Đương nhiên Khúc Mặc Thương cảm nhận được Lâm Thanh Hàm gấp gáp, cô ôn nhu dẫn đường cho người vẫn còn chưa quen thuộc kia, trong chốc lát liền cảm giác được tiếng hít thở dồn dập của Lâm Thanh Hàm.
Hơi mở mắt ra, người gần trong gang tấc sắc mặt ửng đỏ, có chút thở không nổi nhưng lại vẫn không chịu rời đi.
Khóe mắt mang theo ý cười, cô dừng lại động tác hôn, hơi lùi lại.
Bởi vì mới dây dưa, khi rời đi khóe môi kéo theo sợi chỉ bạc ái muội, mặt Khúc Mặc Thương có chút nóng lên, vẫn là sủng nịch khẽ xoa tai Lâm Thanh Hàm: “Không phải nói học tập tốt sao, sao còn không biết cách thở?"
Lâm Thanh Hàm đỏ mặt liếc cô: "Chị đều không ở đây, em cùng...!em cùng ai học đây.
Thực hành mới có thể hiểu biết chính xác, chị đến đây cùng em hôn nhiều thêm vài lần.”
Nàng ngồi thẳng thân mình, nghiêm trang nói, khuôn mặt lại đỏ lên thật sự rất đáng yêu, Khúc Mặc Thương nhịn không được bật cười, nhìn nàng cài kỹ dây an toàn chạy xe ra khỏi gara.
Bên trong xe bật máy sưởi, kỹ thuật lái xe của Lâm Thanh Hàm rất tốt, chạy thật sự vững vàng, Khúc Mặc Thương nhìn hướng xe chạy, mở miệng hỏi nàng: “Mang chị đi đâu vậy?"
Khóe môi Lâm Thanh Hàm khẽ nở nụ cười, trong mắt đều là vui sướng, quay đầu liếc Khúc Mặc Thương một cái, tiếp tục chuyên tâm nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: “Mang chị về nhà của chúng ta."
Khúc Mặc Thương sửng sốt, nhìn Lâm Thanh Hàm như hài tử khoe đồ chơi, nghe được nàng nói nhà của hai người, trong lòng tức khắc nóng bỏng cùng mềm mại.
Hẳn là nàng rất muốn có gia đình, có người thương nàng, yêu nàng, cách làm của Lâm Yên năm đó thiếu chút nữa phá hủy thế giới Lâm Thanh Hàm, mà hiện tại cơ hồ Khổng gia đem thế giới của Lâm Thanh Hàm biến thành một mảnh hoang vu.
Cô dựa vào ghế phó lái, nhìn cô gái đang lái xe, đôi mắt có chút chua xót, may mắn là Lâm Thanh Hàm không từ bỏ cô, gặp nhiều thương tổn như vậy vẫn còn nguyện ý theo đuổi cô, yêu cô.
Cô cứ như vậy nhìn Lâm Thanh Hàm mãi đến khi đôi mắt không mở ra được nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Lâm Thanh Hàm phát hiện cô ngủ rồi, từ từ giảm tốc độ, chạy một đoạn sau đó chậm rãi ngừng xe.
Duỗi tay lặng lẽ giúp cô điểu chỉnh ghế ra sau một chút, lại sờ sờ tay cô, là ấm áp.
Nàng nghĩ nghĩ vẫn là cầm một cái chăn nhỏ từ phía sau đắp lên người cô.
Khúc Mặc Thương ngủ không sâu, khẽ nhíu mày giật thân mình.
Lâm Thanh Hàm nhìn bộ dáng cô ngủ, trong lòng vô cùng mềm mại, nắm tay cô thấp giọng hống vài câu, thấy cô không tỉnh, cười ôn nhu hôn lên khóe môi cô, lúc này mới một lần nữa lái xe hướng về ổ nhỏ của mình.
Trong mơ Khúc Mặc Thương lại trở về đời trước, ở trong quán cà phê, Lâm Thanh Hàm cầm tách cà phê nhìn Khúc Mặc Thương ngồi ở đối diện, thần sắc lạnh nhạt, lời nói cũng lạnh lùng xa cách, hoàn toàn là bộ dáng xử lý công việc.
Trong lòng Khúc Mặc Thương có chút khổ sở, Thanh Hàm của cô vẫn luôn ôn nhu với cô, không phải như bây giờ.
Nhưng cô chỉ mất mát trong chốc lát rồi bình thường trở lại, rốt cuộc đây cũng không phải Lâm Thanh Hàm cô yêu, thậm chí chỉ là người xa lạ.
Cô không biết tại sao lại nhìn thấy cảnh này, liền nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàm, khi khúc Mặc Thương ở đối diện cúi đầu ký tên, cô có chút kinh ngạc phát hiện Lâm Thanh Hàm vốn đang mang thần sắc thanh lãnh lại đột nhiên nhu hòa, màu đen như băng sương trong mắt phảng phất tan rã, vẫn luôn nhìn đối phương như vậy, thần sắc tựa bị tựa hỉ.
Khúc Mặc Thương càng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ vì nằm mơ cho nên chính mình nhịn không được thay đổi một ít tình cảnh? Nghĩ như vậy cô tiếp tục quan sát, tất cả sự tình trước mắt đều diễn ra giống lúc trước.
Cô nghe không rõ hai người nói gì, nhưng sau khi ký hợp đồng xong ra cửa vẫn gặp phải Mạnh Gia Hòa, bọn họ ở nơi đó khắc khẩu, Mạnh Gia Hòa đẩy cô một cái, cô không đứng vững ngã xuống.
Sau đó...!lúc đầu cô hoảng hốt sợ hãi, cảm giác có người kéo một phen, cô tưởng Lâm Thanh Hàm tốt bụng theo bản năng kéo cô lại rồi bị cuốn theo.
Nhưng từ góc nhìn hiện tại, vốn dĩ Lâm Thanh Hàm không kịp kéo cô, mà chính là nhào qua mạnh mẽ giữ chặt tay cô, ôm cô cùng nhau lăn xuống.
Ở trong nháy mắt đó vốn chỉ là người đứng xem đột nhiên trở thành Khúc Mặc Thương kia, cảm giác mất trọng lượng, khủng hoảng nhìn Lâm Thanh Hàm ngã xuống, cô nhịn không được kêu lên tiếng: “Thanh Hàm!” Sau đó bỗng nhiên mở to mắt tỉnh lại.
Máy sưởi bên trong xe rất ấm áp, nhưng Khúc Mặc Thương lại cảm thấy thân thể rét run, khung cảnh cuối cùng trong giấc mơ dọa cô ra một thân mồ hôi lạnh.
Trong lúc mờ mịt cửa xe bị mở ra, Lâm Thanh Hàm thấy sắc mặt cô trắng bệch, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi đổi, vội dựa gần: “Làm sao vậy, gặp ác mộng sao?”
Khúc Mặc Thương có chút thất thần nhìn người trước mặt, cũng không trả lời nàng.
Lâm Thanh Hàm rút khăn giấy giúp cô lau mồ hôi trên trán, ôn thanh nói: “Sao lại mơ thấy ác mộng, có phải quá mệt mỏi không, hay ở trên xe ngủ không thoải mái."
Khúc Mặc Thương lấy lại tinh thần, gật gật đầu, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, cỗ đau đớn cùng chua xót trong lòng còn chưa tan đi, sợ Lâm Thanh Hàm lo lắng, cô miễn cưỡng cười: “Chị mơ thấy em còn lạnh lùng hơn cả hiện tại, lúc nhìn chị cũng lạnh như băng, một chút đều không ôn nhu.”
Lâm Thanh Hàm trợn to mắt, nhướng mi: “Sao có thể, đều là mộng, hiện tại em không ôn nhu với chị sao?"
Trên người cô vẫn còn cỗ lạnh lẽo, Khúc Mặc Thương xoa xoa đôi mắt nhìn chăn trên người mình: “Chị ngủ lâu rồi sao? Tới rồi sao không gọi chị dậy."
Lâm Thanh Hàm khẽ cười: “Lúc đó chị còn không cho em ăn cơm đã kéo em về ký túc xá, em chỉ ngừng ở dưới lầu một lát thôi.
Vừa vặn đi mua chút đồ ăn, buổi tối nấu cơm cho chị."
Nghe nàng nói đến chuyện ở Mỹ, Khúc Mặc Thương cũng nở nụ cười, lòng dạ hẹp hòi.
Bất quá Lâm Thanh Hàm trong mộng kia mang tới hỗn loạn cho cô, rốt cuộc bị người sống sờ sờ trước mắt xóa tan đi.
Lâm Thanh Hàm mang Khúc Mặc Thương vào tiểu khu, tuy không quá xa hoa nhưng nơi đây rất tốt, cũng thu thập rất sạch sẽ.
Lâm Thanh Hàm xách đồ ăn đi ở phía trước, Khúc Mặc Thương nhìn túi rau xanh trong tay mình, vừa muốn cười vừa bất lực, duỗi tay cùng nàng xách một túi đồ to, cũng không nói thêm lời nào.
Lâm Thanh Hàm nhìn đôi tay hai người dán gần nhau, mặt mày cong cong.
Lâm Thanh Hàm mua phòng ở lầu chín, sau khi nàng lấy chìa khóa mở cửa, Khúc Mặc Thương nhìn bố trí bên trong, tức khắc sững sờ tại chỗ.
Trong nháy mắt vừa đi vào, cô cho rằng mình trở về căn hộ lúc trước bên cạnh trường Trung học trực thuộc Yến Kinh, bố trí hầu như giống nhau.
Giá giày ở lối vào, phía trên đặt hai đôi dép lê, trong đó một đôi là hoàn toàn mới.
Phòng khách bày biện bàn ghế, bàn trà, kệ TV, thậm chí một ít đồ trang trí lúc trước là chính cô đều bày trên cánh cửa, bình hoa, đồ vật, cơ hồ giống nhau như đúc.
Cô nhìn rất lâu, Lâm Thanh Hàm cảm thấy có chút quẫn bách, bỏ đồ ăn vào phòng bếp sau đó mới nhẹ giọng nói: “Em không muốn ở Khổng gia, cho nên vào năm ba đã tự mua căn hộ này.
Em không có kinh nghiệm, lựa chọn thật lâu liền nhìn trúng đoạn đường này, cũng chưa coi qua nhiều căn, cách trang trí phòng ở, chỉ là cảm thấy coi như ban đầu chúng ta ở chung cũng tốt...!Cho nên, cho nên liền dựa theo phong cách bố trí của chị."
Khúc Mặc Thương nhíu mày vài cái, chớp chớp mắt cuối cùng nhịn xuống cảm giác muốn khóc, chỉ vào những đồ vật nhỏ, thanh âm có chút nghẹn: “Vậy những thứ này thì sao, Tiểu Lâm tổng đều không có thẩm mỹ, sẽ không biết chọn đồ trang trí?”
Lâm Thanh Hàm nghe được thanh âm của cô không đúng, khẽ cười lên: “Ai nói em không có thẩm mỹ, nhiều người như vậy em liền chọn chị, em cảm thấy thẩm mỹ của em rất tốt."
Khúc Mặc Thương bật cười, nhìn căn phòng như là bị sao chép lại, cảm giác đau nhức trong lòng như thế nào cũng đều nhịn không được.
Lâm Thanh Hàm tiến lại gần ôm cô, thấp giọng nói: “Mấy năm nay chị ở nước ngoài, em không dám quấy rầy chị.
Có đôi khi rất nhớ chị, cũng không biết nên làm gì, vẫn luôn nhớ tới lúc trước cùng chị, còn có...!ngày tháng ở cùng một chỗ với chị.
Nhớ rất nhiều thứ, những món đồ nhỏ cùng cách bài trí chị thích đều sẽ hiện ra trong trí nhớ, cho nên liền nhịn không được mua chúng trở về trang trí, bất tri bất giác liền thành như vậy.”
Nước mắt Khúc Mặc Thương đột nhiên rơi xuống, cô biết ba năm qua Lâm Thanh Hàm rất cực khổ, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã phải chấp nhận áp lực lớn, sớm đi vào xã hội cùng người khác giao tiếp, nếm trải ngươi lừa ta gạt cùng âm mưu tính kế trên thương trường.
Cũng đau lòng việc mẹ con Khổng gia không quan tâm đến nàng, không cho nàng được thân tình cùng ấm áp, đặc biệt càng không dám nghĩ quá nhiều đến việc Lâm Thanh Hàm thích cô ba năm, nhẫn nại ba năm khổ luyến.
Nhân sinh luôn tồn tại nhiều hối hận như vậy, nếu biết cuối cùng chính mình vẫn khống chế không được thích nàng, sao cô đành lòng để nàng ở tuổi này đã phải nếm trải vui buồn tan hợp nhiều như vậy, oán tăng hội, ái biệt lỵ, cầu không được, cơ hồ đều nếm một lần.
Đau đớn cùng hối hận trong lòng làm cô không khắc chế được cảm xúc, xoay người ôm Lâm Thanh Hàm, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Thực xin lỗi, là chị quá ngốc, để em một mình chống đỡ lâu như vậy.”
Lâm Thanh Hàm nở nụ cười nhưng trong mắt lại tràn đầy nước mắt, nàng cũng là con người, có thể nhẫn nại chịu đựng thống khổ cùng tuyệt vọng thật sự là mỗi đêm cũng đều thấy đau đớn tận tâm can.
Hiện tại cả người nàng đều bị hạnh phúc bao phủ, nhưng ba năm đó nàng cũng chỉ dám ở trong mộng trộm nghĩ.
Nàng bày mưu tính kế, trước nay chưa từng lo lắng sẽ thất bại, nhưng khi đối diện Khúc Mặc Thương lại hoàn toàn không khống chế được, cho dù hai người ở bên nhau, thậm chí đã có thân thiết da thịt nhưng sâu trong đáy lòng nàng vẫn rất sợ hãi.
Cho nên lần này đột nhiên truyền ra tin đính hôn, nàng không dám nói với Khúc Mặc Thương, chỉ nghĩ sau khi giải quyết lại xin cô tha thứ.
Nhưng là...!nàng thật sự rất may mắn, những gì Khúc Mặc Thương cho nàng đã vượt xa những gì nàng muốn rất nhiều, rất rất nhiều.
Nàng mang giọng mũi nhợt nhạt, ở bên tai Khúc Mặc Thương thấp giọng nói: "Chị không cần phải nói xin lỗi a, chị không bỏ mặc em, chẳng sợ em không tốt như trước kia, chị vẫn lựa chọn yêu em.”
Khúc Mặc Thương buông nàng ra, tay nhẹ vuốt ve mặt nàng, nỉ non nói: “Em phải tin tưởng ánh mắt của chính mình, càng phải tin tưởng ánh mắt của chị, người chị thích sao có thể không tốt.”
Cô nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, mắt nàng, cuối cùng là đôi môi mềm mại, Lâm Thanh Hàm rất thích cùng cô hôn môi, ôm cô hôn đáp lại.
Khi hô hấp Lâm Thanh Hàm lại bắt đầu dồn dập, cô nhẹ giọng cười: “Dùng mũi thở."
Lâm Thanh Hàm bất mãn cắn cô một ngụm, nhoài người qua mang chút cường thế chiếm thế thượng phong.
Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại, tùy ý nàng nháo, đến cuối cùng một phát không thể vãn hồi, từ phòng khách một đường dây dưa vào phòng ngủ.
Lâm Thanh Hàm cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, trong lúc dây dưa hai người đã cởϊ áσ khoác ném ở phòng khách.
Lúc bị Lâm Thanh Hàm đè ở trên giường, Khúc Mặc Thương cũng không giãy giụa, tùy ý nàng hôn loạn ở cổ, ở trước ngực.
Cô thuận theo làm Lâm Thanh Hàm càng không thể nhẫn nại, tư vị Khúc Mặc Thương mang lại ngày đó vẫn thường quanh quẩn trong đầu nàng, dù có trầm ổn thế nào thì nàng cũng chỉ là một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi, loại chuyện này một khi bắt đầu liền luôn làm người ta nghiện.
Sắc mặt Khúc Mặc Thương ửng đỏ, tay vuốt ve eo Lâm Thanh Hàm, độ ấm điều hòa từ từ tăng, cả hai đều cảm giác thân thể có chút nóng.
Cúc áo sơmi bị Lâm Thanh Hàm mở từng viên, da thịt trắng nõn xinh đẹp rơi vào trong mắt nàng, con ngươi màu đen tràn đầy ngọn lửa của du͙ƈ vọиɠ cùng tình yêu thiêu đốt.
Khung xương Khúc Mặc Thương cân xứng, đường cong thân thể cũng rất hoàn mỹ, bị phong cảnh trước mắt dụ hoặc, tay Lâm Thanh Hàm run rẩy, dán lên cô, lưu luyến trên người cô.
Hô hấp Khúc Mặc Thương có chút nặng nề, tuy Lâm Thanh Hàm không có kỹ thuật gì, nhưng Khúc Mặc Thương lần đầu tiên trải qua chuyện này cũng bị trêu chọc đến quá sức.
Cô không nghĩ muốn Lâm Thanh Hàm quá sớm, nhưng nếu nàng muốn, cô cũng không để ý mà cho nàng.
Tiểu nha đầu của cô cần cảm giác an toàn, không để ý chuyện gì khác, cô có thể mang đến vui sướng cho nàng là đủ rồi.
Quần áo từng món được cởi xuống, Lâm Thanh Hàm cẩn thận nhìn biểu tình của Khúc Mặc Thương, khi cúi người đè ở trên người cô, nàng có chút thấp thỏm hỏi: “Mặc Thương , em...!em có thể..."
Khóe mắt Khúc Mặc Thương mị hoặc mang chút kích động, cô ngửa đầu hôn Lâm Thanh Hàm, thấp giọng nói: “Đi tắm trước.”
Con ngươi Lâm Thanh Hàm hơi mờ đi, ánh sáng trong mắt có chút nhộn nhạo.