Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Đài phát thanh.

Giám đốc Mã hơi sững sờ nhìn Vu Đông bỗng nhiên xuất hiện trong văn phòng của mình, ông không thể tin được nói: "Cô... muốn xin nghỉ sinh?"

"Vâng, mong được ngài cho phép." Vu Đông hơi ngại ngùng nói: "Tôi biết là làm như vậy rất vô trách nhiệm, hơn nữa tiết mục chỉ mới lên quỹ đạo. Có điều ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ kiên trì đến lúc ngài tìm được người thích hợp để thế chỗ tôi."

"Không phải..." Giám đốc Mã xua tay: "Cô đã kết hôn rồi sao? Sao tôi không biết? Hình như cô vừa tốt nghiệp đã vào đài phát thanh của chúng ta mà?"

"Trước một ngày tôi đến đài phát thanh thì đã đăng kí kết hơn, đám cưới vẫn chưa làm." Vu Đông lúng túng cười, thuận tiện mời: "Đến lúc đó nếu ngài có thời gian thì phải đến dự đó."

"Sao cô không nói sớm, nếu tôi biết cô mới cưới, tôi chắc chắn sẽ không cho cô làm tiết mục lúc nửa đêm." Giám đốc Mã kinh ngạc nói.

Vu Đông cười không nói gì.

"Ừ..." Giám đốc Mã suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi định một khoảng thời gian nữa mới nói cho cô biết, dù sao thì chuyện này vẫn chưa chắc chắn, thế nhưng nếu cô đã mang thai thì coi như đây là quà tặng đi, tôi nói cho cô biết sớm một chút."

"Chuyện gì vậy giám đốc?" Vu Đông kinh ngạc nói.

"Từ lúc cô đến đài phát thanh, tần suất nghe đài của tiết mục "Đêm khuya mị ảnh" do cô chủ trì vẫn đang tăng lên, bây giờ đã gần bằng tiết mục át chủ bài phát sóng vào giờ vàng luôn rồi." Giám đốc Mã nói: "Đặc biệt vào lúc năm ngoái, trong lúc cô chủ trì tiết mục đã thông báo cứu viện cho xa lộ, cứu được rất nhiều người, ngay cả quận trưởng* cũng đã khen ngợi cô, sau đó chuyện của Tráng Tráng nguy hiểm cô cũng xử lý rất tốt, rất xuất sắc!"

(*quận trưởng: người đứng thứ hai trong bộ máy hành chính của quận)

"Giám đốc quá khen rồi, những chuyện đó đều là chuyện mà tôi phải làm." Vu Đông khiêm tốn nói.

"Những chuyện này rất rõ ràng, cô không nói thì người khác cũng thấy được, thật ra cô đã được đài anh em của chúng ta để ý rồi." Giám đốc Mã khoát tay nói.

"Đài anh em?" Vu Đông nghi hoặc nói.

"Đài truyền hình thành phố dự định làm một tiết mục phỏng vấn hoàn toàn mới, nhà sản xuất tiết mục này xem trọng cô, muốn cô đi làm chủ trì, hiện tại họ đang bàn bạc với chúng tôi." Giám đốc Mã cười nói.

"Đài truyền hình? Tiết mục phỏng vấn?" Chưa bao giờ nghĩ đến mình lại may mắn như vậy, Vu Đông hơi ngây người.

"Nếu cuối cùng việc này được thông qua, tiết mục truyền hình lại có thể quay trước thì cô không cần phải thức đêm nữa." Giám đốc Mã chỉ dẫn cho Vu Đông: "Đây là một cơ hội rất tốt."

Đài phát thanh làm việc rất nhanh, chưa hết hai tuần cũng đã tìm được người chủ trì thay thế Vu Đông.

Hôm nay là ngày cuối cùng Vu Đông chủ trì tiết mục lúc nửa đêm "Đêm khuya mị ảnh".

"Chào mọi người, đây là đài phát thanh fm9666, chào mừng mọi người trở lại sau khi nghe xong quảng cáo, tôi là dj Ngư Đống." Lời chào hỏi đã nói ra vô số lần nhưng đây lại là lần cuối cùng, Vu Đông cảm thấy rất tiếc nuối: "Mọi người đều biết hôm nay là ngày cuối cùng tôi chủ trì tiết mục "Đêm khuya mị ảnh", sau khi sinh xong thì tôi cũng không chắc mình có còn về đây hay không nữa."

Vu Đông nhìn khu tin nhắn xuất hiện từng tin nhắn, nhìn nhưng tin nhắn tỏ ý không muốn của người nghe, hốc mắt cô ướt dần.

Vu Đông ngẩng đầu lên xem thời gian, chỉ còn nửa tiếng nữa thì tiết mục hôm nay sẽ kết thúc, Vu Đông lấy lại tinh thần rồi tiếp tục làm theo từng bước như trước đây: "Được rồi, chúng ta sẽ xem Mỹ Mỹ hoặc Tráng Tráng của hôm nay muốn chia sẻ chuyện gì cho mọi người đây."

"Chào bạn, tôi là Ngư Đống." Vu Đông nhận cuộc gọi.

"Nối được chưa? Nối được chưa?" Giọng nói hưng phấn của cô gái lộ ra vẻ không thể tin được.

"Chào Mỹ Mỹ."

"A! A!" Cô gái hài lòng la lên: "Cuối cùng tớ cũng được làm Mỹ Mỹ rồi."

"Cậu đừng kích động như vậy được không, nhanh nhanh giới thiệu bọn tớ đi..."

Vu Đông nghe được âm thanh vui vẻ hỗn tạp ở đầu dây bên kia thì nhịn không được giãn đôi lông mày.

"Đúng đúng, chào chị Ngư Đống, em và bạn của em đều là fan trung thành của chị." Cô gái giới thiệu: "Chúng em tổng cộng có ba nữ sinh, năm nam sinh, bọn em là nghiên cứu sinh của Hoa Đại."

"Xin chào Ngư Đống, em là Mỹ Mỹ số hai."

"Em là Mỹ Mỹ số ba."

"Chúng em là Tráng Tráng số một đến số năm."

"Ai cho cậu đại diện bọn tớ hả?" Một giọng nam bất mãn nói.

"Giới thiệu từng người rất phiền phức."

"Xin chào mọi người!" Vu Đông vui vẻ chào hỏi.

"Chúng em thường làm bài luận đến khuya nên rất thích vừa làm vừa nghe tiết mục của chị." Mỹ Mỹ số một nói: "Thế nhưng bọn em lại không có câu chuyện gì đáng để chia sẻ lên tiết mục cả, vì vậy vẫn không gọi điện thoại đến, mấy ngày trước bọn em nghe được tin chị đã mang thai nên tạm thời rời khỏi tiết mục "Đêm khuya mị ảnh", đúng rồi, đã quên chúc mừng chị."

"Cảm ơn!"

"Chúng em nghĩ... nếu không có chị, có lẽ "Đêm khuya mị ảnh" sẽ không có Mỹ Mỹ và Tráng Tráng." Mỹ Mỹ số một nói tiếp: "Bởi vậy mấy người bọn em quyết định, dù thế nào thì đêm nay bọn em đều phải làm Mỹ Mỹ và Tráng Tráng một lần."

Vu Đông nghe được thì bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc, thì ra Mỹ Mỹ và Tráng Tráng không chỉ là một cách gọi, không chỉ là một phân đoạn trong tiết mục mà nó là sự khẳng định đặc biệt của mọi người dành cho cô."

"Vì vậy lúc nãy, tám người bọn em đã cùng nhau gọi điện thoại đến, may mắn là bọn em đã được kết nối." Mỹ Mỹ số một vừa nói xong, đằng sau liên tiếp truyền đến âm thanh phụ họa.

"Ngư Đống." Mỹ Mỹ số một được làm đại diện thì giọng nói có vẻ rất kích động: "Chúng em gọi điện thoại đến nhưng không có chuyện gì đặc biệt để kể hết, bọn em chỉ muốn nói cho chị biết, buổi tối có chị rất ấm áp."

"Ngư Đống, chúc chị và bé khỏe mạnh, hạnh phúc!"

"Phải hạnh phúc đó!"

"Bọn em chờ chị trở về!"

...

Mỹ Mỹ và Tráng Tráng không ngừng nói lời chúc phúc qua điện thoại, cuối cùng thì nước mắt của cô vẫn rơi xuống.

Khu tin nhắn được đẩy lên không ngừng, lờ mờ thấy được nội dung các tin nhắn.

"Em gái nói rất đúng!"

"Mỹ Mỹ nói rất hay!"

"Nói hết những lời trong lòng của chúng ta rồi!"

...

"Đây là lần đầu tiên em không nỡ xa một người chưa từng gặp mặt thế này." Mỹ Mỹ số một nói.

"Bọn em cũng vậy." Đằng sau là những âm thanh phụ họa liên tiếp.

"Cám ơn mọi người!" Trong giọng nói của Vu Đông tràn ngập sự nghẹn ngào.

Lúc kết thúc tiết mục, Vũ ca cầm một bịch khăn giấy vào phòng thu âm, quả nhiên thấy được một đôi mắt đỏ: "Anh đã làm việc nhiều năm như vầy rồi nhưng tình huống thế này lại mới thấy lần đầu."

Vu Đông lấy khăn giấy lau mặt.

"Em rất tuyệt!" Vu ca không nhịn được khen ngợi.

Vu Đông ngẩng đầu lên nhìn Vũ ca, cô muốn nói điều gì đó nhưng lại càng muốn khóc hơn thì phải làm sao.

"Em về sớm đi, khóc nhiều quá lại có hại cho cơ thể, em đang mang thai đó." Vũ ca lắc đầu cười.

Giây phút Vu Đông cầm túi xách đi ra đài phát thanh, bỗng nhiên lại có cảm giác cô sẽ không quay trở lại đây nữa, cô xoay người lại nhìn thoáng qua đài phát thanh một cái rồi mới từ từ đi xuống cầu thang.

"Cô Vu, ở đây có một món quà của cô." Anh bảo vệ mang một hộp quà nhỏ đến.

"Ai đưa vậy?" Vu Đông buồn bực nói.

"Một bác tài xế xe buýt, vốn là ông ấy muốn tự tay đưa cho cô nhưng hôm nay cô ra trễ hơn mọi lần, ông ấy còn phải làm việc nên nhờ tôi đưa giúp." Anh bảo vệ nói thêm: "Đúng rồi, ông ấy còn nhờ tôi nói một câu chúc mừng cô mang thai, mong cô giữ gìn sức khỏe."

Vu Đông nhận món quà thì hơi sững sờ nhìn trạm xe buýt trống trải ở đối diện, cô nhớ đến bác tài xế xe buýt luôn chờ cô hai phút.

"Sao vậy?" Hạ Phong đang ở trong xe chờ Vu Đông, lại thấy cô đứng trước cửa không nhúc nhích gì thì không nhịn được đi đến hỏi.

"Hạ Phong, thực ra thì thế giới này vẫn rất ấm áp." Vu Đông bỗng nhiên nói.

Trong bóng tối, tay Vu Đông ôm hộp nhạc, vừa nghe "Fur Elise" vừa về nhà cùng Hạ Phong.

@@

Bởi vì từ lúc Hạ Phong làm việc đến nay rất ít khi xin nghỉ, hơn nữa lần này lại xin nghỉ để kết hôn nên lãnh đạo bệnh viện rất nhân từ cho hắn nghỉ theo đúng tiêu chuẩn.

Cuộc gặp mặt của ba mẹ Vu Đông và ba mẹ Hạ Phong rất hòa hợp, hai bên vừa thấy mặt liền cố gắng khen con của đối phương. Mẹ Hạ cũng đã tịch thu năm mươi vạn cho Vu Đông lúc trước để đưa cho mẹ Vu, mẹ Vu thấy vậy thì sợ hết hồn, đây chính là tình tiết máu chó trong phim truyền hình cơ mà? Tuyệt đối không thể nhận!

Mẹ Hạ liền bối rối, tại sao tiền tích góp cho con trai kết hôn lại không dùng được chứ? Nơi tổ chức đám cưới là bạn của Vu Đông tài trợ, những chi tiêu khác thì hai đứa nhỏ tự bỏ tiền.

Bỏ đi, mai mốt lấy tiền này làm quà gặp mặt cho cháu trai.

Hôn lễ tổ chức vào tháng năm, vào giữa mùa xuân và mùa hạ, tại trang viên rượu đầy hoa.

Khách tham dự ngoại trừ họ hàng hai bên còn có đồng nghiệp ở bệnh viện và đài phát thanh, cộng thêm bạn đại học của Vu Đông.

Vào lúc trên bầu trời có một cái kinh khí cầu năm màu thì hôn lễ cũng đã tiến vào đỉnh diểm, khi Hướng Hiểu Nguyệt bắt được hoa cưới thì cũng chậm rãi kết thúc.

Vu Đông nắm tay Hạ Phong, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm trạng của cô vào giờ phút này cũng giống như chiếc kinh khí cầu năm màu rực rỡ kia.

Tần Dược lại gần Hướng Hiểu Nguyệt, hắn tỏ vẻ vô cùng hài lòng với việc cô nàng lấy được hoa cưới: "Đêm nay anh sẽ gọi điện thoại bảo ba mẹ về nước."

"Anh để hai bác về nước làm gì?" Hướng Hiểu Nguyệt buồn bực nói.

"Chính thức gặp mặt chứ sao!" Ánh mắt Tần Dược nhìn chằm chằm vào hoa cưới.

"Sao da mặt anh lại dày đến vậy hả?" Hướng Hiểu Nguyệt hiểu ra thì mắng ngay.

"Hoa cưới cũng đã lấy được, đây là trời cao an bài đó."

"Trời cao an bài em chứ không phải anh." Hướng Hiểu Nguyệt cười lạnh nói: "Dù sao thì người xứng nhất với phù dâu chính là phù rể."

Thiệu Nhất Phàm mặc bộ đồ tây vào ngày nắng to thì bỗng nhiên cảm thấy lạnh người.

Nhậm Hân Hân ôm con đứng ở một bên cười thoải mái.

Khi màn đêm hạ xuống, Hạ Phong đã mệt mỏi cả ngày mới đi tắm ra nhưng lại không thấy cô dâu mới cưới của mình ở trong phòng.

Hạ Phong cầm một cái áo khoác ra ban công, quả nhiên thấy được Vu Đông đang ngồi trên ghế mây, ngước nhìn ánh trăng.

"Đừng để bị cảm lạnh." Hạ Phong giúp Vu Đông mặc thêm áo khoác.

Vu Đông quay đầu lại cười ngọt ngào với Hạ Phong, lại quay đầu qua chỗ khác nhìn mặt trăng.

"Hôm nay ánh trăng rất đẹp sao?" Hạ Phong không nhịn được hỏi.

"Ừ!" Vu Đông gật đầu rồi bỗng nhiên cười nói: "Em nghĩ đến hai câu thơ... Tận thích sanh ca dạ túy miên, nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền*."

(*Nghe tận sênh ca say triền miên, dẫu không phải trước hoa thì cũng là dưới trăng: thơ của Bạch Cư Dị, ý chỉ hoàn cảnh dễ xảy ra tình yêu nam nữ)

Vu Đông chỉ ánh trăng lại chỉ những bông hoa xinh đẹp bên người mình rồi nói: "Dưới trăng, trước hoa."

"Hai câu thơ này được dùng như vậy thật sao?" Hạ Phong không nhịn được hỏi.

"Nhưng em lý giải như vậy đó." Vu Đông không sao cả nói.

"Em lý giải nó thế nào?" Hạ Phong cười hỏi.

"Nhà em là nơi tốt nhất thế giới, có hoa, có trăng, có anh, còn có con nữa."

Hạ Phong cầm bàn tay đang đặt trên bàn gỗ của Vu Đông lên, dùng hai tay của mình bao lại rồi dưới ánh mắt sáng như sao trời của Vu Đông, hôn lên đầu ngón tay man mát của cô.

"Anh không cần hoa cũng không cần trăng, anh chỉ cần có em và con."

Mỗi một người phụ nữ đều từng có một giấc mơ được đội khăn voan, không phải vì khăn voan của ngày hôm đó rất đẹp, mà là bởi vì ngày đó sẽ có người cho họ một gia đình.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui