Động lòng với ánh trăng

“Này!” Phó đạo diễn Hoàng buông công việc và dụng cụ trong tay xuống, trực tiếp đi theo kéo quần áo của Vân Nguyệt: “Ai cho cô đi!”
 
Một kéo này, lập tức kéo chiếc áo khoác mà nhân viên kế bên chuẩn bị cho cô xuống. 
 
Một cơn gió lạnh ập đến, Vân Nguyệt bất ngờ hắt hơi một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó đạo diễn Hoàng vẫn không chịu buông tha, còn muốn để cô quay lại tiếp tục quay kỹ xảo.
 
Lúc này, không biết nhân viên nào đã hét lên: “Người đến! Người thăm ban đến rồi!”
 
Thời gian này là giờ giải lao sau bữa trưa, những người bên trên đáng lẽ đã đến ngay, nhưng mà mọi người đều không biết được đó sẽ là ai.
 
Cho đến khi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, từ trên xuống dưới là khí chất uy nghiêm của cấp trên, khiến cho mọi người không khỏi nín thở, yên lặng đi xuống.
 
Lần này Yến Thiên không mang theo trợ lý, nhưng đi theo bên cạnh anh là đạo diễn Chương bị tức giận nên trực tiếp đi vào sáng sớm.
 
Đạo diễn Chương thường rất có uy quyền ở trong đoàn phim, nhưng khi ở cạnh anh tự nhiên trở thành một tên sai vặt hài hước, nụ cười nịnh nọt rõ ràng.
 
Ông ta cố ý để lộ mâu thuẫn của tổ đạo diễn, nhưng sự coi trọng của Yến Thiên không nằm ở ông ta, ánh mắt vô thức rơi vào trên người của Vân Nguyệt đang ở cách đó không xa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới tình huống mà mọi người đều đang yên lặng, bên phía Vân Nguyệt lập tức hiện ra rất ồn ào, dường như cô phải đi, nhưng một người phụ nữ ở phía trước đã ngăn lại không để cho cô rời đi, người đàn bà kia lại giơ tay kéo chiếc áo bông duy nhất trên người cô khiến cô chỉ còn lại quần áo phong phanh đứng tại chỗ, mũi ửng hồng.
 
Nhìn thấy cảnh này, lông mày của người đàn ông không kiềm được cau lại: “Chuyện gì đang xảy ra ở đằng kia?”
 
Chó săn đạo diễn Chương ngượng ngùng cười: “Không biết nữa, chúng ta hãy đi kiểm tra một chút.”
 
Vốn dĩ đạo diễn Chương không định đến đoàn phim hôm nay, bất đắc dĩ nhận được câu hỏi từ trợ lý của nhị thiếu gia và biết được rằng họ có thể sẽ đến thăm ban, vì vậy đã lên kế hoạch, đích thân đưa người đến đây.
 
Làm đạo diễn chính, đạo diễn Chương có uy quyền và quyền quyết định nhất định, chẳng qua là phó đạo diễn Hoàng quá lộn xộn, người cũng rất phiền, nếu không cho cô ta nếm mùi đau khổ, cũng sắp cưỡi lên cổ của lão tiền bối như ông ta rồi.
 
Cảnh tượng lúc này đúng là thứ mà đạo diễn Chương muốn nhìn thấy, nụ cười trên mặt dù thế nào cũng không thể che giấu được, đưa người đàn ông đi qua.
 
Ngay cả khi có người đến, tình hình ở đó vẫn không thấy khá hơn.
 
Phó đạo diễn Hoàng không sợ những người khác trong đoàn phim, lại quen hoành hành ngang ngược, đối với người trước mặt, cô ta có phần hiểu biết, ở trong giới lộn xộn, cũng không ai là không biết hậu quả của việc đắc tội là gì.
 
Chẳng qua chỉ là tâm tính kiêu ngạo không muốn nhượng bộ vào lúc này, cúi đầu trước nhà tư bản, chỉ nhìn người đến sau chào hỏi một câu, “Nhị thiếu gia, đạo diễn Chương.”
 
Bàn tay đang nắm quần áo kia của cô ta vẫn không buông ra.

 
“Phó đạo diễn Hoàng đang làm gì vậy?” Đạo diễn Chương chủ động đặt câu hỏi gây chuyện. “Trời lạnh như vậy, các diễn viên đều đã diễn rồi, cô không muốn cho bọn họ mặc quần áo đi nghỉ ngơi sao?”
 
Câu hỏi này, lập tức hỏi đến điểm mấu chốt, sắc mặt của vị nhị thiếu gia kia thật sự lạnh đi, khiến phó đạo diễn Hoàng không nhịn được mà buông tay.
 
Mà Vân Nguyệt nhân cơ hội này chậm rãi kéo áo khoác lại, tròng qua bộ cổ trang, liếc nhìn Yến Thiên: “Anh hai.”
 
Cô có phần nghi hoặc, anh là một người bận rộn, bây giờ đến thăn ban cũng không nói trước với cô một tiếng.
 
Yến Thiên cau mày từ đầu đến cuối vẫn không hề giãn ra: “Tại sao lại mặc ít như thế?”
 
“Diễn xuất.”
 
“Mặc ít như vậy thì diễn cái gì?”
 
“Kịch bản cần mà.”
 
Khuôn mặt nhỏ của cô đã đông lạnh thành màu phấn, giọng điệu còn giả vờ vui vẻ. Chiếc áo khoác rộng khiến cơ thể càng tăng thêm vẻ yếu ớt, bị đông lạnh giống như gió thổi một cái là bay đi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp dần dần lộ ra vẻ tái nhợt, giống như diễn mỹ nhân bị bệnh trong đại viện ở cổ đại.
 
Yến Thiên cau mày quan sát, lời nói xen lẫn cảm giác không vui: “Kịch bản có cái này sao?” 
 
Nếu như nói chuyện với người khác có lẽ đã sớm mất kiên nhẫn, anh có kiên nhẫn cũng chỉ dành cho cô.
 
Nhưng mà Vân Nguyệt không trả lời, cô cũng không biết phải nói gì, lúc này, đạo diễn Chương mới nói một câu: “Phó đạo diễn Hoàng nói có, đúng không?”
 
Cảm giác tồn tại đột nhiên bị đề cao, vẻ mặt của phó đạo diễn Hoàng vô cùng kỳ quái, không muốn quá khuất phục nhưng lại có chút sợ hãi trước quyền lực, nói chuyện lắp bắp: “Có…”
 
Yến Thiên nối tiếp một câu: “Có sao?”
 
Hai chữ nhẹ nhàng còn lạnh hơn gió rét ở bên ngoài.
 
“Nói một chút đi.” Anh nói từng chữ rõ ràng: “Nơi nào có?”
 
Lời nói bình thường, nhưng nó lại biểu đạt một tầng ý khác, nếu hôm nay cô ta không nói lý do, e rằng rất khó đi vào một lần nữa.
 
Không phải phó đạo diễn Hoàng không thể nói ra lý do, cho đến nay đã có rất nhiều diễn viên kỹ xảo đã hy sinh bản thân để tự mình vượt qua trong những ngày hè nóng nực và trời đông tuyết phủ, bọn họ còn chưa đắm mình trong tuyết, sao lại làm ra vẻ mà kêu lạnh.
 
Cô ta nói với vẻ dõng dạc mạnh mẽ, càng ở trong sự nghi ngờ của đạo diễn Chương, thời điểm quan trọng, ngắt lời nói: “Vậy thì theo như ý cô, nếu Vân Nguyệt tiểu thư càng muốn từng bước phát triển hơn nữa, cô ấy sẽ phải mạo hiểm trong thời tiết lạnh giá, nguy cơ phát sốt và bị cảm để tiếp tục diễn?”
 
Phó đạo diễn Hoàng cũng không phủ nhận: “Ý của tôi là như vậy.”
 

“Ồ?” Đạo diễn Chương châm chọc: “Dựa vào đâu mà cô lại nghĩ như vậy?”
 
Hai đạo diễn lại cãi nhau dữ dội giống như hồi sáng, Vân Nguyệt ôm trán cảm thấy hơi mệt, lần này cô thật sự mệt đến mức lạnh cóng, lúc muốn rời đi lại phát hiện khi đi đứng có chút không thuận tiện, vừa mới đứng tại chỗ mấy phút như vậy, đột nhiên bước chân ra suýt không vững, khi bước đi hơi loạng choạng.
 
Lại nhìn bắp chân mịn màng trần trụi dưới làn váy tiên, đã có dấu vết đông đỏ.
 
Yến Thiên đến đây vì muốn xem nam chính hôi hám Chu Ngạn cùng phối hợp diễn với con dâu nhà mình có thể làm ra chút gì, không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng gần như không có cách nào có thể chịu đựng được, cô gái trước mắt đi đứng loạng choạng, gương mặt dịu dàng nhiễm chút ủ rũ, sải bước đuổi theo, cởi áo khoác bọc cô lại.
 
Cô siết chặt áo khoác của anh, “Em không sao, anh mặc…”
 
Trời lạnh như thế này, anh cởi áo khoác cho cô thì chỉ còn lại một chiếc áo mỏng, làm sao cô có thể lấy được.
 
Nhưng tay người đàn ông đã đè chiếc áo khoác lên người cô: “Đừng cử động.”
 
Có lẽ sự xuất hiện của anh đã cho mọi người một chỗ dựa vững chắc không thể giải thích được, đến nỗi Vân Nguyệt là người vốn có thể kiên trì mà không thể kìm được cơn choáng váng hoa mắt, trán đập thẳng vào cánh tay của người đàn ông, cả người cũng ngã vào trong lòng anh.
 
Cơ thể mảnh mai mềm mại đổ lại, Yến Thiên vững vàng đỡ lấy, không suy nghĩ nhiều, giây tiếp theo lập tức ôm ngang người cô lên.
 
Trời đất quay cuồng, Vân Nguyệt vô thức ôm cổ anh, không nhịn được gọi một câu: “Anh hai.”
 
Cằm của người đàn ông rõ ràng đang căng thẳng, không vui cùng khó chịu bị đè nén, dành hết sự kiên nhẫn cuối cùng cho cô: “Đi nghỉ ngơi.”
 
Nơi nghỉ ngơi ở trong phòng thay đồ, cũng không phải xa lắm.
 
Chỉ là con đường phía trước bị chặn lại bởi hai đạo diễn còn đang tranh cãi, hai người đều không phải đèn đã cạn dầu, không ai kịp thời nhường đường.
 
Yến Thiên lạnh lùng nói: “Nói xong chưa.”
 
Hai người hơi sửng sốt.
 
Anh không kìm được siết chặt đầu ngón tay đang ôm eo Vân Nguyệt, vừa xê dịch cơ thể, vừa bỏ lại âm thanh lạnh lùng trầm thấp: “Còn muốn tôi nói cút đi sao?”
 
“...”
 
Cho dù trong trường quay có bao nhiêu người, Yến Thiên chưa bao giờ có lo ngại gì về phương diện này, nói chuyện với hai đạo diễn càng không khách sáo, sau khi làm cho người ta bị bẽ mặt, anh hỏi người ngoài vị trí của phòng trang điểm, lập tức ôm cô gái trong ngực rời đi.
 
Người đàn ông mặc quần áo mỏng manh, toàn bộ áo khoác trùm trên người cô gái, hành động bảo vệ vô cùng, không hề có một chút giấu giếm nào khiến mọi người trong đoàn phim nhìn trợn mắt hốc mồm, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy? Anh em ruột thịt cũng không tốt đến mức này đâu.


 
Nơi ấm áp nhất ở đây chính là phòng thay đồ sát nhập với phòng trang điểm, bình thường mọi người đều thích tụ tập, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
 
Vân Nguyệt không vào phòng thay quần áo, chỉ ngồi ở chỗ gần máy sưởi nhất để sưởi ấm, trên người bọc một tấm chăn lông to, qua một lúc nhiệt độ cơ thể mới từ từ tăng trở lại.
 
Yến Thiên đưa một tách trà nóng đến.
 
Vân Nguyệt nhận lấy, cẩn thận nói: “Cảm ơn anh hai.”
 
Cô rũ mắt uống trà, hơi nóng, uống chậm hơn chút, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn trộm người đàn ông đối diện.
 
Có thể cảm nhận được, hôm nay anh rất tức giận.
 
Đến nỗi nguyên nhân gì, có lẽ là tức giận đoàn phim và phó đạo diễn Hoàng? Sau vài phút quan sát, cuối cùng cô cũng có thể khẳng định rằng anh đang giận cô.
 
Không nói một câu nào, nhưng ý tứ trách cứ trong mắt đều đổ lên trên người cô.
 
“Anh hai...” Vân Nguyệt hai tay cầm ly, mím môi, giống như một con sóc nhỏ với đôi mắt vô tội ôm quả hạch trong tay: “Đừng nhìn em chằm chằm như vậy...”
 
Trông cô bây giờ rất không được tự nhiên.
 
Lớp trang điểm trên mặt cô đã che đi không ít, nếu không sắc mặt có khi còn kém hơn, trong thời gian này do cả hai bên đều quá bận rộn, không để ý nhiều đến những chi tiết này, lúc này anh bất ngờ đến thăm ban, mới biết được hàng ngày cô làm những gì.
 
Diễn viên đóng phim trong những điều kiện khắc nghiệt là chuyện rất bình thường.
 
Nhưng mà đó là người khác.
 
Một khi đến lượt người trong nhà, dù thế nào cũng không muốn nhìn thấy tình huống này, đặc biệt là khi cô bị lạnh cóng đến mức không thể đi lại, giống như không có cảm giác vậy.
 
Thật là ngu ngốc đến mức khiến người ta tức lộn ruột.
 
Vân Nguyệt tiếp tục cẩn thận liếc nhìn người đàn ông: “Anh hai... Anh tức giận sao?”
 
Hình như từ trước đến nay cô chưa thấy dáng vẻ tức giận của anh, cho nên cũng không rõ lắm, lúc này cô gọi mấy lần nhưng không thấy trả lời, chắc là giẫm phải đuôi sói rồi.
 
Nhưng Yến Thiên không hề lộ ra dáng vẻ tức giận, vẻ mặt bình tĩnh.
 
“Tức giận thật à...” Vân Nguyệt chậm rãi cân nhắc câu từ của mình: “Không cần thiết, loại chuyện nhỏ này...”
 
Cuối cùng anh cũng có chút độ ấm mà nhìn cô một cái, “Em cho rằng đó là chuyện nhỏ sao?”
 
Cũng giống như trước đây, cô không biết thương xót cho cơ thể của mình chút nào sao?
 
Nếu hôm nay anh không đến, cho dù cô không chết cóng thì cũng lạnh cóng đến mức thêm một ít bệnh tật, thời tiết này là lạnh nhất từ đầu mùa đông đến nay, cô lại còn lạnh xương cốt, mặc ít như vậy chỉ vì cái gọi là diễn viên rèn luyện hằng ngày.
 
Gì mà rèn luyện hằng ngày với không rèn luyện hằng ngày, tất cả những gì anh muốn là cô an toàn và khỏe mạnh.
 

“Việc này thật sự là chuyện nhỏ.” Vân Nguyệt ngập ngừng trả lời, ngón tay trắng nõn cầm ly. “Trước đây đều là như vậy, hơn nữa Chu Ngạn còn kể với em trước đây khi anh ta đóng phim thì anh ta suýt nữa mất một cái chân...”
 
Suýt chút nữa bị mất một chân vẫn tiếp tục kiên trì, vì vậy người ta trở thành ảnh đế, với tinh thần chịu khó như vậy, cô cũng có thể kiên trì.
 
Đây là một loại động viên từ tiền bối.
 
Cố tình để Yến Thiên nghe được, cô nàng này chính là nói cái hay thì không nói, lại đi nói cái dở, lúc này còn nói đến Chu Ngạn? Cô vì Chu Ngạn mới liều mạng như vậy sao?
 
Lúc này tính tình của anh thật sự không tốt, thấy nước nóng trong cốc của cô đã nguội, hoàn toàn lơ đi, không nhắc nhở không nói thêm, cứ đứng yên tại chỗ như một pho tượng cứng rắn.
 
Không thể chịu được người đàn ông tức giận là bộ dạng gì, lại nên xoay chuyển lại như thế nào, hàng mi mỏng manh của Vân Nguyệt rũ xuống, cô suy nghĩ cẩn thận: “Được rồi, em biết lỗi rồi, sau này đều nghe anh hai.”
 
Chủ động cúi đầu nhận lỗi, có thể khá lên một chút hay không.
 
Nhưng mà không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ người đàn ông.
 
“Anh hai nói gì cũng đúng...” Cô lại nói thêm một câu: “Anh hai...”
 
“Em không có anh hai.”
 
“?”
 
“Anh hai hết giận rồi.”
 
“...”
 
Vẫn không vui.
 
“Vậy thì…” Vân Nguyệt mè nheo do dự: “Không gọi anh hai… Gọi là gì được…”
 
Sau khi ấm lại, sắc mặt của cô dần trở nên hồng hào, đôi môi cũng khôi phục lại màu đỏ tự nhiên, hàm răng trắng nhỏ khẽ cắn cánh môi, bộ dạng tự hỏi rất chi là khó xử.
 
Yến Thiên rũ mắt nhìn lại: “Em nói đi.”
 
“Vậy thì…” Cô cúi đầu: “Chồng?”
 
Nếu không thể gọi anh hai, xem ra chỉ có thể gọi cái này.
 
Giọng điệu của cô mềm mại, kêu lên có chút ngượng ngùng, không biết có tác dụng hay không.
 
Sau khi gọi thử một tiếng, cũng không thấy anh trả lời lại, Vân Nguyệt cẩn thận ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ, gọi thế này có phải không được lắm hay không?
 
Có phải anh không thích hay không, vì sao lại không nói chuyện.
 
Âm thanh nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, không biết qua bao lâu, người đàn ông cách đó không xa mới đáp lại: “Chưa nghe thấy, gọi lại một lần nữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận