Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Lúc mẹ tự sát cô không ở đó, nếu để cho cô chính mắt thấy mẹ nhảy lầu trước mặt mình, cô không biết mình sẽ như thế nào......

"Lệ phu nhân nói với Lệ tiên sinh, có lời này của con mẹ đã thấy đủ rồi, mẹ sẽ không trở ngại tiền đồ của con, theo bọn họ đi đi, con nghe mẹ một lần cuối cùng này thôi, đi theo bên cạnh cha con đi."

......

Bảo mẫu khóc cả người run run, ngay cả nói đều nói không rõ lắm, "Tiếp theo......mẹ Lệ tiên sinh nhảy xuống ngay trước mặt chúng tôi, Lệ tiên sinh thiếu chút nữa nhảy xuống theo, một nửa thân mình đều rơi ra ngoài, được vài người hàng xóm của chúng tôi kéo lại được......"

......

Cố Tiểu Ngải chỉ là nghe đã cảm thấy chịu không nổi...... Cô không biết lúc ấy Lệ Tước Phong có cảm giác gì......

"Mẹ cậu ấy là một người phụ nữ cứng cỏi, không muốn chặt đứt tiền đồ của con trai, cũng không muốn ủy khuất mình làm vợ bé, tình nguyện chết đi." Bảo mẫu vỗ vỗ tay Cố Tiểu Ngải, "Lệ tiên sinh cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, sau khi mẹ cậu ấy qua đời, cậu ấy không có trở về Lệ gia ngay mà làm xã hội đen một khoảng thời gian rất dài."

......

Cố Tiểu Ngải lẳng lặng lắng nghe.

Cái hình ảnh quá mức tàn nhẫn kia, cô không dám tưởng tượng Lệ Tước Phong trải qua như thế nào, cô còn có cậu làm bạn, anh ấy thì sao? Lúc đó, anh ấy...... có ai an ủi, có ai làm bạn?

......

"Cố tiểu thư, tôi nói với cô chuyện này, Lệ tiên sinh không kiểm soát được khí lực của mình......" Bảo mẫu lau nước mắt nói, "Là vì có một thời gian ngắn, Lệ tiên sinh nơi nơi kéo bè kéo lũ đánh nhau, bắt chước xã hội đen đâm chém người khác. Càng về sau...... cậu ấy chỉ cần nóng tính một chút thôi, lúc đánh người liền không khống chế được khí lực của mình."

"......"

"Lúc đó, cậu ấy chính là một tên côn đồ, cậu ấy cho rằng...... nếu cậu ấy không đánh người khác chết thì người khác sẽ đánh cậu ấy chết."

"......"

Hóa ra...... chuyện gì cũng đều có nguyên nhân.


Có lẽ, Lệ Tước Phong trải qua đoạn thời gian đen tối kia, anh ấy thay cô cùng ba giải hòa, mà cô...... thầm oán anh ấy tự cho mình làm đúng.

Cô rốt cuộc là đang làm cái gì đây...... Hôm nay, cô...... hẳn là không có nói gì quá khích chứ.

Bảo mẫu cầm tay Cố Tiểu Ngải, nói lời thấm thía, "Cho nên về sau...... Lệ tiên sinh mới đến châu Á phát triển, đúng ra là rời xa khỏi gia tộc Lệ gia. Cố tiểu thư, trăm ngàn lần đừng nói Lệ tiên sinh không hiểu thân tình, so với ai khác cậu ấy đều biết mất đi thân tình là cảm thụ gì."

Cô còn nghĩ rằng anh ấy cso tính công tử..... nên không thích bị gia tộc trói buộc mới quay về chạy đến châu Á phát triển......

"Tôi không biết anh ấy có một giai đoạn này, cho tới bây giờ anh ấy cũng không nói với tôi......"

"Lệ tiên sinh trong điện thoại nói với tôi, cậu ấy nói cô đã nói với cậu ấy rất nhiều chuyện trước đây, cậu ấy nghĩ cô còn rất yêu ba cô, cho nên mới an bài sắp xếp cuộc gặp mặt hôm nay......" Bảo mẫu nghẹn ngào, "Cố tiểu thư, tôi đi làm việc trước, tôi chỉ hi vọng cô không hiểu lầm Lệ tiên sinh thôi."

......

Một mình Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên sô pha, ngồi co ro lại trên ghế......

Cô hôm nay...... hoàn toàn nghĩ xấu cho ý tốt của Lệ Tước Phong rồi.

Cô vẫn nghĩ Lệ Tước Phong chỉ là một người đàn ông lạnh lùng, hung hăng ngạo mạn, không có thân tình, không có tình cảm...... Đối với cô cũng chỉ là tràn ngập tham muốn giữ lấy.

Cô hoàn toàn không biết Lệ Tước Phong có quá khứ như vậy, anh ấy đều che dấu đi.

"Này! Đi tắm rửa đi!"

Lệ Tước Phong mang theo tức giận hô to, Cố Tiểu Ngải vội vàng lau quệt nước mắt, còn không kịp lau khô, Lệ Tước Phong chạy tới trước mặt cô, trừng mắt cô trong mắt xẹt qua một chút không tin, quát to, "Cô khóc cái gì?!"

"Không có." Cố Tiểu Ngải vội lau khô nước mắt.

"Có phải khó chịu hay không?! Tôi tìm bác sĩ!" Lệ Tước Phong xoay người đi tới cạnh điện thoại, Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên sô pha bắt lấy tay anh, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào, "Em không sao."


......

Lệ Tước Phong có chút ngoài ý muốn cúi mắt xuống nhìn tay hai người, cô đưa tay nắm lấy tay hắn thật sự nhanh.

"Làm sao vậy?" Lệ Tước Phong nhíu mi, một tay bị cô nắm, một tay sờ lên trán của cô, không có phát sốt, cũng không phải bị khó chịu, vậy rốt cuộc là thế nào?!

"Lại đây ngồi đi." Cố Tiểu Ngải nắm tay anh lôi kéo qua, giọng nói yếu ớt.

Lệ Tước Phong hồ nghi nhìn cô liếc mắt một cái, đi qua bên cạnh cô ngồi xuống, "Cố Tiểu Ngải, làm gì mà kỳ quái thế?"

"Không có."

"Cố Tiểu Ngải, hôm nay tôi đã đánh tên họ Sở kia, vậy thì sao, là hắn đến gây chuyện với tôi mà!" Lệ Tước Phong nghĩ đến cô còn vì chuyện Sở Thế Tu mà tức giận, không khỏi nhỏ giọng quát, "Cả người hắn đều áp vào trên người cô, tôi không thể nhẫn nhịn được......"

Tiếp đến, toàn bộ lời nói của Lệ Tước Phong đều bị ngăn lại trong cổ họng.

Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên nhào vào trong ngực của hắn.

Cả người Lệ Tước Phong cứng đờ, hai tay Cố Tiểu Ngải ôm vào thắt lưng của hắn, mặt vùi vào trong ngực ấm áp của hắn. Hắn vừa mới tắm xong, trên người tản ra mùi sữa tắm, có chút trêu chọc......

Đột nhiên tới ôm làm cho Lệ Tước Phong sửng sốt, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, giọng điệu Lệ Tước Phong có chút cứng ngắc nói, "Cố Tiểu Ngải, cô làm sao vậy?!"

"Đột nhiên rất muốn ôm anh một cái thôi." Cố Tiểu Ngải tựa vào trong lòng ngực của hắn, giọng nói rầu rĩ.

"......" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, "Cô gái ba phải!"

Lúc nãy còn tức giận với hắn, vì cái tên họ Sở kia mà bày ra khuôn mặt tức giận, nói cái gì tạm thời không muốn nói chuyện với hắn......

Đột nhiên lại ôm ấp yêu thương.


Cái cô này cũng quá ba phải đi mà.

"Lệ Tước Phong, em yêu anh." Thật lâu, Cố Tiểu Ngải từ trong lòng ngực của hắn ngồi dậy ngước mắt nhìn con ngươi đen của hắn.

Lồng ngực Lệ Tước Phong đập mạnh, cúi mắt xuống nhìn chằm chằm vào mắt của cô, một lát sau lại vênh váo nhíu mày, nói, "Anh biết rồi."

Nhìn bộ dáng của hắn, Cố Tiểu Ngải nhịn không được nói thêm một câu, "Nếu tính tình của anh có thể kiềm chế lại một chút, em sẽ càng yêu anh."

"......" Lệ Tước Phong trừng mắt cô, "Tính tình anh làm sao?"

"Tính tình rất xấu rồi, Sở Thế Tu hôm nay chỉ là có ý tốt đỡ em một chút mà thôi, làm sao anh có thể phát hỏa lớn thành như vậy chứ." Cố Tiểu Ngải nhíu mày nói.

Sở Thế Tu hôm nay không có lý do gì lại bị hắn đánh hai quyền.

"Bạn gái của anh bị hắn ôm vào trong ngực, anh không chặt tay hắn là tốt lắm rồi!" Nói đến Sở Thế Tu, lửa giận Lệ Tước Phong lại bị chọc lên.

"...... Anh ấy sắp kết hôn rồi, bọn em không có vấn đề gì cả, anh ấy nói muốn làm bạn với em thôi."

"Bạn? Trong mắt đàn ông, phụ nữ chỉ có hai loại, một loại là trên giường, một loại là không trên giường." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, trong mắt nổi lên tức giận, hôm nay khi hắn nhìn thấy ánh mắt Sở Thế Tu ôm Cố Tiểu Ngải......

Đó là ánh mắt của bạn bè sao?

Hơn nữa, hôm nay Sở Thế Tu rõ ràng có thể đánh lại hắn giống như những lần đánh nhau lúc trước, nhưng...... Sở Thế Tu ngay cả đánh lại cũng đều không có.

Rõ ràng là giả bộ đáng thương trước mặt Cố Tiểu Ngải!

"Lệ Tước Phong......" Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhìn hắn, cái tên này còn ghen tuông hơn cả cô, mỗi lần nhìn thấy Sở Thế Tu đều hận không thể đánh một chút mới vui vẻ.

"Vậy vừa rồi cô khóc cái gì?!" Lệ Tước Phong bỗng nhiên chuyển đề tài.

Cố Tiểu Ngải trầm mặc, lập tức tố cáo lại, "Là anh bắt nạt em."

Cô không muốn nói về chuyện mẹ của anh...... Nhưng cô đã từng trải qua giai đoạn như vậy nên cô biết cách tốt nhất là không nên nhắc lại chuyện đã qua.


Cách nhiều năm như vậy, Lệ Tước Phong cũng đã quên rồi, không cần phải nhắc lại.

......

"Ý cô nói là anh bỏ em trong xe?! Hay là cưỡng hôn em?!" Lệ Tước Phong nhíu mày, trong mắt mang theo tà khí, "Cái nào mới gọi là bắt nạt hả?!"

"Đó không phải bắt nạt sao?"

Cố Tiểu Ngải giận trừng mắt hắn, đột nhiên bắt chước hắn đặt hai tay trên vai hắn áp đến trên sô pha.

Ngay từ đầu khí lực của cô căn bản không đủ, Lệ Tước Phong nhận thấy được động tác của cô, trong mắt hiện lên mỉm cười, theo tay cô nằm vật xuống ở trên sô pha, con ngươi đen nhìn chăm chú vào cô, một bộ dáng quân vương ức hiếp người khác. 

"......"

Hắn thuận theo làm cho cô càng thêm cảm thấy thất bại.

Nam nữ trời sinh khí lực khác biệt, cô ngay cả áp đảo hắn cũng không đủ lực, còn phải nhờ vào chính hắn nằm xuống...... Như vậy có vẻ cô không có khí thế gì cả.

"Đây là yêu thương nhung nhớ." Lệ Tước Phong làm một bộ dáng thực hưởng thụ, "Bây giờ đè anh xuống để cưỡng hôn lại sao?"

"......"

Hắn thật đúng là vô lại mà!

Lưu manh! Biến thái!

Cố Tiểu Ngải nửa quỳ ở trên người hắn, từ trên cao nhìn xuống, hắn có ngũ quan hoàn mỹ đủ để toàn bộ con gái thét chói tai, đường cong giống như điêu khắc vậy, lông mày rậm, mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi, nụ cười tà khí......

Cố Tiểu Ngải dùng tay trái mơn trớn mặt của hắn, trong mắt có một chút thất thần.

Cô chưa thấy qua cha mẹ của Lệ Tước Phong, không biết Lệ Tước Phong lớn lên giống ai...... Nhưng mẹ anh ấy nhất định rất đẹp, một người phụ nữ kiên cường như vậy sẽ làm cho người ta kính nể.

Nhưng cuối cùng, bà ấy lại chọn một biện pháp tự tử xuẩn ngốc để giải quyết tất cả.

Lệ Tước Phong một mình sợ hãi...... một mình lẻ loi...... một mình cô đơn đối mặt với chuyện của mẹ anh ấy, nhiều năm như vậy, anh ấy cũng đều chỉ có một mình trải qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận