Đông Hoang Thần Vương


Trần Thiên Hạo nghe điện thoại.

"Thiên Hạo, không hay rồi, có một đám người của đội phòng chống bạo động đến công ty chúng ta kiểm tra, nói bên mình có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phải niêm phong công ty".

"Mẹ đang đối phó với bọn họ".

Giọng của Lưu Tiểu Nguyệt rất sốt ruột, cũng có thể nghe thấy rõ tiếng ầm ĩ ở đầu dây bên đó.

"Sai người của công ty bảo vệ cho mẹ anh nhé".

"Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, anh sẽ hỏi tội bọn họ".

Cúp máy xong, Trần Thiên Hạo cảm thấy đầu óc ong ong, tê dại.

Chuyện khác anh có thể giữ bình tĩnh được, riêng chuyện liên quan đến mẹ khiến anh yếu lòng.

"Đi thôi!"
Chiếc Lincoln màu đen chạy nhanh như bay vào thành phố với tốc độ 280 km/giờ.

Chỉ chưa đầy năm phút sau, chiếc xe đã đi đến nút giao đường vành đai 3 phố Phục Hưng của Nam Thành.

Lúc này, cả con phố Phục Hưng đều bị giới nghiêm, xung quanh ngã tư túm tụm những người hóng chuyện đang xì xào bàn tán.

Cổng công ty bất động sản Trần Thị ở trung tâm phố Phục Hưng đã bị hơn mười nhân viên mặc đồng phục xanh của đội phòng chống bạo động bao vây.

Trước cửa công ty.

Vóc dáng nhỏ nhắn của bà cụ Trần hệt như một ngọn núi đứng yên bất động.

Đôi mắt bà trống rỗng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người sắp đi vào.

"Bà Trần, bà nên biết là, nếu cố tình cản trở chúng tôi thi hành công vụ sẽ bị coi là phạm pháp đấy".


Người dẫn đầu đội phòng chống bạo động là một tên mập mặt tròn, để ria mép.

"Hừ! Việc kinh doanh nhà họ Trần chúng tôi vốn vẫn rất cẩn trọng, mấy chục năm nay chưa từng để xảy ra bất kỳ sai sót nào, vậy mà cậu lại khăng khăng là nhà họ Trần chúng tôi trốn thuế, cậu có chứng cứ gì không?"
"Nếu không có chứng cứ thì đừng hòng niêm phong tài sản của nhà họ Trần chúng tôi".

"Tôi dẫn người đến niêm phong công ty bà, đương nhiên là đã nắm chắc bằng chứng trong tay".

"Nhưng bà cũng chỉ là một bà lão mù lòa, có đưa ra thì bà cũng chẳng nhìn thấy được, tôi khuyên thật lòng, bà đừng chống đối chúng tôi nữa, không có ích lợi gì đâu".

"Biết điều thì mau cút khỏi đây đi".

Tên mập đưa tay miết ria mép, lạnh lùng nói.

Bà cụ Trần đập mạnh chiếc gậy xuống đất, lời nói của bà cụ rõ ràng từng chữ một như hồi chuông cảnh tỉnh.

"Hôm nay, còn bà lão mù tôi ở đây, tôi xem các người ai dám làm loạn".

"Đúng là bà lão mù không biết thân biết phận, bay đâu, ra tay!"
Mấy người của công ty ban nãy đã bị đội phòng chống bạo động đánh bị thương, ngồi co ro ôm đầu ở góc kêu thảm thiết.

Lưu Tiểu Nguyệt dang hai tay ra, chặn trước mặt bà cụ Trần.

Gương mặt xinh xắn của cô ửng đỏ, tức giận nhìn chằm chằm đám người kia.

Nếu đối phương lại gần một bước, cô ấy sẽ đối đầu với bọn họ.

"Triệu Lão Cửu, đợi con trai tôi đến, tôi sẽ cho các người biết tay".

"Con trai bà sao?"
"Ha ha ha, con trai bà là cái thá gì chứ, kể cả ông trời có xuống đây thì cũng không thể nào ngăn nổi việc công ty bà bị niêm phong đâu".

"Vì các người chống người thi hành công vụ, nên cũng sẽ bị bắt đi".

Triệu Lão Cửu cười khẩy một tiếng.


Mấy người ở gần đó cũng không khỏi than vãn.

Bà cụ Trần đúng là cứng nhắc quá.

Đến nước này rồi, cứ tạm thời nghe lời bọn họ thì mọi chuyện có phải tốt hơn không, sau này có vấn đề gì thì có thể vay mượn, nhờ vả các mối quan hệ.

Bây giờ thì hay rồi, cứ nhất quyết đối kháng với đội phòng chống bạo động, đến cuối cùng lại tay trắng thôi.

Đúng lúc này, một vóc dáng nhỏ bé len vào giữa đám đông.

Hệt như một cơn gió, lao thẳng về phía Triệu Lão Cửu.

Tốc độ của người này cực kỳ nhanh.

Trong lúc mọi người xung quanh vẫn đang hoa mắt với tốc độ nhanh đến choáng ngợp này, người đó đã xuất hiện ngay trước mặt Triệu Lão Cửu.

Người đó giơ tay tát thẳng vào mặt Triệu Lão Cửu, hắn ta kêu lên, nôn ra máu tươi rồi ngã rạp xuống đất.

Cùng lúc đó, người đó cũng lao đến chỗ mấy tên mạnh nhất của đội phòng chống bạo động, liên tiếp đánh gục bọn họ.

Bọn họ cũng thi nhau la hét thảm thiết, ôm chân nằm sõng soài dưới đất.

Tiếp đến, người đó dừng lại trước mặt bà cụ Trần, trông hệt như một sát thần, lạnh lùng nhìn đám người bị đánh gục trước mặt.

Mọi người xung quanh cũng há hốc miệng vì kinh ngạc.

Ai mà lại có sức mạnh ghê gớm vậy chứ?
Đã vậy còn không sợ cường quyền, đánh gục cả đội trưởng.

Người đó nhìn về phía người phụ nữ ở cửa với ánh mắt kính trọng, đồng thời cũng bày tỏ nỗi niềm cảm thông với công ty bất động sản Trần Thị.


Nếu làm ra những chuyện ban nãy chỉ là người bình thường thì e là công ty bất động sản Trần Thị lúc này sẽ lâm nguy.

Chống đối người thi hành công vụ là vi phạm pháp luật.

Có khi phải lấy cả mạng sống để đền tội.

"Kẻ! kẻ nào? Dám ra tay với đội phòng chống bạo động, chán sống rồi à?"
Triệu Lão Cửu ôm lấy gương mặt béo múp đang sưng húp lên, đứng dậy hung hẳng chửi bới.

Thấy vậy, Chu Tước tiến lên trước vài bước, tiếp tục cho hắn ta một cái tát điếng người.

Triệu Lão Cửu kêu lên thảm thiết, bên mặt còn lại cũng bắt đầu sưng tấy lên, hằn rõ vết bàn tay.

Hắn ta đưa tay ôm cả mặt, sợ hãi lùi về sau, nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa xuất hiện.

Người phụ nữ này đúng là rất lợi hại!
Không xem hắn ta ra gì.

Mọi người xung quanh hệt như vừa bị đổ gáo nước lạnh vào mặt, phút chốc đứng hình.

Lại! lại một cái tát nữa sao?
Cô ấy ngông cuồng quá!
Đám đông bắt đầu tách ra hai bên, Trần Thiên Hạo sải bước đi vào.

Đôi mắt anh đầy vẻ phiền muộn.

Anh nhìn chằm chằm Triệu Lão Cửu, ánh mắt lạnh lùng hệt như đang nhìn một người đã chết vậy.

"Ông định niêm phong công ty nhà họ Trần chúng tôi sao?"
Triệu Lão Cửu đang chao đảo, xém chút nữa thì ngã gục, hắn ta ngước lên nhìn Trần Thiên Hạo một cái, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Hắn nuốt nước bọt, cứng đầu đáp lại.

"Công ty bất động sản Trần Thị của cậu bị nghi ngờ trốn thuế, tôi! tôi chỉ đang làm theo pháp luật thôi".

"Theo luật nào thế?", Trần Thiên Hạo từ trên cao đi xuống, thản nhiên nhìn chằm chằm Triệu Lão Cửu rồi hỏi.

"Đương nhiên là luật pháp quốc gia".


"Theo luật pháp quốc gia, tội của cậu đáng bị tru cửu tộc!"
Trần Thiên Hạo giơ chân ra đá vào ngực của Triệu Lão Cửu một cái, khiến hắn ta ra xa cách đó khoảng mười mét.

"Cút ngay!"
Hơn mười người nằm ngã dưới đất cũng sợ hãi bò dậy, vội vàng bỏ chạy.

"Mẹ, mẹ phải chịu uất ức rồi", Trần Thiên Hạo nhẹ giọng nói.

"Mẹ không sao nhưng các anh em ở đây đều bị đánh bị thương, cả Tiểu Nguyệt nữa, cũng bị dọa cho sợ".

Bà cụ Trần bực bội nói.

Trần Thiên Hạo nhìn các nhân viên đang ngồi dưới đất, khẽ gật đầu.

Anh quay sang nhìn Tiểu Nguyệt, gò má trắng nõn của cô ấy cũng đỏ ửng lên, nỗi sợ hãi ban nãy cũng dần tan biến từ khi anh đến.

"Mọi chuyện ổn cả rồi".

Trần Thiên Hạo mỉm cười nói với Lưu Tiểu Nguyệt.

Triệu Lão Cửu chấp pháp hơn hai mươi năm nay, chưa từng bị người ta đánh ra nông nỗi này.

Hắn ta ôm nỗi căm hận, ôm ngực đang đau điếng rồi đứng dậy.

Đánh đội phòng chống bạo động là một tội lớn.

Triệu Lão Cửu không dám lại gần, lấy điện thoại vô tuyến ra.

"Gọi trụ sở, gọi trụ sở! "
"Trên đường vành đai 3 Phục Hưng, tại công ty bất động sản Trần Thị, có người cầm vũ khí đánh đập, chống đối người của đội phòng chống bạo động, mong trụ sở nhanh chóng điều người đến chi viện, rất gấp".

"Trụ sở đã nhận thông tin!"
Là người lão làng, có hơn hai mươi năm làm việc tại đội chấp pháp, nay gặp phải chuyện này, Triệu Lão Cửu càng phải chú ý hơn.

Hắn ta lấy điện thoại ra gọi cho cấp trên, đó là Sở Vân Long - lãnh đạo khu Sùng Văn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận