Thanh niên hơi cúi đầu tựa nghiêng vào cello, cậu lúc này giống như đang say mê với âm nhạc, ngoại hình bình thường nhờ đó mà lộ ra vẻ an nhiên.
Chỉ là mỗi khi tình cờ lên một âm cao, cậu ta sẽ mượn cánh tay mở ra và sống lưng kéo thẳng, để lén lút nhìn trộm về phía ghế sô pha.
Cho dù người đàn ông kia nhắm hai mắt, chưa chắc đã biết động tác của cậu nhưng cậu vẫn thành kính mà hèn mọn làm như vậy.
Suy nghĩ của cậu không tự chủ mà quay về buổi chiều của chín năm trước.
Thiếu niên đeo cello mình yêu quý đứng trước cửa tiệm đàn, chậm chạp không bước tiếp.
Trên cửa kính tủ trưng bày của tiệm đàn phản chiếu bóng dáng của cậu, quần áo cũ nát, tóc rối bời, mặt mày xanh xanh tím tím.
Cửa tiệm đàn mở ra, người đàn ông trung niên có lẽ là chủ tiệm ném một đồng tiền tới.
“Được rồi, đừng có đứng chặn cửa nữa” Chủ tiệm đến nhìn cũng không buồn nhìn đã định xoay người vào trong.
“Không phải vậy! Ông chủ, tôi không muốn tiền…” Nói rồi khựng lại, bối rối cúi đầu xuống, nhìn thấy đồng tiền xu rơi dưới đất, nhặt lên trả chủ tiệm.
“Vậy cậu muốn làm gì?” Chủ tiệm cau mày hỏi
“Tôi… tôi…” Thiếu niên siết chặt dây đeo hộp đàn, sau đó giống cuối cùng cũng quyết định xong, cầm hộp đàn ra trước người.
“Tôi muốn bán đàn.” Thiếu niên nói rất nhanh, giống như sợ mình sẽ hối hận vậy.
Chủ quan sát cậu một lúc, mang hộp đàn vào trong tiệm mở ra, cầm đàn ra nhìn một lúc rồi thả lại trong hộp đàn.
Ông trả đàn lại cho thiếu niên, không kiên nhẫn xua tay với cậu.
“Đàn này không được.”
“Ông chủ! Ông chủ!” Thiếu niên ôm đàn đuổi theo, nhưng cửa đã đóng lại.
Thiếu niên ôm hộp đàn to quá khổ, luống cuống đứng tại chỗ, hoang mang và tuyệt vọng bao phủ lấy cậu.
“Nếu như thích, tại sao phải bán?”
Thiếu niên quay đầu, một người đàn ông đứng ở cách đó không xa, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, chói mắt, giống như một vị thần không gì không thể làm.
Đúng vậy, đối với thiếu niên mà nói, người đàn ông này chính là thần của cậu.
Người đàn ông giúp người mẹ bệnh tật của cậu sống thêm vài năm, cho cậu cuộc sống áo cơm không lo, thậm chí còn mời thầy giáo giỏi nhất đến dạy cậu, cho cậu tiếp tục học đàn cello.
Yêu cầu duy nhất chỉ là nhuộm đen tóc.
Có câu ngạn ngữ nói, người nghèo không thể nợ tiền người giàu, vì ngươi chỉ có thể dùng mạng để trả.
Thiếu niên đáp, cho dù là mạng, chỉ cần ngài ấy muốn, cậu cũng cho.
Năm thứ ba ở nơi này, có một ngày ngài ấy nổi giận, cậu không biết vì sao.
Ngày hôm sau, ngài ấy để vào mắt cậu hai tròng kính nho nhỏ, cậu mới nhận ra đôi mắt vốn là màu đen của mình theo tuổi tác lạị từ từ chuyển sang màu nâu.
Sau đó, sau đó cậu biết ngài ấy có một người em trai, tóc đen mắt đen, là nghệ sĩ cello ưu tú.
Hóa ra, cậu không phải người may mắn được số phận thiên vị.
Hóa ra, mọi sự tốt đẹp đều là giả mạo.
Nhưng biết vậy thì có sao chứ? Cái gì cậu cũng không thể làm, tất cả thương cùng giận, buồn cùng đau, đều phải nghiêm khắc chôn chết nơi đáy lòng, chỉ cần trở thành dáng vẻ ngài ấy cần.
Ít nhất, là khi người đó đã trở về bên ngài ấy, ngài ấy vẫn giữ cậu lại.
Như vậy là đủ rồi.
Thanh niên nhìn người đàn ông trên ghế sa lon đàn ông chăm chú, nhắm mắt, cúi đầu kéo đàn.
“Được, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách.
Như vậy nhé, gặp lại sau.” Andrew bỏ điện thoại di động xuống.
Gã cuối cùng cũng biết vì sao Lý lại nhờ lão John giúp việc.
Điện thoại là do một người tên Kevin Weidel gọi tới, muốn thông qua Andrew để khuyên Lý Hà Đồ phối hợp đào tạo cá voi sát thủ, quay một bộ phim điện ảnh liên quan đến người và cá voi sát thủ.
Chuyện này đối với Lý Hà Đồ là chuyện dễ dàng, sẽ giúp danh tiếng của Lý Hà Đồ càng cao hơn trước.
Ở cái xã hội ngày càng đa dạng hóa này, rất nhiều khi nghệ thuật cao cấp cần dung hòa với đại chúng, nếu không sẽ chỉ còn là thứ quá cao siêu không ai hiểu.
Andrew suy nghĩ một lúc, mở hòm thư ra, đánh máy, gửi một email đi.
Một ngày sau.
Phòng đàn.
Tiếng cello trầm trầm vang đến từng ngóc ngách trong phòng đàn.
Rồi đột ngột không báo trước, tiếng đàn ngưng.
Lý Hà Đồ buông thõng cây vĩ, nhụt chí nhắm hai mắt.
Đến khi mở lại mắt, ánh mắt đã trở nên kiên định.
Anh nhanh chóng cất đàn, đeo hộp đàn đi ra cửa.
Bên kia, trong công ty của Augs, Augs lên tiếng chào trợ lý, tan làm sớm.
Trợ lý mới đến ngạc nhiên tò mò hỏi: “Ấy, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Sếp không ở lại tăng ca à?”
Trợ lý đã ở bên Augs mười mấy năm đáp lời: “Hôm nay là ngày sinh nhật thứ 40 của sếp.”
Trợ lý mới huýt sáo một tiếng, quay về chỗ cũ làm việc.
Augs đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mặc dù là đón sinh nhật mình nhưng hắn cũng mua rất nhiều thứ Lý Hà Đồ thích ăn.
Là một người đàn ông, vốn dĩ không để ý sinh nhật phải đón thế nào.
Nhưng đây là lần đầu tiên sau mười năm, hắn đón sinh nhật cùng em trai, hơn nữa qua lần sinh nhật này, hắn đã tròn 40 tuổi, dĩ nhiên có ý nghĩa đặc biệt hơn trước.
Về đến nhà, Augs chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, đi tới tủ rượu chọn một chai rượu vang, thả vào thùng nhỏ ủ đá.
Tiếp theo, mở album đĩa nhạc chọn một cái đĩa, ngay sau đó tiếng nhạc êm ái vang lên trong biệt thự.
Sau đó, Augs trở lại phòng bếp, làm mấy món khai vị.
Khi làm những việc này, khóe môi Augs luôn nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, dường như làm những chuyện này có thể mang lại niềm vui lớn lao cho hắn.
Vào lúc này, hắn không phải tay già đời hô phong hoán vũ trên thương trường mà chỉ là một người đàn ông bình thường, một lòng chỉ muốn làm một bữa tối cho một người, để cùng người đó đón sinh nhật mình.
Chuẩn bị xong, Augs cầm điện thoại gọi cho Lý Hà Đồ, hắn dự định sẽ nấu đồ ăn nóng trong thời gian Lý Hà Đồ đi đường, để khi anh vừa đến là có thể ăn ngay.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nói máy móc: Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.
Augs cau mày, hắn cúp máy, lại gọi một số khác.
Không rõ đầu dây bên kia nói gì, ánh mắt Augs ngày càng u ám.
Cuối cùng, hắn cúp máy.
Augs lạnh lùng nhìn bàn đầy thức ăn, sau đó bỗng giật một góc khăn trải bàn, âm thanh bát đĩa và chai thủy tinh vỡ vang lê trong phòng, bản nhạc êm dịu cẩn thận lựa chọn cũng trở thành mỉa mai.
“Là em ép! Em ép.” Augs gầm gừ.
Biệt thự ở Fiji.
Nắng ban mai xuyên từng chút qua cửa sổ, chiếu vào trong biệt thự, rơi vào người đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Lý Hà Đồ từ khi xuống máy bay đến biệt thự vẫn luôn nằm trên ghế sô pha, anh không dám mở đèn, cứ thế mở mắt chờ đợi trong bóng tối, nhiều lúc anh mê man ngủ, chẳng bao lâu lại mở mắt ra, cứ quanh quẩn như thế.
Ở trong bóng tối dài dằng dặc, anh không phân rõ mơ và thực, đâu là thực, đâu mới là giả?
Anh nóng lòng chờ suốt đêm, cho đến tận khi có ánh sáng chiếu lên người mình, khiến đôi tay lạnh như băng của anh dần ấm áp lại.
Lý Hà Đồ nhấc cái đầu vùi trong gối, anh xoa xoa mặt,, hít sâu một hơi.
Sau đó xuống khỏi ghế sô pha, đi tới phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Lý Hà Đồ đến bến tàu, lên du thuyền.
Khi gần đến vùng biển kia, Lý Hà Đồ mơ hồ nghe được tiếng đàn, lần này, không phải là bản cello của anh.
Lý Hà Đồ lái du thuyền lại gần, phát hiện cách đó không xa có mấy người đứng trên du thuyền, anh dùng ống nhòm nhìn, là hai người lần trước, mà lần này lại có thêm một gương mặt mới, một thanh niên tóc đen, cậu ta đang kéo cello.
Lý Hà Đồ không thể không thừa nhận, người thanh niên này có kỹ thuật diễn tấu cực tốt, nhưng người tuổi này, tài hoa như vậy, tại sao anh lại chưa từng nghe nói đến?
Lý Hà Đồ luôn dành lời tán thưởng cho những người chơi đàn ưu tú, cũng rất thích giao lưu cùng họ.
Nhưng mà, nhìn thấy người thanh niên này ở đây, tim Lý Hà Đồ lại giống như bị cái gì đó bóp chặt, đến nỗi không thở được.
Tại sao lại như vậy?
Lý Hà Đồ không biết, cũng có thể nói là anh không muốn tự mình nói ra suy nghĩ kia.
Cho đến khi nhìn thấy trên mặt biển phía xa xuất hiện vây lưng màu đen thẳng tắp như gai táo, suy nghĩ kia mới chợt nảy lên trong lòng Lý Hà Đồ.
Anh đang sợ.
Trên thế giới này không phải chỉ mình anh là người chơi cello, chẳng qua anh là người đầu tiên gặp Caesar.
Anh không còn là người duy nhất đáp lại cậu nữa.
Hóa ra, trong lòng anh chứa suy nghĩ ích kỷ như vậy.
Lý Hà Đồ ngây ngốc đứng trên boong thuyền, anh muốn rời đi, anh không muốn gặp lại Caesar trong tình huống này, nhung chân anh lại chẳng thể động đậy, nỗi bất cam dâng lên trong lòng gần như khiến Lý Hà Đồ tự thấy sợ.
Đột nhiên, có tiếng “rào rào” rất lớn vang lên, Lý Hà Đồ nín thở quan sát, cuối cùng thấy chiếc du thuyền kia bị thứ vì đó là rung chuyển mãnh liệt.
Một tiếng “oành” vang, tiếp theo là tiếng người trên thuyền sợ hãi kêu lên, cả du thuyền đều bị lật úp xuống.
Lý Hà Đồ không dám tin hít một hơi thật sâu.
Thứ làm lật thuyền lại là Caesar!
Mà cái vây lưng vẫn ở cách đó không xa.
Lý Hà Đồ cầm ống nhòm nhìn kỹ, phát hiện điểm không hợp lý.
Cái vây lưng đó đã trôi lơ lửng nhưng chỉ quanh quẩn ở vị trí kia, không hề lại gần đây.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Người rơi xuống nước hoảng loạn kêu lên, bọn họ tỏ vẻ kinh hoàng, mặc dù biết bơi nhưng họ sợ sẽ bị con vật khổng lồ kia tấn công.
Chỉ có người thanh niên kia nhìn thấy Lý Hà Đồ cách đó không xa, không lên tiếng.
“Caesar!”
Nghe tiếng, Caesar bơi đến chỗ Lý Hà Đồ.
Lý Hà Đồ vươn người lên, nhìn nó.
Tầm mắt của người và cá voi giao nhau trên không trung, rõ ràng xa cách không lâu, đối với Lý Hà Đồ lại tựa như đã rất nhiều năm.
Những suy nghĩ thấp thỏm bất an lo sợ không yên, những suy nghĩ ích kỷ tiềm tàng, đều tiềm được chốn về nơi Caesar.
Cho nên, cái nhìn này mang theo sự thoải mái, mang theo sự yên tâm, còn có cả sự vui mừng.
“Chúng ta đi thôi.”
Lý Hà Đồ không muốn xen vào chuyện của những người đó, bọn họ cũng nên phải chịu một bài học.
Lý Hà Đồ lái du thuyền đến nơi khác, rồi mới về lại trên boong.
Anh cầm cello ra, mắt nhìn cái bóng mờ đang bơi xung quanh mình, kéo cây vĩ.
Kết thúc khúc nhạc, âm thanh trong biển lại không dứt.
“U —— u ——” Caesar kêu trầm thấp, mỗi âm đều có bất đồng ý nghĩa.
Lý Hà Đồ vừa nghe, lại ngẩn ra, là… là liên khúc cello anh thường kéo.
Anh từng nghe nói, cá voi sát thủ là chuyên gia bắt chước trong giới tự nhiên, từng có tiền lệ cá voi sát thủ bắt chước tiếng động cơ thuyền bè.
Nhưng anh không ngờ rằng Caesar lại có thể bắt chước tiếng đàn của anh..