Động lòng xuân

Mặt trời lên cao, tia nắng xuyên qua ô cửa sổ khiến người đang ngủ mộng mị cả đêm tỉnh giấc.
 
Khương Trĩ Y không thoải mái cau mày mở mắt ra, chậm rãi nghiêng đầu, thấy Thúy Mi nhanh chóng đi đến: "Quận chúa dậy rồi, có chỗ nào không khỏe không?"
 
"Hơi đau đầu..." Khương Trĩ Y mệt mỏi xoa thái dương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Có lẽ do hôm qua say rượu nên thế, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt uống canh dưỡng thần nhé."
 
Khương Trĩ Y được đỡ ngồi dậy, Thúy Mi hầu hạ rửa mặt, uống một bát canh ấm nồng đậm. Nàng thoải mái hơn, hỏi: "Bảo Gia a tỷ đâu?"
 
"Công chúa xuất phủ rồi, nói người chỉ quen được nô tỳ hầu hạ nên bảo nô tỳ ở lại đây."
 
Khương Trĩ Y gật đầu.
 
Năm đó, khi Hoàng bá bá vẫn là Đoan Vương, nàng thường theo phụ thân đến phủ Đoan Vương làm khách. Phụ thân và Hoàng bá bá ở trong thư phòng bàn việc, nàng và ca ca tỷ tỷ ở vương phủ chơi đùa.
 
Sau đó, nàng thành quận chúa, những ca ca tỷ tỷ kia cũng thành hoàng tử công chúa. Qua nhiều năm như thế, mọi người thành gia lập thất, dần dần thay đổi, dần cách xa nhau. Chỉ có Bảo Gia a tỷ đến năm hai mươi hai vẫn chưa xuất giá, thân thiết với nàng như lúc còn nhỏ. Thúy Mi là người cũ bên cạnh Bảo Gia a tỷ, đương nhiên biết tính cách thói quen của nàng.
 
Khương Trĩ Y cũng xem Thúy Mi là người bên mình, lại hỏi: "Ta không nhớ rõ lắm, đêm qua trong phủ có vị khách nào đến thế?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thúy Mi cười lên: "Công chúa nói nếu người quên thì quên đi, cũng không xảy ra chuyện gì quan trọng. Trái lại, công chúa để lại ba chiếc cẩm nang thần kỳ cho người, nói có thể giúp giải tỏa tâm sự của người."
 
Khương Trĩ Y chớp mắt, nhận lấy ba cẩm nang thần bí, dựa theo lời Thúy Mi nói mở cẩm nang màu hồng ra trước.
 
Một tờ giấy rơi ra, là chữ viết của Bảo Gia a tỷ…
 
"Âm thầm tư thông, tất nhiên không có tác dụng. Muốn tình lang biến thành tân lang, biến tối thành sáng, công khai chính là thượng kế."
 

Khương Trĩ Y nhìn Thúy Mi cười tủm tỉm, ho nhẹ một tiếng, thu tờ giấy lại, lại mở cẩm nang thứ hai màu xanh…
 
"A tỷ đã nghĩ diệu kế này cho muội, xem muội có qua có lại giúp a tỷ một chuyện. A tỷ cảm thấy rất hứng thú với Bùi công tử mà muội nhắc đến, xin muội giúp tỷ nghe ngóng Bùi công tử có hôn ước chưa. Nếu không có thì huynh ấy thích nữ tử thế nào? Nhớ là phải chính miệng muội hỏi hắn, không được nhờ người khác, a tỷ không yên lòng."
 
"Tổng cộng có ba cẩm nang diệu kế, sao lại có một cái nhờ ta giúp đỡ?" Khương Trĩ Y ngẩn người, hôm qua nàng chỉ nói mình và Bùi Tử Tống hợp tấu không tệ, a tỷ nghe thấy người ta có tài đánh đàn không tệ đã... Có suy nghĩ kia?
 
"Nhi tử của tể tướng không thể làm nam sủng của a tỷ được, a tỷ thật là..."
 
"Chắc là công chúa ngông cuồng đã quen, quận chúa đã có thể nói chuyện với Bùi công tử vậy thì hãy giúp đỡ hỏi mấy câu. Lúc hỏi không cần nhắc đến công chúa, tránh ngài ấy bị dọa sợ. Về phần Bùi công tử có tâm tư gì không thì tùy duyên vậy."
 
"Vậy được." Khương Trĩ Y muốn mở cẩm nang thư ba màu hồng đào đã bị Thúy Mi nhẹ nhàng đè lại.
 
"Công chúa nói, chờ sau khi người làm xong việc của hai cẩm nang trước mới được mở cẩm nang thứ ba ngày, nếu không chỉ sợ chuyện tốt không thành."
 
Sáng sớm hôm sau, Khương Trĩ Y ngồi trước bàn trang điểm nhìn hai tờ giấy Bảo Gia đưa cho mình mà trầm tư cả ngày.
 
Hôm qua nàng say nên đau đầu, sau khi rời khỏi phủ công chúa thì không đi đâu cả, hồi phủ nghỉ ngơi một ngày. Mặt khác còn phải suy nghĩ phải làm sao làm chuyện ghi trong hai chiếc cẩm nang.
 
Dù sao Bảo Gia a tỷ đã nói chỉ có xong việc mới có thể xem cẩm nang thứ ba.
 
Chuyện nàng và A Sách ca ca có thể chờ được, dù sao đã chờ mấy hôm, trễ một ngày cũng không sao...
 
Nhưng mà sự tò mò của nàng không chờ được!
 
Đã nhịn một ngày rồi, bây giờ nàng muốn biết ngay lập tức, rốt cuộc trong cẩm nang thứ ba viết cái gì!
 
...Muốn công khai quan hệ giữa nàng và A Sách ca ca thì phải có "quần chúng", lại vừa khéo nghe ngóng hôn ước của Bùi Tử Tống giúp a tỷ. Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp một công đôi việc chính là đi thư viện một chuyến.
 
Khương Trĩ Y quyết định xong, nàng sờ trâm cài tóc trên đầu, phân phó người sau lưng: "Hủy đi, đổi búi tóc nam tử, hôm nay đi thư viện."

 
Cốc Vũ: "Vâng? Nhưng nô tỳ nghe nói hôm nay thư viện không dạy học ở học đường, nhóm công tử đi săn ở ngoại ô cả rồi. Nếu người đi qua, không nói đến chuyện xóc nảy lạnh cóng, mà ở dã ngoại đều là bùn đất bẩn thỉu, đi săn cũng không tránh khỏi có máu tanh."
 
Khương Trĩ Y nhíu mày, hình như đã ngửi được những mùi tanh kia: "Sao thư viện lại có chuyện đi săn thế?"
 
"Nghe nói mùa đông đi săn là "Quân lễ", cũng thuộc về một phần "Lễ" trong lục nghệ."
 
"Vậy khi nào thư viện dạy lại?"
 
"Đi săn phải mất hai ngày một đêm, nhanh nhất cũng phải ngày mai. Nếu có công tử yếu ớt mệt mỏi muốn nghỉ thêm thì khó mà nói được khi nào."
 
Vậy sao nàng có thể chờ được, chờ thêm nữa thì cẩm nang thứ ba sẽ bị ánh mắt của nàng chọc thủng mất...
 
Khương Trĩ Y nhắm mắt lại, hạ quyết tâm: "Được rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Đi săn thì đi săn, còn có chuyện bổn quận chúa không nắm được sao?"
 
Một canh giờ sau, ngoại thành.
 
Khương Trĩ Y được Cốc Vũ đỡ xuống xe ngựa, đưa tay ngăn cản ánh nắng chói mắt, nhìn thấy doanh trại dài vô tận trước mặt.
 
Có những công tử thế gia ở đó, doanh trại này không tính là đơn sơ. Nó được dựng ở nơi có non xanh nước biếc xung quanh, rào chắn cao sâu kiên cố, nơi đi lại bên trong đều được trải thảm. Doanh trướng hình lục giác bằng vải dày, trang trí lộng lẫy, đỉnh trướng phấp phới cờ đỏ. Mỗi doanh trướng đều cách nhau một khoảng để giữ khoảng cách riêng tư.
 
Hôm nay trời trong, có nắng chiếu nên không quá lạnh, được xem như ngày đẹp.
 
Khương Trĩ Y nhấc giày đi vào, quan viên Lễ bộ tham gia cuộc đi săn này nở nụ cười tươi ra đón nàng, nói nàng đến bất chợt nên không kịp dựng doanh trướng cho nàng. Song, đã có mấy doanh trướng được dựng sẵn chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, mời nàng đi vào bên trọng tạm.
 
Khương Trĩ Y không định ngủ qua đêm ở đây, nàng chỉ đến đây ngồi một lúc vào ban ngày vì thế không kén chọn. Nàng đi vào nhìn bên trong một phen, không thấy bóng dáng của những công tử kia.
 

"Mọi người đi đâu cả rồi?"
 
Quan viên chân thành đáp: "Mới vừa kết thúc lễ tế, lúc này tạm thời không có việc gì. Có nhóm công tử đi ra ngoài làm quen địa hình trước, có người thì ở trong doanh trướng nghỉ ngơi."
 
Khương Trĩ Y gật đầu, nhìn về phía màn cửa đóng chặt: "Phân bố doanh trướng kiểu gì thế?"
 
"Sợ bọn công tử tranh giành chỗ tốt lại ầm ĩ lên nên đã rút thăm quyết định từ sớm."
 
"Vậy doanh trướng của Bùi Tử Tống Bùi công tử ở đâu?"
 
"Người đi theo thần."
 
Khương Trĩ Y đi theo vị quan viên này đến trước cửa doanh trướng có treo bảng gỗ chữ "Bùi" trên đỉnh.
 
Nàng nghĩ kỹ rồi, chuyện thứ hai trong cẩm nang dễ làm hơn chuyện đầu tiên, trước tiên hỏi giúp Bảo Gia a tỷ đã. Bùi Tử Tống không phải người nhiệt huyết với võ, chắc chắn sẽ không vội vàng ra ngoài làm quen địa hình. Trái lại, chắc lúc này A Sách ca ca sẽ không ở trong doanh trướng.
 
Hơn nữa, trong thời gian ngắn nàng không biết phải đối mặt với huynh ấy thế nào...
 
Mấy hôm nay, ban đầu nàng rất giận y, nhưng đêm hôm trước nàng mơ hồ nghe y từng nói hình như trước khi nàng ngã sấp xuống đã làm "Đệm lưng thịt người" cho hắn. Lúc nói muốn tha thứ nhưng vẫn còn tức giận, muốn tức giận nhưng lại cảm thấy đêm trước hắn săn sóc nàng thật lâu...
 
Khi Khương Trĩ Y hoàn hồn lại, quan viên đã gọi Bùi Tử Tống giúp nàng.
 
"Nhiều ngày không gặp, Khương tiểu công tử vẫn khỏe chứ?" Bùi Tử Tống vái chào lễ độ với nàng, không hỏi nàng vì sao mấy hôm nay không đi thư viện.
 
"Vẫn khỏe vẫn khỏe." Khương Trĩ Y tùy ý khoát tay bảo quan viên kia lui xuống. Nàng nhìn xung quanh, thấy gần đây không có ai cả mới nói vào trọng điểm: "Ta đến là muốn hỏi huynh một chuyện."
 
"Khương tiểu công tử cứ nói."
 
"Là thế này." Khương Trĩ Y mở miệng, nhớ Thúy Mi bảo nàng đừng nhắc đến tên Bảo Gia: "Ta có một vị tỷ muội khuê phòng, nàng ấy bảo ta hỏi huynh..."
 
"Ừm?"
 
Nhìn ánh mắt trong sáng của người đối diện, trong phút chốc Khương Trĩ Y hơi lúng túng, hắng giọng nói: "À, là chuyện...
 

... Không biết Bùi công tử đã có hôn phối chưa?"
 
Ở một doanh trướng cách đó không xa, Nguyên Sách cầm cung tên vén màn trướng lên, lỗ tai nghe thấy một giọng nữ cố gắng đè ép.
 
Y vô cùng quen thuộc với giọng điệu ngượng ngùng mang theo e sợ này, gần như không cần nghe hết câu nói đã nhận ra là ai.
 
Nguyên Sách đứng lại, thoáng nghiêng đầu nhìn về phía trước.
 
Chỉ thấy trong lúc nói chuyện ánh mắt nam nhân sáng lên, tai ửng đỏ, hơi lắp bắp nói: "Không, chưa từng."
 
Ngay sau đó, thiếu nữ đưa lưng về phía y ồ lên một tiếng thật dài, lại hỏi: "Vậy huynh thích nữ tử thế nào?"
 
Lỗ tai nam nhân càng đỏ hơn: "Ta chưa cập quan, chưa từng nghĩ đến chuyện hôn phối."
 
Thiếu nữ bất mãn hừ một tiếng, hỏi tiếp: "Vậy bây giờ huynh suy nghĩ thử xem?"
 
"Ta..." Nam nhân bị hỏi đến không còn cách nào, nghẹn hồi lâu mới nói một câu: "Có lẽ ta thích người yên tĩnh chút..."
 
"Thế à..." Thiếu nữ nói với vẻ thất vọng thở dài.
 
"?" Nguyên Sách cầm cung khoanh tay đi đến.
 
Cốc Vũ đang trông chừng nhìn xung quanh, khi thấy Nguyên Sách ở đây đột nhiên hoảng sợ kéo góc áo của Khương Trĩ Y.
 
Khương Trĩ Y theo hướng nàng chỉ quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt giết người không cần dao của Nguyên Sách.
 
"...?"
 
Vừa mới chớp mắt, Nguyên Sách đã lạnh lùng xoay người đi, nhanh chân bước ra ngoài doanh trại.
 
Khương Trĩ Y ngẩn người một lúc, nhìn sau lưng Bùi Tử Tống, dần tỉnh táo lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận