Đông Hoang Thần Vương


Lưỡi dao sắc bén kia khiến Triệu Thành Phi khiếp sợ tột cùng, cả người cứng đờ ngoan ngoãn há miệng cho lưỡi dao tùy ý đảo quanh.
Trên trán ông ta lã chã mồ hôi.
“Mày muốn làm gì?”
“Phập!”
Lưỡi dao đâm xuyên thủng quai hàm ông ta rồi móc lên, lôi ông ta đi ra ngoài phòng khách.
Triệu Thành Phi mặt mũi trắng bệch, thỉnh thoảng máu trong cổ họng đầy lên khiến ông ta không khỏi ho khan.
Mỗi lần ho, lưỡi dao kia lại càng cắm sâu vào vết thương trong quai hàm.
Nỗi đau xé ruột xé gan lại càng thêm mãnh liệt.
Trong phòng khách mờ mịt, ông ta nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đang quay về phía mặt biển.
Đối phương kẹp điếu thuốc trong tay, khói thuốc dần tỏa ra.
“Bình bịch!”
Chu Tước ném Triệu Thành Phi xuống đất, hất văng ông ta ra khiến khóe miệng và xương quai hàm đều bị rạch nát.
Nỗi sợ hãi khiến ông ta cảm thấy choáng váng.
Cố gắng nuốt máu đang chực trào ngoài miệng vết thương rồi dùng răng cắn chặt lại.
Cả người dán lên mặt đất không dám động đậy.
Ông ta không biết đối phương có mục đích gì, nhưng lại hiểu được với sự tàn nhẫn như thế này, chắc chắn đối phương sẽ không thích một kẻ không biết nghe lời.
Điều duy nhất ông ta có thể làm chính là dùng hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của đối phương.
“Người đàn bà kia đâu?”
Trần Thiên Hạo rít một hơi thuốc, lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt đen tuyền tản ra sát khí đằng đằng khiến Triệu Thành Phi không kìm được run lẩy bẩy.
Chu Tước quay vào phòng tắm, đánh thức bà Bạch sắp ngạt thở đến hôn mê rồi dẫn ra ngoài.
Khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của Triệu Thành Phi, bà ta vô cùng vui sướng.
Cứ tưởng Trần Thiên Hạo tới để cứu mình, lập tức dập đầu cảm ơn.
“Xin cảm ơn ân nhân cứu mạng”.

Anh liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Váy ngủ màu hồng, không mặc đồ lót, bầu ngực căng tròn hiện rõ sau lớp váy.
Lại nhìn sang Triệu Thành Phi đang quấn khăn tắm.
Trên mặt của anh lập tức hiện lên vẻ ghét bỏ.
“Tôi đến không phải để cứu bà”.
Anh nhả làn khói thuốc trong miệng ra.
Rồi ngồi xuống sofa, ung dung cất giọng hỏi.
“Bà có nhận ra thứ này không?”
Anh ném chiếc cúc áo trong tay xuống đất.
Bà Bạch nhíu mày nhìn một lúc rồi lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi, tôi không biết”.
“Thế bà có từng thấy chiếc cúc kiểu như vậy trên quần áo của chồng bà không?”
“Hoặc là trong số những người từng tiếp xúc với chồng bà, có ai mặc quần áo có cúc như thế không?”
Anh liên tiếp đặt ra câu hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm bà ta.
Tựa như thẩm phán đến từ địa ngục, chỉ cần bà ta có nửa câu giấu diếm hoặc dối trá sẽ lập tức kết liễu mạng sống.
“Tôi, tôi chưa từng nhìn thấy”.
“Thật đó, tôi không lừa cậu đâu”, bà ta liều mạng lắc đầu.
Trong lòng dâng lên một nỗi sợ cực kỳ khủng bố.
Nó còn mãnh liệt hơn cả cảm giác sợ hãi khi Triệu Thành Phi muốn giết bà ta.
Một luồng sát khí đè nặng khó tả, giống như đêm khuya trong nghĩa trang gặp phải ma quỷ gì đó, khiến cả lông tơ toàn thân bà ta dựng ngược hết lên.
Trần Thiên Hạo khẽ cau mày.
Vẻ tàn nhẫn hiện rõ trên gương mặt anh.
“Tôi, tôi từng thấy rồi”, Triệu Thành Phi nhịn đau lên tiếng.

Ông ta cố gắng cắn chặt khóe miệng nhưng máu vẫn chảy ra.
Ông ta hiểu rõ một điều, với loại người độc ác như vậy, nếu không có được thứ mình muốn sẽ nổi giận giết người diệt khẩu.
Tuy rằng ông ta cũng biết, sau khi đạt được tin tức mình muốn, đối phương cũng không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Thế nhưng, ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
“Nói!”
Anh lạnh giọng ra lệnh.
“Tôi, tôi từng nhìn thấy cúc áo giống vậy trong một buổi họp mặt giữa các gia tộc”.
“Hai mươi năm trước, nhà họ Triệu của bọn tôi đàm phán một vụ mua bán bất động sản ở nước ngoài với một đại gia từ nước ngoài trở về.

Trong đám người đi theo đại gia kia có người mặc quần áo đóng cúc loại này”.
“Hửm?”, Trần Thiên Hạo nhíu mày lên tiếng.
Nước ngoài sao?
“Nói tiếp đi”.
“Tôi không biết thân phận cụ thể của mấy người đó.

Lúc ấy tôi chỉ phụ trách tiếp đãi thôi”, Triệu Thành Phi ăn nói mơ hồ.
“À phải rồi, tài xế tiếp đón bọn họ lúc đó chính là ông Bạch”.
Trần Thiên Hạo đốt sạch tàn thuốc, rít mạnh một hơi.
Làn khói phả từ mũi anh.
Theo như lời Triệu Thành Phi nói, dường như vụ tai nạn giao thông kia chẳng còn vấn đề gì cả.

Không ai quy định là đưa người từ nước ngoài về thì không thể xảy ra tai nạn.
Hơn nữa, nếu sau khi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, người gây tai nạn xuống xe cứu người xong bị bố anh kéo đứt cúc áo cũng không phải là không thể xảy ra.
Không đúng.
Không thể như vậy được.
Còn một nửa cuốn sổ bị xé đi kia phải giải thích thế nào?
Chẳng lẽ trong lúc hỗn loạn như vậy mà một gã tài xế quèn vẫn còn nhớ đến chuyện đi kiểm tra nội dung sổ sách sao?
Làm sao ông ta biết được bố anh đang cầm cuốn sổ đó?
“Những lời ông vừa nói đều là thật hả?”, Trần Thiên Hạo nhả ra một ngụm khói, ánh mắt lạnh như băng quét tới Triệu Thành Phi.
“Đương nhiên là thật rồi.

Chuyện đến nước này, sao tôi dám lừa cậu chứ?”, ông ta cắn môi cố rặn ra vài chữ.
Anh vẫn nhíu chặt chân mày.
Dựa lưng vào sofa, nhắm mắt suy tư.
Chu Tước sa sầm mặt, lập tức đi ra sau lưng ông ta, dí sát lưỡi dao lên cổ họng ông ta.
Triệu Thành Phi bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu.
Ông ta gào ầm lên.
“Tôi thật sự không lừa cậu đâu, xin cậu hãy tin tôi”.
“Roẹt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Ông ta hoảng hốt trợn trừng hai mắt, miệng há to, khóe miệng bị rách vẫn đang nhỏ máu không ngừng.
Phụt!
Cổ họng của ông ta bị rạch nát, máu tươi phun ra ào ào, cao tận mấy mét.

Ông ta chậm rãi ngã xuống, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Cả người co giật.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ khắp sàn nhà.
Trần Thiên Hạo ở ngoài chiến trường Đông Hoang đã từng bắt được vô số kẻ địch.
Muôn hình muôn vẻ, thật giả lẫn lộn, nhưng anh chỉ cần liếc nhìn một cái là nhận ra được.
Hơn nữa, đối phương còn giá trị lợi dụng hay không, anh cũng có thể nhìn ra dễ dàng.
Bởi vậy, anh sẽ không cho đối phương cơ hội lắm lời, đảo loạn dòng suy tư của anh.
Khiến những chuyện đơn giản trở nên phức tạp.

Đương nhiên còn có một chuyện quan trọng hơn cả.
Người nhà họ Triệu, bắt buộc phải chết!
“Đừng, đừng giết tôi”.
Bà Bạch cuống quýt dập đầu xin tha, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Có thể nhìn thấy bên dưới áo ngủ của bà ta đã ướt sũng.
“Nói về chân tướng chồng bà nhảy lầu tự tử hai mươi năm trước đi”.
Anh thản nhiên cất giọng hỏi.
“Tôi, tôi chỉ nhớ là vào một buổi sáng chồng tôi đột nhiên nhảy lầu.

Ông ấy không để lại bất cứ thứ gì cho tôi.

Mà tôi cũng không biết tại sao ông ấy lại làm như vậy”.
“Sau đó nhà họ Triệu cho người đến hỏi thăm, đồng thời cho chúng tôi một khoản tiền kếch sù và căn nhà này”.
Anh có thể nhìn ra được, bà ta không hề nói dối.
Nhưng không phải những lời bà ta vừa nói không có giá trị gì.
Chẳng hạn như việc nhà họ Triệu cho bà ta một khoản tiền.
Rõ ràng là bọn họ muốn ông Bạch chết để che giấu điều gì đó.
Trần Thiên hạo không hỏi tiếp nữa.

Anh đứng bật dậy, rảo bước rời đi.
Đêm hôm ấy.
Biệt thự bên bờ biển của nhà họ Bạch bỗng nhiên bốc cháy.
Ông ba nhà họ Triệu, Triệu Thành Phi đến biệt thự ngoại tình và vợ của tài xế họ Bạch quá cố bị đốt chết trong lúc đang say giấc.
Tin tức ông ba nhà họ Triệu qua đời lập tức khiến toàn bộ Nam Thành đều dậy sóng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận