Động lòng xuân

“Người ở đây làm gì?”
 
Đôi mắt lạnh băng của Nguyên Sách nhìn chằm chằm nàng qua tấm bình phong nghiêng ngả. 
 
Cơn buồn ngủ mơ màng trên giường khi nãy của Khương Trĩ Y thoáng chốc bay cái vèo. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rõ ràng trước đây người đang đứng trước mắt là người nàng luôn thầm thương trộm nhớ, luôn đối xử với nàng rất đỗi dịu dàng. Trong khoảnh khắc này, Khương Trĩ Y lại cảm giác mình đang bị một con sói hung ác lạ lẫm ghim chặt, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt. 
 
Nàng vừa mới tỉnh từ cơn mơ ngủ, vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. Nhưng nàng chỉ phản ứng chậm hơn thôi mà người đối diện đã mất kiên nhẫn, nhấc mũi giày giẫm lên tấm bình phong đổ dưới đất, đá văng đống sứ vỡ kia. 
 
Tiếng vỡ loang choang vang lên, Khương Trĩ Y run rẩy bịt tai lại. Nàng nhìn y bước từng bước về phía mình, vô thức lùi lại về sau, chợt đầu gối đụng phải thành giường, nàng ngã khuỵu xuống chiếc giường La Hán đằng sau. 
 
Nguyên Sách đứng trước giường rũ mắt nhìn xuống, bàn tay nắm chuôi kiếm đặt trên hông dần siết chặt lại. 
 
Nhìn những đường mạch xanh mảnh dưới cần cổ trắng như tuyết đang ngẩng lên của người trên giường, dường như y đã thấy được hình ảnh làn da mỏng manh đó bị dao cứa rách, máu tuôn như suối… 
 
“Ngươi dữ vậy làm gì, làm người ta sợ chết đi được…” Đôi mắt mở to của Khương Trĩ Y tràn ngập sự sợ hãi, hai vai co rúm lại nhìn hắn.
 
Hình ảnh đỏ tươi trước mắt bỗng rút đi như thủy triều, bàn tay rút kiếm của Nguyên Sách ngừng lại. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Trĩ Y hoang mang quan sát y, bĩu môi nói: “Sao? Ngươi muốn cãi nhau với ta à?” 
 
“...” 
 
Y đã giết biết bao nhiêu người, nhưng đây là lần đầu tiên y đã sắp rút kiếm ra rồi mà lại bị người ta cho là tới cãi nhau. 
 
Tốt nhất là bây giờ nàng ta đang giả ngu, nếu không, làm nhục y thì được, nhưng kiếm của y thì không. 
 
“Cãi nhau hả?” Nguyên Sách giữ chuôi kiếm, tức giận vừa cười vừa gật đầu: “Cãi nhau…”
 
“Ta chưa tới cãi nhau với ngươi thì thôi, thế mà ngươi đã đánh đòn phủ đầu rồi…” Khương Trĩ Y bĩu môi, nói rồi nàng đứng dậy, vươn vai xong lại chống nạnh, bước lớn về phía trước: “Thế được thôi, cãi thì cãi luôn đi, vừa hay ta đang bực không có chỗ xả đây!” 
Nguyên Sách cầm kiếm lùi về sau một bước, bất lực cúi đầu xuống. 
 
Không ngờ một người chỉ cao đến vai y lại có khí thế áp đảo y như vậy. Mà áp đảo người ta xong còn ra vẻ tủi thân, bĩu môi làm bộ như sắp khóc tới nơi nữa chứ!
 
… Một mình nàng cân hết cả hai vai xấu lẫn tốt luôn rồi.
 
Nguyên Sách đè mạnh ngón tay cái lên vỏ kiếm, nhẫn nại híp mắt lại: “Người bực cái gì? Người có cái gì mà bực?” 
 
“Sáng nay ngươi nói một đống thứ kỳ quái, sao ta không bực cho được? Ngươi nói rõ ra cho ta, cô nương ngươi đón tới hôm nay có phải là nhân tình nơi biên quan của ngươi không?” 
 
Nguyên Sách nhìn về hướng phòng Đông Sương một cái, nhướn mày: “Phải thì đã sao?” 
 
Khương Trĩ Y há hốc mồm, không thể tin được mà nhìn y. 
 
Phải thì đã sao?
 
Sao huynh ấy có thể dễ dàng thốt ra một câu vô liêm sỉ thế chứ… 
 
“... Ngươi làm thế là đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ đấy!” 
 
“Có mới nới cũ thi ít nhất phải có cũ trước, xin hỏi quận chúa, thần với người có “cũ” gì thế?” 
 
Khương Trĩ Y nghẹn họng, nàng bỗng cảm thấy màn này hơi quen thuộc, giống như ngày nàng gặp phải sơn phỉ tỉnh lại trong quân doanh vậy, nghe thấy y nói… Thần có quan hệ gì với quận chúa hả? 
 
