Động lòng xuân

Sau một nén nhang, Kinh Trập vất vả bảo vệ Khương Trĩ Y đi lên nhã gian nằm ở lầu ba của quán trà.
 
Cửa sổ vừa đóng lại, ngăn cách với tiếng huyên náo sôi động ngoài đường lớn, cuối cùng không gian cũng yên tĩnh lại rồi.
 
Khương Trĩ Y bám lấy cánh tay Kinh Trập thở hổn hển, nàng ngước mắt nhìn trên tấm mành sa mỏng manh trước mặt, thấy có giọt nước đáng nghi còn đọng trên đó mới nhớ ra đống nước miếng văng tung tóe trên đường ngồi xe ngựa tới quán trà, nàng liền cảm thấy đầu óc quay cuồng cả người chếnh choáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kinh Trập vội vàng giữa chặt nàng lại, tay chân nhanh nhẹn cởi bỏ nón đội cùng mành che đã bẩn của nàng xuống, còn trải thảm lông sạch sẽ lên bàn ghế trong nhã gian, đổi hết nước trà và cốc chén có sẵn trong phòng từ trước, sau đo mới dìu nàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh cửa sổ.
 
Khương Trĩ Y thở hổn hển, nàng cầm khăn gấm lên che mũi: ''Xông mùi hương gì vậy, hôi chết đi được.''
 
Quán trà này đã sớm đông khách, nhã gian này còn trống cũng là do ban nãy mới có vài vị công tử thế gia rời đi.
 
Nếu không phải những người này nhận ra Khương Trĩ Y, định lấy lòng nàng thì e rằng bọn nàng ngay cả chỗ dừng chân cũng không có, trước mắt chỉ đành tạm thời chấp nhận thôi.
 
Kinh Trập nhanh nhẹn thổi tắt một bát nam hương của khách vừa xông: ''Quận chúa, có cần mở cửa sổ cho tản bớt mùi không?''
 
Mở cửa thì lỗ tai khó chịu, đóng cửa thì mũi khó chịu, dù thế nào thì cả tai và mũi đều chịu khổ như nhau.
 
Kinh Trập xoay người chống cánh cửa sổ lên, nghe xem nên làm thế nào để dỗ Khương Trĩ Y bớt giận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra nếu hôm nay đổi lại không phải vị tướng quân khoe khoang rầm rộ kia mà là người khác thì có lẽ quận chúa đã không giận đến thế, nhưng người này lại cứ phải là vị lang quân Thẩm gia.
 
Vị lang quân Thẩm gia này cậy có cha là tiết độ sứ Hà Tây, trước giờ luôn xử sự lỗ mãng ngỗ ngược trong kinh thành, đi đến đâu cũng bày ra điệu bộ ngông cuồng cà nhỗng.
 
Vốn dĩ quận chúa luôn cảm thấy không thuận mắt với hạng người ''hay sinh sự'' như hắn, cũng chỉ bởi vì một con dế mà sinh thù oán với Thẩm lang quân, từ đó hai người đối đầu với nhau như nước với lửa.
 
Mỗi lần gặp mặt nhau, một người cao ngạo chế giễu, một người nhiệt tình châm biếm, một lời không hợp thì một kẻ phất tay áo lên kiệu, một kẻ vén bào lên ngựa, không ai chịu nhường ai.
 
Hai người này, một bên là hoàng thân quốc thích, một bên gia tộc nắm binh quyền trong tay, mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng hòa giải, dần dần trở thành chiếu lệ, nhà nào muốn bình an mở yến tiệc đều ghi nhớ, bữa tiệc đó hoặc là mời họ Khương thì không được mời họ Thẩm, mà có họ Thẩm thì không được có họ Khương xuất hiện.
 
Quy tắc ngầm này đã diễn ra trong suốt một thời gian dài, mãi tới khi Hà Tây đột nhiên bùng lên chiến sự, xuất hiện tin dữ nói rằng Thẩm tiết sứ chết trận.
 
Thẩm lang quân phụng thánh mệnh nhanh chóng chạy ra tiền tuyến, lần đi này kéo dài tới ba năm.
 
Ba năm này, hai người họ người Nam kẻ Bắc, cũng coi như là sống yên ổn với nhau.
 
Nhưng quả thật vị Thẩm lang quân này giống như khắc tinh của quận chúa nhà bọn họ, hôm nay vừa mới về kinh, chân còn chưa kịp bước vào kinh thành lại ngáng đường quận chúa!
 
''Hừm, các ngươi nói xem, đừng nói là Vĩnh Doanh quận chúa cũng tới nghênh đón Thẩm Nguyên Sách đấy?'' Cửa sổ vừa được chống lên, giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi lập tức truyền tới, chính là mấy vị công tử vừa từ nhã gian này đi ra, bọn họ đang tám chuyện với nhau ở sát vách.
 
Khương Trĩ Y vừa cầm tách trà lên, động tác chậm lại, nàng nghiêng đầu nhìn Kinh Trập.

 
Kinh Trập: ''Mấy tên này nói nhăng cuội gì vậy, để nô tỳ ra...''
 
''Sao có thể! Chẳng phải lúc trước hai người họ căm hận nhau thiếu điều muốn bóp chết đối phương hay sao? Hơn nữa với thân phận của vị quận chúa kia, Thẩm Nguyên Sách hắn cũng xứng sao?'' Một giọng nam cao hơn phản bác.
 
Khương Trĩ Y tính nói gì đó lại thôi, nàng ra hiệu cho Kinh Trập bình tĩnh chớ nổi nóng, đồng thời siết chặt tách trà trong tay, chậm rãi đưa lên miệng.
 
''Đó chẳng phải chuyện xưa rồi hay sao, bây giờ đâu như thế nữa, ngươi nhìn tình cảnh dưới lầu kìa, xe hoa của quận chúa đi ngang qua cũng đâu có khoa trương đến vậy?''
 
''Cho nên Thẩm Nguyên Sách dựa vào cái gì mà cậy quyền cậy thế?''
 
''Ngươi không biết chuyện hắn dẫn năm ngàn nhân mã đuổi giết ngược lại tám vạn tinh nhuệ phía Bắc, còn dọa Bắc Đình Vương dâng sớ xin hàng cả đêm sao?''
 
Mấy năm này, Khương Trĩ Y sống theo kiểu hai lỗ tai không nghe chuyện bên ngoài cửa sổ, những người bên cạnh nàng cũng biết điều không hề nhắc đến cái tên Thẩm Nguyên Sách trước mặt nàng, quả thực nàng đã không hề quan tâm đến chuyện y làm gì ở Hà Tây.
 
Chỉ biết lúc đó Hoàng bá bá phái y đến Hà Tây, là bởi y là con trai duy nhất của Thẩm Tiết độ sứ, ngoài mặt nói là ra tiền tuyến để ổn định lòng quân, nói trắng ra chỉ coi y như một bình hoa, đâu kỳ vọng y có thể nối nghiệp cha, dẫn binh đánh trận chứ?
 
Sau đó y ở lại Hà Tây, nghĩ lại chẳng qua cũng vì đi theo con đường cũ của cha mình, tiếp tục sống cảnh quần là áo lụa trong quân ngũ mà thôi.
 
Cơ mà giờ nghe thấy lời này, sao lại giống như y đã trở thành một vị đại thần có công cứu Hà Tây khỏi tay kẻ địch vậy?
 
Khương Trĩ Y thà tin lợn biết trèo cây còn hơn tin Thẩm Nguyên Sách đáng tin cậy.
 
''Đừng có nói dóc vậy chứ! Thẩm Nguyên Sách hắn cũng đâu phải Đại La thần tiên, tám vạn người ư? Mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng đủ dìm chết hắn, còn có thể giết ngược lại sao?''
 
''Thế mới nói ngươi chỉ nói đúng một nửa, chính mắt cha ta đọc được tin báo trận đó, lúc đó năm ngàn quân của chúng ta bị bao vây, viện trợ còn cách xa tít tắp, đích thân Thẩm Nguyên Sách dẫn quân phá vòng vây đó.''
 
''Đúng là đúng ở chỗ đó không phải là giết ngược, cha ta nói Thẩm Nguyên Sách ngay từ đầu đã đuổi giết được tám vạn người tinh nhuệ kia, là tự hắn lấy mình làm mồi nhử địch vào tròng! Nghe nói lúc đó đánh giết một ngày một đêm, nước sông chảy phía dưới ấy à, chậc chậc chậc, toàn là máu.''
 
''Bao nhiêu người như vậy mà trong một ngày một đêm đã giết sạch được sao?''
 
''Hình như là dùng cách gì đó trước, phát ra một trận đại hồng thủy...''
 
''Kêu mấy người đọc nhiều sách một chút đi, không biết phải không, kế đó gọi là đoạn hà yêm địch*.''
 
*Đoạn hà yêm địch: Chặn lại nước sông để dìm chết địch.
 
''Không phải, Thẩm Nguyên Sách cũng đâu có đọc sách, sao hắn biết mấy thứ đó?''
 
Nàng cũng không biết làm sao Thẩm Nguyên Sách biết, điều kỳ lạ là... sao nàng giống như cũng biết mấy kế sách đó nhỉ?
 
''Ngươi có cảm thấy...'' Khương Trĩ Y nhìn sang Kinh Trập: ''Chuyện này nghe quen lắm không?''
 

Kinh Trập gật đầu, lấy từ trong ống tay áo ra cuối ''Y Y Truyện'': ''Hình như chúng được viết trong cuốn sách này...''
 
Khương Trĩ Y chớp mắt, ngạc nhiên nghi ngờ cầm lấy cuốn sách, giở đến trang ghi lại chiến tích từ lúc nhập ngũ của nam chính, lướt nhanh xuống dưới...
 
Lấy thân làm mồi chặn sông dìm địch.
 
Một mình cưỡi ngựa xông vào địch doanh.
 
Vạn dặm tập kích lấy đầu kẻ địch.
 
Một thân cô độc tiến vào Bắc Đình.
 
''Nói như vậy...'' Giọng nam sát vách lại vang lên: ''Mấy lời đồn bên ngoài nói Thẩm Nguyên Sách một mình cưỡi ngựa xông vào địch doanh, vạn dặm tập kích lấy đầu kẻ địch, một thân cô độc tiến vào Bắc Đình đều là thật ư?''
 
''...''
 
Khương Trĩ Y từ từ ngẩng đầu lên, nàng và Kinh Trập nhìn nhau.
 
Kinh Trập: ''Quận chúa, chẳng lẽ những gì trong cuốn sách này hiển linh rồi ư?''
 
Khương Trĩ Y nhấc tay lên ngăn nàng ấy, mặt không cảm xúc gấp cuốn sách lại, ngồi im một lúc, hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi mở sách ra.
 
Trước mắt nàng vẫn là giấy trắng mực đen rõ ràng.
 
Khương Trĩ Y rủ mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào bốn chữ "A Sách ca ca'', cẩn thận đặt xuống bàn.
 
Không phải cuốn sách này hiển linh.
 
Chắc hẳn là do chiến trận ở Hà Tây xảy ra trước rồi mới viết nên cuốn sách này, cho nên sự việc được viết trong sách không hề linh nghiệm, mà vốn dĩ nó đã lấy vết tích chuyện của Thẩm Nguyên Sách làm ''hình mẫu''.
 
Nam chính của cuốn ''Y Y Truyện'' này, chính là Thẩm Nguyên Sách.
 
... Sao lại có thể viết về Thẩm Nguyên Sách chứ?
 
Khương Trĩ Y không thể tin được mà lật giở cuốn sách này hết lần này tới lần khác, đọc một lượt từ đầu đến cuối, vẫn không thể nhìn ra... một ''A Sách ca ca'' dũng cảm gan dạ, sát phạt dứt khoát, trên sa trường điên cuồng đánh giết khiến kẻ địch nghe tên đã sợ tới kinh hồn bạt vía lại có chút liên quan nào tới một Thẩm Nguyên Sách chỉ vì một con dế mà giậm chân tức giận với nàng.
 
''Chuyến đi ba năm này, khắp kinh thành bớt đi một gã thiếu niên tài lanh gây chuyện, bên bờ nhược thủy lại có thêm một vị chiến thần mạnh mẽ vô song hoành đao lập mã.''
 
Đúng là ca từ được viết vô cùng hoàn mỹ, văn chương mỹ miều, mất hết tính người, hoàn toàn thay đổi.
 
Này đâu phải mượn hình mẫu người ta để viết sách, có mà bê nguyên đi đầu thai chuyển kiếp rồi!

 
Nếu không phải sớm nhận ra chữ ''Sách'' này chính là chữ ''Sách'' kia, thì nàng có thèm để ý tới nó không...?
 
Khi Cốc Vũ ôm con mèo lững thững tới trễ thì phát hiện sắc mặt Khương Trĩ Y vô cùng khó coi giống như nuốt phải ruồi vậy, tay siết chặt cuốn sách, chặt tới nỗi xương cốt trắng bệch.
 
''Quận chúa, chúng ta đừng chấp nhặt cuốn sách này, cẩn thận bị thương tay.'' Kinh Trập tiến lên khuyên bảo.
 
Cốc Vũ cũng dỗ nàng: ''Vừa nãy nô tỳ đã đi một vòng dưới lầu, cận vệ của chúng ta đã mở đường, chắc chắn một lúc nữa thôi đường sẽ thông.''
 
Khương Trĩ Y không hé răng nửa lời.
 
Cốc Vũ chỉ đành ôm con mèo đang ngủ say đi tới cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống dưới.
 
Tiếng binh khí va chạm vào nhau leng keng, dưới lầu, cận vệ của bọn nàng tay cầm nghi đao đã chia đám đông dạt ra hai bên đường.
 
Dân chúng hai bên đường ai nấy đều kiễng chân nghển cổ lên nhìn về hướng cửa thành.
 
Tiết trời ngày đông vô cùng lạnh, vậy mà bầu không khí ở đây lại ồn ào náo nhiệt đến phát nóng.
 
Trong tiếng ầm ĩ, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên tựa sấm rền, một mảnh đen láy mang theo khí thế núi long đất lở đang nhanh chóng tiến lại gần, đội kỵ binh mênh mông dồn dập mà tới.
 
Ngay lập tức, có rất nhiều thanh niên trai tráng thân khoác huyền giáp, tay cầm ngân thương, mắt nhìn thẳng về phía trước, nghiêm trang kỷ luật, người nào cũng hừng hực phấn chấn, nhất là người cưỡi ngựa đang được vây quanh ở giữa.
 
Thiếu niên cao lớn cưỡi trên một con ngựa quý đen bóng, mái tóc đen như mực được buộc cao, chân đeo ủng, lưng giắt kiếm đen, một thân quân trang rực rỡ sáng ngời.
 
Cùng một kiểu áo giáp màu đen ánh đỏ, những người khác trông rất trang nghiêm, nhưng chỉ có sắc đỏ trên người y nổi bật, sống động hơn nhiều so với cờ xí đang bay phấp phới.
 
Vừa nhìn một cái, hoa lá đầy đường đều hướng về phía y.
 
Cốc Vũ đứng trên lầu ba, chỉ trông thấy một cái đầu đen sì, không rõ dáng vẻ người trên ngựa, nàng ta tò mò thò hẳn nửa người ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đó con mèo trong lòng nàng ta tỉnh ngủ, đột nhiên nó lật người, lăn xuống phía dưới!
 
''A!'' Một tiếng hét thất kinh vang lên, tiếp theo là tiếng ''meo'' thảm thiết, Khương Trĩ Y giật mình ngoái đầu lại, vội vàng đứng dậy thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Con mèo mập toàn thân vàng óng rơi từ trên cao xuống, gió thổi làm bộ lông nó bay tứ tung, có vẻ sắp sửa đáp đất rồi biến thành một đống thịt nát rồi.
 
Đột nhiên ngân quang lóe sáng, ngay lập tức thiếu niên nọ trở tay rút cây giáo bên người ra, lật cổ tay lại, cây giáo quẹt một đường ngang không trung, rồi ngoắc lên trên một cái.
 
Ánh mặt trời chói lọi, muôn trượng kim quang đều hội tụ tại đầu ngọn giáo.
 
Con mèo được cán giáo đón lấy, cái bụng dán xuống trượt một đường xuống đuôi, bốn cái chân kinh sợ câu chặt vào cánh tay thiếu niên.
 
Vó ngựa giương cao rồi hạ xuống phát ra tiếng rào rào, mấy hàng kỵ binh lập tức đồng nhất ghìm dây cương.
 
Đám đông yên lặng một giây, liền rầm rầm ca ngợi như tiếng thủy triều lên.
 
''Dùng giáo hay quá!''
 
''Trời ơi, anh hùng cứu mèo con...''
 
''A nương trông kìa! Là một con mèo con của tiên nữ làm rơi!''

 
Đám đông cũng ngước lên nhìn theo thiếu niên nọ.
 
Bên hiên cửa sổ lầu ba, bóng một thiếu nữ thò đầu khỏi cửa thướt tha yêu kiều, trên mặc đoản y trắng quả hạnh, dưới mang váy nhiều tầng màu đỏ lựu, bới tóc hình hoa bách hợp, trâm cài tóc đung đưa, trước trán đính một hình hoa mai, tươi đẹp rực rỡ tựa ánh sáng ban mai, dưới hàng lông mày xinh đẹp là cặp mắt to tròn đang nhìn về phía thiếu niên ngồi trên lưng ngựa.
 
Một trận gió làm say mê ánh mắt con người thổi qua, cặp đồng tử trong trẻo của thiếu nữ chớp chớp, dường như chớp đến mức khiến ánh nắng mai vụn vỡ, tựa sắc xuân đang dập dờn buông xuống.
 
Dân chúng trông thấy mà há hốc miệng thán phục.
 
Ở nhã gian lầu ba, Khương Trĩ Y nhìn đánh giá cái người đã ba năm không gặp kia một lượt, nghi ngờ híp mắt lại.
 
Người cưỡi ngựa kia một thân áo giáp toát lên thần thái anh hùng, cộng thêm vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon, không hề giống với dáng vẻ lười nhác lúc nào cũng muốn nằm rạp xuống của ngày xưa.
 
Gương mặt của y cũng đẹp hơn xưa nhiều, so với dáng vẻ môi hồng răng trắng yếu đuối khi xưa, giờ đây đã thêm phần góc cạnh, mày kiếm mắt sáng vô cùng uy áp.
 
Nếu không phải vẫn là khuôn mặt kia, thì nàng quả thật không nghĩ người có kỹ năng dùng giáo và phong độ này lại chính là Thẩm Nguyên Sách trong ký ức...
 
Ánh mắt nghi ngờ của Khương Trĩ Y chậm rãi di chuyển xuống phía dưới khuôn mặt kia, dừng lại ở chuôi thanh đao giắt ở eo người này, nàng chớp mắt như đang nghĩ gì đó.
 
Đằng sau, Cốc Vũ sợ xanh cả mặt vội tông cửa xông ra: ''Nô tỳ đi xuống đón...''
 
''Đợi đã...'' Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm vào chuôi đao kia, quay người ra sau khoát tay ra hiệu.
 
Cốc Vũ kề sát tai lắng nghe, lập tức gật đầu, nhanh chân chạy xuống dưới lầu, chạy tới trước mặt thiếu niên giang tay định đón lấy con mèo: ''Đa tạ tướng quân đã ra tay tương trợ! Tướng quân đã cứu sống thú cưng của cô nương nhà ta, cho nên người muốn mời ngài lên lầu uống chén trà, xem như tỏ lòng biết ơn!''
 
''Tiện tay mà thôi, không cần.'' Nguyên Sách ném cây giáo đi, sau đó xách con mèo đang sống chết bám chặt lấy tay mình lên, giơ tay ra hiệu tiếp tục đi.
 
''Đánh được ba trượng đã tỏ ra kiêu ngạo, Thẩm thiếu tướng quân đúng là người khí khái chính trực!''
 
Một giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh tiếng đàn tỳ bà thanh cao vang lên, giọng nữ trong trẻo trực tiếp tuôn vào tai thật dễ nghe.
 
Nguyên Sách hé mắt nhìn, đối diện với một cặp mắt tràn đầy vẻ ngạo mạn.
 
Khương Trĩ Y: ''Có mỗi chung trà cũng muốn thoái thác không uống, chẳng lẽ Thẩm thiếu tướng quân vẫn còn để bụng chuyện ba năm về trước sao?''
 
Toàn bộ già trẻ gái trai đứng xung quanh đều dỏng tai lên nghe, ai nấy đều nín thở.
 
Khương Trĩ Y đứng cạnh cửa sổ cúi xuống nhìn, ung dung nghịch ống tay áo của mình: ''Cứ tưởng mấy năm này Thẩm thiếu tướng quân ra ngoài đã trưởng thành lên nhiều, sao lại vẫn sống ở quá khứ vậy, ta đã sớm không còn tính toán mấy chuyện cỏn con hồi đó, vậy mà ngài vẫn nhỏ nhen thế sao?''
 
Nguyên Sách kéo dây cương để ngựa quay đầu lại, đang định mở miệng...
 
''Hay là...'' Khương Trĩ Y hất hất cằm: ''Ngài sợ ta hạ độc trong trà.''
 
Nguyên Sách nhướng mày: ''Muốn hạ độc cũng sẽ không ngang nhiên giữa đường như vậy, chén trà này dĩ nhiên chẳng có gì là không uống được.''
 
Khương Trĩ Y mỉm cười đắc thắng.
 
''Có điều, từ nãy ta đã muốn hỏi...'' Nguyên Sách híp mắt, ngẩng đầu giống như đang cố tỉ mỉ phân biệt điều gì đó: ''Xin hỏi cô nương là...?''
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận