Động tĩnh ở Dao Quang các nhanh chóng truyền khắp tòa hầu phủ.
Mắt thấy một đám hộ vệ và nô bộc già đằng đằng sát khí đi thẳng vào nhưng lại hơi thở thoi thóp nằm trở ra, Sài ma ma đi theo phu nhân mười mấy năm cũng bị nâng thẳng ra phủ, trong khoảng thời gian ngắn, gần như mỗi người bên ngoài Dao Quang các đều thấy bất an.
Hơn nữa những người hầu trong phủ Huệ Phong, từ nha hoàn sai vặt đến ma ma quản sự, ai nấy đều quặp đuôi lại làm người, ngay cả lớn tiếng cũng không dám, sợ nói sai gì đó bị Kim Ngô Vệ canh giữ ở cổng viện nghe thấy, truyền đến tai quận chúa thì người kế tiếp bị đè lên sập gụ chính là mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ sau giờ ngọ hôm ấy, Chung thị vẫn luôn ngất xỉu đến giữa đêm, khó khăn lắm mới tỉnh lại thì thấy toàn bộ người hầu hạ bên cạnh đã thay đổi thành những gương mặt xa lạ, bản thân thì giống như bị giam cầm, cảm thấy chẳng còn hy vọng gì nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Bên kia bệnh của Đại công tử còn chưa khỏi, bên này phu nhân lại ngã xuống... Nghĩ đến chuyện phu nhân lén lút vớt bao nhiêu thứ béo bở từ Dao Quang các, quận chúa đều không buồn liếc nhìn, chưa bao giờ xé rách mặt. Không ngờ khi nàng bắt đầu làm thật, chống lại hầu tước phu nhân lại chẳng khác gì nghiền chết một con kiến!
Toàn bộ hạ nhân trong phủ hoảng sợ ba ngày. Sau giờ ngọ của ba ngày sau, một chiếc xe ngựa có kí hiệu của Vĩnh Ân hầu đón gió sương tiến vào thành Trường An, ngừng bên ngoài cửa phụ của hầu phủ.
Một vị phu nhân ăn mặc mộc mạc phong trần mệt mỏi bước xuống xe ngựa, vội vàng đi vào Dao Quang các.
Trong Dao Quang các, Khương Trĩ Y ôm mèo dựa nghiêng trên giường mỹ nhân, sai Cốc Vũ rót một chén trà nóng cho vị phu nhân trước mặt.
“Lần trước Hầu gia vừa nhận được tin của ngài đã sốt ruột không thôi, hoảng hốt muốn trở về ngay. Thế nhưng chuyện Thánh Thượng giao cho cũng gấp không kém, thật sự không thể kéo dài công trình nên Hầu gia đã dặn dò thiếp mang phong thư tự viết và ấn tín này hồi phủ trước...” Nói xong, phụ nhân dâng lên một phong thư và một chiếc hộp gỗ.
Khương Trĩ Y nhận lấy lá thư từ tay Cốc Vũ, xé mở ra.
Cữu phụ của nàng có hai thiếp thất, mặc dù vị Hứa thị trước mặt này xuất thân không cao, tướng mạo cũng thường thường nhưng người ta và cữu phụ đều thích nghề mộc và kiến trúc, mỗi lần đi công tác, cữu phụ đều dẫn Hứa thị theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hầu gia nói, quả thật mấy năm nay phu nhân trong tối ngoài sáng đề cập với ông ấy gả người cho…” Hứa thị lược bớt cái tên Khương Trĩ Y không muốn nghe: “Hầu gia biết người không đời nào vừa ý cọc hôn sự này nên luôn phản đối. Lần này trước khi Hầu gia xa nhà, phu nhân lại nhắc một câu, Hầu gia mất kiên nhân buột miệng nói một câu ‘cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng’, không ngờ lại kích động phu nhân bước vào con đường bàng môn tà đạo, suýt nữa hại người...”
“Hầu gia bảo rằng, nếu ông ấy biết vậy đã chẳng làm, hận bản thân không xử lý tốt chuyện này, nói lần này chắc chắn sẽ làm chủ cho người.”
Khương Trĩ Y ngẩng đầu lên khỏi bức thư: “Vậy thì đi xem vị cữu mẫu đó của ta thế nào rồi.”
Nàng thay một bộ y phục đơn giản, ngồi trên cỗ kiệu, dắt theo Hứa thị đi đến viện Huệ Phong.
Trong viện Huệ Phong, một đám hạ nhân miệng câm như hến, tay chân nhẹ nhàng quét tước, thấy cỗ kiệu dừng bên ngoài viện thì nín thở cúi đầu, cẩn thận liếc về phía phòng ngủ.
Khương Trĩ Y nương theo ánh mắt của mấy người đó, bỗng nàng nghe thấy trong phòng vọng ra một tiếng “choang” của bát sứ bị ném vỡ.
Ngay sau đó, một giọng nữ khuyên giải vang lên: “Xin phu nhân bớt giận, dù sao vẫn nên uống thuốc...”
Người nói chuyện là một vị thiếp thất khác của Vĩnh Ân hầu.
Năm đó sau khi Chung thị sinh ra một đứa con ốm yếu thì khó có thai, mắt thấy ngay cả Hứa thị cũng đã sinh hai đứa con trai, lại được trượng phu yêu thích nên bà ta cảm thấy uy hiếp, lập tức dâng nha hoàn hồi môn của mình lên cho trượng phu làm thiếp.
Có điều mọi chuyện không như mong muốn của Chung thị, hai cái thai của vị nha hoàn hồi môn này đều là nữ nhi.
Chung thị: “Trừ xin bớt giận ra thì ngươi còn nói được gì? Đồ vô dụng!”
Một tiếng kêu đau “ai da” vang lên, hình như nha hoàn hồi môn kia bị đẩy ngã ra đất.
“Nếu không phải năm đó bụng của ngươi không biết cố gắng thì ta làm gì phải lưu lạc đến nỗi bị một nha đầu không cha không mẹ gây khó dễ?”
Khương Trĩ Y khựng bước chân, Hứa thị dừng theo phía sau nàng, lắc đầu, lặng lẽ thở dài.
Ở trong phòng, Chung thị vẫn liên tục cằn nhằn, bà ta hít sâu một hơi: “Ngần ấy năm qua ta đều bị con nha đầu đó lừa, bề ngoài giả vờ sạch sẽ thanh cao không tranh giành với đời, sau lưng lại hao hết tâm tư muốn làm mất mặt ta! Nếu không phải hôm ấy ả ta vào cung dẫn cứu binh tới, cố ý đào bẫy hãm hại ta...”
“Bản quận chúa muốn làm mất mặt ai còn cần phải gài bẫy?”
Chung thị giật mình run lên một cái, đột nhiên ngước mắt, cảnh giác nhích người về phía mép giường, nhích đến nửa chừng giống như mất đi khí thế, ngồi thẳng sống lưng.
“Người mà ta nhìn một cái cũng ngại dơ còn chưa xứng để bổn quận chúa tiêu tốn mấy tâm tư đó.” Khương Trĩ Y bước qua ngạch cửa, hờ hững liếc mắt nhìn Chung thị: “Có điều nếu cữu mẫu đã có sức mắng chửi người thì chắc cũng có sức đẻ dọn ra khỏi viện Huệ Phong này đúng chứ?”
Chung thị sửng sốt, dường như nghe mấy lời này bên tai mấy lần mới hiểu được, bà ta khó tin trừng mắt nhìn người đi tới: “...Ta chính là hầu phủ phu nhân, là trưởng bối của ngươi, sao ngươi dám!”
Hứa thị tiến lên phía trước, gật đầu với Khương Trĩ Y và Chung thị: “Hầu gia có lệnh, phu nhân thao túng thuật vu cổ, bôi nhọ gia môn, ngay trong hôm nay giao tất cả sự vụ trong phủ cho thiếp tạm thời quản lý, đại công tử cũng giao cho thiếp chăm sóc. Phu nhân vui lòng dọn tới tiểu Phật đường ở hướng Bắc tu thân dưỡng tính, tự suy ngẫm lại lỗi lầm của mình, chưa được sự cho phép thì không thể rời khỏi Phật đường nửa bước.
“... Phản! Một đám, một đám đều phản hết rồi!” Chung thị run rẩy chỉ tay vào Hứa thị: “Các ngươi, các ngươi hợp tác với nhau hãm hại ta, đợi đến khi ta dọn ra khỏi viện Huệ Phong này thì ngươi đã trở thành chủ mẫu của hầu phủ này, ngươi đã suy nghĩ nhiều năm rồi đúng không?”
“Thiếp chưa bao giờ nghĩ thế.” Hứa thị cúi đầu trình lá thư tay lên: “Lời thiếp nói đều là ý của hầu gia, câu nào cũng là thật.”
Một tiếng “roẹt” vang lên, Chung thị xé nát lá thư tay: “Các ngươi nói ta sử dụng thuật vu cổ, bằng chứng đâu? Có giỏi thì lấy bằng chứng ra đi! Không lấy chứng cứ ra được, dù các ngươi lừa được hầu gia, ta cũng có thể lên công đường chịu thẩm vấn với các ngươi!”
“Bằng chứng…” Hứa thị liếc mắt nhìn Khương Trĩ Y một cái.
“Không phải bằng chứng của các ngươi sẽ là mấy sợi tóc đó chứ?” Chung thị nhìn chằm chằm Khương Trĩ Y, lạnh lùng cười một tiếng: “Mấy sợi tóc thì chứng minh được gì, ai mà biết đó có phải do ngươi tùy tiện tìm tới để bôi nhọ ta hay không?”
Khương Trĩ Y thở dài khe khẽ: “Cữu mẫu thật sự muốn nhìn thấy bằng chứng?”
Nghe thấy tiếng thở dài này của Khương Trĩ Y, Chung thị cười chắc chắn, sửa sang lại vạt áo: “Tất nhiên rồi.”
Khương Trĩ Y liếc mắt ra phía sau, Cốc Vũ cầm vật chứng tiến lên phía trước.
“Sử dụng thuật vu cổ là bôi nhọ gia môn, mua chuộc tay chân giả thành sơn tặc làm loạn ngay dưới chân Thiên Tử là bôi nhọ hoàng gia, xem ra cữu mẫu đang ngại cữu phụ xử lý quá nhẹ.”
“Sao, sao ngươi biết…”
Bà ta cũng chỉ vì thấy con mình mãi không khỏe nên muốn hy sinh nha đầu này làm thuốc dẫn, nhân cơ hội nàng ra ngoài mà ra tay, cho dù không thành thì cùng lắm cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn…
Chung thị lưỡng lự tiếp nhận giấy công văn, lật qua một bên mở ra, hai tay lập tức run rẩy, sắc mặt tái mét.
Khương Trĩ Y: “Tội trạng do Thẩm thiếu tướng quân tự thẩm tra ra, nhân chứng đang bị giam giữ trong phòng chất củi ở viện của ta, cữu mẫu có còn muốn lên công đường thẩm vấn nữa không?”
Chung thị thở hắt ra, ngã ra sau xụi lơ trên giường.
*
Hoàng hôn, Khương Trĩ Y từ viện Huệ Phong trở về Dao Quang các, không rên một tiếng nằm xuống ghế bành, mặc cho Cốc Vũ xoa vai đấm lưng thả lỏng cơ thể.
“Đợi suốt ba ngày, cuối cùng cũng nhận được tin chính xác của Hầu gia, việc này có thể chấm dứt được rồi!” Cốc Vũ xúc động thở dài một hơi, lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của Khương Trĩ Y, giữa lông mày lộ ra vẻ phiền chán, trông không vui vẻ gì mấy.
Một tiếng thở dài yếu ớt vang lên trong phòng.
“Đúng vậy, đợi ba ngày, suốt ba ngày...” Khương Trĩ Y nâng má, mỏi mắt chờ mong nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ: “Huynh ấy thật sự không truyền một lời nhắn nào cho ta à”
Biết quận chúa có tình lang cũng nhiều ngày rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ trước thì thần chắn giết thần, Phật cản giết Phật, sau lại thế này của nàng, Cốc Vũ vẫn ngây ngẩn cả người.
Loại quỷ dị này như thể trên sân kịch đang diễn vở Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái, nháy mắt lại đột ngột chuyển hướng sang Tây Sương Ký vậy.
“Mấy hôm nay ngày nào nô tỳ cũng hỏi người gác cổng một lần, quả thật Thẩm thiếu tướng quân không hề sai người tới...” Cốc Vũ nhỏ giọng đáp, suy nghĩ bay trở về ba ngày trước.
Chạng vạng hôm ấy, nàng ta phụng mệnh của quận chúa đến Huyền Sách quân báo tin vui, truyền lại lời của quận chúa không sót một chữ bằng giọng điệu dạt dào tình cảm cho Thẩm lang quân nghe. Thế nhưng sau khi Thẩm lang quân nghe xong lại chẳng nói một lời, sắc mặt chỉ trắng hơn một chút so với bóng đêm tối muộn.
Sau đó nàng ta liền bị người khác lễ phép lại không kém phần cứng rắn “mời” ra ngoài.
Ngày hôm đó quận chúa nghe nàng ta bẩm báo xong cũng rất buồn bực, nhưng vì quý phủ lộn xộn thành một cục nên vẫn tọa trấn trong phủ chờ tin của Hầu gia trước.
Và rồi đợi đến tận hôm nay.