Giờ ngọ hôm sau, Bạch Hạc Đình đến vương phủ.
Phượng Tư hỏi qua Tô quản gia về mấy dãy phòng trống rồi an bày Bạch Hạc Đình ở Đào Viện.
Lý do là vì Đào Viện vừa cách xa Lễ Tư Viện của Yến Hàn, vừa cách xa Hỉ Thước Hiên của hắn.
Yến Hàn đã biểu lộ không thích Bạch Hạc Đình.
Nếu để Bạch Hạc Đình thường xuyên đến làm phiền y thì y lại trách tội hắn làm việc bất lực.
An bày xong, Phượng Tư định bỏ đi nhưng Bạch Hạc Đình chạy ra trước chặn lại bước chân hắn: “Vương phi, không biết vương gia hiện đang ở đâu? Ta nên đến chào vương gia một tiếng cho phải phép.”
Phượng Tư liếc hắn, không biết có ý đồ gì đây?
“Vương gia bận nhiều công vụ, cái gì miễn được thì cứ miễn, Bạch công tử không cần phải đa lễ.
Trong thời gian lưu lại vương phủ, Bạch công tử có cần gì cứ nói với ta.”
“Nếu vương phi đã nói vậy, Hạc Đình không dám làm phiền vương gia.
Nhưng vương phi gọi Hạc Đình là Bạch công tử nghe xa lạ quá, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu nhiều năm không gặp.”
Phượng Tư sắc sảo đáp lại: “Bạch công tử cũng nói là nhiều năm rồi, trí nhớ của ta lại kém, sớm không còn nhớ rõ ai với ai.”
Phượng Tư toan đi, Bạch Hạc Đình vẫn mặt dày không tránh đường: “Vương phi, ta muốn cùng người hàn huyên một chút thôi.”
Phượng Tư nhấn mạnh: “Ta thực sự cũng rất bận, mong Bạch công tử thông cảm.”
Phượng Tư bỏ đi thẳng.
Hắn cứ nghĩ tránh mặt Bạch Hạc Đình là sẽ ổn, không ngờ vài ngày sau Bạch Hạc Đình lại cố tình mò đến Hỉ Thước Hiên.
Sau khi Việt Nhi gọi người dâng trà lên, Phượng Tư liền hỏi: “Không biết Bạch công tử cần gì mà phải đến tận đây gặp ta?”
“Mọi chuyện ăn ở của ta, vương phi đều sắp xếp ổn thỏa cả, ta chỉ muốn đến cảm tạ người, nhân tiện ôn lại những chuyện cũ.”
“Ta không nghĩ có chuyện cũ gì cần phải ôn lại với Bạch công tử.”
Bạch Hạc Đình cười khinh khỉnh: “Sao lại không? Tỷ như việc vương phi gả tới Đại Yến này cũng đã là một câu chuyện rất dài.
Ta không ngại nói ra tại đây, nhưng vương phi có chắc là muốn mọi người đều nghe chứ?”
Phượng Tư chột dạ.
Người trong kinh thành có lẽ không biết gì, nhưng ngoài vùng biên giới giữa Đại Yến và Bắc Dịch, chuyện hắn quỳ gối xin được gả cho Yến Hàn đã trở thành một trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Phượng Tư nhìn Việt Nhi.
Việt Nhi hiểu ý đưa người hầu ra ngoài khép chặt cửa lại.
Bạch Hạc Đình lấy làm đắc ý nói: “Vương phi, người nên làm thế từ sớm có phải tốt hơn không?”
“Muốn nói gì thì nói nhanh.” Phượng Tư ghét bỏ vẻ mặt kiêu ngạo của Bạch Hạc Đình vô cùng, hận không thể một cước đá hắn ra khỏi Hỉ Thước Hiên ngay lập tức.
Bạch Hạc Đình phơi bày ra bộ mặt tàn ác nói: “Làm hoàng tử ở Bắc Dịch sung sướng ngươi lại không làm, khổ sở cầu xin được gả tới Đại Yến này.
Ta còn tưởng ngươi và tứ vương gia tâm đầu ý hợp, ai ngờ chỉ là ti tiện bám theo người ta.
Ta đã thăm dò qua.
Tứ vương gia đối với ngươi không có chút tình cảm nào, trước sau một mực lạnh nhạt.” Bạch Hạc Đình đột nhiên cười lớn.
“Phải nói sao ấy nhỉ? Lạc hoa hữu ý nhưng lưu thủy lại vô tình, thế mà ngươi vẫn ở đây si tâm như kẻ ngốc.”
“Chuyện phu thê của bọn ta không cần ngươi bận tâm.”
Bạch Hạc Đình dửng dưng nói tiếp: “Ta đương nhiên phải bận tâm.
Ngươi năm ấy hạ nhục ta trước mặt nhiều người, ta đã thầm thề với lòng sẽ chóng mắt chờ xem ngươi ngạo mạn được bao lâu.
Quả nhiên, giờ ngươi không chỉ phải hầu hạ một nam nhân, còn hầu hạ không tốt khiến cho đám nữ nhân trong phủ cười vào mặt.
Chẳng phải thất hoàng tử thanh cao khí tiết lắm sao? Từ bao giờ lại trở nên thảm hại như thế?”
Phượng Tư ngầm siết chặt tay.
Sẵn trên bàn có bình trà, nếu là hắn của trước đây chắc sẽ cầm lên ném thẳng vào mặt Bạch Hạc Đình.
Nhưng mà, hắn bỗng mở tay ra, tĩnh tâm trở lại.
Nhiều năm sống cạnh Yến Hàn đã tôi luyện cho hắn bản lĩnh chịu đựng phi thường.
Hắn không tức, ngược lại người tức sẽ là Bạch Hạc Đình.
“Năm ấy ngươi khiêu chiến ta về cầm luật chỉ vì một lòng háo danh, cho rằng bản thân tài năng kiệt xuất, không xem ai ra gì.
Ngươi thua là do sở học không đủ, liên quan gì ta? Ta mắng ngươi không tôn trọng cầm, lãng phí cả cây cầm tốt trong tay, nửa chữ cũng không hề sai.
Còn hiện tại, ta là vương phi đường đường chính chính của tứ vương gia, có thánh chỉ của hoàng đế Đại Yến ban hôn.
Ngươi chỉ là một văn sĩ tầm thường, có tư cách gì mà bình phẩm mối quan hệ giữa ta và vương gia? Đừng quên, ở vương phủ này, ta là một nửa chủ nhân, còn ngươi cùng lắm chỉ là hạng ăn nhờ ở đậu.
Bản lĩnh ngươi tới đâu, ta đây biết rất rõ, còn muốn dương oai diệu võ trước mặt ta? Ngươi vẫn chưa đủ khả năng đâu.”
Phượng Tư gọi Việt Nhi vào đuổi khách thẳng.
Bạch Hạc Đình hậm hực phất tay áo ra sau: “Vương phi, tương lai còn dài, đừng nên ngông cuồng thái quá.
Bản lĩnh ta tới đâu ngươi cứ chờ xem.
Thứ ngươi không có được, ta chắc chắn sẽ có được.”
Vắng lặng mấy ngày liền, Phượng Tư không thấy Bạch Hạc Đình đến làm phiền, trong lòng có chút hoài nghi.
Việt Nhi hí ha hí hửng bưng một giỏ táo tươi vào đặt lên bàn và khoe với hắn:
“Cái này là Tô quản gia bảo Việt Nhi mang đến cho chủ tử, nói rằng vừa chuyển từ trên thuyền Giang Nam xuống.
Tô quản gia thật tốt, còn lén đưa cho Việt Nhi một túi kẹo đường ngoài phố.”
Phượng Tư nhìn giỏ táo cười: “Ngươi cũng tính như là nhỏ tuổi nhất phủ, Tô quản gia chiếu cố ngươi rất nên.”
Việt Nhi lấy túi kẹo đường từ trong ngực áo ra mời Phượng Tư nhưng Phượng Tư không ăn.
Nó vừa ăn vừa nhớ lại một chuyện.
“À phải rồi chủ tử, sáng nay chủ tử bảo ta đi xem Bạch Hạc Đình ở Đào Viện thế nào nhưng y không có ở đấy.
Ta hỏi Tô quản gia, Tô quản gia nói nhỏ cho ta nghe tên đó đang bám riết lấy vương gia.
Hôm kia Tô quản gia đến Lễ Tư Viện giao sổ sách cho vương gia xem thì thấy Bạch Hạc Đình giả vờ hất đổ ly trà lên đùi vương gia, sau đó quýnh quáng lại sờ mó người.
Tô quản gia cười bảo cái thủ đoạn thấp kém này mấy vị phu nhân trong phủ còn chả thèm dùng nữa là.
Kết quả y bị vương gia xô ngã ra đất.
Vương gia cực kỳ giận dữ a.”
Phượng Tư nhớ lại câu nói của Bạch Hạc Đình: “Thứ ngươi không có được, ta chắc chắn sẽ có được,” lẽ nào chính là ý nghĩa này? Nếu thế, cái tên vô tri này đúng là đang tự mình đâm đầu vào chỗ chết mà không hay.
“Xem ra sắp có người chịu khổ.” Phượng Tư nhận định.
Việt Nhi tò mò: “Là ai?”
“Chính là kẻ dám nhận hối lộ của Bạch Hạc Đình và nói cho y biết nơi ở của vương gia.”
Việt Nhi gật đầu: “Phải nha, thế là bất trung với chủ rồi.”
Sau buổi ăn chiều, Việt Nhi lật đật chạy đi tìm Phượng Tư.
Lúc này, Phượng Tư đang đứng ngắm cây hồng hạnh mọc sát tường.
Hoa nở to đến mức che mất cả lá, chen chúc thành một cụm, nhìn rất đỗi đáng yêu.
“Chủ tử chủ tử, thật như ngươi nói nha, vương gia đã phạt gậy một đám hạ nhân rồi đuổi ra khỏi phủ, khiến cho ai nấy đều sợ hãi.”
“Vẫn còn một người nữa chịu khổ.” Phượng Tư than thở.
Việt Nhi chớp mắt: “Ai vậy?”
“Ta đây!”
Việt Nhi hít sâu: “Chuyện này thì liên quan gì đến chủ tử?”
“Vương gia giao Bạch Hạc Đình cho ta trông coi, nhưng ta lại để hắn chạy loạn, thậm chí chạy tới chỗ người, ngươi nghĩ ta có đáng phạt hay không?”
Việt Nhi ủy khuất: “Nhưng mà Bạch Hạc Đình kia có chân có tay, hắn muốn đi đâu làm gì sao mà chủ tử quản nổi? Lại nói, vương gia cũng đâu cho phép bắt trói hắn một chỗ.”
Phượng Tư hiểu rõ bụng dạ nó đang nghĩ gì: “Ngươi cảm thấy vô lý đúng không?”
Việt Nhi gật mạnh.
Hắn chỉ cười buồn: “Nhưng mà vương gia là quân, ta là thần, người có vô lý thế nào thì ta vẫn phải chiều theo, không thể chống đối.”
Một lần nữa, Phượng Tư lại đoán đúng.
Đêm hôm đó, Yến Hàn mang bộ mặt hầm hầm đến Hỉ Thước Hiên của hắn.
Phượng Tư và Việt Nhi ra tận cổng đón y.
Yến Hàn vào trong phòng vẫn đứng yên không ngồi xuống.
Phượng Tư tưởng nhầm là y giận đến mức không thèm ngồi, nhìn sang Việt Nhi thì thấy nó đang chỉ vào cổ áo.
Phượng Tư tức thời hiểu ra.
Tác phong vương gia ấy mà, làm gì cũng muốn có kẻ hầu người hạ.
Hắn tiến gần Yến Hàn gỡ nút thắt áo choàng của y và cởi nó ra giao cho Việt Nhi.
Yến Hàn bấy giờ mới chịu ngồi.
Phượng Tư xua tay ngầm bảo Việt Nhi cất áo rồi đi dâng trà.
“Vương phi, ngươi sống ở Hỉ Thước Hiên quá tốt nên chắc đã quên những lời bản vương từng nói với ngươi.”
Phượng Tư tự biết đang bị hạch tội nên không dám ngồi xuống ngang hàng với Yến Hàn.
Hắn đứng nói: “Nếu vương gia muốn nhắc đến chuyện của Bạch công tử, ta tự nhận là còn nhiều thiếu sót, không có lời để thanh minh, thỉnh vương gia trách phạt.”
Yến Hàn hừ lạnh.
Đợi lúc Việt Nhi bưng trà vào, Yến Hàn cầm lấy tách trà đưa cho Phượng Tư.
Phượng Tư chưa hiểu Yến Hàn định làm gì thì y chợt đứng lên, cầm bình trà rót vào tách của hắn.
Kể cả khi trong tách đã lấp đầy, y vẫn tiếp tục rót, trà nóng tràn ra khắp tay Phượng Tư.
Phượng Tư run rẩy nhưng không dám buông tay.
Việt Nhi hoảng sợ quỳ sụp xuống: “Vương gia, xin vương gia tha cho chủ tử của nô tài.
Người muốn phạt thì hãy phạt nô tài.
Nô tài xin được chịu thay cho chủ tử.”
Yến Hàn im lặng, trà nóng vẫn tiếp tục rót không ngừng.
Việt Nhi làm liều tiến đến dập đầu dưới chân Yến Hàn: “Vương gia, chủ tử quý nhất là đôi tay, đôi tay của người dùng để chơi cầm, không thể bị hủy.
Xin vương gia khai ân! Xin vương gia khai ân! Người hủy đôi tay của Việt Nhi cũng được, nhưng xin hãy tha cho chủ tử.”
“Việt Nhi, ra ngoài!” Phượng Tư hét lên.
Nếu nó cứ vì hắn van xin như thế, chọc Yến Hàn nổi giận hơn thì cả nó cũng sẽ bị liên lụy.
Việt Nhi không dám trái lời Phượng Tư.
Nó đang định nhấc đầu gối lên thì chợt nghe Yến Hàn nói: “Khoan đã!”
Việt Nhi lập tức quỳ lại chỗ cũ.
Yến Hàn dừng tay.
Phượng Tư bị bỏng, cầm không vững chiếc tách nữa nên sơ ý làm rơi xuống đất.
Việt Nhi nhào đến ôm chân hắn khóc thành tiếng: “Chủ tử, người không sao chứ?”
Yến Hàn đặt bình trà lại bàn, hỏi Việt Nhi: “Ngươi gọi y là gì?”
Việt Nhi sướt mướt lau nước mắt: “Là…là chủ tử.”
Yến Hàn lạnh lùng nói: “Trong vương phủ này chỉ có một chủ nhân duy nhất, đó là bản vương.”
Yến Hàn chỉ cần nói đến đây, Phượng Tư đã lập tức hiểu ra: “Là do ta dạy dỗ không nghiêm.
Vương gia an tâm, sau này ta cam đoan sẽ không để Việt Nhi gọi sai nữa.”
Yến Hàn nhìn vào bàn tay bỏng đỏ của Phượng Tư.
Y biết hắn đau đến run người, nhưng dù đau thế nào thì hắn cũng không kêu la tiếng nào.
Hắn thậm chí còn chưa từng cầu xin y tha cho mình.
Yến Hàn liếc xuống Việt Nhi đang quỳ: “Đi lấy áo choàng cho bản vương.”
Việt Nhi vội vội vàng vàng chạy đi lấy áo.
Yến Hàn rút áo choàng giắt ngang qua cánh tay chứ không mặc vào, lại nói: “Đi gọi đại phu đến xem cho vương phi.
Bản vương không muốn có một vương phi tàn phế.”
Việt Nhi lật đật quỳ xuống: “Đa tạ vương gia khai ân.”
Bên ngoài Hỉ Thước Hiên truyền ra tin vương phi lại bệnh nữa.
Thêm nửa tháng, Phượng Tư quả thật không thể trong bộ dạng băng bó hai tay mà rời khỏi Hỉ Thước Hiên.
Hắn đành phải ăn ngủ trong phòng, hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại nằm, vô cùng nhàm chán.
Đến lúc tháo vải, Phượng Tư ngắm mười ngón tay trước ánh mặt trời chói lọi, thầm mừng là không bị tàn phế hay để lại di chứng gì.
Nhưng mà, kẻ hắn không muốn gặp nhất, người phu quân luôn khiến cuộc đời hắn thảm thương lại tới.
Yến Hàn nói với hắn: “Lần trước trong gia yến, nhị ca đang trị thủy ở xa nên vẫn chưa gặp qua ngươi.
Giờ tay ngươi đã lành, cùng bản vương đến phủ huynh ấy thăm hỏi một chuyến.”
Yến Hàn đã lên tiếng, Phượng Tư đương nhiên không có khả năng từ chối.
Tô quản gia chuẩn bị xe ngựa.
Đoàn Hưng đánh xe.
Ngồi trên xe ngựa, bỏ mặc Yến Hàn nhìn chằm chằm vào mình, Phượng Tư vẫn vô cảm cúi đầu.
Mỗi người một góc xe, trước nay quan hệ giữa bọn họ luôn lạnh nhạt như vậy.
“Ngươi giận bản vương?” Thật lâu sau Yến Hàn mới chịu mở miệng hỏi vài chữ ngắn gọn.
Phượng Tư ngẩng lên cười giả vờ: “Vương gia, ta nào dám? Lỗi là do ta làm việc thất trách, cam nguyện bị vương gia trừng phạt.”
Phượng Tư không nói thêm gì nữa.
Yến Hàn cũng không buồn hỏi thêm.
Khi đến nhị vương phủ, mặc ai nấy xuống xe ngựa.
Đoàn Hưng nghĩ thầm tình hình có vẻ khá căng thẳng.
Nhìn thấy Yến Hàn tới, Bồi quản gia khẩn trương chạy lại từ xa, hành lễ nói: “Tứ vương gia, người đến sao không cho người báo trước một tiếng để nô tài ra tận cổng nghênh đón?”
Yến Hàn miễn lễ cho ông: “Nhị ca đang ở đâu?”
“Vương gia…” Bồi quản gia có chút khó xử, rồi tìm lời nói: “Hay là mời tứ vương gia đến đại sảnh dùng trà, nô tài lập tức đi thông báo cho vương gia.”
“Huynh ấy đang ở trong phòng?” Yến Hàn hỏi.
Bồi quản gia gật đầu: “Tứ vương gia chắc cũng hiểu rồi.”
“Không cần thông báo, bản vương tự đến đấy gặp huynh ấy.”
“Cái này…” Bồi quản gia tặc lưỡi.
“Cứ làm theo ý bản vương.”
Yến Hàn đi sớt qua người Bồi quản gia.
Phượng Tư không hiểu gì cả, chỉ lặng lặng đi theo phía sau y.
Yến Hàn đi đến đâu thì miễn lễ cho hạ nhân chào hỏi đến đó.
Khi tới gần phòng Yến Bộc, Phượng Tư nghe được những âm thanh la hét cầu xin rất thảm thiết, còn có tiếng roi vọt hung tợn giáng xuống, không rõ là do đâu.
Yến Hàn đưa tay gõ cửa, gọi: “Nhị ca, tứ đệ đây.”
Tiếng roi dừng lại.
Một lúc sau Yến Bộc dáng người to lớn, thô kệch đi ra mở toang cửa, cười hà hà với Yến Hàn: “Đệ lại chơi trò đến mà không thông báo rồi.”
Phượng Tư nhìn vào bên trong phòng.
Một thân thể trần trụi, chằng chịt dấu roi và dịch thể đang nằm bất động trên mặt sàn, thều thào rên rỉ.
Khắp cổ và hai tay đều có dây xích.
Y chỉ được che lại một phần da thịt bằng tấm chăn mỏng như thể Yến Bộc tự tiện ném đại cho có.
Phượng Tư thất kinh.
Vẫn nghe nói nhị vương gia là kẻ bạo ngược hung tợn, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ là hung tợn đến mức này, có thể xem người khác là công cụ tra tấn dã man như vậy để mua vui.
“Vương phi!” Yến Hàn gọi lớn nhắc nhở hắn.
Phượng Tư bèn nghiêm trang hành lễ với Yến Bộc.
Yến Bộc định đưa tay đỡ cái lễ này của hắn nhưng hắn ghê tởm mà nhanh chân thụt lùi.
Yến Hàn cười nói: “Nhị ca đừng trách, vương phi còn nhiều điều chưa quen về phong tục Đại Yến.”
Yến Bộc không nghĩ nhiều, lại khen: “Tứ đệ, đệ quả có hồng phúc tề thiên.
Vương phi xinh đẹp yếu đuối, ấy thật là…nhị ca không biết mấy lời văn nhã đâu, nhưng chính là cảm thấy người mà phụ hoàng chọn cho đệ rất tốt.”
Yến Bộc khép cửa lại rồi đưa Yến Hàn và Phượng Tư ra đại sảnh nói chuyện.
Suốt buổi Phượng Tư rất nghi kỵ ánh mắt Yến Bộc nhìn hắn.
Hắn là người của Yến Hàn.
Yến Bộc tuy bối phận lớn hơn nhưng trong cách nói chuyện lại nhiều lần nhún nhường trước Yến Hàn.
Hắn thầm nghĩ một người như vậy không có cái gan dám nảy ra ý định xấu gì với hắn.
Tuy nhiên, cứ nhớ lại khung cảnh mình nhìn thấy, nhớ lại thiếu niên mềm yếu bị đối xử như món đồ chơi tình dục cho Yến Bồi, Phượng Tư không tránh khỏi khinh bỉ tận đáy lòng.
“Tứ đệ, đệ đã đến thì phải dùng bữa trưa với bản vương.
Bản vương đã căn dặn người chuẩn bị món Phật nhảy tường lừng danh ở Phúc Châu.”
Yến Hàn nhìn sắc mặt Phượng Tư, nghĩ rồi nói: “Đệ còn vài công vụ ở phủ, hẹn lại nhị ca lần sau vậy.”
Ở trên xe ngựa về phủ, Phượng Tư không nói một lời nào.
Lúc xuống xe, Phượng Tư hành lễ với Yến Hàn xin được về Lễ Tư Viện trước.
Yến Hàn tạm cho Đoàn Hưng lui đi, hỏi hắn:
“Ngươi không có gì muốn nói với bản vương sao?”
Phượng Tư mím môi.
Nếu Yến Hàn đã nhắc tới, hắn quả thật có điều muốn hỏi.
“Nhị vương gia trước nay vẫn thế sao?”
Yến Hàn cũng không thèm giả ngây về chuyện hắn hỏi, trực tiếp nói thẳng: “Đúng vậy.
Người thiếu niên hôm nay ngươi thấy là hoàng tử của Hạ Hồi.
Sau khi Hạ Hồi bị Đại Yến thâu tóm, nhị ca đã xin phụ hoàng ban y cho mình làm thiếp.
Nhị ca trước nay không thích phụ nữ.
Trong phủ có hơn mười hai nam thiếp.
Y cũng xem như người có thể đi theo nhị ca lâu nhất, đã gần ba năm.
Những người khác không quá vài tháng đều mất mạng.
Gần đây nhất vừa mất mạng là sĩ tử Đổng Thế Hiền, con của một tội quan tham ô.”
Phượng Tư mặt mày đanh lại: “Một kẻ tàn nhẫn như thế, tại sao vương gia không xa lánh? Cho dù y có là ca ca của người thì những việc y làm cũng quá mất nhân tính rồi.”
“Mất nhân tính?” Yến Hàn bất động thanh sắc hỏi lại hắn.
“Bản vương lại không cảm thấy vậy.
Y đối với bản vương rất có ích.
Mẫu phi của y chết trong chiến trận vì đỡ một mũi tên độc cho phụ hoàng, từ đó phụ hoàng vì ray rứt mà luôn dung túng y.
Y muốn gì đều đáp ứng nấy.
Y lại một lòng đi theo bản vương, chịu làm việc cho bản vương, bản vương tại sao phải xa lánh?”
Phượng Tư gằn giọng xuống: “Vương gia, đó là con người chứ không phải một món đồ chơi.
Ai cũng có phụ mẫu sinh ra, lẽ nào vương gia không cảm thấy thương xót chút nào sao?”
“Bọn họ thì liên quan gì bản vương mà bản vương phải thương xót họ?” Yến Hàn bỗng nhếch môi.
“Không ngờ vương phi cũng có mặt nhân từ như nữ nhân thế này.”
Phượng Tư cúi đầu thất vọng, vì quá thất vọng nên buột miệng nói thật một câu: “Ta nhân từ, hay là vương gia người quá tàn nhẫn?”
Yến Hàn tiến tới một bước, ánh mắt hung hiểm: “Tàn nhẫn? Đúng vậy.
Cảnh tượng hôm nay là bản vương cố tình muốn để cho ngươi thấy.
Chỉ làm bỏng đôi tay ngươi là đã nhân nhượng với ngươi lắm rồi.
Ngươi còn dám làm mặt giận với bản vương.
Nói cho ngươi biết, bản vương có thể tàn nhẫn hơn cả nhị ca gấp nhiều lần, để cho ngươi so với hoàng tử Hạ Hồi càng thê thảm hơn.
Ngươi có muốn nếm thử không?”
Phượng Tư ngẩng lên.
Hắn chưa từng trách cứ Yến Hàn điều gì, nhưng Yến Hàn lại nghĩ là hắn cao ngạo lên mặt với y.
“Vương gia, ta đã từng nói là ta không dám giận người.
Lời này hoàn toàn thật lòng.
Nhưng mà vương gia…”
Phượng Tư hít sâu một hơi.
Đây là người phu quân mà kiếp trước hắn đã yêu thương bằng cả sinh mạng.
Hắn vốn biết khoảng cách của hắn và y rất xa, nhưng nay càng xa hơn nữa, xa đến mức hắn không nhịn được phải thốt thành lời:
“Nếu người chán ghét ta đến mức ấy, xin hãy ban cho ta một tờ hưu thư.”
Ánh mắt Yến Hàn bỗng khựng lại thật lâu trên người Phượng Tư, thái dương giật mạnh, nửa chữ cũng không thốt ra.
Phượng Tư không khỏi hoang mang là Yến Hàn rốt cuộc có nghe thấy hắn nói gì không? Hắn kiên nhẫn lặp lại, càng quả quyết hơn:
“Xin vương gia hưu ta.”
Đình viện tịch mịch rộng lớn, cũng không tịch mịch bằng nội tâm Phượng Tư lúc này.
Yến Hàn bắt lấy tay hắn siết mạnh: “Ngươi có nam nhân khác ngoài bản vương?”
Phượng Tư kinh ngạc.
Hắn không phải có ý này.
Ánh mắt Yến Hàn dấy lên tơ máu, giận dữ như muốn khoét thịt lột da hắn: “Đêm tân hôn, ngươi gói ghém đồ đạc bỏ trốn bị bản vương bắt được, giờ còn muốn bản vương hưu ngươi, ngoại trừ có nam nhân khác, bản vương không nghĩ ra còn lý do nào hợp lý hơn? Trong thiên hạ chỉ từng nghe nói phu quân hưu thê tử, chưa từng nghe nói thê tử nào lại chủ động xin được phu quân hưu.
Thế nhưng ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Yến Hàn vung tay hất ngã hắn ra đất.
Phượng Tư thảng thốt thanh minh: “Vương gia, ngài hiểu lầm rồi, ta không có nam nhân khác.”
Yến Hàn không muốn nghe hắn biện giải, gọi Đoàn Hưng tới: “Vương phi dám lộng ngôn với bản vương, đem nhốt vào phòng chứa củi.
Không có chỉ ý của bản vương, không ai được phép mang thức ăn đến.”
Phượng Tư nghe xong chết lặng.
Đoàn Hưng lúng túng muốn đỡ hắn nhưng không dám đỡ.
Dù sao đụng chạm vào vương phi là điều tối kỵ.
Phượng Tư cũng không muốn làm khó y, tự mình chống tay đứng dậy, lẳng lặng theo y rời đi.
Không một lời cầu xin.
Không một lời than oán..