Động lòng xuân

Bên tai vô cùng yên tĩnh, nhưng âm thanh trong lòng lại càng ồn ào hơn.
 
Hắn chỉ là thấy cái miệng nàng cứ không ngừng liến thoắng, phiền quá nên mới đánh cược, bản thân cũng không hiểu tại sao vừa nãy trong người như xuất hiện bản năng của một kẻ săn mồi, căn bản không hề nghĩ kỹ xem nên làm thế nào mà đã làm ra chuyện dọa cho nàng sợ.
 
Nếu không phải nàng hoảng sợ mà lùi về sau tránh né, có lẽ hắn đã quên mất ý định ban đầu của mình là chỉ muốn khiến nàng yên tĩnh trở lại mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
... Cũng không ngờ giờ lại yên tĩnh tới mức này, có phải nàng ấy đã bị dọa cho ngây người rồi không.
 
Nghĩ tới đây, ngũ giác vì bị xao động mà hỗn loạn của Nguyên Sách bỗng nhạy cảm trở lại, đột nhiên hắn phát giác ra có gì đó không đúng, chợt trợn mắt ngẩng đầu lên, người phía trước vốn đang yên tĩnh đến kỳ lạ cứ thế đổ nhào xuống người hắn.
 
Nguyên Sách duỗi tay ra đỡ lấy nàng, kinh ngạc cúi đầu xuống: ''... Khương Trĩ Y?''
 
Hai má người trong lòng đỏ ửng lên, đôi mắt nhắm nghiền không hề có phản ứng lại.
 
Hắn đưa tay lên mũi nàng thử xem nàng còn thở không, rồi sờ đến mạch ở gáy, trán, Nguyên Sách quay đầu nói vọng ra ngoài: ''Thanh Tùng...''
 
Ba khắc đồng hồ sau, ở trong căn buồng phía Tây, Nguyên Sách ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lý Đáp Phong: ''Tình hình thế nào?''
 
Tay bắt mạch của Lý Đáp Phong buông lỏng ra, hắn ta đưa tay lên vén mí mắt Khương Trĩ Y nhìn một cái: ''Trước khi nàng ấy ngất đi đã xảy ra chuyện gì?'' Nguyên Sách liếc nhìn nàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Đáp Phong: ''Ngài coi ta là Đại La thần tiên hay sao, bắt mạch một cái liền biết được mọi thứ, không kết hợp với tình trạng lúc trước thì làm sao đoán được bệnh?''
 
Nguyên Sách nhìn Lý Đáp Phong một cái, hé miệng ra rồi lại đóng lại, nhìn sang một bên, tầm mắt dừng lại trên đôi môi đỏ hồng đến bất thường của Khương Trĩ Y, rồi lại nhanh chóng thu lại ánh mắt đó.
 
Lý Đáp Phong khoát tay: ''Hiểu rồi, thầy thuốc cứu người tâm không có tạp niệm, lần sau có gì cứ nói thẳng.''
 
''...''
 
Nguyên Sách cau mày thúc giục: ''Thế rốt cuộc có chuyện gì không?''
 
''Chuyện ngất xỉu thì không có vấn đề gì, chỉ là tâm trạng quá kích động, nhất thời máu không lên não, lát nữa sẽ tự tỉnh lại.''
 
''Thế ý của ngươi chuyện gì mới là có vấn đề?''
 
''Vừa nãy ta bắt mạch, phát hiện ra bệnh máu đông của nàng vẫn chưa được chữa khỏi, ngài chắc chắn lần trước nàng ngã chỉ bị thương ở mắt cá chân thôi, không còn chỗ nào khác chứ?'' 
 
''Nữ y sĩ đã trực tiếp kiểm tra thân thể cho nàng, chắc chắn không sai.''
 
Lý Đáp Phong lại bắt mạch lần nữa cho Khương Trĩ Y: ''Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là trước khi xảy ra chuyện lần trước, thân thể nàng ấy vẫn còn chưa khỏi hẳn bệnh cũ, cho nên nhìn bề ngoài mới không nhìn ra được.''
 
Nguyên Sách nhíu mày, nhìn người đang nằm trên sạp: ''Có nghiêm trọng không? Có chẩn đoán được chỗ máu đông ở chỗ nào không?''
 
''Triệu chứng máu đông đã giảm nhẹ hơn so với lần trước, chắc là do thuốc uống trong lúc trị thương ở chân đã phát huy tác dụng, nhưng vị trí chẩn mạch thì không dễ đoán, ta cần phải xem bệnh án trong vòng một năm nay của nàng mới được.''
 
Nguyên Sách cho triệu Thanh Tùng tới, kêu hắn ta lập tức tới Hầu phủ lấy bệnh án của nàng, rồi lại nhìn Lý Đáp Phong, hỏi: ''Vậy trước mắt có thể làm gì?''
 
''Ta có ý này, đợi người tỉnh lại thì vẫn sẽ có chuyện hai người lại tiếp tục cãi nhau, chi bằng châm trước một nén hương an thần, để nàng ấy bù đắp cảm giác bị thiếu ngủ đêm qua, nếu không thể lực sẽ yếu ớt,  không chống đỡ được, rất có thể sẽ lại ngất đi.''
 
''...''
 
Trước khi hắn làm rõ chân tướng chuyện ngày hôm nay, cãi nhau nữa cũng là chuyện ngậm đắng nuốt cay mà hai người ai cũng khó tránh khỏi, không chỉ có Khương Trĩ Y, hắn cũng rất có thể bị khí huyết khó thông.
 
Nguyên Sách không chút do dự châm một nén hương an thần.
 
Ngồi một lát cạnh sạp giường, đợi Khương Trĩ y chìm sâu vào giấc ngủ, hắn mới đứng dậy đi ra khỏi phòng, trở về thư phòng đóng cửa lại, lấy miếng Y Tự bội ra lần nữa sắp xếp lại chuyện này.
 
Cùng một miếng ngọc bội, chủ nhân chỉ có thể là một người, trong số hai người, tất nhiên sẽ có một kẻ nói dối.
 
Nếu người nói dối là Bùi Tuyết Thanh, vậy còn nửa miếng ngọc bội còn lại phải giải thích thế nào? Sao Bùi Tuyết Thanh lại biết rõ miếng ngọc bội đó ở đâu trong phòng của huynh trưởng? Đó là nơi ngay cả Thanh Tùng cũng không biết, thậm chí khi đó Khương Trĩ Y nắm chặt miếng ngọc bội không buông cũng là chuyện ngoài ý muốn.
 
Nhưng nếu người nói dối là Khương Trĩ Y...Hắn và nàng sớm tối bên nhau, không thể có chuyện không phát hiện ra sơ hở gì được. Nàng là chân tình hay giả ý, âu hắn cũng có thể phân biệt được.
 
Vậy cũng có khả năng cả hai người họ không có ai đang nói dối...
 
Nguyên Sách ngồi trước án thư đắn đo suy nghĩ, không biết đến giờ nào rồi, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
 
Mục Tân Hồng đi ngang qua thư phòng, đưa đến một tờ giấy: ''Thiếu tướng quân, có thư của Bùi cô nương gửi đến, nói là nếu ngài đọc hiểu được trên đó viết gì thì nàng ta đợi ngài ở nhà thủy tạ Thinh Lan, sẽ đợi tới khi trời tối, lúc nào rảnh ngài qua đó đều được.''
 
 *Nhà thủy tạ: nhà hoặc chòi được xây trên mặt nước
 
Giống như dự cảm được gì đó, Nguyên Sách nhìn chằm chằm vào mảnh giấy, gương mặt lộ vẻ do dự hiếm thấy, trầm lặng một lát mới nhận lấy, chậm rãi mở ra, trên thư không đề tên, chỉ vỏn vẹn viết hai câu thơ...
 
''Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt,
 
Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu.'' *
 
(*) Đây là hai câu thơ trong bài thơ Mộng Vi Chi của thi nhân Bạch Cư Dị.
 
Nửa canh giờ sau, tại nhà thủy tạ Thinh Lan.
 
Nguyên Sách xuống ngựa ở bên bờ, ngẩng đầu nhìn ra giữa dòng nước.
 
Nhà thủy tạ có hình bát giác, nước bao quanh ba mặt, một bên thông với một cây cầu gỗ, tám mặt nhà thủy tạ đều là cửa sổ dài chạm mặt đất có chấn song tinh xảo, là nơi thích hợp để nói chuyện riêng tư.
 
Nguyên Sách dừng chân bên bờ một lúc rồi mới đi lên cây cầu gỗ, từng bước đi tới cánh cửa nhà thủy tạ.
 
Trong nhà thủy tạ, một thiếu nữ đang ngồi yên tay vịn vào lan can nghe thấy tiếng ủng bèn quay đầu lại, người đẹp chậm rãi đứng dậy, nhìn hắn.
 
Cách một cây cầu gỗ dài, hắn thấp thoáng nhìn thấy được ánh mắt đối phương trong phút chốc tối lại.
 
Nàng ta đợi hắn ở đây, nhưng không hề hi vọng hắn đọc hiểu được hai dòng thơ kia, hy vọng hắn sẽ không đến.
 
Nguyên Sách đi qua cầu gỗ, đi đến nhà thủy tạ, thấy nàng ta nhìn mình chằm chằm, nhưng lại không giống như đang nhìn hắn, mà là nhìn một người khác xuyên qua người hắn.
 
Bùi Tuyết Thanh thất thần bước chậm từng bước lên phía trước, tới trước mặt Nguyên Sách, nàng ta ngẩng đầu nhìn dung mạo của hắn, một tay giơ lên, cách một khoảng không trước mặt hắn, nàng nhẹ nhàng phác họa lại đường nét khuôn mặt hắn giữa không trung, đôi mắt ướt nhòe hiện lên ý cười: ''Ngươi không phải chàng, đúng không?''
 
Nguyên Sách trầm mặc hồi lâu, có chút khó khăn gật đầu.
 
''Có phải chàng đã..." Bùi Tuyết Thanh hít sâu một hơi: ''Có phải đã không còn nữa...''
 
Yên lặng một lúc lâu sau, Nguyên Sách mới gật đầu lần nữa.
 
Bùi Tuyết Thanh khép chặt đôi mắt, run rẩy cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, khó nhịn nổi mà quay lưng lại.
 
Nàng ta tưởng những trăn trở suốt mấy ngày qua đã giúp cho nàng có đủ sự chuẩn bị, tưởng rằng sự nóng lòng muốn có được đáp án đã chiến thắng nỗi sợ hãi đáp án đó rồi, nhưng tại khoảnh khắc này khi nó thật sự xảy đến, hình như mọi nỗ lực đón nhận nó phút chốc đều tan thành tro bụi.
 
Rõ ràng nàng ta đã truy cứu đáp án này, chờ đợi nó suốt hai tháng trời...
 
Từ sau khi hắn hồi kinh, nàng ta và hắn chưa từng chạm mặt, suốt hai tháng này, nàng ta không hề bước chân ra khỏi cửa, còn nhiều lần tham dự yến tiệc của vương công quý tộc, chỉ để có cơ hội gặp lại hắn.
 
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn trong đám đông, nàng ta đều phát hiện ra trong mắt hắn không hề có mình, ngay cả một ánh mắt xã giao cũng không có. Không giống hồi trước, cho dù nàng ta có ở nơi xa cỡ nào thì hắn cũng sẽ nhìn quanh để tìm kiếm được nàng.
 
Ban đầu nàng ta còn tưởng hắn có nỗi khổ tâm nào đó. Dẫu sao thì hắn cũng giỏi võ thuật, rõ ràng lòng mang chí lớn nhưng lại giả vờ là kiểu cà nhỗng phất phơ, rõ ràng mỗi ngày đều đốt đèn đọc sách tới tận đêm khuya nhưng lại giả vờ như chẳng biết chữ nào.
 
Nghĩ tới vì tình hình nguy cấp hiện giờ nên hắn mới đành phải thể hiện bản chất thật, một vị tướng quân tay nắm trọng binh sao lại có thể liên hôn với nữ nhi của tướng quốc? Đây là chuyện đại kỵ trong lòng bậc đế vương, cho nên hắn tỏ ra thận trọng hơn hồi trước cũng là chuyện dễ hiểu.
 
Nàng ta tưởng chỉ cần mình cố gắng đợi, đợi tới khi hắn cảm thấy có cơ hội thích hợp sẽ tới tìm mình giải thích.
 
Nhưng Bùi Tuyết Thanh cứ chờ đợi trong thầm lặng, lại đợi tới ngày ở dưới tửu lầu nghe nói đến chuyện hắn lén qua lại với Vĩnh Doanh quận chúa, đợi tới ngày tận mắt nhìn thấy hắn và quận chúa thân mật với nhau trong thư viện, đợi tới ngày nàng ta đứng trước mặt hắn rồi, nhưng hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt lạ lẫm, giống như mới gặp nhau lần đầu...
 
Nàng ta có thể hiểu hiện giờ hắn vô tâm với tình trường nữ nhi, nhưng không tin hắn lại đem lòng thương mến một cô nương khác, lại còn trong lúc chưa dứt tình đoạn ý với nàng ta.
 
Nàng ta nói bóng gió với a huynh, nghe nói tới chuyện trong thư viện, biết được tất cả những chuyện liên quan đến hắn, bèn bắt đầu để ý quan sát những khi hắn không nhìn thấy mình, hoặc là nhìn thấy lại vờ như không thấy, càng quan sát càng cảm thấy dường như hắn đã thay đổi thành một con người khác.
 
Quả thật, mọi người đều nói hắn đã thay đổi rồi, một thiếu niên từng trải qua nỗi đau mất cha, trên vai còn nhiều gánh nặng, trong vòng ba năm đã phải hứng chịu những nỗi đau sinh tử này, tính cách không đổi mới là chuyện lạ, chẳng ai thấy hắn thay đổi cũng là chuyện lạ, hắn không còn ra vẻ của một công tử bột nữa, trải qua vài chuyện cũng trưởng thành rồi.
 
Nhưng chỉ có nàng ta biết, vốn dĩ hắn đã không phải kẻ hay khoe mẽ, nàng ta hiểu rõ bộ mặt thật của hắn, luôn có cảm giác hắn có chỗ nào đó không giống trước.
 
Cho nên ngày hôm đó, hắn gửi tới một túi kẹo độc có thể lấy mạng nàng ta, nàng ta đã đau lòng, uất ức, thậm chí nảy sinh lòng thù hận, nhưng đột nhiên nàng ta lại nghĩ tới một khả năng khác...
 
Trông vẻ mặt hắn lúc gửi túi kẹo đó tới, hình như hắn thật sự không biết đó là kẹo độc có thể lấy mạng.
 
Cũng giống ánh mắt hắn nhìn nàng ta mấy ngày nay, cũng thật sự như không hề quen biết nàng ta.
 
Không quen biết nàng ta...
 
Bùi Tuyết Thanh lