Buổi sáng có bốn tiết, hai tiết toán và hai tiết văn.
Chương trình toán học gần hết, chỉ còn lại một chương tương tự.
Điều khiến Khúc Mặc Thương đáng ăn mừng chính là năm đó cô học rất giỏi, mặc dù sau nhiều năm đã quên rất nhiều thứ, nhưng về cơ bản chỉ cần nhớ lại cùng học lại là được.
Chỉ là hiện tại ngồi bên dưới nghe lão sư giảng bài, cô luôn cảm giác rất kỳ quái, đời này cô cũng chưa bao giờ nghĩ sau 28 tuổi sẽ có thể trở lại làm học sinh trung học một lần nữa, vừa nghe vừa ghi giống như học sinh.
Nhưng Khúc Mặc Thương rất tỉnh táo, mặc dù trải qua một lần có chút gian nan, nhưng hiện tại cô không còn là một nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp sau bốn năm học tập, mà là một học sinh đang chờ đợi kỳ thi cuối kỳ và tuyển sinh đại học.
Nghe tới cũng thật làm người suy sụp tinh thần, nhưng trừ khi cô có thể trở về năm 28 tuổi, bằng không thì mọi chuyện đã được an bài không thể thay đổi được.
Ngữ văn cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ là khi Khúc Mặc Thương nhìn thấy đồng học bị gọi lên trả bài cũ vẫn cảm thấy có chút thống khổ.
Những bài thơ cổ đó cô vẫn chỉ nhớ hơn phân nửa, nhưng vẫn có chút mơ hồ, huống chi một trang thơ cổ như vậy làm sao cô có thể nhớ được.
Toàn bộ quá trình lão sư ngữ văn đều mang mặt lạnh nhìn chung quanh lại rơi vào trên người Khúc Mặc Thương, cuối cùng không chỉ điểm cô, làm Khúc Mặc Thương âm thầm thở phào một hơi.
Trong lòng thầm cảm thấy cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác đối mặt với giáo viên khi không thuộc bài, nghĩ tới còn đối phó với các môn khác lại cảm thấy có chút đau đầu.
Toán học dễ tiếp thu, trí nhớ của cô về hóa học vật lý lại có thể nhiều một chút, tiếng Anh đối với cô cũng không phải là vấn đề, cần ôn lại các bài thơ cổ ngữ văn một chút, nghĩ lại thì cô cũng có thể tiếp nhận được.
Khi đến giờ ăn trưa, đám học sinh có chút nghịch ngợm đứng dậy đá văng ghế, muốn chạy ra ngoài.
Lão sư ngữ văn là nữ lão sư ngoài 30 tuổi, tên là Chu Thi Mẫn, ngày thường chính là bộ dáng hòa ái, thấy tình trạng này cũng không tức giận mà để bọn họ đi trước.
Dù đám hài tử này có phàn nàn đồ ăn trong căng tin không ngon như thế nào, vẫn là một đám chạy thật nhanh, sợ đến lượt mình sẽ chỉ còn lại đồ ăn không tốt.
Xa Giai Di lôi kéo Trần Dao chạy thật nhanh, không quên quay đầu lè lưỡi với Khúc Mặc Thương: "Bọn tớ giúp cậu chiếm chỗ ngồi."
Dì Hoàng sợ đồ ăn ở trường không tốt với cô, kể từ khi Khúc Măc Thương đi học, dì Hoàng đều dậy sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần đến nhà ăn dùng lò vi sóng hâm nóng là được.
Từ cửa sổ lầu ba nhìn xuống, những bóng dáng của tuổi trẻ tràn vào căn tin như ngựa hoang thoát cương, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Trong mắt Khúc Mặc Thương có ý cười nhàn nhạt, khung cảnh này thật sự quá quen thuộc, sau mười mấy năm vẫn quen thuộc như vậy.
Trong nháy mắt, trong phòng học không còn bao nhiêu người, Khúc Mặc Thương nhìn chiếc ghế bị đá văng, lắc lắc đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang ngồi ở đó.
Trong lòng cô khẽ nhúc nhích nghĩ tới gia cảnh của Lâm Thanh Hàm có vẻ không tốt, nàng không đi ăn vì quên mang cơm trưa hay là ...!
Nghĩ như vậy cô liền đi qua, Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô đang đi tới, trong mắt hiện lên một tia sáng, Khúc Mặc Thương có thể cảm thấy nàng có chút vui vẻ.
Khi chuẩn bị nói, người kia vẫn luôn không mở miệng đột nhiên dời tầm mắt ấp úng nói: "Đến giờ ăn rồi...!áo...!tôi đã giúp cậu giặt sạch sẽ, nhưng vẫn chưa khô.
Ngày mai tôi sẽ mang đến cho cậu."
"Không sao đâu, đừng lo." Khúc Mặc Thương nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của nàng, trong lòng không nói được là cảm giác gì, có chút ngứa ngáy muốn trêu chọc nàng.
"Cậu biết đã đến giờ ăn rồi, sao cậu lại không đi?"
"A?" Nàng nhỏ giọng hô, ánh mắt mềm mại nhìn qua, có chút nghi hoặc.
"Bọn họ đều chạy nhanh như vậy, tại sao cậu lại không đi?"
"Tôi...!tôi có mang theo." Tay nàng vẫn luôn đặt trong cặp sách, như muốn cầm lấy hộp cơm.
Khúc Mặc Thương suy nghĩ một chút, "Muốn ăn cơm cùng tôi không? Tôi cũng tự mang theo."
Lâm Thanh Hàm đột nhiên đỏ mặt, lại lắp bắp nói: "Không ...!không cần, tôi chờ một chút, cậu...!cậu đi trước đi."
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, lúc Lâm Thanh Hàm càng thêm thấp thỏm liền gật đầu nói: "Được, cậu đi sớm một chút, nếu không mọi người trở về hết mà cậu vẫn chưa ăn xong."
"Được...!tôi...!biết rồi." Nhìn Khúc Mặc Thương rời đi, sắc mặt hồng hào của Lâm Thanh Hàm cũng rút đi sạch sẽ.
Nàng véo hộp cơm, mím chặt môi cúi đầu trên chỗ ngồi, thất vọng cùng tiếc nuối trong mắt gần như tràn ra ngoài.
Hôm nay Khúc Mặc Thương chủ động nói chuyện với nàng, mời nàng cùng ăn cơm, nàng muốn đồng ý, nhưng...!nhìn thấy cơm trắng cùng một ít dưa chua trong hộp cơm, nàng không thể buông bỏ lòng tự trọng đáng thương, đặc biệt là trước mặt Khúc Mặc Thương.
Nàng nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Khúc Mặc Thương xuất hiện ở dưới lầu, mới đứng dậy cầm hộp cơm đi đến căn tin.
Mặc dù buổi trưa có một giờ rưỡi nghỉ ngơi, nhưng trong vòng chưa đầy nửa tiếng học sinh đã trở lại lớp học, một khi người khác quay lại làm bài tập hay tự học, người khoan thai vào muộn sẽ bị chủ nhiệm lớp Vương Vĩ Hành mắng.
Khúc Mặc Thương dựa theo trí nhớ cùng dòng người tìm thấy lò vi sóng trong căn tin, khi hâm nóng bữa ăn thì Trần Dao và Xa Giai Di vẫn còn đứng xếp hàng chờ mua đồ ăn.
Cô nhìn những cái đầu đang chuyển động, trong mắt bất giác lộ ra một tia mờ mịt.
Đây là ngày thứ hai nàng trọng sinh, cuộc sống quỷ dị của cô đang tua lại mười bốn năm trước, chuyện này có ý nghĩa là gì? Ông trời muốn làm gì?
Cô cau mày lại, đầu óc có chút trống rỗng, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng, khiến người ta vừa nhìn đã biết tâm tình nàng không tốt.
Lâm Thanh Hàm cầm hộp cơm trưa bước vào căng tin, chỉ là mang theo tia hy vọng tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc trong đám đông, nhưng sau khi hâm nóng đồ ăn xong lập tức thấy được Khúc Mặc Thương trong đám người.
Lâm Thanh Hàm nhìn thấy vẻ mặt của cô liền có chút lo lắng, thoạt nhìn tâm tình của cô không tốt lắm.
Nàng mím môi nhìn trộm hồi lâu, trong mắt có chút rối rắm.
Nhưng nàng chỉ có thể lo lắng chứ không dám bước tới hỏi.
Vừa rồi Khúc Mặc Thương đã chủ động nói chuyện với nàng, sáng nay lại giúp nàng giải vây.
Theo quan điểm của Lâm Thanh Hàm thì Khúc Mặc Thương là người tốt, thấy nàng chật vật liền lên tiếng bênh vực lẽ phải.
Nàng vẫn không dám hy vọng xa vời nàng và Khúc Mặc Thương sẽ trở thành bạn bè, ai lại muốn làm bạn với người như nàng chứ?
Nàng ngây người nhìn Khúc Mặc Thương, rõ ràng là bên cạnh người kia có nhiều người vây quanh, trong căn tin vẫn là nơi ồn ào như vậy, nhưng Lâm Thanh Hàm luôn cảm thấy lúc này trên người cô lộ ra chút cô tịch, giống như ngăn cách với mọi thứ xung quanh, cau mày nhìn thế giới không tương thích với mình.
Lâm Thanh Hàm vốn tưởng rằng cảm giác này chỉ xảy ra trên người mình, bấy lâu nay nàng luôn nhìn bạn học cười đùa khi tan học, có khi thì quan sát bọn họ tán gẫu về người khác.
Tựa hồ chỉ có bản thân nàng bị tách ra, chỉ có thể lặng lẽ nhìn bọn họ, giống như tấm phông nền màu trắng sau bức tranh sơn dầu sặc sỡ, không ai thèm để ý.
Không biết là nàng nhìn quá lâu hay tập trung quá mức, đầu óc Khúc Mặc Thương vẫn luôn trống rỗng đột nhiên lấy lại tinh thần, quay đầu đụng phải tầm mắt của Lâm Thanh Hàm ở trong góc.
Lâm Thanh Hàm sững sốt một giây, sau đó như bị thiêu đốt, nhanh chóng cúi đầu xuống, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Trong mắt của Khúc Mặc Thương vừa bất lực vừa buồn cười, mờ mịt cùng thất thố vừa rồi lập tức bị cô gái nhỏ kia xua đuổi.
Đây là Lâm Thanh Hàm a...!Nếu là Lâm Thanh Hàm trước khi nàng trọng sinh, như vậy an bài này cũng thật trùng hợp.
Một khắc trước vừa mới trực tiếp gặp mặt Lâm Thanh Hàm, nói chuyện hợp tác với nàng, bị té ngã được nàng ra tay cứu giúp, sau đó tỉnh lại liền phát hiện mình trở lại thời trung học, về tới thời điểm cùng lớp với nàng.
Chuyện này khiến cô vô thức cảm thấy Lâm Thanh Hàm chính là người kết nối kiếp trước và hiện tại của cô, khi nhìn thấy nàng mới thực sự cảm thấy hiện tại, lúc trước đều là chân thật mà không phải là một giấc mơ hoang đường.
Chỉ là nàng quá thẹn thùng, cho nên chỉ nhìn một chút đã cúi đầu trốn tránh.
Lâm Thanh Hàm vùi đầu ăn mấy ngụm cơm, cuối cùng vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên, Khúc Mặc Thương vẫn đang nhìn nàng, vừa thấy nàng ngẩng đầu lên liền nở nụ cười ôn hòa.
Nhiều năm ngâm mình trong thương trường, trải qua rất nhiều biến cố, Khúc Mặc Thương mang theo một cỗ xa cách từ trong xương, ngày thường cũng hiếm khi dễ dàng lộ ra nụ cười.
Hiện tại trọng sinh trở về cũng vẫn có thói quen như trước kia, cho dù có bị Xa Giai Di và Trần Dao nói đùa, cô cũng chỉ cười nhàn nhạt, không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên của năm 15 tuổi nữa.
Lúc này Xa Giai Di đi tới, kỳ thực hai người chỉ ở chung chưa đầy một ngày nên không để ý đến sự thay đổi của cô, nhưng Lâm Thanh Hàm lại cảm nhận được điều đó trước.
Lâm Thanh Hàm giống như một người tự do trong lớp, sẽ lặng lẽ để ý đến một số người trong lớp mà nàng cực kỳ ngưỡng mộ, cho nên lúc tan học ngày hôm đó nàng mới quay đầu nhắc nhở Khúc Mặc Thương trời đã tối, cô nói cảm ơn cũng làm nàng rất kinh ngạc, nàng rất nhạy cảm với những thay đổi của Khúc Mặc Thương.
Nàng không có cảm giác tồn tại trong lớp, có một số đồng học còn cố tình khi dễ nàng, Khúc Mặc Thương cũng chưa bao giờ giao tiếp với nàng, nhiều nhất là nàng chưa làm xong bài tập chỉ thúc giục một chút.
Cái từ cảm ơn này, nàng chưa từng nghe thấy trong miệng cô.
Càng không nói đến nụ cười ôn hòa với nàng hiện tại, săn sóc của cô ngày hôm qua khiến Lâm Thanh Hàm thật lâu không thể bình tĩnh được, hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy ấm lòng.
Khúc Mặc Thương thấy nàng ngồi đó ăn cơm liền nhẹ nhàng thở ra, cô thực sự lo lắng nàng không mang đồ ăn đến giữa trưa sẽ đói bụng.
Nhưng hiện tại cô mới để ý xem nàng đang ăn gì, giống như không có thức ăn gì cả.
Cô đang do dự muốn đi tới đó, nhưng lại có chút lo lắng nàng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, dù sao hai người cũng không thân, theo tính cách của Lâm Thanh Hàm khẳng định chính là yếu ớt cùng nhạy cảm.
Cuối cùng, cô cũng không có đi tới đó, đợi Trần Dao và Xa Giai Di đến tìm mình, ba người ăn xong rồi trở về phòng học.
Buổi trưa có thời gian ngủ ngắn, hài tử ở độ tuổi này ăn no sẽ buồn ngủ.
Có người tràn đầy tinh lực không ngủ, tới buổi chiều chắc chắn sẽ ngủ gà ngủ gật, cho nên sẽ có hội đồng kỷ luật duy trì kỷ luật giờ nghỉ trưa để đảm bảo mọi người được ngủ trưa ngon.
Khúc Mặc Thương không buồn ngủ, cô mở sách giáo khoa vật lý ra buộc mình đọc.
Hiện tại đã là tháng 10, sau khi học hết chương trình, các kỳ thi diễn ra là chuyện thường ngày, cô không dám nghĩ đến mình có thể thi tốt đến trình độ nào.
Mặc dù ba mẹ cô bận rộn không thể chiếu cố cô nhưng bọn họ rất quan tâm đến việc học của cô, nếu điểm số của cô đột ngột giảm mạnh sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.
Cô cầm bút đỏ khoanh tròn những phần quan trọng trong sách, sau đó làm bài tập tương ứng, được hai đề thì nhấc lên xoa bóp cái cổ đau nhức, dư quang liếc nhìn qua thấy Lâm Thanh Hàm đang vùi đầu làm bài tập.
Nhìn nàng, Khúc Mặc Thương không khỏi suy nghĩ, chút ấn tượng cuối cùng của cô về Lâm Thanh Hàm không kéo dài cho đến khi tốt nghiệp, cô cũng sửa sang các bức ảnh tốt nghiệp ra, tựa hồ không có Lâm Thanh Hàm.
Đánh giá lại thái độ của Vương Vĩ Hành, thành tích của Lâm Thanh Hàm không quá tốt, cho nên hẳn là chưa đến kỳ thi cuối cùng nàng đã rời đi.
Sau khi nhìn lại một lúc, cô nhắm mắt lại, tập trung đọc sách của mình.
Tới giờ học buổi chiều, Lâm Thành Hàm không được nghỉ trưa cho nên đã ngủ gật trong lớp.
Lão sư hoàn toàn không để ý đến nàng, hơn nữa lão sư vật lý cũng đã ngoài 50 tuổi rồi, lớp học không sinh động càng khó tập trung tinh thần.
Nàng luôn muốn học hành chăm chỉ, nhưng vẫn chỉ loanh quanh ở hạng bốn mươi trong lớp, đây là điều khiến Lâm Thanh Hàm không thoải mái, rốt cuộc thành tích học tập là điều duy nhất nàng có thể thông qua nỗ lực để đạt được, nhưng ngay cả chuyện này nàng cũng làm không được.
Trong ngày này, Khúc Mặc Thương không làm gì khác ngoài học, đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới lấy lại tinh thần và thả lỏng thân thể sau một thời gian dài tập trung học tập.
Thời sinh viên có lẽ là thời điểm tốt nhất để học sinh lên kế hoạch cùng mục đích, đã lâu cô không cảm giác như vậy.
Trần Dao và Xa Giai Di đang thu thập đồ đạc, đồng học than thở nói lão sư an bài quá nhiều bài tập, nhưng trong nháy mắt đã nhảy nhót chạy ra khỏi lớp.
"Mặc Thương, hôm nay cậu có cùng bọn tớ về nhà không?" Xa Giai Di đeo cặp sách trên lưng hỏi cô, chớp chớp mắt.
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, lắc đầu.
Xa Giai Di có chút khó hiểu: "Sao vậy?"
Khúc Mặc Thương liếc nhìn Lâm Thanh Hàm đang thu thập sách giáo khoa ở hàng cuối cùng, nhỏ giọng nói: "Tớ chờ cậu ấy."