Đêm khuya, nhà của Lý Hà Đồ.
Lý Hà Đồ mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi mờ tối.
Anh đứng tại chỗ không biết đi về đâu, chỉ thấy trong lòng bồn chồn bất an, mờ mịt, luống cuống.
Đột nhiên, có một tiếng kêu yêu ớt từ xa vọng lại.
Tiếng kêu đó vô cùng quen thuộc, khiến Lý Hà Đồ có cảm giác như tìm được điểm tựa.
nhưng cẩn thận nghe lại phát hiện âm thanh kia không có chút sức sống nào như trước đây, trong sự yếu ớt bao hàm cả sự tuyệt vọng.
Lý Hà Đồ bắt đầu chạy về nơi phát ra âm thanh.
Trong bóng tối anh không thể phân biệt phương hướng, bên tai chỉ còn tiếng hít thở nặng nề và tiếng tim đập, nhưng lòng anh đường như có vô vàn sợi dây gắn chặt với thanh âm kia, anh có thể cảm giác được sợi dây vô hình đó đang dẫn anh đi đúng hướng.
Trong bóng tối đàn hiện ra một bóng hình mờ ảo.
Lý Hà Đồ lại bước nhanh hơn, anh biết, đó là Caesar.
Caesar đang kêu gọi anh.
Nhưng mà khi Lý Hà Đồ đến gần, nhìn thấy rõ bóng hình kia, anh nhận ra đó là một chàng trai.
Tóc ngắn màu bạch kim, quần áo màu đen, là người đứng trên boong thuyền trong giấc mơ kia!
Nhưng giờ phút này, người đó nằm giữa hư không, hai mắt nhắm nghiền, cau mày.
Trán người đó bị vết máu ngoằn ngoèo nhuộm đỏ, mái tóc màu bạch kim cũng vì thế mà nhuốm màu đỏ nhạt.
Sắc mặt cậu ta trắng bệch bất thường khiến lòng người sợ hãi.
Lý Hà Đồ ngây người tại chỗ, anh có thể thấy trên người chàng trai này có một cái bóng chồng, cái bóng đó không phải ai xa lạ, chính là Caesar.
Chuyện này nghĩa là sao?
“Caesar.” Lý Hà Đồ nhẹ nhàng gọi như thăm dò.
Cái bóng chồng kia càng trở nên rõ ràng, giống như một giây sau sẽ biết thành thực thể.
“Caesar, là em sao?” Lý Hà Đồ tăng âm lượng.
Nhưng mọi chuyện xảy ra không giống như suy đoán, cái bóng của Caesar biến mất, chỉ còn lại chàng trai nằm ở đó.
“Caesar!” Lý Hà Đồ sợ hãi giơ tay muốn bắt lấy cái bóng kia, nhưng chỉ bắt được cổ tay của chàng trai.
Lý Hà Đồ sợ hãi, nghiêng đầu nhìn, thấy chàng trai đó đang mở ti mắt nhìn mình, con ngươi kia tối tăm mờ mịt, tựa như một mảng màu đen mênh mông không rõ buồn vui.
Dù Lý Hà Đồ là người gốc Hoa nhìn thấy con ngươi màu đen kia cũng thấy kỳ lạ.
Anh đối diện với con ngươi kia một hồi, mới nhận ra sự kỳ lạ này đến do đâu.
Trong con ngươi của chàng trai này không có đồng tử.
Ban đầu ánh mắt chàng trai kia rất mãnh liệt, mang hàm ý trách móc rất rõ ràng.
Dần dần, ánh mắt chất vấn kia tan đi, cậu ta cứ nhìn Lý Hà Đồ như vậy, không một câu hỏi, nhưng ánh mắt của cậu giống như đã nhận được câu trả lời mong muốn.
Vì thế mà cậu bình tĩnh lại, cảm giác mất mát và tức giận trong lòng cũng lắng xuống.
Lý Hà Đồ còn muốn hỏi cậu là ai? Có phải là Caesar không? Nhưng anh như bị sự cố chấp trong ánh mắt kia ghim lại.
Lý Hà Đồ nhìn thấy đôi mắt không đồng tử kia dần lộ ra sự mệt mỏi, mang theo lưu luyến dần dần khép lại.
Thân hình của chàng trai dần trở nên trong suốt, Lý Hà Đồ vội bắt lấy tay cậu, anh sợ.
Sợ gì ư? Anh sợ người này sẽ đột ngột biến mất giống như ảo ảnh của Caesar.
Nhưng mọi sự cố gắng đều là vô ích, Lý Hà Đồ không thể thay đổi điều gì, anh chỉ có thể nhìn cậu ta biến mất trước mắt mình.
Lý Hà Đồ bật dậy, thở hổn hển một lúc.
Cái cảm giác bất lực nặng nề đó.
Người trong mơ kia có quan hệ gì với Caesar? Tại sao anh luôn nằm mơ thấy cả hai? Đây chỉ là một cơn ác mộng thôi ư, hay Caesar thật sự đã xảy ra chuyện rồi?
Cho dù mơ như vậy nhưng Lý Hà Đồ cũng không thể ngay lập tức chạy tới Fiji, mặc dù anh tự do tự tại đã quen nhưng dù sao cũng có trách nhiệm với ê kíp của mình.
Anh cũng chỉ đành tự an ủi đó chỉ là một cơn ác mộng, dần dần quên giấc mơ này đi, lao đầu vào âm nhạc và công việc.
—
Một tuần sau.
“Alo, Augs.”
“Alo, Tiểu Đồ, tối nay anh đưa em đến một nơi.”
“Được thôi.”
“Vậy thì tầm giờ như cũ anh sẽ đến đón em.”
“Vâng.”
Lý Hà Đồ cúp điện thoại, cũng không để ý chuyện này lắm.
Anh đã quen với việc được Augs đưa đi đủ loại nơi, anh chỉ cần đồng ý rồi đi là được.
Anh nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày anh sẽ thích những việc này.
Chỉ là, Lý Hà Đồ đã quên, thích là một việc tự nhiên mà bộc lộ, là tình cảm đột nhiên mà tới, nó không phải một thói quen hay một quá trình tập luyện.
Nếu như muốn thông qua thời gian và cố gắng để thích một sự vật, thì nó càng có khả năng là hình thành thói quen.
Cho nên đến khi xuống khỏi xe Augs, Lý Hà Đồ mới biết chuyến này cùng trước đây khác nhau.
Augs lái xe một đoạn đường rồi dừng lại ở trước cửa vào một thủy cung lướn.
“Tiểu Đồ, xuống xe đi, ở đây chờ anh một lát, anh đi đỗ xe.”
Lý Hà Đồ hơi ngờ vực xuống xe, đứng chờ ở cửa.
Có hai người đi ngang qua, đối thoại giữa họ khiến Lý Hà Đồ chú ý.
“Mấy hôm nay con cá voi kia không phá nữa à?”
“Nói cũng quái, báo cáo tình huống cho cấp trên, cấp trên liền cho tôi một chiếc CD bảo tôi cho con cá voi kia nghe, kết quả đúng là không phá nữa, cũng bắt đầu chịu ăn.”
“Thứ gì thần thánh vậy? Còn hiệu quả hơn cả người thuần thú à?”
“Nghe hình như là đàn cello…”
Hai người kia dần đi xa.
Trong đầu Lý Hà Đồ lại hiện ra giấc mơ trước đây không lâu.
Anh lại lắc đầu, âm thầm gạt đi những suy nghĩ bậy bạ.
Caesar là một con cá voi sát thủ trưởng thành hoang dã, thủy cung không thể đưa nó từ Fiji xa xôi tới tận đây, chuyện này vốn dĩ là mất nhiều hơn được.
Augs rất mau đã quay lại, dẫn Lý Hà Đồ đi cửa bên vào trong thủy cung.
“Augs, em nhớ thủy cung không mở vào buổi tối.”
“Suỵt, chuyện này là bí mật.”
Trong đường hầm đấy biển có hơi tối, chỉ có ánh nước chập chờn chiếu xuống mặt đất, mang theo ánh sáng màu lam dập dìu.
Bốn phía có đủ loại cá bơi qua trước mắt, Lý Hà Đồ lại không có tâm trạng thưởng thức.
Bắt đầu từ khi bước vào đường hầm đáy biển, tim anh như bị dây thép cuốn lấy, mỗi bước anh đi, dây thép lại cuốn thêm một vòng, vòng sau lại chặt hơn vòng trước, từng vòng dày đặc, khiến cho anh không thể thở được.
“… Augs.”
“Sao vậy?” Augs vui vẻ đi phía trước Lý Hà Đồ, nghe Lý Hà Đồ gọi mới xoay đầu lại.
“Chúng ta về thôi.”
Bởi vì ánh sáng mờ tối, Augs không thấy rõ sự bất an trong mắt Lý Hà Đồ.
“Tiểu Đồ, sắp đến rồi, em nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.”
Lý Hà Đồ đành phải hơi gật đầu, không muốn làm tổn thương tấm lòng của Augs, định xem xong mau chóng đi ra là được.
Chưa đi được mấy bước, con đường phía trước trở nên thông thoáng rộng rãi, nối liền với một gian phòng ngắm cảnh to lớn, trong phòng có hai mặt tường thủy tinh lớn, có thể thưởng thức các sinh vật đại dương rõ ràng hơn.
Lý Hà Đồ đi vào theo Augs, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài tường thủy tinh, không dám tin mở to mắt.
Ngôn Tình Ngược
“Tiểu Đồ, thích không?”
Lý Hà Đồ như không nghe thấy, đột ngột chạy tới dán tay lên kính, ngẩng đầu nhìn chằm chằm thân thể to lớn kia.
Đó là một con cá voi sát thủ to lớn, nó dường như đang ngủ say.
Lý Hà Đồ nghiêng đầu hỏi: “Augs, đây là cái gì?”
“Là Caesar nha, em không nhận ra à? Có thể là do hơi gầy, đến môi trường mới cần phải có thời gian thích ứng...”
“Tại sao Caesar lại ở đây?!” Giọng nói của Lý Hà Đồ đột nhiên cao lên, ở trong phòng ngắm cảnh yên tĩnh vô cùng đột ngột.
Augs hơi kinh ngạc, “Không phải em thích nó sao? Mang nó tới đây, em muốn gặp nó là có thể gặp, không tốt sao?”
Lý Hà Đồ xoay người, đối mặt với Augs, vẻ mặt phức tạp, pha trộn giũa tức giận và đau buồn, “Augs, em tưởng là lâu như vậy anh đã thay đổi, hóa ra vẫn là như thế.
Từ nhỏ đến lớn, em thích gì anh cũng sẽ cho em, enh là một người anh tốt, em vẫn luôn cảm kích.
Nhưng mà, Augs à, thích không có nghĩa là chiếm hữu.
Có lẽ trong mắt anh Caesar chỉ là một món quà, một con thú cưng.
Nhưng với em thì không! Nó là bạn em, là một cá thể hoàn toàn bình đẳng, không một ai có quyền, có tư cách làm nó mất đi tự do.
Như thế này đối với chúng em là một sự xúc phạm và sỉ nhục.
Bây giờ, em muốn gặp Caesar.”
Anh nói, muốn gặp chứ không phải muốn xem.
Trên mặt Augs thoáng qua một nét khó chịu, nhưng nụ cười áy náy đã che giấu vẻ khó chịu kia, Tiểu Đồ, xin lỗi, anh không hề có ý muốn xúc phạm nó.
Anh đưa em đi gặp nó, đi với anh.”
Khi Lý Hà Đồ gặp được Caesar, Caesar nhô đầu ra khỏi mặt nước nhìn Lý Hà Đồ.
Nó duy trì khoảng cách với Lý Hà Đồ, không chịu lại gần.
Lý Hà Đồ ngồi quỳ xuống, anh vươn cánh tay dài, lòng bàn tay để ngửa.
Caesar kêu một tiếng trầm, đầu gối Lý Hà Đồ lại dịch về phía trước một chút, ngày càng gần mặt nước, Augs hơi lo lắng kéo cánh tay Lý Hà Đồ lại.
Lý Hà Đồ không biết bơi.
Lý Hà Đồ tránh ra, lạnh lùng nosiL “Augs, làm phiền anh đi ra noài một lát được không?”
Augs nhíu mày lại, nhưng cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Lý Hà Đồ nhìn Caesar, mặc dù khi nãy quan sát thấy Caesar không bị thương nhưng kết hợp với cuộc trò chuyện của hai người ngoài cửa kia có thể thấy mấy ngày nay Caesar phải chịu rất nhiều khổ sở.
Bởi vì sự yêu thích của mình mà mang đến tai họa cho Caesar, trong lòng Lý Hà Đồ rất đau lòng, như có con dao cùn cứa từng chút vào tim.
“Xin lỗi, Caesar.”
Lý Hà Đồ lại dịch về phía trước một chút, một bên đầu gối đã ngâm trong nước.
Người không biết bơi có bản năng sợ hãi nước, nhưng mà Lý Hà Đồ chỉ muốn lại gần Caesar thêm một chút, gần thêm chút nữa, hoàn toàn quên đi nỗi sợ bản năng.
Caesar hơi cử động một chút, Lý Hà Đồ vui mừng, thân thể nghiêng về phía trước, lập tức mất thăng bằng, rơi vào trong nước.
Nước từ khắp nơi xộc thẳng lên mắt mũi miệng, cảm giác ngạt thở khiến người ta không ngừng giãy giụa, Lý Hà Đồ muốn kêu cứu, nhwung nước đã xộc vào trước.
Anh đột nhiên nhwos tới hình ảnh cá voi sát thủ con chìm trong nước biển giãy giụa, là tuyệt vọng đến mức nào mới có thể chịu được sự đau đớn vi phạm bản năng cầu sinh của động vật như vậy? Caesar cuối cùng vẫn sống nhưng vì anh mà nó lại bị đưa đến nhà tù bằng xi măng này.
Lý Hà Đồ suy nghĩ lung tung, dưới thân bỗng bị một sức mạnh nâng lên.
Lý Hà Đồ được đưa lên mặt nước, anh ho dữ dội, mãi đến khi bình tĩnh lại mới nhận ra mình không ở trên bờ mà là ngồi treen lưng Caesar.
Lý Hà Đồ nằm rạp xuống, giang hai cánh tay, cả người đều dán vào trên lưng Caesar, “Caesar, em không tức giận đúng không? Caesar, Caesar...!Ha ha, cám ơn em.
Caesar, anh sẽ đưa em về.”
Lý Hà Đồ cứ ướt dầm dề nằm ở trên lưng Caesar như vậy, cười như đứa trẻ tìm lại được món đồ quý giá.
“Nhưng mà, tối nay em vẫn phải ở lại chỗ này, ngày mai anh mới có thể đưa em đi.”
Caesar kêu một tiếng trầm thấp.
Lý Hà Đồ lưu luyến sờ lên thân thể nó, Caesar bơi lại bên bờ, thả Lý Hà Đồ lên bờ.
Đêm đó, Lý Hà Đồ mãi không ngủ được, luôn mong đến ngày mai mau chóng đưa Caesar về lại Fiji.
Đến tận 2, 3 giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, anh như đang nằm trên lưng một người, làn da hơi lạnh làm người ta thoải mái, cho dù dán vào như vậy cũng không bị nóng.
Lý Hà Đồ nhớ tới khi còn bé được mẹ nuôi ôm vào lòng, sau khi lớn lên anh rất hiếm khi tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng đối với người này, anh cảm thấy rất an toàn, rất yên tâm.
Bên tai có giọng nam rất trầm đang trò chuyện.
– Em biết không phải anh, em vẫn đang đợi anh.
Lý Hà Đồ biết đó là Caesar, trong lòng thầm giận dỗi, vậy sao lại không để ý đến anh?
Chủ nhân của thanh âm kia như biết được, lại nói:
– Có người, không phải không để ý đến anh.
Nhưng anh cũng là người nha, Lý Hà Đồ lại lầm bầm trong lòng.
– Anh khác.
Lý Hà Đồ cảm thấy xung quanh hơi nóng lên, anh thấy vành tai bên dưới mái tóc màu bạch kim của người kia chuyển đỏ, cực kỳ đáng yêu..