Khúc Mặc Thương thấy nàng như vậy, theo bản năng liếc nhìn điện thoại của nàng: “Làm sao vậy?”
Lâm Thanh Hàm lắc đầu, chỉ vào điện thoại, đứng dậy đi sang một bên: “Lục tiên sinh, chào.”
Mấy ngày nay Lục Vũ bận rộn, hôm trước rảnh rỗi lại đến Đại học Yến Kinh nhưng không tìm thấy Lâm Thanh Hàm, cuối cùng liên hệ với Khổng Ích Tường mới biết Lâm Thanh Hàm đã đến Mỹ giao lưu.
Khi Lục Vũ nghe tin có chút tức giận, hắn đã theo đuổi Lâm Thanh Hàm hơn nửa năm rồi, đến bây giờ Lâm Thanh Hàm cũng chưa cho hắn một chút đáp lại, thậm chí đi xuất ngoại giao lưu cũng không nói với hắn một câu.
Sau khi gọi thông, sắc mặt của hắn vẫn không được tốt cho lắm, nghe được tiếng Lục tổng của đối phương lại càng cảm thấy tức giận.
Hắn hít vào một hơi, cố gắng duy trì phong độ: "Thanh Hàm, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, còn cần phải gọi tôi là Lục tổng sao? Có thể gọi tên tôi."
Lâm Thanh Hàm thần sắc đạm nhiên, nhẹ nhàng ừm một tiếng, nghe lời hỏi: "Lục Vũ, có chuyện gì sao?” Nàng quay lại nhìn Khúc Mặc Thương, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Khi Khúc Mặc Thương nghe thấy nàng kêu là Lục tổng cũng đã lờ mờ đoán được là ai, vốn dĩ trong lòng có chút khẩn trương, nhưng khi nghe Lâm Thanh Hàm đổi giọng gọi Lục Vũ lại cảm thấy buồn đến hoảng. Đều đã đến Mỹ, còn gọi điện thoại tới, không phải đến vì công việc, mà Lâm Thanh Hàm sửa miệng cô có thể đoán được nguyên nhân.
Vết thương trên đầu lại có chút đau, vốn dĩ đầu đã rất choáng váng, hiện tại tâm tình càng giảm sút, cảm giác khó chịu khắp nơi. Khúc Mặc Thương nhắm mắt mím chặt môi, vẻ mặt trở nên nặng nề. Lục Vũ đang theo đuổi Lâm Thanh Hàm, Xa Giai Di nói thái độ của Lâm Thanh Hàm đối với hắn khác với những người theo đuổi trước kia.
Ngoại trừ bởi vì chuyện của công ty, có phải nàng đã thật sự mềm lòng rồi hay không?
Càng nghĩ càng bất an, Khúc Mặc Thương nghĩ rằng trước nay cô chưa từng lo được lo mất, chưa từng trải qua cảm giác thích một người, cũng chưa từng trải qua nỗi sợ hãi mất một người.
Mạnh Gia Hòa phản bội khiến cô càng thêm tức giận cùng khiếp sợ, về mặt tình cảm tựa hồ không cam lòng cùng ảo não, nhưng lại không có nhiều khổ sở.
Mà hiện tại, có thể Lâm Thanh Hàm sẽ thích người khác lại khiến cô đứng ngồi không yên, ngồi rối rắm rất lâu, Lâm Thanh Hàm vẫn đang gọi điện thoại ở ngoài cửa, rốt cuộc Khúc Mặc Thương không nhịn được.
Cô miễn cưỡng ngồi dậy, chịu đựng chóng mặt cùng buồn nôn muốn xuống giường, thật vất vả dịch tới mép giường liền ra một thân mồ hôi lạnh. Lúc nằm không cảm nhận được, nhưng hiện tại khắp nơi bên phải của cơ thể đều đau.
Cô ngồi ở mép giường hít một hơi thật sâu, vừa định đứng dậy liền cảm thấy choáng váng làm cho cô ngồi trở lại, tay trái theo bản năng giữ thăng bằng, nhưng lại không cẩn thận làm đổ cái cốc trên bàn nhỏ, nện xuống đất phát ra thanh âm trầm vang.
Khúc Mặc Thương còn chưa kịp hoãn lại thì cửa đã bị đẩy ra, sắc mặt Lâm Thanh Hàm có chút thay đổi cầm điện thoại chạy vào, khi nhìn thấy Khúc Mặc Thương ngồi ở mép giường thì sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.
Khúc Mặc Thương còn nghe thấy thanh âm của Lục Vũ có chút mơ hồ truyền qua điện thoại: “Thanh Hàm, đáp ứng tôi sau khi về nước làm bạn gái của tôi được không?”
Khúc Mặc Thương chỉ cảm thấy tim mình quặn thắt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Hàm, động tác này quá nhanh, ngay sau đó liền che miệng nôn khan.
Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm rất tức giận, nhưng thấy cô không thoải mái liền nhanh chóng ném điện thoại đi, mặc kệ Lục Vũ ở bên kia gọi nàng, chạy nhanh đỡ Khúc Mặc Thương, vỗ lưng cho cô.
Lăn lộn hồi lâu, Khúc Mặc Thương nhắm mắt vùi vào trong ngực Lâm Thanh Hàm không nhúc nhích, Lâm Thanh Hàm đau lòng đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó Thư Nghiên kia đáng chết!”
Trong miệng oán hận mắng, trên tay vẫn là cẩn thận để Khúc Mặc Thương nằm xuống, lại nhịn không được trách móc: "Hiện tại cậu bị đụng vào đầu, phải nghỉ ngơi thật tốt, sao lại tự mình ngồi dậy, ngộ nhỡ lại ngã nữa thì sao?"
Khúc Mặc Thương thấy nàng đang tức giận, hoàn toàn không có bộ dáng lạnh lùng trước đó, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, thấp giọng nói: “Tôi muốn uống nước.”
Lâm Thanh Hàm nhíu mày: “Muốn uống nước cậu kêu tôi là được rồi."
"Tôi thấy cậu đang nghe điện thoại, có vẻ rất quan trọng.
Đúng rồi, cậu vẫn chưa cúp máy..." Khúc Mặc Thương liếc nhìn chiếc điện thoại bị vứt trên giường.
Lâm Thanh Hàm bám vào người cô đi qua, nhanh chóng cầm điện thoại lên: “Tôi đang ở bệnh viện, lát nữa lại liên lạc với anh.” Nói xong không chờ bên kia đáp lại liền trực tiếp cúp máy.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống lau sạch nước dưới đất, sau khi lau xong lại rót nước đút cho Khúc Mặc Thương uống. Nàng vẫn không nói chuyện, lúc này nhìn Khúc Mặc Thương uống nước, ánh mắt không khỏi dịu đi: "Là tôi không tốt, không suy xét chu đáo, không biết cậu khát."
Khúc Mặc Thương sửng sốt, không nói được lời nào, một lúc sau mới nhắm mắt lại hỏi Lâm Thanh Hàm: “Giai Di nói với tôi là cậu cùng con trai của Lục Chấn Sinh rất thân cận?”
Mắt Lâm Thanh Hàm sáng lên, nghĩ đến hành vi bất thường của Khúc Mặc Thương, ý cười tràn ra nơi khóe môi, nàng nghiêng đầu nhìn người đang nhắm mắt, giọng nói thanh lãnh bình tĩnh: "Ừm, HW hiện đang phát triển tốt ở Yến Kinh, hơn nữa đã đầu tư không ít, cộng với nền tảng ở nước ngoài, có thể hợp tác với HW là một điều rất có lợi.
Lục Vũ là người phụ trách HW ở Trung Quốc, hiểu biết rất nhiều khía cạnh, cũng rất có năng lực.
Không chỉ HW, mà làm bạn với anh ta cũng rất thú vị."
Lời này của Lâm Thanh Hàm cũng không tính là nói dối, đúng là Lục Vũ rất có năng lực, HW vào Yến Kinh có thể phía sau được nguồn vốn hùng hậu hỗ trợ của trụ sở nên đã thu hút được rất nhiều đối tác đầu tư. Nhưng ở thương trường hỗn độn không có nhiều người nghĩa khí, hợp tác chẳng qua là vì có lợi cho mình, nhưng sau khi Lục Vũ tiếp quản cũng không có chiếm tiện nghi người khác, ngược lại ở trong nước nửa năm liền bắt đầu có lợi nhuận, tích lũy rất nhiều vốn.
Cho nên nếu như không phải Lục Vũ động tâm với nàng, hắn quả thực sẽ là một người bạn không tồi.
Khúc Mặc Thương mở mắt ra liền nhìn thấy ý cười trong mắt nàng, ngực đau đến mức khó có thể duy trì cảm xúc, có chút nghiêm túc nói: "Trước mắt xác thực Lục gia rất mạnh, hợp tác với Lục Vũ cũng không tệ.
Hẳn là ba cậu đã nhìn trúng điểm này, vẫn luôn cạnh tranh với Thiên Thịnh hoàn toàn để HW tranh thủ.
Mục tiêu của ông ta phỏng chừng không chỉ là thị trường Yến Kinh mà còn là thị trường nước ngoài."
Lâm Thanh Hàm có chút kinh ngạc, mặc dù Khúc Mặc Thương nói muốn trở về hỗ trợ Khúc Thịnh, cho nên đã chọn học viện Stanford, nhưng về cơ bản cô chưa trở về mấy lần, không nghĩ tới lại hiểu biết nhiều chuyện trong nước như vậy.
"Năng lực của Lục Vũ còn có chút chậm chạp nhưng Lục Chấn Sinh thực sự là một con cáo già, dự án xanh hóa không đem lại hiệu quả cùng lợi ích khả quan, nếu cậu có thể bắt được, tất nhiên là có điều gì đó đả động đến ông ta." Nói tới chính sự, rốt cuộc Khúc Mặc Thương có chút thoát ra loại cảm giác mất mát vô thố, mở mắt nhìn Lâm Thanh Hàm: “Cậu thật sự rất lợi hại.”
Vừa rồi bởi vì chuyện này mà Lâm Thanh Hàm vui vẻ không thôi, nhưng không nghĩ tới có một người nguyên bản đang chua bỗng trở nên nghiêm túc. Loại cảm giác quen thuộc này như quay trở lại thời còn cùng nhau đi học mấy năm trước, mỗi lần thi xong cô đều phân tích đề và góp ý, sau đó nhất định sẽ nghiêm túc khen nàng.
Lâm Thanh Hàm đã nghe quá nhiều lời nịnh hót từ người khác, sớm đã không cảm nhiều cảm giác với lời khích lệ, nhưng một câu này của Khúc Mặc Thương làm nàng nhấm nháp rồi lại cảm thấy ngọt ngào cùng thẹn thùng.
Nàng nỗ lực duy trì hình tượng rụt rè của mình, nghiêm túc nói: "Như vậy còn chưa đủ, tôi phải lợi hại hơn nữa."
Khúc Mặc Thương lạnh lùng rồi cau mày: "Thanh Hàm, cậu mới hai mươi tuổi, có một số việc không cần vội vàng.
Mấy năm nay cậu đã vất vả như vậy rồi, đừng tự áp lực chính mình nữa, được không?"
Lâm Thanh Hàm ngước mắt lên nhìn cô, một lúc sau mới lắc đầu: "Tôi không chờ được, Mặc Thương."
Nàng cúi đầu xuống siết chặt ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên, câu môi khẽ cười: "Mặc Thương, tôi thích một người.
Cậu ấy rất ưu tú, hiện tại tôi không xứng với cậu ấy.
Cho dù hiện tại tôi đã có tài sản của riêng mình, không còn là cô học sinh nghèo như trước kia nữa, nhưng cậu ấy có nhiều thứ hơn tôi, nếu tôi không nỗ lực, có thể cậu ấy sẽ coi thường tôi.”
Khúc Mặc Thương nghe câu đầu tiên thì tim gần như ngừng đập, nhưng Lâm Thanh Hàm càng nói trong lòng cô càng lạnh, theo góc nhìn của cô, cô không cho rằng người ưu tú Lâm Thanh Hàm khiến nàng không xứng, mà là chính mình mới đúng, cho nên Lâm Thanh Hàm ôn nhu với cô chỉ vì năm đó cô đối tốt với nàng, nàng cảm kích sao?
“Sao… sao có thể không xứng, cậu rất ưu tú, khẳng định rất xứng đôi.” Khúc Mặc Thương miễn cưỡng nói, đưa tay xuống dưới chăn bông siết chặt ga giường.
Cô...!trước đó cô đã từng nghĩ đến việc thổ lộ với Lâm Thanh Hàm. Cho dù nàng không còn thích mình nữa, nhưng nàng vẫn đối tốt với mình như vậy, cô vẫn có thể nỗ lực đi tranh thủ, nói không chừng nàng sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng nàng nói nàng thích một người, còn nỗ lực vì người này, sợ nàng sẽ không xứng với hắn, vậy cô có còn cơ hội không? Người kia...!là Lục Vũ sao?
Lâm Thanh Hàm thấy tinh thần cô hoảng hốt, thần sắc đều trở nên khó coi như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, lại cảm thấy có chút tức giận, chẳng lẽ đồ ngốc này thật sự cho rằng mình thích Lục Vũ sao?
"Thật sao? Cậu cho rằng tôi đủ ưu tú sao?" Lâm Thanh Hàm nhìn cô, tiếp tục đặt câu hỏi.
Khúc Mặc Thương chịu đựng đau đớn trong lòng, gượng cười nhìn cô gái đã lột xác mê người trước mặt, gật đầu: "Cậu vẫn luôn rất ưu tú, hiện tại tôi nghĩ lại, đổi lại là tôi gặp phải tao ngộ đó giống như cậu, đừng nói đến thi đậu đại học Yến Kinh, e rằng tôi sẽ không học nổi cao trung.
Mấy năm ngắn ngủi, cậu đã trở nên ưu tú cho mọi người lúc ấy ngước nhìn cậu.”
Lâm Thanh Hàm thấy trong mắt cô có tia thưởng thức cùng tự hào, cũng thấy được áp chế chua xót, làm nàng vui vẻ hạnh phúc cũng có chút đau lòng.
Nàng nhìn thẳng vào Khúc Mặc Thương, không thu liễm nhu tình trong mắt nữa, khuôn mặt có chút thanh lãnh bị ý cười ôn nhu hoàn toàn xua tan, ánh mắt nhìn Khúc Mặc Thương tràn đầy lưu luyến thâm tình không có cách nào xem nhẹ: "Nhưng mà, khi cậu ấy nhìn thấy tôi trong thời điểm chật vật nhất, tôi sợ cậu ấy sẽ ghét bỏ tôi.
Khi đó tôi thật sự rất ngốc, bị người khác bắt nạt nhưng không dám phản kháng, dù nỗ lực thế nào thì thành tích cũng không thể tốt lên, không có ai thích tôi, cũng không có ai công nhận tôi.
Cậu ấy đã dành nhiều thời gian phụ đạo cho tôi, sợ người khác bắt nạt tôi, đưa tôi đến trường.
Tôi...!Tôi bị lão sư đổ oan, cũng là cậu ấy thay tôi đòi lại công bằng.
Lúc đó tôi thật sự rất nghèo, đến trường không thể mua đồ ăn, cả ngày chỉ có thể ăn dưa muối, là cậu ấy nói thích ăn dưa muối liền cùng tôi đổi đồ ăn."
Khúc Mặc Thương ngơ ngác nhìn nàng, nhìn nàng cười nói về quá khứ, cười đến cuối cùng hốc mắt đỏ hoe, giọng nói đều nghẹn ngào, từng câu từng chữ kia như cứa vào đầu quả tim cô, đau đến mức không kìm được nước mắt, ào ào rơi xuống.
"Tôi nỗ lực lâu như vậy mới thi vào trường trung học trực thuộc, nhưng lại không thể vào học.
Là cậu ấy nói cho tôi mượn học phí, cho tôi thuê nhà với giá rẻ, nói về sau tôi trả lại cho cậu ấy.
Mẹ tôi sinh bệnh, thiếu chút nữa đã không còn, là cậu ấy cứu bà, để lại cho tôi người thân duy nhất trên đời yêu thương tôi.
Khi mẹ tôi bỏ lại tôi rời đi, tôi...!tôi thực sự rất tuyệt vọng, nếu không nhờ cậu ấy thì tôi đã không có dũng khí để sống.
Tôi rất thích cậu ấy, rất thích rất thích, nhưng cậu ấy ghét bỏ tôi còn nhỏ..."
Lâm Thanh Hàm nói, giương mắt cười một cái, nhưng nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, Khúc Mặc Thương nhìn nàng, cũng "phụt" bật cười, cuối cùng lại khóc đến cả người phát run. Cô liều mạng cố gắng chịu đựng nhưng lại khó có thể kìm nén loại cảm xúc này, là cô không tốt, khi đó làm tổn thương nàng. Cô nghẹn ngào nói: “Không… không phải ghét bỏ cậu còn nhỏ… là vốn dĩ cậu còn quá nhỏ, tôi sợ… tôi sợ cậu đi nhầm đường.”
Lâm Thanh Hàm nghiêng người tới lau nước mắt cho cô: "Ừm, tôi không trách cậu ấy, là tôi còn quá nhỏ.
Cậu ấy không chịu chấp nhận tôi, nhưng vẫn quan tâm đến tôi như vậy, ngay lúc đó khẳng định là tôi rất phiền người, cậu ấy lo lắng cho tôi khẳng định cũng rất vất vả, cuối cùng cậu ấy mềm lòng, nói với tôi nếu lúc tôi trưởng thành còn kiên trì với lựa chọn này, cậu ấy sẽ đối mặt với cảm tình của tôi."
Nàng dừng lại, bình tĩnh nhìn Khúc Mặc Thương lệ rơi đầy mặt: "Khúc Mặc Thương, hiện tại tôi đã trưởng thành, vẫn còn kiên trì với lựa chọn lúc trước, chưa bao giờ thay đổi.
Cho dù tôi chưa đủ trưởng thành còn chưa đủ cường đại, cậu có thể xem xét đối mặt với tình cảm của tôi không?"