Lúc này đang là giờ cơm nên trong nhà ăn có rất nhiều người đang ngồi.
Nhưng bởi vì sự đặc thù của công việc nên bàn ăn trong nhà ăn chưa bao giờ hết chỗ cả.
Hạ Phong dẫn Vu Đông đến một chỗ bàn ăn không người.
“Em ngồi ở đây trước đi, anh đi lấy thức ăn.” Hạ Phong nói.
“Ừ.” Vu Đông cười gật đầu.
Hạ Phong cười lại với cô một cái rồi xoay người đi lấy thức ăn.
“Bác sĩ Hạ.” Đầu bếp của nhà ăn sư phụ Lâm vừa nhìn thấy Hạ Phong thì lập tức vui tươi hớn hở nói, “Cháo của cậu đã làm xong rồi, tôi đi lấy cho cậu nhé.”
“Cám ơn sư phụ Lâm.” Hạ Phong nói lời cảm ơn.
“Không có gì.” Đầu bếp Lâm vui tươi hớn hở đi vào bếp.
Chỉ chốc lát sau đầu bếp Lâm mang một cái nồi đi ra, nói: “Mới tắt bếp thôi nên còn nóng lắm, cậu cẩn thận một chút.”
“Cám ơn sư phụ.” Hạ Phong cầm cái nồi từ tay đầu bếp Lâm.
“Món gì vậy?” Thiệu Nhất Phàm không biết từ đâu xuất hiện, một tay nhấc nắp nồi lên, một mùi thơm đậm đà lập tức bay ra khỏi nồi.
Thiệu Nhất Phàm hít sâu một hơi rồi khen ngợi: “Thơm quá đi.
Cháo nấm gà?”
“Đậy lại!” Hạ Phong tức giận nói.
“Cho Vu Đông ăn? Cũng cho tớ một chén với, đã lâu rồi tớ không được ăn cháo bổ như vậy.” Thiệu Nhất Phàm nói.
“Cậu có biết xấu hổ hay không?” Hạ Phong hỏi.
“Cậu đừng có keo kiệt như vậy chứ.
Nguyên một cái nồi lớn như vậy Vu Đông cũng ăn không hết mà.” Thiệu Nhất Phàm vẫn muốn tranh thủ.
“Lúc nãy cậu còn nói Vu Đông là thần tượng của cậu, bây giờ cậu lại cướp đồ ăn của thần tượng sao?”
“Keo kiệt!” Thiệu Nhất Phàm vừa đậy nắp lại vừa oán giận với đầu bếp Lâm, “Sư phụ Lâm, sao sư phụ chỉ làm đồ riêng cho Hạ Phong thế, tôi cũng muốn ăn mà!”
“Ha hả, bữa nào đi.
Bữa nào…” Đầu bếp Lâm biết Thiệu Nhất Phàm đang nói giỡn với mình nên cũng vui vẻ có lệ hắn.
Hạ Phong cầm nồi cháo đi đến chỗ của Vu Đông, nhẹ nhàng đặt lên bàn nói: “Đợi anh đi lấy chén và muỗng.”
“Ừ.” Vu Đông thấy Hạ Phong đi lấy đồ thì tò mò mở nắp nồi ra, cháo nấm gà với màu sắc và hương vị thơm ngon làm người ta thèm thuồng.
“Coi chừng nóng.” Hạ Phong trở về thì thấy Vu Đông đang để sát mặt vào nồi cháo thì nhịn không được nhắc nhở.
Vu Đông lập tức ngồi thẳng dậy rồi thè lưỡi cười.
Hạ Phong múc cho Vu Đông một chén cháo trước rồi đưa cái muỗng qua.
Vu Đông cầm lấy cái muỗng, nhịn không được cười nói: “Anh đang xem em là em bé đó hả.”
“Em bé khi bị bệnh thì vừa khóc vừa la, đâu có nghe lời như em chứ.” Hạ Phong vừa múc cho mình một chén vừa nói.
“Ừ, ngon thật.” Vu Đông ăn một muỗng rồi hạnh phúc đến nheo cả mắt lại.
“Em cứ làm như là lâu rồi chưa ăn cháo vậy.” Hạ Phong nhịn không được trêu nói.
“Cũng lâu rồi, chắc được bảy tám năm chưa ăn đó.” Trước khi trùng sinh Vu Đông là một người cuồng công việc lại thích ngủ nên buổi sáng rất ít ăn sáng, giờ khác thì lại toàn ăn thức ăn nhanh thôi, làm gì có thời gian nấu cháo ăn chứ.
“Bảy tám năm?” Hạ Phong kinh ngạc nói.
“A? Đúng vậy, ha hả…” Vu Đông lỡ miệng và cũng không biết nên chữa lại thế nào nên chỉ đành cười ngây ngô.
“Ăn cháo rất tốt cho dạ dày hơn nữa em lại dậy trễ, thường xuyên không ăn sáng thì cần ăn cháo nhiều vào!” Hạ Phong cũng không suy nghĩ theo hướng khác.
“Sau này em sẽ ăn nhiều hơn!” Vu Đông gật đầu đáp ứng.
Hạ Phong nghe vậy thì vừa lòng rồi bắt đầu ăn cháo.
Vu Đông xoay chuyển tròng mắt rồi đánh giá xung quanh, cô thấy mọi người đều ăn cơm hoặc món chính nên nhịn không được hỏi: “Anh đã làm việc cả ngày rồi, chỉ ăn cháo thôi thì có đủ no không? Anh muốn ăn thứ gì nữa không?”
“Chiều nay anh đã ăn bánh mì rồi nên giờ này cũng không đói lắm.” Hạ Phong trả lời.
“À!”
Vu Đông không nói gì nữa mà cúi đầu chuyên tâm ăn cháo, chỉ chốc lát sau chén cháo đã hết.
Vu Đông cầm chén không, lại xoay chuyển tròng mắt rồi bỗng nhiên cầm chén đưa đến trước mặt Hạ Phong.
Hạ Phong nghi hoặc ngẩng đầu.
Vu Đông cười ngọt ngào: “Em còn muốn ăn một chén nữa!”
Đây là… đang làm nũng? Sau khi Hạ Phong suy nghĩ cẩn thận xong thì hắn nhịn không được cười sủng ái.
Hạ Phong bỏ muỗng xuống rồi giúp Vu Đông múc thêm một chén.
“Nhão thật đó!” Trên một bàn cơm cách hai người không xa là Thiệu Nhất Phàm và y tá trưởng Lưu, Thiệu Nhất Phàm nói với đối phương.
“Người ta đang tân hôn mà, chuyện thường thôi.” Y tá trưởng Lưu nói.
“Tân hôn gì chứ, đang trong thời kỳ cuồng nhiệt đó!” Thiệu Nhất Phàm nói, “Chỉ có điều lúc trước Hạ Phong đâu phải là người thích tú ân ái đâu nhỉ.”
Trước kia lúc Hạ Phong và An An hẹn hò cũng không nhão đến vậy mà.
Có đôi lúc hắn đi làm bóng đèn cũng chẳng thấy xấu hổ gì nhưng bây giờ chỉ cần đứng gần năm mét là muốn mù rồi.
“Người ta có tú ân ái đâu? Chỉ là vợ chồng son cùng nhau ăn cơm mà thôi.” Y tá trưởng Lưu vừa nói xong thì lại đổi hướng ngay, “Nhưng thật sự là có một mùi vị ngọt ngào bay thẳng ra ngoài.”
“Đúng vậy.” Thiệu Nhất Phàm phảng phất đã tìm được tri âm.
“Đúng cái gì mà đúng chứ.
Cậu đang ghen ghét thôi.” Y tá trưởng Lưu phá đám nói.
“Lưu tỷ, nếu chị thấy có người nào tốt cũng giới thiệu cho em với!” Thiệu Nhất Phàm thuận thế nói tiếp.
“Có biết bao nhiêu y tá yêu thầm cậu, còn cần chị giới thiệu nữa sao?” Y tá trưởng Lưu kinh ngạc nói, “Khoa ngoại bệnh viện thành phố của chúng ta có hai người đàn ông độc thân có giá bây giờ chỉ còn cậu thôi.
Vậy nên giá thị trường của cậu đang lên lắm đó.”
“Ai, ba ngàn con sông em chỉ múc một gáo nước* thôi.” Thiệu Nhất Phàm mang vẻ mặt phiền não nói.
(*Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước - Nhược Thủy Tam Thiên Ngã Chỉ Thủ Nhất Biều: ý nghĩa – trong cuộc đời sẽ gặp được nhiều thứ tốt đẹp nhưng chỉ cần cố gắng nắm chắc một thứ là đủ rồi, hình dung tình yêu trung trinh, duy nhất)
“Ha hả…” Y tá trưởng Lưu cười nhạo Thiệu Nhất Phàm xong thì bưng mâm bỏ đi.
Hạ Phong ăn xong cơm chiều thì báo cáo với lãnh đạo rồi về sớm cùng Vu Đông.
“Hôm nay em cũng đừng đi làm, nghỉ ngơi một bữa đi.” Hạ Phong vừa lái xe vừa nói.
“Ừ!” Vu Đông cũng cảm giác được trạng thái của cô không tốt cho lắm.
Reng reng reng.
Hạ Phong nghe được tiếng chuông thì móc di động ra, hắn nhìn thoáng qua rồi trực tiếp đưa cho Vu Đông.
Vu Đông nhìn màn hình thì phát hiện người gọi đến là mẹ Hạ nên hỏi: “Em để bên tai anh?”
“Không cần đâu, em nghe đi.”“Nhưng bác ấy tìm anh mà!” Vu Đông sửng sốt một lát rồi nói.
“Mỗi lần mẹ anh gọi điện đến thì có tám lần là hỏi chuyện về em.” Hạ Phong cười nói.
Vu Đông lại sửng sốt lần nữa rồi mới nhận cuộc gọi: “Mẹ, con là Vu Đông.”
Một tiếng ‘mẹ’ làm biểu tình của Hạ Phong hơi thay đổi.
“Ôi ôi, Đông Đông sao, con đang ở bên cạnh Hạ Phong à?” Giọng nói rộng rãi của mẹ Hạ từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Vâng, Hạ Phong đang lái xe nên không tiện nhận điện thoại.” Vu Đông giải thích.
“À à, không sao đâu.” Mẹ Hạ dừng một lát rồi bỗng nhiên hỏi, “Đông Đông à, con bị cảm rồi hả, mẹ nghe giọng con hơi khác đó.”
“Vâng, bị cảm nhẹ ạ nhưng cũng sắp khỏi rồi.”
Hạ Phong nghe vậy thì nhướng mày nhưng cũng không nói gì.
“Hạ Phong đang làm gì vậy chứ? Cũng không biết chăm sóc cho con, con mở loa điện thoại đi, mẹ phải dạy dỗ nó mới được.” Mẹ Hạ lập tức cả giận nói.
“Mẹ, không liên quan đến anh ấy đâu ạ.
Là do con lúc thời tiết thay đổi không để ý nên mặc không đủ ấm.”
“Như vậy cũng là vấn đề của nó.
Nó lớn tuổi hơn con, lại là bác sĩ sao không biết nhắc nhở con?”
“Mẹ à, thật sự là không liên quan đến Hạ Phong đâu.
Lúc con bị bệnh thì anh ấy đang đi công tác ở Côn Sơn…”
“Cái gì? Con bị bệnh mà nó còn đi công tác? Con mau đưa điện thoại cho nó nghe…” Mẹ Hạ nghe vậy thì càng tức giận hơn.
Hạ Phong không nghe thấy được mẹ hắn đang nói gì nhưng từ lời nói của Vu Đông cũng có thể đoán được một ít.
Hạ Phong thấy Vu Đông vội vàng bảo vệ mình thì vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy ấm áp.
“Em để điện thoại vào tai anh đi.” Hạ Phong thấy Vu Đông khó xử nên nói.
“À.” Vu Đông nghe lời làm theo.
“Mẹ.” Hạ Phong nghe thấy mẹ hắn vẫn đang tiếp tục quở trách hắn không chăm sóc tốt cho Vu Đông thì cười hô một tiếng.
“Con trai?” Mẹ Hạ nhận thấy được người nghe đã thay đổi.
“Là con.”
“Con chăm sóc làm sao mà Vu Đông bị bệnh rồi hả? Con học y biết bao nhiều năm rồi, không lẽ là vô ích sao!”
“Cái gì mà vô ích chứ! Bác sĩ là chữa bệnh cho người khác chứ không phải là làm cho người ta không bị bệnh.
Bà đừng có ngang ngược, vô lý nữa!” Bên kia điện thoại truyền đến giọng ba Hạ cãi lại.
“Ông im ngay!” Mẹ Hạ hét lên một câu.
Hạ Phong nghe xong thì cười càng vui vẻ.
“Vâng, là con sai, con không chăm sóc tốt cho Vu Đông.” Hạ Phong nói xong thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vu Đông, lập tức mặt Vu Đông đỏ lên.
“Ừ, vậy mới được chứ.” Sau đó mẹ Hạ bỗng nhiên đè thấp giọng nói, “Có phải bây giờ Vu Đông đang ngượng ngùng?”
Hạ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Vu Đông sau đó trả lời: “Đúng rồi mẹ.”
“Con trai, con phải biết là, vào lúc này mẹ càng mắng con thì chính là đang giúp con đó, hiểu chưa?” Mẹ Hạ nói.
“Con hiểu!” Hạ Phong buồn cười gật đầu.
“Bà đây là đang dùng thủ đoạn.” Ba Hạ thật sự không thích cách làm của mẹ Hạ.
“Ông có muốn ôm cháu không hả? Im ngay cho tôi!” Mẹ Hạ lại trấn áp ba Hạ xong thì tiếp tục nói với Hạ Phong: “À, gần đến Tết rồi đó con.
Mẹ và ba con đã thương lượng với nhau rồi, năm nay ăn Tết con cứ về nhà ba mẹ Vu Đông đi.”
“A?” Hạ Phong sửng sốt.
“A cái gì mà a? Con đừng giống như lúc trước nữa, suốt ngày tăng ca ở bệnh viện.
Con cứ báo cáo với lãnh đạo, con mới kết hôn mà, sao có thể không thăm hỏi ba mẹ vợ chứ?” Mẹ Hạ nói, “Con đừng nghĩ là Vu Đông dễ nói chuyện thì ăn hiếp con bé biết không.”
“Được, con biết rồi.” Hạ Phong nghĩ nghĩ rồi trả lời.
“Ừ, đưa điện thoại lại cho Vu Đông đi, mẹ muốn nói chuyện với con bé.”
Hạ Phong quay đầu nói: “Mẹ anh muốn nói chuyện với em.”
Vu Đông ‘à’ một tiếng rồi cầm điện thoại để ngay tai nói: “Mẹ!”
“Vu Đông à, mẹ đã giúp con dạy dỗ nó rồi.” Mẹ Hạ nói.
Vu Đông hơi chột dạ nhìn thoáng qua Hạ Phong đang lái xe.
“Đợi đến hôm thứ sáu này thì con khỏi chúc mừng sinh nhật nó.” Mẹ Hạ thở phì phì nói.
Sinh nhật? Thứ sáu?
Vu Đông lại nhìn thoáng qua Hạ Phong lần nữa.
“Được rồi, mẹ không làm phiền hai đứa nữa.
Mẹ cúp máy đây.” Nói xong thì mẹ Hạ liền cúp điện thoại.
Ở bên kia, ba Hạ vẻ mặt không tán thành nhìn thoáng qua mẹ Hạ nói: “Em đang mượn cơ hội này để nhắc Vu Đông chúc mừng sinh nhật cho Hạ Phong.”
“Cái gì mà kêu mượn cơ hội để nhắc nhở hả?” Mẹ Hạ không tán thành nói, “Hai đứa nó đã yêu nhau lâu như vậy rồi không lẽ em không nói thì Đông Đông không biết sinh nhật của Hạ Phong sao?”
Ba Hạ không còn lời gì để nói… Nhưng trong nội tâm của ông vẫn cảm thấy mẹ Hạ có tâm cơ*.
Nếu Vu Đông đã biết thì cần gì phải nói thêm một lần nữa.
(*tâm cơ: sự tính toán ở trong lòng, ý chỉ người hay suy nghĩ, tính toán thiệt hơn, đa phần mang ý tiêu cực)
Được rồi, Vu Đông thực sự không biết.
“Sao em lại ngơ ngác rồi, đến nhà rồi kìa.” Hạ Phong thấy Vu Đông cúp điện thoại xong thiì ẫn luôn ngây ngốc nên hỏi.
“A? Tới nhà rồi?” Vu Đông nhìn ra ngoài, đã đến dưới lầu khu nhà.
“Em lên trước đi, anh đi đỗ xe.”
“Ừ.” Vu Đông cởi đai an toàn xong chuẩn bị xuống xe.
“Đợi một chút!” Hạ Phong bỗng nhiên cúi người lại gần, kéo cái mũ áo ở đằng sau Vu Đông rồi giúp Vu Đông đội lên, nói: “Nhiệt độ trong xe khác với nhiệt độ bên ngoài, em đừng để trúng gió.
Em về phòng rồi nhớ mở điều hòa lên trước, đợi phòng ấm lên rồi hẵng cởi áo khoác ra.”
“Ừ!” Vu Đông ngây ngốc bước xuống xe.
Hạ Phong đỗ xe xong quay trở lại thì thấy Vu Đông vẫn còn đứng trước cửa lầu, vì vậy nhíu mày nói: “Sao em còn đứng ở đây?”
“Chờ anh.” Vu Đông trả lời.
“Anh đi đỗ xe rất nhanh mà, em bị cảm rồi không nên ra ngoài gió nhiều quá.” Hạ Phong nói xong thì cạ thẻ mở cửa vào.
“Nhưng hai chúng ta rất ít khi cùng nhau về nhà.” Vu Đông nhỏ giọng nói.
Hạ Phong nghe xong thì cầm tay Vu Đông thật chặt nhưng không biết nên nói gì, đúng lúc này thanh máy phát ra tiếng.
“Chúng ta về nhà.” Hạ Phong nắm tay Vu Đông bước vào thang máy..