản năng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hình như là không có Cẩu Tử a.
Hai người xuống xe, Giản Y đang vươn vai thì nhìn thấy Kỷ Uấn Chi từ ghế phụ ôm một hộp bánh gatô đi ra.
"Bà chủ à tôi trước tiên về công ty trước." Đinh Linh hỏi thăm một chút, lại hướng về phía Giản Y vẫy tay.
"Ừm, đi đi, chú ý an toàn."
Sau khi nhìn Đinh Linh rời đi, "Đi thôi, về nhà." Kỷ Uấn Chi đưa tay nắm lấy tay Giản Y.
Giản Y cũng không có chống đối, ánh mắt hơi dừng lại trên hộp bánh gatô mà Kỷ Uấn Chi cầm trên tay.
Kỷ Uấn Chi nhìn nàng một cái, "Đáp ứng cô rồi đấy, bánh gatô của tiệm này cũng không tệ lắm."
"Cô..." Giản Y mở miệng, không biết nên nói cái gì.
Có hơi cảm động, nàng vốn cho rằng câu nói kia của Kỷ Uấn Chi 'Muốn ăn thì một hồi về nhà sẽ mua cho cô' là một trò đùa, chỉ là lời nói tùy tiện qua loa lấy lệ chính mình, cũng không nghĩ đến Kỷ Uấn Chi thật sự sẽ mua cho mình bánh gatô, không nghĩ tới cô vậy mà cũng có một mặt cẩn thận và chu đáo.
"Cảm động sao?" Kỷ Uấn Chi cười hỏi.
"Ha?"
"Cũng không nên yêu tôi nha ~ dù sao thì tôi cũng là một người vừa ôn nhu vừa ân cần dịu dàng, vừa xinh đẹp lại còn biết kiếm tiền nuôi gia đình ~" Kỷ nào đó không cẩn thận đắc ý vênh váo, lại bật chế độ tự khen chính mình.
"Thần...!Kinh có bệnh."
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Tiểu Y: Vợ của tôi mỗi ngày đều phát bệnh, nên chữa làm sao đây?
Hậu viện hội của Tiểu Y: Hơn phân nửa là do được chiều chuộng sinh tật, đánh một trận là tốt rồi.
Kỷ nào đó: Khóc thút thít thút thít ~.