Mọi thứ đều đang chìm trong bóng tối.
Dưới khán đài có gần một trăm thính giả đang ngồi, nhưng không một ai gây tiếng động.
Bọn họ đều đang yên lặng chờ đợi.
Tách.
Một tiếng động nhỏ vang lên, một chùm sáng chiếu thẳng xuống chính giữa sân khấu.
Một chiếc ghế gỗ, một cây cello, một người đàn ông.
Anh hơi nghiêng đầu như ôm lấy cây đàn của mình, tựa như thế gian chỉ còn anh và nó có thể nương tựa vào nhau.
Cánh tay phải của anh bắt đầu chuyển động, cây vĩ kéo qua những dây đàn ánh kim, tiếng đàn trầm thấp mơ màng như dệt nên một tấm lụa phương đông hoa lệ, tấm lụa ấy trải dài như trải ra hình ảnh của cả một sử thi vĩ đại.
Tiếng đàn ấy mở đầu trầm lắng, khiến người ta không khỏi nín thở lắng nghe mà cảm thấy kính nể.
Đột ngột, một âm cao bất ngờ vang lên, tựa như sóng cuộn dâng trào ùn ùn kéo đến, chôn vùi tất cả thân thể và tâm trí con người, hỗn loạn đến không biết mình ở nơ đâu.
Rồi lại phảng phất như tiếng kèn hiệu vang lên trước trận chiến, thiên binh vạn mã chớp nhoáng lao đến, đao thương vó sắt gây kinh hoàng.
Chỉ có thể nương theo tiếng đàn ấy, theo nó vút cao mà kích động, theo nó trầm thấp mà thương cảm.
Cảm giác mất khống chế này khiến người ta sợ hãi, nhưng mỗi lần muốn thoát khỏi nó, âm đuôi triền miên rung động nơi ấy lại như tiếng hát mê hoặc của hải yêu, khiến con người tình nguyện bị nó bắt lấy.
Sân khấu rộng lớn không còn trống trải, tiếng đàn của anh vang vọng đến từng góc khuất.
Sân khấu này chính là vương quốc của anh, cây vĩ là quyền trượng, anh xứng đáng là vị vua không ngai của cung điện này.
Kết thúc khúc nhạc, người đàn ông giữ nguyên động tác kéo dây cuối cùng không nhúc nhích.
Lúc sau, anh buông thõng cây vĩ, chậm rãi đứng lên.
Một tiếng vỗ tay dẫn đầu vang lên, dường như lúc này mọi người mới nhớ ra cần vỗ tay, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, có lúc tưởng như sấm rền.
Trên trán người đàn ông phủ một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn như lóe sáng, thính giả đến lúc này như mới đột nhiên nhìn rõ gương mặt anh.
Đó là một gương mặt phương đông anh tuấn, nhưng sự lạnh lùng và cao ngạo đã che mất ngũ quan đẹp đẽ của anh, nét thâm tình và đa tình vừa rồi cũng chỉ như ảo giác của mọi người.
Khó trách báo chí gọi thiên tài cello gốc Hoa này bằng danh hiệu “Nghệ sĩ cello cao ngạo”
—–
Xuống sân khấu, người đàn ông với gương mặt lạnh lùng lại cẩn thận đặt cello vào hộp đàn.
“Quá tuyệt vời! Lý, lần lưu diễn này tuyệt vời quá đi mất!”
Người đàn ông tóc nâu bên cạnh nắm chặt tay vô cùng kích động, nhưng Lý Hà Đồ chỉ lãnh đạm nói: “Andrew, đặt vé máy bay đi Fiji ngày mai cho tôi”.
Mặt Andrew ngay lập tức cứng lại, hoảng sợ kêu lên: “Không, không, Lý, cậu không thể lần nào cũng từ chối được.
Tôi biết cậu không thích việc xã giao, nhưng lần này là tiệc sinh nhật nhà tài trợ tổ chức cho cậu, cậu phải cho người ta chút mặt mũi.
Nghe nói người đó vô cùng thích cậu, không phải mấy người vớ vẩn trước đây.
Cậu…”
Lý Hà Đồ cõng hộp đàn lên, nói: “Chúng ta đã thỏa thuận từ đầu, tôi chỉ kéo đàn thôi.” Nói xong liền đẩy cửa đi ra.
Andrew đi theo sau lưng anh, khuyên nhủ: “Đúng vậy, nhưng lúc đó cậu còn quá trẻ.
Lý, trong cuộc sống thực tế không chỉ có chuyện kéo đàn.
Cậu đã 34 tuổi, sắp 35 rồi, đừng ngây thơ như vậy nữa.
Chúng ta cần biết chấp nhận.”
Lý Hà Đồ bịt tai không nghe, đi nhanh ra khỏi thính phòng, đến ven đường vẫy tay, một chiếc taxi dừng lại trước mặt anh.
Andrew còn muốn khuyên Lý Hà Đồ đổi ý, tay Lý Hà Đồ đã đặt ở tay nắm cửa xe, lạnh lùng nói: “Andrew, sân khấu đối với tôi không phải là thứ tất yếu.” Sau đó anh mở cửa xe, cúi người bước vào.
Taxi rời đi, Andrew vẫn ngây người một lúc lâu, sau đó thở dài.
Đúng vậy, ban đầu anh bước lên sân khấu chỉ để chia sẻ tiếng đàn với nhiều người hơn.
Với anh sân khấu không phải thứ tất yếu, nhưng đối với ê kíp này Lý Hà Đồ lại là tất yếu.
—
Fiji.
Quốc đảo ở Nam Thái Bình Dương này là thiên đường được biển bao bọc.
Ở đây có nước biển quanh năm ấm áp, bãi cát trắng nóng hổi, nước biển xanh trong veo thấy đáy có thể nhìn thấy cả những chú sao biển chậm rãi bò bên rặng san hô, thỉnh thoảng có vài chú cá chuồn nhảy ra khỏi mặt nước như chào hỏi con người.
Trên đường có người đàn ông mặc quần hoa vui vẻ ca hát vẫy tay với mọi người, tươi cười tặng mỗi người một đóa hoa dại tươi đẹp.
Ai cũng không tỏ ra xa lạ, giống như những người bạn thân quen đã lâu.
Mỗi kỳ nghỉ sau những buổi diễn lớn, Lý Hà Đồ đều đến đây nghỉ ngơi.
Anh thích ngồi du thuyền nhỏ đi từ bến tàu đến một vùng biển xa cách khỏi đám đông vào 2, 3 giờ chiều.
Có thể sẽ ở đó đọc một quyển sách, có thể ngây người cả buổi chiều, mà nhiều khi là kéo cello trước biển khơi.
Buổi chiều hôm nay, ánh nắng vừa đẹp, tổ khúc cello của Bach không nhạc đệm vang vọng trên mặt biển lăn tăn gợn sóng.
Hôm nay là sinh nhật anh, từ sau khi ba mẹ nuôi qua đời, mỗi năm anh đều chỉ đón ngày này một mình.
Lý Hà Đồ nhắm hai mắt, các giác quan dần dần nhạy bén.
Vị mặn của gió biển, của ánh mặt trời, sóng biển đung đưa nhè nhẹ đều ở bên anh.
Uuuuu____
Âm thanh từ xa truyền đến khiến Lý Hà Đồ chợt mở mắt.
Anh chăm chú lắng nghe, tưởng như sắp coi đó là lời đáp lại tiếng đàn của mình.
Uuuuu____
Lại một tiếng kêu dài, kỳ bí mà mơ hồ, tựa như đến từ chân trời.
Anh không nghe lầm, có thứ gì đang đáp lại anh.
Lý Hà Đồ lại kéo cây vĩ, kéo một khúc ngắn rồi trông ra ngoài mặt biển xa.
Trong mắt anh đầy vẻ trông mong thích thú, nếu bây giờ Andrew ở đây nhất định sẽ kinh ngạc đến nhảy cẫng lên.
Anh gỡ bỏ lớp mặt nạ đẹp đẽ lạnh như băng, cả người tràn đầy sức sống.
Chủ nhân của thanh âm kia cũng không làm Lý Hà Đồ thất vọng, tiếp tục hưởng ứng lời kêu gọi của anh.
Thanh âm ngày càng gần, Lý Hà Đồ cất đàn vào hộp, chạy nhanh về phía trước, cả người tựa vào lan can trên boong thuyền.
Anh giống như một đứa trẻ nhận được một món quà đóng gói đẹp đẽ, vừa nôn nóng muốn mở ra lại vừa tiếc nuối không dám mở.
Trong biển dần hiện ra một bóng đen khổng lồ.
Mắt Lý Hà Đồ hơi trợn lên, mặt biển trồi lên một cái vây lưng đen nhánh thẳng tắp như gai táo.
Nó cách du thuyền tầm 7, 8 mét thì ngừng lại, nước biển xao động cuốn theo từng đợt sóng, anh bạn to lớn chậm rãi ngoi đầu lên.
Đầu của nó có dạng như hình nón, hàm dưới màu trắng, phần lưng màu đen, điều đặc biệt là phía sau đôi mắt của nó có hoa văn hình bầu dục màu trắng trông như hai lúm đồng tiền, khiến anh bạn khổng lồ này trở nên ngây thơ dễ mến.
“Cá voi sát thủ” Lý Hà Đồ khẽ gọi tên nó.
Anh chưa từng gặp cá voi sát thủ ở vùng biển này, cá voi sát thủ vốn sinh sống ở vùng biển Đông Thái Bình Dương.
Lý Hà Đồ từng nhìn thấy cá heo đen trong thủy cung, lúc ấy anh bị vẻ ngoài hai màu đen trắng của nó thu hút.
Anh nhớ mẹ nuôi cười nói với anh, cá heo đen là loài cá heo lớn nhất thế giới, mà cá heo vô cùng thích loài người.
Sau đó anh dần biết thêm nhiều tin tức về cá heo đen, tỷ như nó còn có một cái tên – Killer Whale (cá voi sát thủ).
Bọn chúng săn bắt hải cẩu, chim cánh cụt và cả loài cá voi khác, bản tính hung dữ, nhưng thực ra cá voi sát thủ trong tự nhiên chưa từng làm hại con người, chúng đã là bạn thân của loài người từ rất lâu.
Con người luôn bị ảnh hưởng bởi ấn tượng đầu tiên, bị tưởng tượng của chính mình gây sợ hãi.
Loài người sợ vẻ hung dữ khi săn mồi của cá voi sát thủ nhưng lại không nghĩ đến giống loài đáng sợ nhất từ trước đến nay chính là loài người.
Có lẽ là vì thuở bé để lại ấn tượng tốt đẹp, Lý Hà Đồ vẫn luôn thích loài vật này.
Sự ngang tàng và ngây thơ dung hợp hoàn hảo trên cơ thể chúng.
“Tại sao chỉ có một mình em? Bạn của em đâu?”
Cá voi sát thủ là loài sống theo bầy đàn, rất hiếm khi hành động một mình.
Anh bạn này hơi nghiêng đầu, ngơ ngác như không phản ứng kịp, rồi nó lại kêu lên một tiếng, tiếng kêu mang theo bi thương như đang thỉnh cầu.
“Em nói là em còn muốn nghe đàn đúng không?” Lý Hà Đồ phỏng đoán.
Lý Hà Đồ lấy cello trong hộp đàn ra, di chuyển ghế, nghiêm chỉnh ngồi đối mặt với thính giả mới của mình.
Tiếng đàn của anh lại lần nữa bay bổng trên mặt biển xanh biếc, âm sắc trong veo, trong sáng mà tinh tế.
Anh bạn to lớn lại chìm xuống nước, nó bơi sát mặt biển, thỉnh thoảng phun lên những cột nước lớn tầm thấp, dưới ánh mặt trời trong như pháo hoa rực rỡ.
Nó lượn vòng quanh du thuyền của Lý Hà Đồ, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu dài khi tiếng đàn chầm chậm trầm xuống, giống hệt một đứa trẻ đang vui mừng.
Trong mắt người đàn ông chứa ý cười, bên môi dần hiện ra nụ cười như nắng ấm băng tan, thoáng chốc khiến dung nhan anh rực rỡ hẳn lên.
Cả hai cứ như vậy đến hết buổi chiều, tới tận khi mặt trời lặn về tây, Lý Hà Đồ mới dừng việc diễn tấu lại, anh vẫn không muốn chia tay anh bạn nhiệt tình này: “Chỉ nói tạm biệt thôi.
Ngày mai anh sẽ quay lại, em thì sao?”
Cá voi sát thủ vẫn bơi trong biển, không đáp lại.
Lý Hà Đồ mới nhận thấy vì anh bạn này quá thông minh nên khiến anh lầm tưởng nó hiểu lời anh.
Lý Hà Đồ khởi động du thuyền, anh thấy hơi mất mát, không biết ngày mai còn gặp được nó không.
Du thuyền chưa đi bao xa, một tiếng kêu quen thuộc vang lên bên tai Lý Hà Đồ,
Lý Hà Đồ nhìn ra ngoài lại thấy anh bạn kia đang bơi theo du thuyền tiễn chân anh,
Lý Hà Đồ bật cười, mệt cho anh mới vừa lo lắng cho nó,
Cá voi sát thủ đưa du thuyền của Lý Hà Đồ đến tận bên bến tàu.
Lý Hà Đồ vung tay lên, lòng bàn tay hướng vào trong ý bảo nó đưa đến đây là được rồi.
Anh bạn lớn ngoi đầu ra khỏi mặt nước, chăm chú nhìn Lý Hà Đồ hồi lâu rồi chìm vào trong biển.
Nó ở trong vùng biển nông, dùng phần lõm trên vây đuôi to lớn kéo rong biển xung quanh lên, phát ra tiếng vang “vù vù”.
Không lâu sau, cả người nó đầy rong biển nửa trong suốt, hệt như đứa bé lấy rèm cửa sổ trong nhà khoác lên người làm áo choàng của vương tử.
Lý Hà Đồ bị vẻ tự cho là đẹp nhưng thực ra lại ngốc nghếch của nó làm bật cười, thậm chí cười ra tiếng.
“Được rồi, mau về đi.”
Cá voi sát thủ cúi đầu nhảy lên, nước bắn tung bốn phía, bơi về trong lòng biển.
Lý Hà Đồ nhìn chân trời ánh sắc hồng, nét mặt trở nên bi thương.
Anh nhớ lại mô hình con cá voi sát thủ còn nằm nguyên trong hộp chưa kịp đến tay mình, và ba mẹ nuôi yêu thương mình đã vĩnh viễn ra đi.
Đây là quà sinh nhật 35 tuổi hai người dành cho con sao?
Cảm ơn, con vô cùng thích nó..