Bên ngoài thành phố điện ảnh.
Vu Đông đỗ xe xong xuôi thì đi vào bên trong đoàn phim, cô vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Hạ Phong.
“Anh đến nơi chưa?”
“Anh vừa mới đến!” Hạ Phong nhìn thời gian rồi nói, “Chắc chắn là em chưa ăn sáng rồi, mau đi kiếm cái gì ăn đi!”
“Hôm nay em đã ăn sáng rồi.” Vu Đông mỉm cười nói, “Bây giờ em đang đi vào đoàn phim để bàn bạc một số chuyện.”
“Đoàn phim? Ở ngoại thành thành phố điện ảnh ư?” Hạ Phong hỏi.
“Đúng đó!”
“Vậy em phải dậy sớm lắm đúng không?” Hạ Phong hơi lo lắng nói, “Lúc em ngủ không đủ giấc đều mơ mơ màng màng không à, em không có lái xe đến đó chứ?”
“Làm gì có chứ? Chỉ là lúc mới thức dậy nên chưa tỉnh hẳn thôi, em rửa mặt xong là tỉnh táo liền à!” Vu Đông bất mãn nói, “Em là người đàm phán đứng đầu của công ty nhưng qua lời của anh nói thì lại thành một đứa bé thiếu ngủ rồi!”
“Được rồi, em là người lợi hại nhất!” Hạ Phong chỉ có thể cười mà thôi.
“Anh lại có lệ em rồi, hừ, không nói với anh nữa.” Vu Đông không vui nói.
“Vậy không nói, bác sĩ trưởng khoa ngoại đã đến chỗ anh rồi.”
“Vậy anh làm việc đi.”
“Tạm biệt.”
Vu Đông vui vẻ cúp điện thoại, quen cửa quen nẻo tìm được đoàn phim của đạo diễn Lưu.
“Giám đốc Vu, cô đã đến rồi.” Người tiếp đãi Vu Đông vẫn là phó đạo diễn lúc trước, Vương Hâm.
“Đạo diễn Vương, đạo diễn Lưu có ở đây không? Tôi mang đĩa mẫu đến rồi.” Bởi vì đạo diễn Lưu yêu cầu cao về việc lồng tiếng nên tuy là hai bên đã ký hợp đồng nhưng đạo diễn Lưu vẫn yêu cầu được giám sát phần lồng tiếng.
Vì vậy hôm nay Vu Đông đến đây để đưa đĩa mẫu.
“Đạo diễn Lưu đang ở trong đoàn phim kế bên.” Vương Hâm nói.
“Vậy tôi ở đây đợi đạo diễn về nhé.” Vu Đông nói.
“Chẳng biết được khi nào đạo diễn Lưu mới về đâu.” Vương Hâm lắc đầu cười nói, “Kế bên là đoàn phim của đạo diễn Triệu.
Hai người bọn họ vừa thấy mặt nhau thì luôn nói chuyện thật lâu.”
“A?” Vu Đông ngẩn người hỏi, “Vậy tôi qua đó tìm đạo diễn Lưu có ổn không?”
“Được chứ.” Vương Hâm nói, “Nếu không cô chờ tôi làm việc xong thì tôi đưa cô qua cũng được.”
Vu Đông nhìn đoàn phim đang cãi cọ um xùm thì lắc đầu nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi tự đi qua đó là được.”
“Vậy thì cô cẩn thận một chút.” Vương Hâm nhắc nhở.
“A?” Vu Đông hơi nghi hoặc, chỉ đi qua đoàn phim bên kia thôi mà, phải cẩn thận điều gì chứ.
“Đạo diễn Triệu quay phim kinh dị, nghe nói kịch bản lần này kể về một sát thủ biến thái nên cảnh vật xung quanh đoàn phim được bố trí rất khủng bố.
Tôi nghe nói có mấy người trợ lý nữ đã bị hù ngất xỉu.” Vương Hâm giải thích.
“Thì ra là vậy.
Tôi sẽ cẩn thận, cám ơn đạo diễn Vương.”
Tuy nói là đoàn phim kế bên nhưng một đoàn phim quay phim cung đình, một đoàn phim lại quay phim hiện đại nên vẫn cách nhau một khoảng.
Vu Đông phải đi khoảng mười phút mới tìm được đoàn phim.
Vừa bước vào cửa thì Vu Đông đã thấy có mấy cô gái sắc mặt trắng bệch ngồi xổm bên cạnh thùng rác, có vẻ như là vừa mới ói xong.
“Xin hỏi đạo diễn Lưu có ở bên trong không?” Vu Đông hỏi một người nhân viên làm việc đang đứng ngay cửa.
“Có.”
“Tôi có thể đi vào được không?” Vu Đông hỏi.
Nhân viên nhìn thoáng qua chiếc thẻ ra vào trên ngực Vu Đông, sau đó do dự nói: “Cảnh tượng bên trong hơi đáng sợ.
Hay là tôi đi vào kêu đạo diễn Lưu giúp cô?”
Thật sự đáng sợ lắm ư? Lòng hiếu kì của Vu Đông càng lúc càng cao.
“Không sao đâu.
Dù sao tôi cũng đã đến đây rồi, để tôi đi vào đó gặp đạo diễn là được.” Vu Đông nói.
“Vậy cũng được.” Nhân viên chỉ vào một chỗ nói, “Đạo diễn Lưu và đạo diễn Triệu đang ở bên đó.”
Vu Đông nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào.
Còn chưa đi đến nơi thì từ xa Vu Đông đã nghe được hai tiếng cãi nhau lớn.
“Lão Triệu, tôi nói thật với anh, anh cứ quay như vậy thế nào cũng không được xét duyệt đâu.” Rõ ràng là giọng của đạo diễn Lưu.
“Cái này gọi là tả thực.
Phim điện ảnh chính là phải phù hợp logic, phù hợp hiện thực cơ mà?” Đạo diễn Triệu phản bác, “Anh cho rằng ai cũng như anh quay phim cổ trang sao? Cho dù chết như thế nào cũng chỉ đổ máu mà thôi.”
“Anh lại bắt đầu chê bôi tôi rồi đấy hả.
Anh làm cảnh phim máu me như vậy, sau này chiếu phim cũng phải che lại thôi.” Đạo diễn Lưu nói.
“Vậy tôi không chiếu phim ở trong nước, tôi ra nước ngoài chiếu được chưa.”
“Tính tình anh thật là bướng bỉnh đó…”
Cốc cốc.
“Đạo diễn Lưu!” Vu Đông gõ cửa cắt ngang cuộc thảo luận kịch liệt của hai người.
“Vu Đông?” Đạo diễn Lưu thấy Vu Đông thì mới nhớ đến việc này, “À, hôm nay tôi có hẹn với cô xem đĩa mẫu.”
“Đĩa tôi đã mang đến, lát nữa ngài cứ từ từ xem.
Có vấn đề gì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ điều chỉnh lại cho.” Vu Đông đưa đĩa qua, “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì bên chúng tôi sẽ nhanh chóng lồng tiếng.”
Đạo diễn Lưu gật đầu cầm lấy chiếc đĩa.
“Ồ?” Vu Đông vô tình nhìn lướt qua ảnh trong máy của đạo diễn Triệu, cô bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trong ảnh rất quen thuộc.
“Sợ sao?” Đạo diễn Lưu buồn cười hỏi.
“Không phải, chỉ là có chút quen thuộc.” Vu Đông suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nhớ được là mình đã nhìn thấy ở đâu.
“Cô đã thấy rồi?” Đạo diễn Triệu nghe Vu Đông nói quen thuộc thì lập tức cảm thấy kì quái.
Hiện trường cảnh phim này chính đã tác giả gốc tự mình bố trí, theo lý thuyết thì cảnh tượng này chưa có ai thấy qua mới đúng chứ.
“Thực sự rất quen.” Vu Đông vẫn đang cố gắng nhớ lại.Một thiếu niên cao gầy, trên tay tràn đầy huyết tương đi đến.
Thiếu niên vừa thấy Vu Đông thì ánh mắt lập tức sáng lên, cười tỏa nắng nói: “Chị!”
“Là em.” Lúc Vu Đông thấy được thiếu niên này thì cũng hoảng sợ.
“Chị, chị đến đây xem em quay phim điện ảnh sao?” Thiếu niên vui vẻ bước qua nói.
“Em đang quay phim điện ảnh?” Vu Đông kinh ngạc hỏi.
“Không phải là chị giúp em đề cử người đầu tư sao?” Thiếu niên nghi hoặc chớp mắt.
Vu Đông hồi ức lại rồi hỏi: “Ellen thật sự đầu tư ư?”
“Vâng!” Thiếu niên vui vẻ gật đầu, “Anh ấy giúp em tìm đạo diễn Triệu Kim làm tổng đạo diễn, còn tìm biên kịch Vương giúp em sửa chữa kịch bản nữa.”
“Cô ấy là chị của cậu?” Đạo diễn Triệu Kim hỏi.
“Chị ấy là chị gái kịch bản đó!” Thiếu niên cười nói.
“Kịch bản?” Đạo diễn Triệu Kim lập tức trợn to hai mắt, đánh giá Vu Đông hồi lâu sau đó nói: “Cô tên là gì?”
“Xin chào đạo diễn Triệu, tôi là Vu Đông.
Đây là danh thiếp của tôi.” Một cơ hội nhận thức đạo diễn như vậy thì tất nhiên là Vu Đông sẽ không bỏ qua.
“Ừ, không tệ.” Đạo diễn Triệu cất danh thiếp rồi nói, “Cô đã cứu vớt một thiên tài đó!”
“A??” Vu Đông hơi buồn bực.
“Chị, em mang chị đi vào trong mơ của em nhìn thử.” Thiếu niên đã quên mất lý do mình đi vào tìm đạo diễn Triệu, nhanh chóng lôi kéo Vu Đông đến hiện trường đang quay phim.
Vu Đông nhìn hiện trường máu me lung tung, thi thể phảng phất như mới mang về từ nhà xác, ánh đèn âm u, khối thịt bị cắt mất thì bỗng nhiên rét run cả người.
“Chị ơi, đây là người chết thứ năm trong giấc mơ của em.” Thiếu niên bắt đầu giới thiệu, “Đạo diễn Triệu và biên kịch Vương đều nói cảnh tượng này xuất sắc nhất nên bảo em quay cảnh này trước.
Hiện trường ở đây đều do em bố trí, tất cả đều giống y như trong mơ vậy…”
Vu Đông vất vả kiên trì đến lúc thiếu niên giới thiệu xong thì cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.
Cảnh tượng đã đáng sợ như vậy mà thiếu niên còn kể chi tiết kịch bản giết người nữa chứ.
Tuy nói là Vu Đông đã xem qua kịch bản của thiếu niên nhưng chỉ có quỷ biết hôm đó trên mái nhà cô chỉ tượng trưng lật vài tờ rồi xem sơ qua thôi, căn bản không có nhìn kỹ càng, lúc đó cô chỉ lo lừa dối thiếu niên thôi.
Chỉ có điều từ giọng nói của thiếu niên thì Vu Đông nhận thấy được thiếu niên đã vui vẻ hơn so với lúc trước, đặc biệt là lúc nhắc đến biên kịch Vương thì đôi mắt liền tỏa sáng lấp lánh.
“Ý em là em phụ trách quá trình giết người trong kịch bản còn biên kịch Vương phụ trách quá trình cảnh sát phá án.” Vu Đông nghe xong thì tổng kết lại nói.
“Vâng! Lúc đầu trong giấc mơ của em thì không có cảnh sát nhưng biên kịch Vương nói giấc mơ của em vẫn có sơ hở.”
Hai tháng trước, thiếu niên này tuy cũng thích cười nhưng trong mắt lại không có ánh sáng lấp lánh đến vậy mà chỉ có sự lạnh nhạt và thờ ơ với cuộc sống.
“Bây giờ em còn nằm mơ nữa không?” Vu Đông hỏi.
“Không còn.” Thiếu niên cười nói, “Từ lúc biên kịch Vương bắt được tất cả hung thủ trong giấc mơ của em thì em đã không còn mơ những giấc mơ như vậy nữa rồi.”
“Vậy người nhà của em thì sao?” Vu Đông nhớ rõ ba mẹ của thiếu niên đang dự định đưa cậu vào viện điều dưỡng.
“Em đã ra ngoài sống rồi.” Thiếu niên cười nói, “Em nghĩ em rời khỏi chỗ đó thì đối với mọi người đều là một việc tốt.”
Vu Đông nghe xong câu nói của thiếu niên thì hơi khổ sở nhưng cũng không biết nên an ủi cậu như thế nào.
“Chỉ là em càng thích cuộc sống bây giờ hơn.” Thiếu niên vẫn còn đang cười, “Đạo diễn Triệu nói em là thiên tài, biên kịch Vương cũng nói rất vui.
Mọi người cùng nhau trinh thám, cùng nhau viết kịch bản rồi còn cùng nhau quay phim điện ảnh nữa.
Đạo diễn Triệu nói khoảng nửa năm sau thì phim điện ảnh của em sẽ được chiếu trên toàn thế giới, vậy thì đến lúc đó mọi người đều có thể thấy được giấc mộng của em.”
“Chúc mừng em!” Vu Đông nói từ tận đáy lòng mình.
“Chị có biết không? Điều em vui vẻ nhất không phải là chuyện quay phim điện ảnh.” Trên mặt thiếu niên đều là sự thỏa mãn, “Mà là chuyện em phát hiện ra một điều, em chỉ là không giống đại đa số người thôi chứ em không bị bệnh tâm thần.”
“Đương nhiên không phải rồi.
Em là thiên tài!” Vu Đông lặp lại lời của đạo diễn Triệu một lần nữa.
“Vâng!” Thiếu niên vui vẻ gật đầu.
“Em ký tên cho chị đi! Đợi đến lúc em nổi tiếng rồi thì chị sẽ mang nó đi khoe.” Vu Đông cầm quyển sổ tay luôn mang theo ra.
“Hì hì!” Thiếu niên hơi thẹn thùng ký tên của mình lên.
“Tần Vọng?” Vu Đông đọc lên một lần.
“Chị ơi, em không ở đây với chị được rồi, đạo diễn đang gọi em.” Thiếu niên vẫy tay với Vu Đông một cái rồi chạy về hiện trường quay phim.
Vu Đông nhìn hai chữ trên quyển sổ tay, phảng phất cô lại thấy được mái nhà đầy hoa lúc trước khi trùng sinh, đó là biển hoa lúc trước của cô.
Chỗ cô thường ngồi gọi là gì đó nhỉ?
“Tháp canh?”
Vẫn là.
“Tháp bảo vệ?”
Biển hoa đó chính là sinh mệnh sáng lạn nhưng lại điêu tàn của thiếu niên, nó đã làm bạn với Vu Đông vào những ngày tháng cô bị áp lực từ công việc đè nặng.
Bây giờ biển hoa này đã được nở rộ trong giấc mơ của thiếu niên, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ có thể nở ở mỗi một góc trên thế giới này.
Vậy thì biển hoa thuộc về Vu Đông đang ở đâu?
Ban đêm.
‘Anh biết trồng hoa không?’ Vu Đông nhắn tin hỏi Hạ Phong.
‘Sao vậy? Em muốn trồng hoa à?’
‘Em muốn trồng đầy hoa tươi trên ban công nhà mình nhưng em lại không biết chăm sóc hoa, ngay cả cây xương rồng em cũng không làm cho nó sống được.’ Vu Đông hơi ưu thương.
‘Đợi đến mùa xuân, anh sẽ cùng em đi chợ hoa.’
‘Anh chăm sóc?’
‘Anh chăm sóc!’
Anh sẽ là biển hoa của em sao?.