Nếu lúc đó trong doanh trướng có người ngoài thì nàng sẽ nghĩ là y đang sĩ diện,  diễn trò qua mắt người khác, nhưng khi nãy Mục Tân Hồng đã biết điều lui ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn hai người họ. 
 
Nàng sợ rằng không còn cái cớ nào để có thể lừa mình dối người nữa rồi… 
 
Chuyến hồi kinh lần này, y chưa từng đối xử tốt với nàng, cho dù là ở nơi không người cũng luôn miệng hai tiếng “quận chúa” xa lạ, không nhắc tới nửa chữ chuyện cũ! 
 
Khương Trĩ Y run rẩy hít sâu một hơi, nén nước mắt nhìn đi chỗ khác. ‘
 
Nhìn đi chỗ khác, nàng chợt nhìn thấy một miếng ngọc bội hình trăng lưỡi liềm nằm trong đống mảnh vỡ kia ở đằng sau y. 
 
Phối với dây treo xanh nhạt, trên miếng ngọc trắng trong suốt có khắc một chữ “Y”. 
 
Như nắm được thóp, Khương Trĩ Y chỉ vào nó: “Ngươi nói không có gì cũ với ta, vậy miếng ngọc bội này là gì?” 
 
Nguyên Sách quay đầu lại, cúi xuống nhìn: “?” 
 
Khương Trĩ Y đứng dậy nhặt ngọc bội lên, giơ lên đưa tới trước mắt y: “Đây là tín vật ta tặng ngươi, ngươi đừng hòng trở mặt không nhận!” 
 
Diễn kịch suốt ngày chưa đủ, còn phải kèm theo đạo cụ nữa. Nguyên Sách mất kiên nhẫn nhắm mắt lại, không nghe nổi mấy lời nhảm nhí này nữa. 
 
Cãi nhau còn mệt hơn giết người nữa. 
 
“Tín vật tặng thần sao?” Nguyên Sách mở mắt ra, lấy ngọc bội từ trong tay nàng, giận tái mặt ném về phía góc tường. 
 
Tiếng loảng xoảng vang lên, miếng ngọc bội đã vỡ vụn như chiếc bình sứ kia. 
 
Nguyên Sách: “Vậy bây giờ thần ném rồi, quận chúa đã hài lòng chưa?” 
 
Khương Trĩ Y sững sờ nhìn chăm chăm vào miếng ngọc bội vỡ tan tành kia, ánh mắt như không dám tin vào mắt mình, phải mất một lúc lâu nàng mới bừng tỉnh. 
 
Giống như đột nhiên rơi từ trên cao xuống, trái tim như rơi tự do xuống vực sâu, những giọt nước mắt Khương Trĩ Y cố nén đã chực trào. 
 
“Được…” Một lát sau, nàng từ từ quay lại, hai mắt đẫm lệ gật đầu với y: “Nếu đã như vậy, từ ngày hôm nay, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không bao giờ gặp lại nữa!”
 
Nói rồi nàng quay người vừa khóc vừa chạy ra ngoài, không buồn quay đầu lại lấy một lần. 
 
Thư phòng chợt trở lại vẻ yên tĩnh.
 
Gân xanh nơi huyệt thái dương của Nguyên Sách giật giật, y quét mắt nhìn đống hỗn độn trước mắt, giơ tay hất vạt áo. 
 
Thanh Tùng vội vàng chạy vào: “Công tử, khi nãy là tiểu nhân hoa mắt rồi sao? Quận chúa đã đi lâu rồi mà, sao lại chạy ra từ trong thư phòng ngài…” 
 
Cơn lửa giận Nguyên Sách vừa mới nén xuống chút lại bốc thẳng lên đầu: “Ngươi còn hỏi ta à?” 
 
Thanh Tùng sợ sệt rụt cổ lại, cúi đầu xuống. 
 
“Một người to lù lù như thế ở trong thư phòng, người ở trong viện suốt ngày không hề hay biết gì, giờ còn tới hỏi ta nữa hả?” 
 
Thanh Tùng vội vàng cầm chổi đi thu dọn đống bừa bộn nhằm tạ tội, hắn quét đến góc tường bỗng ngừng lại. 
 
“Ấy, đây chẳng phải là ngọc bội của công tử sao?” 
 
“Ngươi đang nói cái…” Nguyên Sách quay đầu qua bỗng dừng lại: “Ngươi nói cái gì?” 
 
“À, tiểu nhân không nói ngài, tiểu nhân nói đại công tử!” Thanh Tùng chỉ vào đó: “Đây hình như là miếng ngọc bội mà trước đây đại công tử rất thích…” 
 
Nguyên Sách chầm chậm rũ mắt xuống, nhìn mấy mảnh ngọc vỡ, khẽ ngập ngừng phút chốc, y chớp mắt: “Ngươi nói lại lần nữa đi?” 
 
“Đúng thế, đây là miếng ngọc bội của đại công tử!” 
 
Sau thời gian một nén hương, Thanh Tùng đứng ở bên cạnh bàn trường kỷ, mồ hôi đầm đìa ghép những mảnh ngọc vỡ lại thành hình, ngoại trừ một nét phẩy của chữ “Y” không biết bay chỗ nào chưa tìm được, gần như đã có thể nhìn được hình dáng ban đầu. 
 
Mục Tân Hồng ở bên cạnh tròn mắt: “Ngươi chắc chắn chứ?” 
 
“Hoàn toàn chắc chắn, tiểu nhân vẫn nhớ rõ ràng, nửa năm trước khi đại công tử xuất chinh thường ở nhà vuốt ve miếng ngọc bội này, tiểu nhân thấy kỳ lạ nên hỏi ngài ấy thích miếng ngọc này đến vậy tại sao trước giờ chưa từng đeo, đại công tử nói ngày ấy suốt ngày đi chơi đá gà, đeo ra ngoài dễ làm vỡ.” 
 
“Sau này đại công tử xuất chinh rồi, tiểu nhân chưa từng nhìn thấy miếng ngọc bội này nữa, không ngờ vậy mà lại giấu ở trong chiếc bình sứ này, chẳng trách đại công tử không cho người làm động vào đồ trên kệ này…”
 
Lời vừa dứt, thư phòng đột nhiên rơi vào im lặng.
 
Căn phòng lặng im như tờ, không khí như ngưng đọng. 
 
Nguyên Sách ngồi im không nhúc nhích trước bàn trường kỷ, không biết đang nghĩ gì, thật lâu sau vẫn không có âm thanh gì kể cả tiếng thở ra. 
 
Người đời đều tưởng rằng nhà họ Thẩm chỉ có một người con trai, nhưng lại không biết rằng mười tám năm trước, thực ra nhà họ Thẩm đã hạ sinh một cặp song sinh.
 
Chỉ là vừa mới hạ sinh thì đôi cặp huynh đệ song sinh này đã bị ép chia tách… 
 
Ca ca lấy tên “Thẩm Nguyên Sách”, là con trai độc nhất của nhà họ Thẩm ở lại Trường An, sống dưới ánh mắt của người đời. 
 
Còn đệ đệ thì được bí mật đưa đến biên quan, bỏ họ Thẩm, theo họ mẹ là Nguyên, lấy hai chữ “Nguyên Sách” gọi tên, lớn lên trong âm thầm, không ai hay biết. 
 
Mười mấy năm trời, hai huynh đệ chưa từng gặp mặt. 
 
Đến tận ba năm trước, ca ca rời kinh thành đi tới biên quan. 
 
Sa mạc hoang vu, ba năm gió cát, tướng quân trẻ tuổi vốn nên thủ vệ ngoài ánh sáng, bảo vệ nước nhà, thế mà lại bị người khác ám toán sau lưng, chôn xương nơi cát vàng, đến cả tấm bia mộ cũng không có… 
 
Sự thất bại của một chiến dịch đổi lại sự trách mắng nặng nề của cả triều đình, mồ hôi máu thịt cùng vinh quang chinh chiến cả đời của phụ thân Thẩm sụp đổ trong khoảnh khắc, cả nhà họ Thẩm đều trở thành tội nhân thiên cổ. 
 
Một bên là trừng phạt từ triều đình giáng xuống, một bên là quân giặc tranh thủ lúc lơi lỏng tiến vào, người đệ đệ vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối không thể không bước ra ngoài ánh sáng, phong tỏa tin tức ca ca đã chết, cầm lên ngọn giáo dài.  
 
Trong nửa năm, y dẫn dắt Huyền Sách quân từ nguy cơ trùng trùng đến phản kích tuyệt địa, đuổi người Bắc Yết ra khỏi Hà Tây, phản sát đánh vào căn cứ quân địch, giẫm lên núi thây biển máu đánh thẳng vào Vương Thành, thiêu chết vương lăng Bắc Yết, chấn động tứ hải. 
 
Tiếng trách mắng khắp triều cuối cùng cũng dừng lại. 
 
Chiến tranh kết thúc, đệ đệ gánh trên vai mối thù máu thịt của nhà họ Thẩm, quay lại Trường An với thân phận của ca ca, bắt đầu bắt tay vào thanh toán thù hận. 
 
……
 
Nguyên Sách chậm rãi trở về từ trong ký ức, ngước mắt lên, tầm mắt lại rơi trên miếng ngọc bội trước mắt này lần nữa. 
 
“Miếng ngọc bội này có gì không ổn sao…” Thấy Nguyên Sách và Mục Tân Hồng đều  nghiêm túc như gặp phải đại địch, Thanh Tùng run rẩy hỏi. 
 
Mục Tân Hồng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Chẳng phải ngươi nói là, quận chúa và đại công tử đối đầu với nhau như nước với lửa sao?”
 
“Đúng thế!” Thanh Tùng sửng sốt, mấy ngày nay công tử và Mục tướng quân đã hỏi hắn vấn đề này không dưới ba lần: “Năm đó đại công tử chơi chọi dế với người ta, con dế đó vô tình nhảy lên người quận chúa, dọa quận chúa sợ. Thuộc hạ của quận chúa đã nghiền chết con dế rồi nhưng quận chúa vẫn sợ hãi, còn đại công tử thì mất tướng tốt nên đau khổ, mối thù này được kết lên từ đây… Lúc đó tiểu nhân có mặt chứng kiến mà, không ai hiểu ân oán của họ hơn tiểu nhân nữa đâu!” 
 
Mục Tân Hồng tức giận chỉ vào mũi hắn: “Ngươi hiểu à? Vậy ngươi không biết là trong khuê danh của quận chúa có chữ “Y” hả?” 
 
“Khuê danh của quận chúa có phải thứ loại người thấp kém như tiểu nhân xứng được biết đâu…” Thanh Tùng miệng nhanh hơn não, tủi thân được một nửa thì ngậm miệng im bặt, quay đầu lại nhìn ngọc bội trên bàn, lại hít mạnh một hơi: “Thế chẳng lẽ miếng ngọc bội này là quận chúa tặng cho đại công tử…” 
 
Tín vật định tình à? 
 
Mục Tân Hồng vỗ đùi cái đét. 
 
Thanh Tùng này theo đại công tử từ nhỏ, không có cái gì của đại công tử mà hắn không hay không biết. Thêm cả việc ngày hôm đó thiếu tướng quân chiến thắng trở về, quận chúa khiêu khích trước mặt mọi người ở tiệm trà trước, rồi lại tới quân doanh gây hấn riêng, thái độ đó quả thật giống hệt cách nói của Thanh Tùng, bao gồm cả kế phu nhân nhà họ Thẩm cũng cư xử với quan hệ của quận chúa và đại công tử như thế… 
 
Sau khi họ xác nhận năm lần bảy lượt, hiển nhiên nhận định rằng, sự thất thường của quận chúa gần đây là không có ý tốt. 
 
Thanh Tùng: “Không thể nào như này… Sao có thể như này được? Lẽ nào quận chúa với đại công tử chỉ là giả vờ đối đầu gay gắt, còn thực ra là yêu nhau sao?” 
 
Mục Tân Hồng: “Trước mắt còn khả năng nào khác sao?” 
 
Mặc dù nghe xong thấy rất vô lý, nhưng dạo gần đây trước mặt người khác thì quận chúa khiêu khích thiếu tướng quân, không có người khác lại nói chuyện chàng chàng thiếp thiếp với thiếu tướng quân. Đúng là có hơi phiền thật, nhưng mà không hề có ý định làm hại thiếu tướng quân… 
 
Nghĩ kỹ lại thì đáp án này lại trở nên hợp lý đến bất ngờ. 
 
Đến cả việc đêm qua quận chúa diễn kịch giả vờ đáng thương để vào Thẩm phủ, cũng được giải thích. 
 
Thiếu tướng quân mới hồi kinh nhiều sự vụ bận rộn, mấy ngày nay nào là tiến cung diện thánh, nào là giao lưu quân vụ với quan lại trong triều. Người nào cần gặp mặt cũng quan trọng hơn quận chúa, hoàn toàn không để ý được mấy đến tiểu nha đầu kia, ai ngờ lại suýt chút nữa thì để lộ chân tướng!  
 
Mục Tân Hồng nhìn về phía Nguyên Sách im lặng đã lâu, gãi đầu nói: “Thiếu tướng quân, đều trách hôm nay ty chức lỗ mãng, nhắc đến thân phận của ngài một lần, cũng không biết quận chúa có nghe thấy hay chưa. Nếu như nàng trở về bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại, phát hiện ra sự khác thường của ngài, vậy thì khéo quận chúa…” 
 
“Đây là biến số lớn nhất của ta ở thành Trường An này.” Nguyên Sách nhìn miếng ngọc bội kia, nói từng chữ từng chữ. 
 
Thanh Tùng: “Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?” 
 
Mục Tân Hồng: “Một là giết người diệt khẩu, hai là…” 
 
… Nếu như đã thừa kế thân phận của đại công tử, thì cũng chỉ đành thừa kế cả mối tình của đại công tử thôi. 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui