Lời nói của Vân Nguyệt có bài bản hẳn hoi, nói có sách mách có chứng, dù sao thì khi anh tiết lộ với ông nội về mối quan hệ giữa bọn họ đã khiến cho cô kinh ngạc.
Điều này khiến cho người đàn ông mỉm cười, đưa đầu ngón tay xoa xoa phần tóc lộn xộn quanh tai của cô: “Chu Chu.”
Tất cả đều được chôn vùi trong một tên này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước đến nay anh cùng với ông nội gọi là Chu Chu, nhưng vì là từ đồng âm, nên mọi người đều tưởng anh gọi là Chu Thuyền, chỉ có những người tinh tế mới phát hiện được, âm cuối không phát ra tiếng, rất nhẹ, chỉ có những từ láy mới đọc như thế này.
Ngăn cách qua bóng tối, Vân Nguyệt cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh.
Nhìn nhau có vẻ như đã được một thời gian dài, ngăn cách rất nhiều thứ, cũng chính ánh mắt này, Vân Nguyệt mới hiểu được phản ứng của ông nội là thế nào, rốt cuộc thì ngay cả chính bản thân bọn họ cũng cảm thấy bất ngờ trước một mối quan hệ đột ngột như vậy.
Yến lão gia đã biết được phần nào, việc còn lại cũng dần dần lộ ra, điều may mắn duy nhất là ông không có phản ứng thái quá nào.
Cho dù ông nội có đánh gãy chân hay không, bọn họ đều phải chuẩn bị sẵn sàng từ từ nói chuyện với ông nội.
Lúc này, một chiếc điện thoại rung lên một lúc, là của Vân Nguyệt.
Lúc trước đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng hiện tại, lại thêm một đối tác nữa là Chu Ngạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đoán rằng khả năng cao là của Chu Ngạn gửi đến, cũng không muốn để ý tới, mà người đàn ông bên cạnh, cất đi sự kiên nhẫn lúc nãy, cười như không cười nhìn cô: “Không trả lời tin nhắn sao?”
“Không muốn xem.”
Cô không cố gắng tránh né, thật sự không muốn đọc tin nhắn của Chu Ngạn, hơn nữa bây giờ còn đang ở trên xe, cho dù có việc cũng phải trở về xử lý.
Nếu gửi tin nhắn, chứng tỏ không phải là việc gấp, cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Tuy nhiên, hành động này trong mắt người đàn ông không đơn giản như vậy.
Ngón tay thon dài đặt ở trên vai cô, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, vẻ mặt có chút ảm đạm.
“Nam chính đóng cùng bộ phim với em.” Đoạn đường này có vẻ rất dài, Yến Thiên, người hiếm khi trao đổi với cô về việc quay phim, dường như lơ đãng nhắc đến: “Em cảm thấy thế nào?”
“Vẫn tốt.”
“Tốt ở đâu?”
“Diễn xuất rất tốt, là người nghiêm túc và có trách nhiệm.” Vân Nguyệt trả lời thành thật: “Có chuyện gì vậy?”
“Vậy thì anh ta rất được người khác yêu thích?”
Nghĩ lại người hâm hộ nhỏ của anh ta vào thường ngày cùng với nhìn thấy những món quà khác nhau mỗi lần đến đoàn phim, Vân Nguyệt trả lời: “Chắc hẳn là như vậy…”
Cô trả lời bất cứ điều gì anh hỏi, bởi vì trong lòng cô không có chút cảm giác gì đối với Chu Ngạn, cho nên cô không để đến suy nghĩ bị kiềm chế của người đàn ông bên cạnh, chi tiết trong lời nói cũng hoàn toàn bị bỏ qua.
Tự nhiên nảy sinh ra cảm giác nguy cơ.
...
Sau mấy ngày nhiệt độ giảm liên tục, Vân Nguyệt rất nghiêm túc với công việc, hàng ngày vẫn dậy sớm đi điều chỉnh diễn xuất, để không làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.
Cô bận, Yến Thiên cũng bận, cơ hội để hai người gặp mặt nói chuyện lại càng ít, bởi vì cô phải dậy sớm, cho nên buổi tối phải đi ngủ sớm, phần lớn thời gian tiếp xúc thân mật chỉ có thời điểm nửa đêm tỉnh lại đi uống nước, anh sẽ ôm cô ngủ.
Anh Triệu đã kịp thời nhắc nhở cô, nhưng Vân Nguyệt vẫn không có cơ hội này, bận đến mức xoay vòng, phải tạm thời gác lại.
Hôm nay, nhiệt độ vào mùa đông thấp chưa từng thấy, kịch bản yêu cầu, địa điểm hiện tại đã được thay đổi đến nhà kính Vạn Bình, nơi này quá rộng, hệ thống sưởi ở đây không đủ dùng, rất nhiều nhân viên mặc quần áo bông cũng run cầm cập vì lạnh.
Đội ngũ đạo diễn bên kia cũng phàn nàn rất nhiều, lúc trước không ngờ đến nhiệt độ lại giảm mạnh như vậy, sớm biết thì sẽ đẩy nhanh tiến độ hoặc là gấp rút làm từ nay về sau.
Về cơ bản, mọi người khi đi ngang qua đều mang theo một làn gió lạnh, chỉ cần những diễn viên quần chúng không nói ra ngoài thì cổ trang ở trên người được bọc bởi áo phao lông vũ lớn, cho dù là như vậy, bởi vì nguyên nhân phải mặc ra mặc vào nên cũng cực kỳ lạnh.
Xương cốt của Vân Nguyệt bẩm sinh đã lạnh, lạnh đến mức mà bản thân cô cũng không có cảm giác gì, Nguyễn Vãn Vãn đóng cùng với cô thì không được, lạnh đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, vừa nghe thấy tiếng “ken két” giống như ma đuổi ở phía sau ngay lập tức chạy đi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhưng thờ ơ của Vân Nguyệt, thậm chí còn không kêu lạnh, Nguyễn Vãn Vãn không nhịn được mà hỏi: “Cô không lạnh sao?”
Vân Nguyệt gật đầu, lạnh thì tất nhiên là lạnh.
“Tôi còn tưởng cô là sắt thép nên không biết lạnh.” Nguyễn Vãn Vãn ôm cánh tay. “Thật là phục, nhất định phải đóng cảnh này vào mùa đông sao.”
“Không có biện pháp nào cả, kịch bản yêu cầu.”
“Ôi, yêu cầu từ tổ đạo diễn thực sự rất khắc nghiệt.” Nguyễn Vãn Vãn dừng lại hai giây, “Những thứ chúng ta đang làm bây giờ chỉ là quy mô nhỏ, nghe nói qua một thời gian ngắn còn phải đi núi tuyết thật sự, tôi nghĩ lúc đó tôi nhất định sẽ đông lạnh thành lạp xưởng.”
Cô ấy nói quá lên như vậy khiến Vân Nguyệt không thể nhịn cười được.
Nối tiếp với cảnh này cũng biết điều kiện ở các phương diện đều rất khắt khe, không chỉ có chuyển cảnh, mà yêu cầu của bản thân diễn viên cũng rất cao, có khi Chu Ngạn còn bị kêu dừng chưa kể đến người khác, cô cần phải cố gắng hết sức mới không trì hoãn thời gian của mọi người.
Mặc dù vậy, tổ đạo diễn vẫn không hài lòng lắm, đặc biệt là phó đạo diễn Hoàng.
Có lẽ nguyên nhân là vì đã giành được giải thưởng, nên cô ta rất tự tin và chắc chắn về thẩm mỹ và kế hoạch của bản thân, có lúc đạo diễn Chương đã cho qua nhưng cô ta lại không cho, tỏ vẻ muốn làm lại một lần nữa, theo đuổi sự hoàn hảo đến cùng cực.
Trong những người theo dõi, không ít người tỏ ra không hài lòng.
Ngược lại Vân Nguyệt không có cảm xúc quá lớn, yêu cầu cao một chút cũng không sao, cứ coi như tự rèn luyện bản thân.
Nhưng cô dần dần phát hiện ra phó đạo diễn Hoàng không chỉ yêu cầu rất cao mà còn thường xuyên nhắm vào cô, coi như nữ chính để soi gương cho đẹp mà không thể mặc quần áo quá dày, yêu cầu đứng quan sát vai diễn của những người khác để tiện hơn thay cho việc tiếp xúc cũng được, để cho người ta cảm thấy quá đáng nhất là diễn luyện thực tế, ví dụ như va chạm, thì đó là va chạm thật, ngã cũng là ngã thật.
Làm cho làn da vốn đã trắng trẻo yếu ớt của Vân Nguyệt bắt đầu xuất hiện nhiều chỗ có vết thương, quần áo mùa đông dày cộp, nếu không đi vào phòng thay đồ để nhìn, thì không mấy ai để ý, chỉ có Nguyễn Vãn Vãn thường xuyên nhảy nhót lung tung trong đoàn phim mới biết một ít.
Cô ấy còn bênh vực cho cô: “Tôi chân thành kiến nghị Nguyệt Nguyệt cô hãy điều tra xem cô có đắc tội với phó đạo diễn Hoàng hay không, cho dù cô ta có yêu cầu khắt khe khác thường, nhưng cũng quá vô nhân đạo với cô rồi, dù sao thì cô vẫn còn có một anh trai là Yến nhị thiếu gia.”
Diễn xuất vẫn là diễn xuất, lấy bối cảnh thì có chút không hợp tình người, Vân Nguyệt chỉ mỉm cười: “Năng lực cá nhân của phó đạo diễn Hoàng vẫn phải có, có thể dạy rất nhiều thứ.”
Về mặt này, phó đạo diễn Hoàng tốt hơn nhiều so với đạo diễn Chương.
Cô cảm thấy rằng đạo diễn Chương dường như đặc biệt thiên vị cô, rõ ràng lúc trước đã nói không cần người thay thế nhưng bị ông ấy lấy yêu cầu của kịch bản để sắp xếp, nếu cô không cẩn thận bị va chạm thì cũng là ông ấy trước tiên mang hộp thuốc khẩn cấp đến, giống như là một người cha già bận tâm lo lắng.
Điều này khiến Vân Nguyệt băn khoăn không biết Yến Thiên đã dặn dò trước cái gì, nếu không thì tại sao người ta là một đạo diễn lớn lại phải lấy lòng cô như vậy.
Do thời tiết hôm nay lạnh, nên tổ đạo diễn đã tranh cãi túi bụi, vì chuyện này mà làm ầm lên, đạo diễn Chương nói rằng Vân Nguyệt không cần mặc cổ phục mỏng để quay những cảnh dễ NG, có thể loại bỏ bằng hiệu ứng đặc biệt ở giai đoạn sau, phó đạo diễn Hoàng thì nói là không được.
"Đạo diễn Chương, ngay từ đầu chúng ta nói rồi, rằng chúng ta phải nghiêm túc với bộ phim này, bây giờ thái độ của anh hoàn toàn trái ngược với lần trước.” Giọng của phó đạo diễn Hoàng rất cay nghiệt, âm lượng to lớn, đến nỗi một nửa số người trong trường quay có thể nghe thấy. “Tại sao ông luôn bảo vệ nữ chính mà không có lý do?”
“Đó là tôi đang bảo vệ sao? Tôi là vì tình người mà xem xét.” Bị nói trúng tim đen, đạo diễn Chương tranh luận đến đỏ bừng cả gương mặt lên: “Cô ấy là một cô gái thì làm sao có thể chịu được trời lạnh như thế này? Nếu như cô ấy bị sốt và cảm lạnh, không phải là kéo dài tiến độ của chúng ta sao?”
“Bị cảm và sốt thì không phải không thể quay phim.”
“Sao cô không nói là gãy tay chân thì không thể quay phim được đi? Ai cũng biết bị sốt sẽ ảnh hưởng đến trạng thái, cô đang nghĩ gì vậy, phó đạo diễn Hoàng, tại sao cô luôn phải làm khó người khác?”
Nghĩ đến lời dặn dò lúc trước của nhị thiếu gia, đạo diễn Chương sao dám bỏ bê Vân Nguyệt, khi tranh cãi với người khác đều hướng vào chỗ chết.
Sắc mặt phó đạo diễn Hoàng có chút khó xử khi không cãi được ông ấy, căn bản là những người trong đoàn phim đều có chút bất mãn với hành vi hà khắc của cô ta, bây giờ bị nói ra bên ngoài sợ là càng ngày càng bị lên án.
Họ tranh cãi đến túi bụi, nhưng bản thân Vân Nguyệt không phát biểu ý kiến gì, tất cả nghe theo sự sắp xếp, dáng vẻ dễ bị bắt nạt.
Đột nhiên nghĩ ra cách chống trả, phó đạo diễn Hoàng khoanh tay trước ngực: “Tôi còn chưa nói đạo diễn Chương tự nhiên đi bảo vệ người khác, không thể vì ngoại hình của nữ chính tạm được nên vẫn luôn bảo vệ, tâm tư của đạo diễn Chương là cái gì, đừng tưởng rằng tôi không biết.”
Cả hai cãi nhau dường như nói ra hết khuyết điểm, công bố hết tai tiếng tật xấu của đối phương.
So với sự hà khắc của phó đạo diễn Hoàng, tính tình của đạo diễn Chương hiển nhiên càng đáng sợ hơn, ông ta càng lo lắng lời nói của mình với nữ chính bị người truyền ra làm Yến nhị thiếu gia nghe thấy, vậy đời này của ông ta lập tức nguội lạnh, cho nên cuối cùng không tranh cãi nữa mà đi xuống.
“Được, được rồi, tôi không quan tâm, hôm nay tôi có việc, các người tự làm chủ.”
Sau khi rời đi để lại một câu rồi nhanh chóng đi mất, không có việc gì thì đừng đến tìm ông ta.
Vì vậy ngày hôm nay là một cơn ác mộng đối với toàn bộ đoàn phim, phó đạo diễn Hoàng yêu cầu hà khắc đối với đạo cụ phải đến mức chuẩn xác, đối với diễn viên thì lại càng không được cẩu thả.
Hệ thống sưởi trong studio dường như bị hư hỏng, không có việc gì thì không cần nói, gió thổi qua vẫn có chút rùng mình.
Bọn họ đều đuổi theo tiến độ cho đến trưa ở đây, buổi trưa vội vàng ăn cơm hộp, sau đó lại tiếp tục tiến vào trạng thái.
Vân Nguyệt bận đến mức không có cơ hội xem giờ, vừa mặc quần áo vừa thay quần áo, chút ít hơi ấm từ cơ thể đều bị hút sạch.
Đầu giờ chiều, phòng chụp ảnh vắng vẻ, người thăm ban đến từ bên trên.
Ban đầu lan truyền rằng một số giám đốc do bên đầu tư phái đến, yêu cầu mọi người chuẩn bị trước.
Vân Nguyệt và những người khác không có gì để chuẩn bị, chỗ ấm áp duy nhất ở đây là phòng thay đồ, nơi này hơi nhỏ, để ngăn cách lò sưởi.
Tuy nhiên, mỗi lần cô đi vào để sưởi ấm thì lại bị gọi ra trong vòng vài phút, lần này là do lỗi của chuyên gia trang điểm, thời gian trang điểm hơi lâu, chỉ trong chốc lát thì có người đến thúc giục.
“Khi nào thì mới xong?”
Đó là giọng của phó đạo diễn Hoàng.
Cô ta thúc giục một cái, tay của chuyên viên trang điểm không kiềm được khẩn trương mà run lên bần bật, cây cọ trên tay suýt chút nữa chọc thẳng vào mắt của Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt mím môi trấn an: “Không sao đâu, cứ từ từ.”
Nếu không làm xong việc, thúc giục cũng vô ích, huống chi là loại phương pháp quan trọng này.
Có người động viên, chuyên viên trang điểm đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng bên ngoài liên tục có tiếng gọi, sau khi không thấy có ai đi ra, phó đạo diễn Hoàng dứt khoát đi thẳng vào, chống hông bắt đầu dạy bảo người khác.
Phong cách của cô ta trong đoàn phim thực sự rất kiêu ngạo, chưa kể Vân Nguyệt, ngay cả Nguyễn Vãn Vãn, cô ta nhìn thấy cũng soi lỗi, rất nhiều kiểu nếu bạn không nghe lời tôi, tôi sẽ mang chuyện bạn đi cửa sau vạch trần ra bên ngoài.
Nguyễn Vãn Vãn không muốn mọi người biết rằng cô ấy đến dựa vào quan hệ của anh trai mình, vì vậy tính tiểu thư ngày thường được kiềm chế lại.
Vân Nguyệt chưa bao giờ oán giận người này, đối xử với người khác vẫn luôn gió êm sóng lặng.
“Tôi nói này đại tiểu thư, cô có thể diễn hay không, cô có thể nhanh chóng rút lui được không, đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi ở đây.”
“Cơ hội tốt như vậy để cho một diễn viên mới như cô, không quá quý trọng, có thể nhường cho người khác không?”
“Cũng không biết cô dùng thủ đoạn gì để giành được nhân vật từ Thanh Lương.”
Phó đạo diễn Hoàng cứ lải nhải bên tai.
Vân Nguyệt lúc đầu không quan tâm, khi nhắc đến tên của Mộ Thanh Lương cô mới ngẩng đầu lên nhìn lại một cái, chỉ cần không để ý đến những lời bàn tán, Mộ Thanh Lương gần đây đã biến mất khỏi nhận thức của cô.
“Nhìn tôi làm gì?” Vẻ mặt của phó đạo diễn Hoàng không kiên nhẫn. “Nhanh lên, năm phút nữa đi ra cho tôi.”
Chuyên gia trang điểm vì sợ bị chửi nên đã vội vàng trang điểm xong trong vòng năm phút.
Cả người Vân Nguyệt mặc một chiếc váy trắng mỏng manh, quần áo bông quấn quanh bên ngoài có vẻ vô dụng, sắc mặt bởi vì lạnh mà trắng bệch.
Không có đạo diễn Chương bảo vệ, phó đạo diễn Hoàng càng muốn làm gì thì làm.
Gần như liên tục bị NG .
Vân Nguyệt có một thời gian không đến chuyên viên trang điểm để sưởi ấm lại, sắc mặt càng ngày càng kém.
Phó đạo diễn Hoàng tiếp tục mắng trong miệng, cái này không được vậy thì được cái gì.
“Lạnh quá.” Vân Nguyệt ngước mắt lên, “Tôi sẽ qua sau.”
“Cái gì?” Phó đạo diễn Hoàng dường như nghe thấy chuyện viển vông: “Tôi không cho cô đi, cô đi cái gì?”
Vân Nguyệt mặc kệ cô ta, xoay người rời đi.