Chương 10: Tống Nguyệt Đình
Ngọc tỉnh dậy, thấy toàn thân mình ê ẩm xung quanh thì quần áo vứt lung tung. Cô đứng dậy đi vào trong nhà tắm và thay quần áo, cô lấy nước xối thật mạnh lên người, cô muốn tẩy hết những chất dơ của ngày hôm qua. Nhìn vào trong gương, cô cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình, tất cả đều tại ông ta..người đàn ông mà cô gọi là cha đã nhẫn tâm làm như vậy
Lê bước chân nặng nhọc đi tới trường..Ngọc cảm thấy rất mệt mỏi… Bây giờ cô phải đối diện anh ra sao đây? Cô đã không còn đủ tư cách nói tiếng yêu anh.. Vừa bước vào sân trường thì đã gặp ngay Thiên Tuyết, Ngọc muốn lãng tránh cô.. nhưng không hiểu sao Ngọc mạnh dạng lấy hết can đảm ra đi tới chỗ 2 người họ đang ngồi
-Thiên Tuyết! Tớ có chuyện muốn nói với cậu!-Ngọc lên tiếng nói, cả cô và anh đều ngước lên nhìn Ngọc
-ừm..cũng được!- cô nói rồi đứng lên đi cùng Ngọc để anh ngồi lại đó
-Có chuyện gì sao?-họ đi tới gốc cây đằng sau trường mà nói chuyện
-Tớ….liệu…cậu có thể nhường Phong cho tớ không?-Ngọc lại nói ra câu nói này làm cô thoáng chút ngạc nhiên
-Lại câu nói này…cậu vẫn biết đó là do Phong chọn lựa..không phải là do tớ..cậu hiểu không?- Tuyết điềm đạm nói
-Tớ biết..nhưng xin cậu..hãy buông tha cho anh ấy đi! Nếu như cậu buông tha cho anh ấy thì tớ sẽ có cơ hội mà.. Tớ vừa gặp một chuyện mất mác rất lớn..xin cậu mà..-Ngọc nắm lấy đôi tay của cô, nước mắt chảy giàn giụa,miệng không ngừng cầu xin
-Mất mác..?? Là sao? Tớ không hiểu?-Thiên Tuyết nhìn Ngọc hỏi
-Hôm qua..ba..tớ..đã cho người cưỡng bức tớ.. tớ..tớ..sợ lắm- Ngọc nói mặt tái xanh
-What? Ba cậu..sao lại như thế? Rồi có sao không?- Tuyết lo lắng nhìn Ngọc hỏi
-Tớ..tớ..tớ..không sao!-Ngọc ấp úng
-Chuyện của cậu..xin lỗi..tớ không thể nào giúp được..! Đó là quyết định của anh ấy! Xin phép- Tuyết nói xong quay lưng bỏ đi
“ Thiên Tuyết! …”- Ngọc khẽ gọi tên cô, Ngọc cảm thấy rất buồn..chỉ vì một thứ tình yêu mà cô đã đánh mất đi người bạn thân
Thiên Tuyết vừa bước tới sân trường thì một cảnh rất là tình cảm đang diễn trước mắt cô… Nguyệt Đình đang ngồi sát bên anh..đút đồ ăn cho anh.. Cô vẫn như vậy..điềm đạm không nói gì đi lại..anh thấy cô thì đẩy Nguyệt Đình ra
-Thiên Tuyết! Lâu lắm mới gặp cậu! Vẫn khoẻ chứ?-Nguyệt Đình thấy cô thì lăn xăn đứng lên hỏi
-…….-không một tiếng trả lời từ Thiên Tuyết, cô lấy balo của mình rồi đi lên lớp không ngó qua Nguyệt Đình
-Anh..tối nay mình đi đâu chơi hen! Lâu lắm em mới về nước mà!- Nguyệt Đình ôm lấy cánh tay của anh nói
-Buông ra!-anh nói xong hất cánh tay của Đình ra rồi lấy balo đi theo cô
-Âu Thiên Tuyết! Lại là mày… 3 năm trước tao đã từng lấy anh ấy ra khỏi tay của mày..3 năm sau tao nhất định sẽ giành anh ấy ra khỏi tay mày lần nữa! Tống Nguyệt Đình tao mãi mãi sẽ phải thắng mày-Nguyệt Đình nói xong lấy cặp tiến về phòng hiệu trưởng
Thiên Tuyết đi vào trong phòng hội học sinh đóng cửa một cái “RẦM” rồi lại bàn của cô mà ngồi. Cô đeo headphone vào rồi dựa người trên chiếc ghế nhằm hờ mắt lại…
“ Cô ta đã quay về? Liệu lần này cô ta sẽ làm gì?” Những dòng suy nghĩ vang lên trong đầu óc cô… Cạch..tiếng mở cửa, một người con trai bước vào bên trong
-Tuyết! Thiên Tuyết! Âu Thiên Tuyết!- Thế Vũ gọi cô mãi mà không thấy cô trả lời đành hét toán lên
-Vũ? Anh làm gì mà ồn ào thế?- cô nhau mày tháo headphone ra nhìn anh
-ỒN ào? Anh gọi em nãy giờ mà chẳng thèm chú ý! – Vũ tỏ vẻ bực tức ngồi xuống đối diện cô nói
-Có chuyện gì không vậy?- Tuyết hỏi anh
-à, anh nghe nói Nguyệt Đình đã về rồi nên chạy sang đây xem em sao? Gặp cô ấy chưa?-Vũ hỏi
-rồi! mới đụng mặt!- Tuyết tỉnh bơ trả lời
-em tính sao?-Vũ hỏi ánh mắt thoáng buồn
-Không biết nữa..tới đâu hay tới đó thôi nè!-cô nói
~~ Còn tiếp