Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi Làm Sao Bây Giờ


"Chào bà chủ nhỏ, chị tên Nhan Phất, là bạn học thời đại học của Uấn Chi, thật hân hạnh được gặp em, cũng rất vui mừng vì cuối cùng cũng có người có thể thu phục con yêu tinh này rồi." Nhan Phất nở nụ cười hướng về phía Giản Y đưa tay ra.
Giản Y ở trong lòng âm thầm trợn mắt, chuyện này sẽ đi đến đâu đây?
"Đừng ở chỗ này làm phiền đến tớ, tớ còn chưa có mắng cậu đấy, trong lòng có chút ý tứ tí đi." Kỷ Uấn Chi bất mãn nói.
"Ách này...!Là tớ sai rồi, mới một chút lơ là liền xảy ra chuyện..."
"Đại Phật ở chỗ nào, mang tớ đến đó, à đúng rồi tiện thể lấy cho nàng chút đồ ăn."
"Không, không cần phải để ý đến, đến tôi, cô đi, giải quyết công việc đi." Giản Y nhìn nhìn người của đoàn làm phim đang khí thế ngất trời từ phía xa xa, hướng về Kỷ Uấn Chi vẫy tay áo một cái.
Nhan Phất nghe Giản Y nói chuyện, còn hơi bất ngờ một chút.
"À này Đinh Linh, cô đi theo nàng, đừng có chạy lung tung, chờ ở đây đợi tôi trở về."
"Được rồi."
...
"Nói lắp??" Hai người đi xa, Nhan Phất mới hỏi.
"A, là có chút nhưng cũng không tính là bao, nàng có lúc tốt có lúc kém.

Tớ cảm giác nàng không phải nói lắp, thế nhưng có lẽ trong tiềm thức của nàng cảm giác chính mình là nói lắp.

Vì lẽ đó cũng không sửa được, à mà không phải cậu có quen biết với vị bác sĩ tâm lý nào đấy sao, giúp tớ hỏi một chút xem có trường hợp nào như thế không."
Nhan Phất lại là sững sờ, "Chà, cậu vẫn đúng là để bụng à ~ "
"Chậc chậc, nhiều chuyện.

Đó là bà chủ nhỏ của mấy người đấy, tớ sao mà không quan tâm đến nàng được?"
"Ôi ôi ôi quào quào ~ đây là thừa nhận rồi à? Động tâm rồi?"
"Trước tiên giải quyết chính sự được không?"
"Được rồi bà chủ!"
...
Lại nói Giản Y bên này, Kỷ Uấn Chi chân trước mới vừa đi, nàng chân sau liền trốn đi.
"Ai ai ai bà chủ nhỏ, cô muốn đi đâu a?"
"Đi xem xem, các nàng, đóng phim!"
"Nhưng bà chủ không cho cô chạy loạn a..." Đinh Linh nói xong, giật giật khóe miệng, bà chủ căn bản cũng không quản được nàng, chính mình hao tổn sức lực làm gì...!Cuối cùng vội vã ngoan ngoãn đi theo.
Cách thật xa, Giản Y liền nhìn thấy một căn tiểu biệt thự, còn có cả hồ bơi, công nhân viên đang bận rộn xung quanh bể bơi.
"Đây là một bộ phim đạo đức gia đình, thuộc thể loại hiện đại.

Nó chủ yếu nói về người mẹ kế ác độc và cuộc tranh giành gia sản của cô con gái." Đinh Linh đại khái giải thích một hồi, trước đây thời điểm Nhan Phất giúp Chung Dục chọn kịch bản còn cùng với cô giảng giải về nội dung của bộ phim này, ngày đó nghe còn cảm thấy rất thú vị.
"Các a di lớn tuổi thích nhất là xem thể loại phim truyền hình như này, hai năm qua tỉ xuất người xem vẫn cứ luôn cao đều đều, chưa bao giờ hạ nhiệt~ "
"Ồ." Giản Y gật gù, ánh mắt tại bể bơi hơi ngừng lại.
Nàng bỗng nhớ tới chuyện xưa của mẹ nàng được các a di kể lại, nói mẹ nàng lúc đóng phim không cẩn thận rơi vào trong bơi bể, A Sơ mẹ nàng dưới con mắt của tất cả mọi người nhảy vào trong bể đi cứu bà ấy, hoàn toàn không để ý đến eo của bản thân đang bị tổn thương, liền làm cả một đám người hâm mộ đến ghen tị.
Giản Y đi tới gần, nhìn một hồi mới phát hiện cũng không ai đang quay phim.
"Kỳ, kỳ quái, không phải đang, đóng phim sao, người, người đâu hết rồi?"
Đinh Linh nghĩ nghĩ khẳng định hẳn là rắc rối lớn rồi, việc quay phim tạm thời bị gián đoạn.

Nếu không thể tìm thấy bà chủ ở đây, phỏng chừng bà chủ hiện tại đang bị bà mẹ kế ác độc ấy mắng cho một trận rồi, nhưng việc này cũng không thể kể với Giản Y a.
"Không biết nữa, à mà cô không phải đang đói bụng sao, vừa vặn bọn họ cũng không có quay phim, chúng ta trước tiên đi ăn một bữa cơm?"
"Há, được, được đi."
"Ha, Bách lão sư này mặt mũi thật sự lớn, vẫn đúng là cần bà chủ JY tìm đến rồi, để tôi xem lần này Chung Dục kia có có qua được kiếp nạn này hay không~ "
"Chớ ngu, đến cùng vẫn là lính dưới trướng công ty của bọn họ, cậu nhất định phải che chở, chỉ là người này xem ra lá gan cũng lớn thật đấy, vậy mà lại dám nói Bách Ninh là lão nghệ sĩ hết thời, này ai nghe đến cũng bốc lửa a, huống hồ lời này còn được phát ra từ miệng của một người mới."
Giản Y bước chân dừng lại, nhìn từ bên cạnh mình có hai nhân viên đang đi tới, nàng nghe được cái gì, Bách Ninh?
Đại...!Đại di ở đây đóng phim??
"Ai ai ai." Giản Y bận bịu quay lại đi, "Các ngươi mới vừa, mới vừa nói, Bách, Bách Ninh? Bà, bà đang ở đây?"
"Đúng vậy.

Ai, cô là ai vậy? Fan sao? Sao mà vào được đây?"
"Không không không, tôi, tôi là cháu..." Giản Y im lặng, không thể nói! Xoay người kéo Đinh Linh chạy đi.
"Kỷ, Kỷ Uấn Chi, có phải là, đang bị mắng!" Nghiêm nghị hỏi Đinh Linh.
Đinh Linh một mặt khiếp sợ, nàng là làm sao biết?
Giản Y nhìn thấy dáng vẻ của Đinh Linh liền biết mình đoán đúng, dù sao vừa nãy từ cuộc nói chuyện của hai người kia vô hình chung cũng có thể đoán ra được.

Chà, dám nói a di là lão nghệ sĩ hết thời, a di chưa có đánh người thì thực sự là còn quá khách khí rồi.
"Đi." Giản Y xoay người đi tìm Kỷ Uấn Chi.
Nhìn Giản Y đột nhiên rất dũng cảm, một bộ dáng dấp như muốn đi giúp vợ ra mặt, Đinh Linh trong nháy mắt hóa thân thành tiểu fangirl, bà chủ nhỏ thực sự là công khí mười phần!
Hai người một đường hỏi thăm, tìm tới khách sạn mà đoàn phim đang ở tạm, mới vừa lên lầu ba, liền nghe đến một trận tiếng mắng chửi quen thuộc.
"Tôi là nghệ sĩ già hết thời? Lúc tôi đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì mấy người vẫn còn nằm nôi bú sữa mẹ đó, nếu không có những nghệ sĩ già hết thời chúng tôi, thì chỉ dựa vào những gương mặt đơ như phẩu thuật thẩm mỹ của mấy người thì liệu có thể chống đỡ được phân nửa của ngành điện ảnh truyền hình này không?"
"Cô ta cho rằng chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp liền có thể làm diễn viên? Lời tôi nói ra hoàn toàn không nhắm vào ai cả, tôi chính là đang nói các thanh niên trẻ tuổi các người ngày nay, căn bản không biết cái gì gọi là diễn xuất.

Nói đến cô Chung Dục kia, khóc không ra khóc, cười không ra cười, một câu thoại chỉ có bảy chữ mà cô ta cũng có thể nói sai đến một nữa, ai, bất quá những điều này tôi còn có thể chịu đựng được."
"Bản thân tôi đi trên còn đường này còn phải vò đầu bứt tai, trầy da tróc mẩy, còn cô ta thì đang làm gì vậy? Cô ta coi chính mình là ai? Hả? Nghĩ là bản thân đi trên con đường này dễ dàng trơn tru lắm đúng không? Tôi đem gạo rải trên mặt đất, gà đi so với cô còn dễ nhìn hơn!"
"..."
Bước chân Giản Y dừng lại khi nghe thấy tiếng mắng, vẫn là những câu chửi quen thuộc, Bách a di ngoại trừ kỹ năng diễn xuất càng ngày càng tinh xảo thì cũng càng ngày càng ác miệng hơn a ~
Giản Y lôi kéo Đinh Linh, hai người bí mất trốn ở ngoài cửa nghe trộm.
"Còn cô nữa, bà chủ Kỷ, tôi biết cô là một doanh nhân thành đạt, tuổi còn nhỏ đã dám xông pha ra mảnh trời nguy hiểm này, đúng là rất hiếm có.

Thế nhưng lúc cô đang bận bịu kiếm tiền thì cũng phiền cô tự hỏi lấy chính lương tâm của mình xem, có phải ý định ban đầu của cô là nuôi dưỡng loại người như này không? Làm một người quản lý, cô đến cùng là muốn tự tay đưa ra một diễn viên chân chính, hay là muốn đem ra một đám lưu lượng minh tinh đến lấy lòng mọi người? Tôi cảm thấy cô nên tự hổ thẹn với với cái nghề quản lý này của chính mình đi, cô không nên làm quản lý, cô chỉ xứng làm một tên doanh nhân, một tên doanh nhân ham danh hám lợi."
Nghe người khác mắng chửi bà chủ của chính mình, Đinh Linh kỳ thực là rất tức giận, nhưng vừa nghĩ bà chủ nhỏ còn ở chỗ này, thì cũng không tới lượt cô tức giận.
Lén lút nhìn bà chủ nhỏ một chút, đang rất nghiêm túc lắng tai nghe động tĩnh trong phòng.
Bà chủ nhỏ xông pha! Bà mẹ kế già ác độc hết thời này đang mắng bà xã của cô đó, này không thể nhẫn nhịn a!!
Đinh Linh đang chuẩn bị tiếp chút sức mạnh cho Giản Y, liền thấy Giản Y đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Thực sự, thực sự là mắng, mắng ra, tiếng lòng, của mình a ~ "
"...???" Cô chạy tới đây đặc biệt là vì muốn nghe bà xã của cô bị mắng à...
"Bách lão sư, ngài nói như vậy có hơi nặng lời rồi, tôi không quản lý tốt nghệ sĩ của mình, là trách nhiệm của tôi.

Tôi cũng sẽ không biện giải hay thanh minh, này thật là lỗi của chúng tôi." Kỷ Uấn Chi đúng là hiếm thấy tự hạ thấp bản thân.
"Ngài xem sự tình đã nháo nhào thành như vậy, chúng ta đều mất mặt, không bằng chúng ta hai bên đều thối lui một bước, tôi để Chung Dục hướng ngài xin lỗi, ngài liền tạm thời đem chuyện này bỏ qua, dù sao đóng phim quan trọng hơn." Cô kiên nhẫn mà thương lượng.
"Cô nghe không hiểu tôi nói gì đúng không? Cô ta sinh ra không dành cho diễn xuất, hơn nữa tâm tư của cô ta cũng không ở nơi này.

Để cho cô ta ở lại đây sẽ chỉ làm lãng phí thời gian của nhau.

Cô có thể thử hỏi đoàn phim đi, mỗi ngày cô ta ngủ đủ 12 giờ, để người của toàn đoàn phim phải chờ cô ta rời giường, mỗi lần ăn trưa là tốn đến tận hai tiếng đồng hồ, mọi người ai cũng phải chờ đợi cô ta.

Cô ta đến cùng là tới đây để đóng phim hay là đi nghỉ dưỡng?"
Kỷ Uấn Chi nghe vậy cũng tức giận, liên tục nhìn về phía Nhan Phất.

Nhan Phất này còn có thể làm trò hoang đường, dung túng cho Chung Dục vậy sao?
"Như vậy đi Bách lão sư, tôi tạm thời không rời đi, sẽ ở lại đây mỗi ngày giám sát cô ấy.

Chung Dục nếu như đúng như ngài nói không kính nghiệp đến thế, tôi liền lập tức đem cô ấy mang về, tuyệt không để cô ấy ở đây gieo họa cho ngài!" Kỷ Uấn Chi nghiêm mặt nói.
Kỷ Uấn Chi cũng thật sự tức rồi, Chung Dục thực không có mặt mũi à, muốn cho cô ta đi đóng phim chính là để cô ta thoát khỏi cái danh tiểu hoa lưu lượng, hướng về phái thực lực để chuyển mình.

Cô ta thì hay lắm, hoàn toàn không hiểu được dụng tâm của chính mình.

Còn có cái tên Nhan Phất này, phải trừng trị cho ra lẽ mới được.
Bách Ninh nghe vậy nhìn Kỷ Uấn Chi vài lần, "Được, có câu nói này của cô, tôi không nói gì thêm nữa, tự cô lo liệu đi."
"Ừm, vậy tôi xin phép đi trước, ngài nghỉ ngơi đi." Kỷ Uấn Chi nói xong, liếc nhìn Nhan Phất một cái, hai người đồng thời xoay người rời đi.

Vừa mới mở cửa, nhìn thấy nhóc cà lăm nào đó đang cong lưng dán vào cửa phòng còn chưa kịp chạy đi.
Kỷ Uấn Chi mí mắt giật lên, vừa nãy chính mình bị mắng nàng nghe thấy hết rồi? Xong xong, nét mặt đầy ão não!
Lúc này bất mãn liền tóm chặt tai của Giản Y, "Còn dám học thói nghe trộm?"
"Ai ai, ai u đau." Giản Y bị Kỷ Uấn Chi xách lỗ tai kéo lên, vừa vặn bị thân thể Kỷ Uấn Chi che đi, cũng không nhìn thấy Bách a di.
"Tức chết tớ rồi, Bách Ninh này thực sự nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ chắc! Còn mắng cậu ghê gớm đến vậy, thật sự coi mình là lão phật gia à!" Nhan Phất oán giận.
"Được rồi, tớ còn chưa tính sổ với cậu đây, cậu vậy mà còn dám mở miệng nói chuyện.

Cả một buổi sáng bắt tớ ngồi xe bốn giờ đồng hồ liền để đến đây bị nghe mắng, cậu có phải nên có một lời giải thích không?"
"Tớ..."
"Tớ căn bả thấy cậu không thể quản lý tốt được nghệ sĩ, không sao, tuần này tớ sẽ không rời đi, tớ giúp cậu quản cô ta."
Kỷ Uấn Chi vốn là rất nghiêm túc nhìn Nhan Phất, nhưng mà vừa nãy nắm lấy tai Giản Y vẫn chưa có buông ra.

Giản Y vậy mà lại còn chọt chọt ngón tay cô rồi lại còn lắc lắc đầu, dáng dấp quá buồn cười.

Kỷ Uấn Chi liếc nhìn một chút, liền bị nàng chọc cho bật cười, bao nhiều tức giận đều không còn.
Mới vừa hơi buông lỏng tay, Giản Y liền rất oan ức xoa lỗ tai, cái gì mà tuần này không rời đi, muốn ở lại đây một tuần sao? Trước đó cũng không có nói a!
"Hai ngươi chạy tới lúc nào?" Kỷ Uấn Chi hướng về Giản Y hỏi, kỳ thực chỉ là muốn biết các nàng rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, dù sao chuyện bị mắng như vậy thì cũng thật là mất mặt.
Giản Y suy nghĩ một chút, "Tôi, tôi đem gạo, rải, trên mặt đất, gà, gà đi, so với cô, so với cô còn dễ nhìn, còn dễ nhìn hơn." Để mà nói thì câu nói này đối với nàng để lại ấn tượng quá sâu sắc.
"..."
Kỷ Uấn Chi xoa xoa cái trán đau nhức của cô, cô thực sự là phục rồi, nhìn về phía Nhan Phất, "Cậu hiện tại đi tìm Chung Dục, vừa nãy Bách Ninh mắng tớ làm sao, cậu đem nguyên văn thuật lại hết cho cô ta nghe, một chữ cũng không được thiếu! Đinh Linh đi chuẩn bị hai căn phòng đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, đau đầu quá."
"Ai tốt." Đinh Linh đáp một tiếng, xoay người rời đi, thuận tiện yên lặng tính toán một chốc.

Ủa chờ chút, ba người mà sao chỉ có hai phòng? Hả? Bà chủ một mình một phòng, còn mình thì...?
"Tôi cùng bà chủ nhỏ một phòng sao?" Khiếp sợ!
"Nghĩ gì thế!" Kỷ Uấn Chi trừng cô một chút.
Thấy chưa biết lắm mà, chính mình cũng cảm thấy không quá thích hợp mà ┑( ̄Д  ̄)┍.
...
Trong phòng, Kỷ Uấn Chi nằm ở trên giường đã chìm vào giấc ngủ.

Cô cũng là nguyên ngày chưa ăn gì, trên xe cũng chưa chợp mắt được, tới nơi lại còn bị Bách Ninh mắng một trận, đầu cô cũng sắp nổ tung lên rồi.
Giản Y yên lặng ngồi ở trên ghế nhìn Kỷ Uấn Chi ngủ, thuận tiện nhìn quanh căn phòng nhỏ tồi tàn này, bởi vì không còn thừa bao nhiêu phòng trống chỉ còn lại đúng hai phòng, giường thì lớn đấy nhưng cũng chỉ có một cái, nàng cũng muốn ngủ mà...
Liếc nhìn Kỷ Uấn Chi một chút, thật giống như đã ngủ say.

Giản Y hơi hơi nghĩ ngợi rồi lặng lẽ đứng dậy rón rén bước ra khỏi phòng, một mặt cảnh giác lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau đó đi thẳng đến phòng của Bách a di.
Giơ tay gõ cửa.
"Ai vậy." Trong phòng truyền đến giọng nói của Bách Ninh, cùng với tiếng bước chân.
"Ai? Tiểu Y?" Cửa phòng mở ra trong nháy mắt, Bách Ninh một mặt hoang mang, còn tưởng chính mình đang nhìn lầm.
"A, a di!" Giản Y cười hì hì bước vào phòng, mới vừa đóng cửa lại liền bị Bách Ninh ôm chặt lấy, "Con vật nhỏ này chạy đến An Khánh cũng không nói cho a di biết? Hả? Để a di nhìn xem coi có tăng cân lên chút nào không?" Bách Ninh vừa nói vừa véo chóp mũi Giản Y, nhắm thẳng đến gò má của nàng, hung tợn hôn một cái.
"Ai, môi, môi có, son môi!" Giản Y một mặt ghét bỏ chùi chùi khuôn mặt bị dính son môi, Bách Ninh thấy thế vui đến không tả được, có thể thấy bà đối với tên tiểu tử trước mặt này thực sự là yêu thích đến tận đáy lòng.
Lôi kéo tiểu gia hỏa ngồi lên sofa, dùng hai con mắt rực lửa trên dưới đánh giá nàng, hoàn toàn không rời mắt được.
Khi còn trẻ Bách Ninh từng là trợ lý của ảnh hậu nổi tiếng Giản Thanh Sơ.

Giản Thanh Sơ sau khi kết hôn liền ở ẩn, Bách Ninh liền dấn thân vào con đường nghệ thuật.

Từ một người chỉ luôn ẩn mình ở sau hậu trường nay đã bước chân ra ánh đèn sân khấu.

Bách Ninh vì vậy cũng phải học hỏi nhiều hơn, kiên trì tôi luyện kỹ năng diễn xuất, coi diễn xuất là sự nghiệp mà nghiêm túc theo đuổi cả đời, đồng thời Bách Ninh đến nay vẫn còn độc thân, chưa lập gia đình.
Mà từ lúc Giản Thanh Sơ và La Tiểu Bắc có Giản Quân cùng Giản Y hai vị tiểu tổ tông này, Bách Ninh cùng với bốn người trợ lý khác liền đem hai đứa bé này xem như con của mình, cứ thế mà nâng niu trong lòng bàn tay, quan tâm và chăm sóc như con ruột.
Hai người các nàng cùng các a di cũng là vô cùng thân thiết, những lúc các a di không có chuyện gì làm thì sẽ tụ với mẹ cùng một chỗ, cả một đại gia đình chín người, đặc biệt náo nhiệt.
"Tiểu Y, con làm sao lại đến chỗ này?" Ôm tiểu gia hỏa đến nửa ngày trời, Bách Ninh mới nhớ tới hỏi chuyện Giản Y.
"Con, con cùng, Kỷ, Kỷ Uấn Chi, cùng cùng nhau, đến."
"Kỷ Uấn Chi? Con làm sao mà có liên quan đến cô ấy?" Bách Ninh sững sờ.
Giản Y suy nghĩ một chút, đem chuyện mình bị Kỷ Uấn Chi kéo lên thuyền giặc đầu đuôi kể sạch.
Bách Ninh nghe xong quả thực không thể tin vào tai mình, "Con là nói...!con hiện tại, đang đóng giả làm vị hôn thê của Kỷ Uấn Chi?"
"Dạ...!Đúng."
"Trời...!Này cũng hơi mất giá quá đi." Bách Ninh nhíu mày.
"Đúng, chính xác." Giản Y gật đầu, thấy chưa, chính là rất mất giá mà.

Kỷ Uấn Chi còn nói cái gì mà làm vị hôn thê của cô chính là điều mà bao người tha thiết mơước.

Tôi khinh!!! Nhanh nhìn rõ hiện thực đi!!!
"Hơn nữa chuyện này cũng quá tắc trách đi, con làm sao lại đáp ứng cô ấy?"
"A, cô, cô ấy cũng không, không cho con, thời gian suy nghĩ kĩ càng..."
"Đúng, đúng rồi a, a di.

Thân, thân phận của con, muốn, bảo mật nha." Giản Y vội vàng dặn một câu.

Nàng chính là sợ không cẩn thận bị a di làm lộ thân phận, nàng còn không muốn sớm như thế đã bại lộ thân phận, nàng còn muốn nhìn xem Kỷ Uấn Chi có thể tự luyến bản thân đến mức độ nào nữa!
"Chuyện này cũng dễ thôi a." Bách Ninh lập tức đồng ý.
"Còn còn có, việc này, không, không thể nói, cho gia đình biết được."
"Yên tâm, chuyện xấu hổ đến thế a di không nói cho bọn họ biết đấu, cũng nên chừa chút đường sống cho Kỷ Uấn Chi chứ."
Giản Y hé miệng cười cười, đột nhiên rất muốn nhìn thấy phản ứng của Kỷ Uấn Chi lúc gặp được các a di, cô ấy có khi còn bị dọa đến nói lắp đi? Xem xem cô ấy còn khinh bỉ chuyện mình nói lắp nữa hay không!
"À mà con người Kỷ Uấn Chi này, a di tuy rằng không thể nào hiểu rõ, thế nhưng vừa nãy tiếp xúc một chút cảm giác cũng rất khá đó.

Con xem con cũng lớn như vậy rồi, có hay không suy nghĩ đến chuyện tìm bạn gái a?" Bách Ninh hơi hơi suy nghĩ một chút, Kỷ Uấn Chi này ngoại hình không tệ, miễn cưỡng xứng đôi với Tiểu Y của chúng ta đi, gia cảnh thì cũng ổn có thể xem là môn đăng hộ đối.

Hơn nữa xem ra nữ nhân này cũng là một người chính trực, biết nhận sai với thái độ cầu thị, khiêm tốn lắng nghe góp ý, điểm này coi bộ cũng đáng khen.
Giản Y nghe vậy, lập tức nhức đầu, xoa xoa cái trán, trợn to hai mắt, chợt nảy ra ý tưởng.
"Há, đúng, cô ấy, cô ấy đúng là rất, rất tốt, người như vậy, rất tốt, chỉ là nói, nói chuyện, không được thuận tai."
"Con nói con, yêu thích, Bách Ninh."
"Cô ấy liền nói, con, con sao lại theo đuổi, minh tinh già."
Giản Y có vẻ như bất cần vô tình đề cập đến vấn đề này, Bách Ninh chân mày cau lại.
"Cô, cô ấy còn nói, a di là mẹ, mẹ kế, ác độc,."
Bách Ninh sầm mặt lại.
"Tiểu Y, con cùng với cô ấy chỉ là đang diễn trò thôi à?" Rất nghiêm túc hỏi dò.
"Dạ." Giản Y gật gù.
"Vậy thì tốt, nhưng tuyệt đối không nên đùa mà thành thật.

Người trẻ tuổi bây giờ a, táo bạo lắm.

Chuyện đối tượng như vậy nhất định phải chọn lấy một người trong số hàng nghìn người, điều kiện chúng ta tốt như vậy, cũng không thể để một số người lợi dụng sơ hở." Một mặt mẹ già, giống như là đang lo lắng, ý tứ sâu xa căn dặn Giản Y.
"Dạ, dạ, con, con biết rồi." Giản Y không nhịn được hé miệng cười trộm, đối phó với chuyện bị Bách a di thúc giục kết hôn, hiệu quả của chiêu này quả là mười lần như một ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui