Động lòng xuân

Không biết câu nào khiến người không vui, sắc mặt người trước mặt bỗng trầm lại, ánh mắt nhìn nàng còn lạnh hơn cả gió rét trong đêm tuyết.
 
"Ừm…" Khương Trĩ Y run rẩy ôm cánh tay, trầm ngâm một lúc mới nhìn y thăm dò hỏi: "Như vậy hình như có chút phiền toái?"
 
Nguyên Sách nghiêng đầu, còn chưa kịp nói ra câu ‘muội nói xem’...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cũng đúng, ta và huynh hiếm khi có cơ hội ở cùng một phòng, tốt hơn hết là đừng có người quấy rầy... Vậy ta cũng không cần người khác chăm sóc, ta có A Sách ca ca chăm sóc là đủ rồi."
 
"..."
 
Sắc mặt Nguyên Sách tựa hồ như lười phải tỏ vẻ âm trầm nữa, mặt không biểu tình xoay người đi vào trong.
 
Thanh Tùng thấy công tử nhà mình không thèm quan tâm, lại nhìn quận chúa mình không thấy xấu hổ thì người phải xấu hổ là người khác: "Công tử đây là có ý gì..."
 
Khương Trĩ Y nheo mắt nhìn người không có mắt nhìn này, nhấc chân bước qua bậc cửa đi thẳng vào phủ, thuận tay ném bọc vải trên vai sang.
 
Thanh Tùng vội đỡ lấy bọc vải, vội vàng cầm ô đuổi theo.
 
Hắn đuổi theo quận chúa, quận chúa đuổi theo công tử, một đường nhìn quanh, nàng giống như cảm thấy chỗ này mới lạ, chỗ kia cũng mới lạ, nhưng khi nàng muốn nhìn thêm lại phát hiện công tử đã đi xa, không thể không nhấc vạt váy chạy theo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hớt hải đuổi theo vào tới trong viện, đi đến trước cửa thư phòng, Khương Trĩ Y đang định đi theo vào, hưng phấn nhấc mũi giày lên, bỗng cạch một tiếng, cửa đã đóng lại.
 
Khương Trĩ Y lảo đảo lui về phía sau hai bước, giơ tay lên chặn lại, chớp mắt nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ánh mắt chậm rãi chuyển sang phía cửa sổ đang hé mở.
 
Vừa định đi vòng ra cửa sổ để hỏi chuyện...
 
Lạch cạch, cửa sổ cũng đóng lại.
 
Mặt Khương Trĩ Y nghệt ra, lông mày rũ xuống.
 
Rốt cuộc là có ý gì đây!
 
*
 
Sau nửa nén hương, ở tây phòng của đông viện, Khương Trĩ Y nhìn mấy nha hoàn của Thẩm phủ đang đứng trước mặt mình, không vui mím chặt môi, ngồi trên ghế không nói một lời.
 
Thư phòng bên kia thắp đèn sáng ngời, người bên trong không có ý định nghỉ ngơi, vứt nàng trong cái phòng nát này không quan tâm, để một đám nha hoàn tới ứng phó nàng.
 

Gian phòng này cũng vậy, chỉ có đúng bốn vách tường, ngoại trừ một cái giường, một cái bàn tròn và mấy cái ghế tròn ra thì không còn đồ đạc nào khác, đến một tấm đệm tựa lưng thoải mái cũng không có...
 
Y cũng không thèm nghĩ, nếu như nàng thật sự muốn một chỗ ở, chắc chắn trong cung sẽ có một tẩm điện dành riêng cho nàng, nàng muốn gì cũng có, đến đây khác gì chịu tội?
 
Bị gió lạnh thổi cả đêm, tay chân tê cứng, vừa vào phòng lại bị cái ghế này cứng đến hoảng hốt, cả thể xác lẫn tinh thần của Khương Trĩ Y đều không thoải mái, càng nghĩ càng khó chịu, cọ một cái đứng dậy.
 
Nha hoàn đi phía trước đón nhận cỗ oán khí này thì giật mình, quay đầu lùi về phía sau.
 
Ai cũng biết Vĩnh Doanh quận chúa và công tử nhà họ không hợp nhau, thế nhưng cho dù trước kia hai người có đối chọi gay gắt với nhau như thế nào, thân phận quận chúa bày ở đó, nàng tuyệt đối sẽ không hạ thân phận bới móc công tử.
 
Sao mà đến nay đã ba năm rồi, chiến tranh nơi biên quan đã lắng xuống mà cuộc chiến giữa quận chúa và công tử lại ngày càng kịch liệt, nửa đêm tuyết rơi còn tìm đến cửa cãi nhau với công tử?
 
Công tử cũng thật là, thế mà còn giữ người lại, chẳng lẽ cãi nhau cả đêm mệt mỏi, để sáng tỉnh dậy lại cãi tiếp?
 
Mấy nha hoàn căng thẳng nhìn nhau, người dẫn đầu do dự một hồi, sau đó cúi đầu dâng lên một bát canh: "...Quận chúa, trời lạnh giá, người uống bát canh gừng xua khí lạnh đi ạ."
 
Khương Trĩ Y đang bực bội, hạ mí mắt nhìn: "Đây là 'canh' gừng?"
 
Nha hoàn khẽ gật đầu: "Hồi bẩm quận chúa, đúng vậy."
 
"Gừng đã nấu nát thành vụn luôn rồi, sao y không trực tiếp kêu người đi nấu một bát cháo luôn đi?" Khương Trĩ Y tức giận giậm chân với bên ngoài cửa sổ: "Coi ta là đám người thô lỗ trong quân doanh của bọn họ chắc!"
 
Nha hoàn run sợ trong lòng, vội vàng xin tội lui xuống, nói sẽ đi xuống vớt sạch vụn gừng ra, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu với những nha hoàn khác.
 
Một nha hoàn khác hít sâu một hơi, tiến lên nói: "Quận chúa, người có thể cầm cái lò sưởi này trong tay để sưởi ấm..."
 
Khương Trĩ Y đảo mắt, một lúc sau tức giận bật cười: "Sưởi ấm? Đến túi vải bông để bọc cũng không có, hắn không biết da của các cô nương chúng ta non mềm ư, đây là muốn sưởi ấm hay muốn làm bỏng ta thế?"
 
"Không, không phải, là nô tỳ sơ ý..." Nha hoàn sợ hãi nhìn sang một bên cầu cứu.
 
Khương Trĩ Y nương theo ánh mắt của nàng ta nhìn sang, liếc nhìn những thứ mấy nha hoàn kia cầm trong tay.
 
"Khăn mặt thô như vậy, cũng không sợ làm đau da mặt của ta..."
 
"Răng cái lược này sắc nhọn như thế là muốn đâm rách da đầu của ta hả?"
 
"Gáo gỗ này nồng nặc mùi gỗ như vậy, nước cũng thế, toàn là mùi nước... Trước kia y đâu có qua loa với ta như thế!"
 
Bọn họ làm việc ở Đông viện của Thẩm phủ quanh năm, chưa từng hầu hạ nữ chủ tử, không hiểu những tiểu tiết này. Huống chi công tử trở về từ biên quan, không cần bọn họ đi theo. Bây giờ các nàng đến cơ hội hầu hạ nam chủ tử cũng không có, hơn nữa cũng chưa trải qua việc, làm sao biết được nước không thể có mùi nước, gỗ cũng không thể có mùi gỗ...
 

Nhưng nghe ý của quận chúa nói, chẳng lẽ công tử lại biết?
 
"Quận, quận chúa thứ tội... Quận chúa muốn khăn mặt, nước và lược như thế nào, nô tỳ sẽ ghi nhớ rồi đi tìm..."
 
"Các ngươi nhớ thì có ích gì?" Khương Trĩ Y u oán liếc nhìn cửa sổ: "Chẳng phải đến y cũng không để ý đến sở thích của ta à!"
 
"Vậy... Vậy nô tỳ sẽ bẩm báo với công tử đồ vật mà người muốn trước, sau đó mới đi tìm?"
 
Nha hoàn run rẩy đưa ra đề nghị xong, thấy Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, sắc mặt nguôi đi, giống như cuối cùng cũng bằng lòng cho công tử nhà bọn họ một cơ hội, miễn cưỡng nâng cằm lên nói: "Vậy ta chỉ nói một lần thôi, nghe cho kĩ này."
 
*
 
"Hồi bẩm công tử, quận chúa ghét bỏ chúng nô tỳ hầu hạ không tốt, nói là..." Nha hoàn lui ra khỏi phòng, sợ một lúc nữa sẽ không nhớ được, vội vàng đi vào thư phòng bắt đầu thuật lại: "Khăn lau mặt nàng chỉ dùng tơ lụa, lược chải đầu chỉ dùng lược gỗ tử đàn, lược dày chỉ dùng loại ngà voi. Chậu rửa không dùng chậu đồng mà chỉ dùng chậu ngọc Hòa Điền ôn dưỡng người, chậu tắm cũng không dùng thùng gỗ mà phải có ao tắm đủ lớn nhiều nước để có thể thoải mái tận hứng bơi bên trong..."
 
Nguyên Sách cầm quyển trục, khó hiểu chậm rãi ngẩng đầu lên: "Nàng là muốn đi tắm, hay là muốn bơi?"
 
Mắt thấy trong mắt công tử đầy uy áp, nha hoàn căng da đầu tiếp tục nói: "Không chỉ có vậy, quận chúa nói phải dùng nước suối trời không có mùi nước để rửa mặt, trời đổ tuyết thì lấy nước tuyết tan, trời mưa thì lấy nước mưa, ngày nắng thì lấy sương sớm…"
 
Nguyên Sách quay đầu nhìn trời tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng ngoài cửa sổ, cảm thấy nực cười: "Vì để nàng rửa mặt, chẳng lẽ phải chuẩn bị trước một ngày?"
 
"Vâng... Quận chúa còn nói, lúc tắm rửa cần cho sương hoa vào nước tắm, hoa dùng để ủ sương nhất định phải là hoa tươi hái vào ngày mồng ba tháng ba của tiết Thượng Tỵ..."
 
"Tắm một lần cũng phải chuẩn bị trước một năm?"
 
Nha hoàn rùng mình, không dám nói thêm nữa.
 
Trong sự im lặng chết chóc, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
 
Lại một nha hoàn khác hớt hải chạy tới, trông cũng như sắp nhớ không nổi nữa, không kịp hành lễ chu toàn mà đứng ở cửa nói một hơi: "Hồi bẩm công tử, quận chúa còn muốn thêm mấy thứ nữa, nói là rửa tay xong cần dùng kem dưỡng tay của Hương Tuyết Lâu, rửa mặt xong phải dùng kem dưỡng da của Lưu Phương Các, rửa chân xong phải dùng sơn móng của Linh Lung Trai..."
 
Nguyên Sách từ từ nhìn sang bên đó.
 
Nha hoàn bị nhìn thì co rụt cổ, đang định đóng cửa lại, một nha hoàn khác kêu lên: "Đợi đã, đợi đã". Nàng ta còn chưa kịp lấy lại hơi đã xông tới: "Hồi bẩm công tử, quận chúa nói trong phòng quá khô, khô đến mức làm mặt nàng đau nên muốn dựng một cái guồng nước như Dao Quang Các, còn nữa trong sương phòng có mùi cũ mốc nên phải đốt huân hương, công thức phối hương là..."
 
"Bộp" một tiếng, quyển trục trong tay Nguyên Sách đập xuống bàn.
 
Ngay cả vào thời điểm quân tình ở tiền tuyến khẩn cấp nhất, cũng chưa từng thấy cấp báo dồn dập như vậy.
 

Cứ theo tình cảnh này, chẳng trách muốn đưa nha hoàn hồi môn phải vào phủ trước, nếu không vào trước hơn một năm, e là sẽ không hầu hạ nổi chuyên gia gây sự này.
 
Mấy nha hoàn đồng loạt lắc đầu cúi xuống: "Công tử xin bớt giận, quận chúa là đã nể tình rồi, nói là nếu thật sự không chuẩn bị đầy đủ được, nàng cũng không phải là không thể ở tạm chỗ này, chỉ cần..."
 
"Công tử ngài về phòng... Với nàng..."
 
"..."
 
Nguyên Sách kéo vạt áo trước, chỉ về phía tây sương phòng: "Nói với nàng, Thẩm phủ ta gia cảnh bần hàn, kham không nổi mấy tật xấu này của nàng, nàng muốn đi hay ở thì tùy nàng."
 
*
 
Đến nửa đêm, gió tuyết ngừng rơi, trong phòng ngủ không một tiếng động, chỉ có cành cây ngoài cửa sổ bị tuyết dày bao phủ, thỉnh thoảng phát ra tiếng răng rắc kẽo kẹt.
 
Tuy nhiên càng yên tĩnh, tiếng nữ nhân vo ve bên tai càng quanh quẩn không dứt.
 
Kem dưỡng tay, kem dưỡng da, sương sớm...
 
Ao tắm, sương hoa, lược ngà voi...
 
Huân hương, guồng nước, về phòng...
 
Không biết qua bao lâu, âm thanh lẩm bẩm cuối cùng cũng bay ra khỏi đầu, Nguyên Sách im lặng nằm trên giường, sắp chìm vào giấc ngủ.
 
Đột nhiên lách cách một tiếng, giống như một nhánh cây trong sân bị dẫm lên gãy làm đôi.
 
Nguyên Sách đột nhiên mở mắt ra, chuyển động lỗ tai, nghe được tiếng bước chân cố ý bước nhẹ nhàng từ xa tới gần, đang bước từng bước đi tới cửa.
 
Y vén chăn mỏng lên, không tiếng động lật người xuống giường, lấy dao găm ở mép giường xuống, thoắt cái đã đi đến bên cửa.
 
Trên cửa xuất hiện một bóng người mặc áo choàng, dáng người có phần cường tráng.
 
Bóng người đó rón rén bước đến cửa, rồi đột ngột dừng lại nhìn xung quanh.
 
Nguyên Sách im lặng đứng sau cánh cửa nheo mắt lại.
 
Chút kiên nhẫn còn sót lại do Khương Trĩ Y tiêu hao ngày hôm nay đã hoàn toàn cạn kiệt, Nguyên Sách khẽ cử động cổ, thu dao găm lại, nhấc kiếm đặt trên giá bên cạnh lên.
 
Thanh kiếm này đã mấy ngày không thấy máu rồi.
 
Người ngoài cửa đè hai tay lên cánh cửa, cố đẩy ra…
 
Nguyên Sách một tay cầm ngang kiếm, tay kia kéo chốt cửa.
 
"Ối..." Một tiếng kinh hô của nữ tử vang lên, ánh mắt Nguyên Sách ngưng lại, lưỡi kiếm vừa chạm tới cổ họng của người đến đột nhiên lệch sang một bên, cắm lại vào vỏ.
 

Cùng lúc đó, một trận gió thơm phả vào mặt, người đến vấp vào bậc cửa ngã vào trong.
 
Nguyên Sách đỡ lấy người, gân xanh trên trán giật giật, cụp mắt xuống nhìn.
 
Người trong ngực bị hai cái chăn che kín từ đầu đến chân giống như cái bánh chưng, chỉ lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi kêu lên: "Hù chết ta rồi, hù chết ta rồi..."
 
"…Nửa đêm không ngủ muội đang làm cái gì?" Nguyên Sách nghiến răng buông tay ra.
 
Khương Trĩ Y ngước mắt lên từ cơn sợ hãi, nhìn thấy trong mắt y lộ ra vẻ mất kiên nhẫn không giấu được, nàng kéo chặt chăn quanh người, bĩu môi nhìn y: "Vậy ta phải ngủ được mới đi ngủ chứ..."
 
Nguyên Sách khó hiểu nhíu mày: "Sao muội lại ngủ không được? Chẳng lẽ do muội náo loạn chỗ của ta quá nhiều nên cả người trằn trọc, lương tâm cắn rứt?"
 
Khương Trĩ Y gật đầu, cụp mắt xuống: "Ừm, A Sách ca ca, ta muốn nhận lỗi với huynh chuyện này."
 
Lông mày đang nhíu chặt của Nguyên Sách hơi giãn ra.
 
"Nói phủ của huynh chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt là ta bới lông tìm vết, trong một buổi tối yêu cầu nhiều thứ không thể đáp ứng được như vậy là ta quá đáng. Uy hiếp huynh không làm được thì phải đến phòng với ta là ta không biết chừng mực..."
 
Nguyên Sách cầm kiếm khoanh tay lại, lạnh nhạt  nhìn nàng: "Quận chúa biết là tốt rồi."
 
"Nhưng mà…" Khương Trĩ Y khó xử cắn môi dưới, khóc lóc ngẩng mặt lên: "Nhưng than trong nhà huynh thật sự không ấm một chút nào."
 
"..."
 
"Than kia toàn là mùi than cũng thôi đi, nhưng đốt một hồi lâu mà chỉ có khói không có hơi ấm. Trong phòng lạnh như hầm băng, ta thực sự không thể ngủ được... Ta thề, lần này tuyệt đối không phải là ta kén chọn. A Sách ca ca, nhà huynh..." Khương Trĩ Y giơ ba ngón tay lên rồi ngừng lại, phân nhà huynh nhà ta rõ ràng như vậy chẳng phải sẽ khiến trái tim người ta lạnh giá à: "Chắc chắn người phụ trách mua than trong nhà chúng ta đã bị con buôn lòng dạ xấu xa lừa rồi!"
 
"..."
 
Nguyên Sách mở miệng rồi lại ngậm miệng, cắn răng nhìn chằm chằm cái miệng bĩu ra của Khương Trĩ Y.
 
Khương Trĩ Y uất ức nhìn lại: "Huynh không cho tỳ nữ của ta vào phủ, cũng không thể tới chăm sóc ta à? Có lẽ huynh tới phòng sẽ có thêm chút hơi người, ta sẽ thấy ấm..."
 
Nguyên Sách kìm nén lửa giận, chậm rãi gằn từng chữ: "Thanh, Tùng... "
 
Ở đầu kia của gian phòng phía sau, Thanh Tùng quần áo xốc xếch vội vã đi ra: "Công tử có gì dặn dò?"
 
Nguyên Sách giơ tay chỉ vào Khương Trĩ Y: "Đi bắt hai nha hoàn hồi môn của nàng đến đây…"
 
"Vâng, tiểu nhân đi ngay..." Thanh Tùng xoay người chạy hai bước rồi đột ngột dừng lại: "Hả?"
 
"..."
 
Nguyên Sách nhắm mắt, lại thở ra một hơi: "Đi mời hai tỳ nữ của nàng lại đây!"
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận