Động lòng với ánh trăng

Bên tai vốn có nhiều lời nịnh hót nên ông cũng không quan tâm lắm, huống chi Yến lão gia cũng không câu nệ mấy chuyện cỏn con này, lúc đi ngang qua bên cạnh đứa trẻ thì dừng lại nghỉ chân một chút.
Cô ta cũng rất tinh ý, vội chào hỏi đứa bé, con bao nhiêu tuổi, học lớp mấy, bố mẹ là ai?
Đứa trẻ tỏ vẻ không sợ nên thẳng thừng trả lời khiến Yến lão gia không khỏi nhìn vài lần, cảm thán nói: “Đứa bé này phát triển thật tốt.”
Mộ Thanh Lương đi theo sau ông, cười nói: “Ông nội thích chắt trai hay là chắt gái.”
“Con cháu nhà họ Yến, không có gì là không thích.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy ạ.” Cô ta phụ hoạ thêm, “Ông nội dường như rất yêu trẻ con. Sau này, con của con và Nam Phong nhất định sẽ rất thích ông.”
Những điều chưa xảy ra cô lại nói rất tự nhiên.
Trẻ con sao, người già đều như vậy, Yến lão gia không quan tâm đến việc nối dõi tông đường lắm, chỉ là ngôi nhà lớn này quá mức buồn tẻ, lại còn vắng vẻ, nếu có trẻ con thì người già còn có hy vọng.
Mong sao ngày lễ tết, bọn chúng đưa con cháu đến thăm, khung cảnh gia đình hạnh phúc chỉ là ảo tưởng khiến người ta khao khát không thôi.
Yến lão gia tâm tình dần trở nên vui vẻ, hiện tại đất nước đang thực hiện chính sách mở cửa, vài năm nữa, nếu trong dinh thự này có thêm năm sáu đứa cháu nữa thì ông còn cái gì để theo đuổi nữa chứ? Cũng có thể an tâm nhắm mắt.
Trước mắt chính là phải làm tốt việc đính hôn, kết hôn, sớm muộn gì cũng phải hoàn thành, không để đêm dài lắm mộng.
Vì thế vào lúc náo nhiệt nhất, ông đã phân phó cho quản gia vài câu.
Quản gia biết ý ông, đơn giản khống chế đại sảnh lại, sau khi yên tĩnh hơn một chút, ông cụ mới nói vài câu.
Trước mặt người ngoài, Yến lão gia vô cùng uy nghiêm, trang trọng, lời nói cùng mệnh lệnh của ông không ai dám không nghe, mọi người nhận được chỉ thị đều im lặng, một vài đứa trẻ ở dưới có chút không nghe lời, một số thì bị khống chế, không chế không được thì bị đưa lên lầu chơi.
Không cần đến microphone, giọng nói của Yến lão gia cũng đủ mạnh mẽ, mặc chiếc áo cổ đứng được may thủ công, dáng ngồi ung dung, dáng đứng lại nghiêm trang, con người không hề già, lời mở đầu vô cùng trang trọng.
“Đầu tiên, rất cảm ơn mọi người đã đến đây...”
Yến lão gia phát biểu ngắn gọn bài diễn văn mừng sinh nhật cơ bản nhất, lời nói tuy nghiêm túc nhưng cũng mang theo không ít sự ấm áp hiền từ, khiến cho nơi yên tĩnh phía dưới dường như cũng bớt nặng nề.
Bên cạnh ông ngoài quản gia ra còn có một người mà ai cũng biết, chính là Mộ Thanh Lương.
Cô ta giống như đang đứng trên màn ảnh rộng, như một cô gái đoan trang, thục nữ, luôn nở nụ cười hài hòa trên mặt, đứng bên cạnh Yến lão gia lúc ông đang phát biểu, hai tay khép lại chắp phía trước, tuy rằng không nói một lời nào, nhưng cử chỉ như vậy với các trưởng bối đã lộ ra điệu bộ của cháu dâu tương lai.
Nghĩ lại cũng phải, cháu dâu lớn của nhà họ Yến, ngoài cô ra làm gì còn ai nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuy nhiên, cũng có người phát hiện ra điểm bất thường, đó là hai vị thiếu gia nhà họ Yến đều không xuất hiện, tuy rằng thường ngày bận rộn công việc nhưng một dịp như vậy chắc sẽ không vắng mặt, huống hồ truyền thông từ lâu đã tiết lộ rằng Yến Nam Phong đã về nước.
Trên lầu.
Vài đứa trẻ vừa đuổi theo nhau vừa cười đùa vui vẻ, lúc Vân Nguyệt đến còn suýt bị một đứa trẻ đang chạy đụng vào, nhưng may mắn Yến Thiên ở bên cạnh đã kịp thời đỡ lấy cô.
Nhìn thấy giữa hai hàng lông mày của anh không vui, cô vội vàng xua tay: “Em không sao... Đứa bé cũng không sao.”
Người đụng trúng cô là một cậu bé đội mũ lưỡi trai, nhìn trông rất gầy.
Không biết là do thấy Yến Thiên lạnh nhạt hay do được nuôi dạy tốt mà cậu bé rất ngoan ngoãn xin lỗi: “Em xin lỗi chị, là do em chạy nhanh quá.”
Một cô gái hơn hai mươi tuổi đáng lẽ còn đang ở độ tuổi xấu hổ, sẽ dễ dàng bị bọn trẻ con gọi dì, vậy mà lại được gọi là chị một cách ngọt ngào.
Vân Nguyệt hơi ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu đứa bé, “Chị không sao, nhưng em không nên chạy nhanh như vậy, sẽ rất dễ bị ngã.”
“Dạ.” Cậu bé gật đầu: “Em sẽ chú ý”.
“Vậy là được rồi, em đi chơi đi.”
Cô nhìn những đứa bé ở cách đó không xa. “Bọn họ còn đang đợi em.”
Sau khi cô dặn dò đám trẻ nên chơi đùa cẩn thận hơn.
Cậu bé thấy cô có vẻ không sao thì rời đi, nhưng chưa chạy được hai bước lại quay đầu, sờ mó trên người một hồi, cuối cùng tìm thấy một cục kẹo dẻo trên người, giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên khó khăn đưa nó cho cô: “Cái này cho chị.”
Rồi sau đó liếc mắt nhìn Yến Thiên.
Mặc dù toàn bộ quá trình anh đều để lộ ra rằng mình không thân thiện gì với trẻ em, nhưng cậu bé vẫn không xem nhẹ anh, lại lần nữa sờ mó cơ thể mình, muốn tìm một viên nữa nhưng đáng tiếc là không tìm thấy.
“A... không có kẹo cho anh rồi...” Cậu bé gãi đầu.
Vân Nguyệt không nhịn được cười: “Không sao đâu.”
“Anh chị tự chia ra ăn nhé.” Cậu bé nói: “Kẹo này ăn ngon lắm. Là bạn cùng bàn đã cho em”.
Vỏ kẹo là một lớp giấy gói bột, bên trên có hình quả đào trắng mọng nước, hương vị béo ngậy ngọt ngào hẳn là được các bạn gái rất thích.
Nhìn biểu tình trên gương mặt cậu bé, cô một bên vừa cười một bên lại đoán: “Bạn cùng bàn của em có xinh không?”
Cậu bé gật đầu: “Rất xinh đẹp, đẹp như chị vậy.”

Nếu xinh đẹp, hẳn đó là một bé gái.
Kẹo được bé gái tặng hẳn là rất được quý trọng, tặng cho người như vậy cũng đủ thể hiện thành ý xin lỗi của đứa bé.
Nhìn bóng dáng cậu bé chạy đi, lại nhìn viên kẹo trong tay, cô cũng không biết nên ăn như thế nào, mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tay đưa qua, “Anh có muốn ăn không?”
“...”
Ánh mắt Yến Thiên có ý tứ: “Em muốn anh ăn như thế nào?”
“...”
Anh vốn không thích ăn những thứ này, nếu vậy thì làm thế nào để anh ăn nó? Hay cùng nhau ăn...
Cô không thể chịu nổi khi nghĩ đến hình ảnh đó, vẫn nên giữ nó cho mình thì hơn, nhưng khi cô thu tay về, viên kẹo trong lòng bàn tay lại bị anh cầm lấy.
Cô thoáng ngạc nhiên.
Anh không làm gì, đơn giản chỉ liếc nhìn viên kẹo.
Vị đào trắng.
Là vị rất ngọt ngào.
“Chúng ta đi nhanh thôi.” Vân Nguyệt nhẹ giọng thúc giục, thật sự sợ mọi thứ sẽ phát triển đến mức cô có mấy ý nghĩ lung tung trong đầu. “Ông nội đang phát biểu rồi kìa.”
Bọn họ ở hành lang tầng ba, phía trên tầng mở ra, có thể nghe thấy được cảnh tượng của tầng dưới.
Yến lão gia hôm nay là nhân vật chính, ánh mắt mọi người tự nhiên sẽ tập trung vào ông, vây xung quay ông, đồng thời Mộ Thanh Lương đứng bên cạnh cũng thu hút sự chú ý không kém.
Bình thường mà nói, Yến lão gia sẽ không cùng Mộ Thanh Lương xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng mà hôm nay... Cũng không khó để đoán rằng sẽ có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, Vân Nguyệt suy nghĩ không quá lâu đã nghe thấy ông cụ nói điều gì đó, làm ra vẻ lạc đề, thừa dịp mọi người xung quanh đều ở đây để thông báo một điều.
Đại thiếu gia của nhà họ Yến, Yến Nam Phong cùng tiểu thư nhà họ Mộ, Mộ Thanh Lương sắp đính hôn với nhau.
Đến cuối cùng cũng sẽ có màn biểu diễn kết thúc, đây chính là mấu chốt của lễ sinh nhật.
Vân Nguyệt dừng bước chân, chỉ như một khán giả yên lặng, người đàn ông bên cạnh cô cũng tự nhiên dừng chân theo.

Cả hai đều không mấy bất ngờ trước thông báo này.
Rốt cuộc loại chuyện này tự nhiên giống như mặt trời mọc đằng đông vậy, ai cũng phải buồn ngủ, cứ thế phát sinh sự tồn tại.
Kế tiếp chính là đến lượt Mộ Thanh Lương phát biểu.
Bắt đầu bằng những lời cảm ơn linh tinh vô nghĩa, ở giữa đề cập đến tình cảm của cô ta với Yến Nam Phong.
“Tôi với Nam Phong đã ở bên nhau hơn mười năm, bất luận dù là ở đâu, dù là khi nào, phát sinh chuyện gì thì cả hai vẫn là tấm chắn vững chắc che chắn sau lưng của nhau, mấy năm gần đây, do công việc bận rộn khiến cho chuyện hôn sự cứ liên tục bị hoãn lại, bây giờ...”
Bây giờ Yến Nam Phong đã về nước, các trưởng bối đều mong được bế chắt, mọi người bên ngoài nhìn vào cũng thúc giục, hôn sự của bọn họ cũng đến lúc cần tiến hành.
Mộ Thanh Lương vốn luôn muốn nói ra những lời đã tích lũy bấy lâu nay, hôm nay cuối cùng cũng nhân cơ hội này để bày tỏ nỗi lòng, chuyện này cũng giải tỏa được tâm tình mù mịt của cô ta trong khoảng thời gian này.
Cô ta cầm microphone, tạm dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói, đột nhiên có một giọng nam truyền đến từ bên ngoài: “Em đang làm gì vậy?”
Mọi người nghe thấy tiếng nói, quay lại nhìn.
Chính là Yến Nam Phong chậm chạp chưa xuất hiện.
Nhìn sơ qua dường như anh ta không có gì thay đổi, chỉ là lúc đi ngang qua có người ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, nồng đến mức gần làm người ta nhíu mày kinh ngạc, người như vậy sao lại có thể dùng thuốc lá, đôi tay anh ta dùng để chơi đàn dương cầm sẽ không nên dùng để hút thuốc chứ.
Dưới ánh mắt đầy bất ngờ và khiếp sợ của mọi người, Yến Nam Phong bước đến vị trí bắt mắt nhất cũng chính là nơi Mộ Thanh Lương đang đứng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ chưa từng thấy: “Thanh Lương.”
Sắc mặt cô ta cũng tái nhợt: “Ý của anh là gì?”
Lúc cô ta đang tuyên bố chuyện đính hôn, anh ta đột nhiên đến ngăn cản, còn có thể là ý gì?
Yến Nam Phong nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Anh thảo luận việc đính hôn với em khi nào?”
“Nam Phong...” Mộ Thanh Lương cảm thấy huyết dịch toàn thân dường như đóng băng lại, thân thể cứng đờ. “Anh không định đính hôn với em sao?”
“Anh không nghĩ về nó.”
Toàn đại sảnh náo động lên.
Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Vừa rồi mọi người còn đang suy nghĩ lời chúc phúc, làm sao mọi chuyện đột nhiên lại trở thành thế này? Họ là cặp kim đồng ngọc nữ đáng ghen tị nhất trong giới, một cặp trời sinh, nhưng lại không có kế hoạch đính hôn?
Yến Nam Phong thậm chí còn ở trước mặt Yến lão gia, Mộ Thanh Lương, còn có những người khác dừng chuyện đính hôn này lại.
Ở đây không có ai là không kinh ngạc.
Khiến cho đương sự là Mộ Thanh Lương nghiến răng, như thể đang kìm nén lại điều gì đó, cuối cùng vẫn không thể kìm lại, nước mắt cứ thế bật ra...
Cô ta không nên khóc, một khi cô ta mất kiểm soát mà nói, trò giải trí ngày mai sẽ là trò đùa của cô ta.
Nhưng cô ta không chịu được, tại sao mọi thứ lại thành ra thế này... Cho dù mấy năm nay Yến Nam Phong không thể hiện tình cảm trắng trợn, táo bạo cho cô ta, nhưng sự quan tâm dịu dàng chăm sóc là không thiếu.
Cô ta cho rằng chờ khi họ ở bên nhau đã lâu thì sẽ kết hôn, anh ta sẽ có trách nhiệm yêu cô, nhưng mà...

Đám người nháo nhào, cảnh tượng bắt đầu mất kiểm soát.
Vân Nguyệt đứng trên lầu làm khán giả, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống, cô cũng giống như những người khác, sau khi Yến Nam Phong bước ra, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu dần dần kinh ngạc.
Trong lúc hỗn loạn, không hiểu sao cô lại bắt gặp được ánh mắt của người bên dưới.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước tình cảnh lúc này, nhưng riêng Yến Nam Phong lại đột nhiên nhìn lên lầu.
Ánh mắt anh ta phức tạp đến khó hiểu, sâu thẳm như chiếc giếng cổ.
Anh ta là có điều gì đó muốn nói, nhưng lại không thể nói ra...
Qua nhiều năm, khi cô lần nữa nhìn lại anh, trong ánh mắt sớm đã không còn ánh sáng, so với người lạ còn xa lạ hơn, hiện giờ cô chỉ là một quần chúng ăn dưa bình thường.
Hơn nữa đang ăn thì có bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, không cho cô tiếp tục xem nữa.
Trò cười ở tầng dưới dường như không tồn tại ở chỗ của Yến Thiên, ngón tay thon dài của anh thong thả ung dung lột giấy gói kẹo, lấy ra một miếng kẹo mềm hồng đào, đưa lên môi cô.
Vân Nguyệt nhịn không được mím môi: “Chỉ có trẻ con mới cần ăn kẹo để tránh kinh động.”
“Em nghĩ rằng mình lớn lắm sao?”
“...”
Thấy cô như vậy, Yến Thiên đưa tay còn lại lên, giống như đang đút cho một đứa trẻ uống thuốc, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng bóp chặt hai hàm dưới của cô, khiến hai cánh môi cô mở ra, sau đó đút viên kẹo vào.
Giấy gói kẹo vẫn còn trên tay anh, tự nhiên nắn vuốt nó, ánh mắt cũng thản nhiên nhìn xuống.
Lơ đãng mà bắt gặp ánh mắt của Yến Nam Phong.
Anh rất bình tĩnh hiền hoà, không biết là cố ý hay vô tình, tay buông lỏng, giấy gói kẹo trong tay từ trên cao rơi nhẹ xuống.
Giấy gói kẹo hồng nhạt như một sự chứng kiến ngọt ngào.
Tầng dưới ồn ào vì chuyện đính hôn không thành, trên lầu lại từ từ đút nhau ăn kẹo.
Kẹo mềm vị đào trắng, rất ngọt.
Vân Nguyệt còn chưa ăn xong, cổ tay đã bị người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy, giọng điệu bâng quơ không mấy thích hợp cho lắm: “Đi thôi, đi xuống xem bọn họ.”
Không hề nói rõ, bất quá Vân Nguyệt nghe ra một ý nghĩa khác.
Cùng nhau đi xuống, xem trò cười của họ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận