Đông Dương Nhiên Thanh

Trần Thanh Nhiên và Mộ Dương đắp thảm co ro trên ghế sô pha ăn sáng. Mộ Dương dựa đầu vào vai Trần Thanh Nhiên, thỏa mãn liếm môi bày tỏ rằng rất ngon. Trần Thanh Nhiên mỉm cười mà cúi đầu nhìn Mộ Dương:" Em có biết hai chúng ta giờ là quan hệ gì không?"

Mộ Dương nghi hoặc chớp chớp mắt, hỏi anh:" Là quan hệ gì?"

Trần Thanh Nhiên vươn cánh tay ôm Mộ Dương, anh hít sâu một hơi, vui sướng mà trả lời:" Là người yêu. Giống như quan hệ của vai chính trong phim truyền hình mà em hay xem đó." Anh dừng lại một chút sau đó nói:" Nếu sau này có ai hỏi em rằng, em là gì của anh, em hãy nói cho họ biết em là bạn trai của anh."

Mộ Dương rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Thanh Nhiên, gương mặt trắng nõn nhanh chóng nhiễm lên một tầng hồng nhạt, nhưng Mộ Dương cũng rất nghiêm túc mà đáp ứng anh.

" Mộ Dương, sáng hôm nay em làm anh sợ chết khiếp, thiếu chút anh đã cho rằng em không cần anh nữa." Sau khi ăn xong Trần Thanh Nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi, ủy khuất mà lên án.

Mộ Dương cùng anh đầu tựa đầu, sau một lúc lâu mới lên tiếng:" Em mới là người nên nghĩ vậy."


" Em phải tin anh, Mộ Dương, em thật sự rất tốt, không ai có thể nỡ lòng rời bỏ em, anh thì càng không."

Mộ Dương cười, bên má lại xuất hiện cái lúm đồng tiền ngọt ngào.

Trần Thanh Nhiên không chút áy náy mà quyết định bỏ lại công việc hôm thứ sáu vẫn chưa làm xong tới thứ hai. Anh muốn dành cuối tuần này dẫn người bạn trai đáng yêu của mình đi chơi và ăn nhiều đồ ngon. Vì không có chuẩn bị trước nên phạm vi dẫn Mộ dương đi chơi chỉ giới hạn trong thành phố, và lập trình viên Trần Thanh Nhiên đã bắt đầu xem lại bản đồ trong đầu. Công viên trò chơi, vườn bách thú, rạp chiếu phim, cửa hàng bánh ngọt, nhà hàng lẩu, người không có chút tế bào lãng mạn nào như Trần Thanh Nhiên cũng chỉ có thể nghĩ đến những nơi như vây.

Sau khi dọn dẹp đơn giản lại nhà bếp, Trần Thanh Nhiên dẫn Mộ Dương đi công viên trò chơi.

Công viên trò chơi có rất nhiều người, đây là lần đầu tiên Mộ Dương tới nơi như vậy. Trần Thanh Nhiên đưa kẹo bông gòn cho Mộ Dương cầm, sau đó không thèm để ý tới ánh mắt người khác, trực tiếp giữ chặt tay Mộ Dương, cùng dòng người vào bên trong. Hai người tham ra rất nhiều hạng mục trò chơi, tuy rất nhiều thời điểm phải xếp hàng nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng tới tâm tình cả hai. Nhìn nụ cười sinh động của Mộ Dương, Trần Thanh Nhiên cảm thấy trong lòng vẩy đầy ánh mặt trời.

Cuối cùng cả hai nắm tay cùng nhau ngồi vòng quay ngựa gỗ, cả người đều mệt mỏi, Trần Thanh Nhiên hơi thở phì phò, nhìn về Mộ Dương bên cạnh cũng đang nhìn anh, lại lần nữa kiên định thổ lộ:" Mộ Dương, anh thích em."

Mộ Dương siết chặt tay anh:" Em cũng thích anh, Thanh Nhiên." Mặt trời mùa đông tại thời điểm này thập phần ấm áp.

Ra khỏi công viên trò chơi, Trần Thanh Nhiên hỏi Mộ Dương có đói bụng không. Mộ Dương nói cậu không đói, nhưng đồ ăn hồi sáng chắc cũng tiêu hóa gần hết, vì vậy Trần Thanh Nhiên đề nghi đi ăn đồ ngọt. Mộ dương chưa từng ăn bao giờ nên đương nhiên muốn nếm thử một chút mùi vị.

Gần đây có một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng trên internet, Anh trước tiên xem lại vị trí rồi lôi kéo Mộ Dương vào một không gian thanh lịch, ưu nhã. Gọi Tiramisu, Bánh kem phô mai dâu tây, pudding cùng milkshake.

Cửa hàng bánh ngọt này có rất nhiều cô gái tới đây, Mộ Dương lớn lên lại đẹp, dễ dàng gây sự chú ý. Vì thế Trần Thanh Nhiên rất tự nhiên đưa tay lên giúp Mộ Dương lau đi mẩu vụn bánh ngọt và phô mai ở khóe miệng... sau đó bỏ vào miệng chính mình. " Ngọt quá." Anh cười và nói với cậu.

Mộ Dương mềm mại đáng yêu lại lần nữa đỏ mặt, cậu học bộ dáng Trần Thanh Nhiên, dùng đầu ngón tay lau bơ trên khóe miệng anh, sau đó bỏ vào miệng nhấm nháp:" Cũng ngọt." cậu nói.


Giờ phút này, Trần Thanh Nhiên hạnh phúc đến choáng váng. Mộ Dương đây là đang trêu chọc anh sao? Phải vậy không? Đúng vậy rồi! Cậu cũng quá đáng yêu rồi! Anh càng ngày càng thích cậu hơn... 

Nhìn thấy vẻ mặt hóa đá của Trần Thanh Nhiên, Mộ Dương không khỏi có chút lo lắng:" Làm sao vậy?"

Trần Thanh Nhiên lúc này mới hoàn hồn, nói với Mộ Dương:" Không sao, anh chỉ đang rất vui..."

Vì sao lại tự dưng vui vẻ vậy? Mộ Dương đầy một bụng nghi hoặc.

Sau khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, theo kế hoạch cả hai sẽ cùng đi sở thú. Mộ Dương đi vào sở thú lại càng hưng phấn hơn. Gặp được những loại động vật không thường thấy ngày thường cậu càng hiếu kì hơn. Nhìn đến những loại đông vật như gấu trúc, vẻ mặt Mộ Dương trở nên cực kì dễ thương. Trần Thanh Nhiên đã đến đây nhiều lần nên các loại động vật không còn là tiêu điểm chú ý của anh. Ở trong mắt anh, ánh mắt lấp lánh như sao của Mộ dương mới càng làm cho người ta yêu thích hơn.

Sở thú cũng không nhỏ, các nơi khác nhau đi dạo trong thời gian rất lâu mà cũng chưa xong. Mộ Dương xem chưa đã không muốn rời đi, nhưng cuối cùng không ngăn được cảm giác đói khát nên đành cùng Trần Thanh Nhiên rời đi. Trần Thanh Nhiên đưa Mộ Dương đến một nhà hàng lẩu.

Vào mùa đông mà được ngồi bên của sổ ăn lẩu thì quả thật là một điều hạnh phúc. Trần Thanh Nhiên gọi một nồi lẩu uyên ương, lại gọi các loại thịt viên, nấm, mì, rau củ, thịt. Sau đó liền bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Mộ Dương ở phía đối diện, cho cậu xem ảnh hai người cùng nhau chụp hôm nay.


Đồ ăn đã được đem lên, Trần Thanh Nhiên đem đồ ăn bỏ vào nồi, lại giúp Mộ Dương làm nước chấm. Sau khi đồ chín, Trần Thanh Nhiên sợ Mộ Dương làm mình bị bỏng, giúp cậu đem đồ ăn vớt ra, lại bỏ cái mới vào.

Trần Thanh Nhiên vừa ăn vừa chú ý tới Mộ Dương, dốc lòng làm một người bạn trai tiêu chuẩn, chăm sóc tốt cho người yêu của mình.

Mộ Dương ăn no nê hết lòng khen ngợi hương vị của nồi lẩu, hai người nắm tay nhau đi về nhà.

Mộ Dương nghiêng đầu nhìn Trần Thanh Nhiên:" Thanh Nhiên, em rất hạnh phúc."

Trần Thanh Nhiên đáp lại cậu:" Anh cũng vậy."

Không có chuyện gì có thể hạnh phúc hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận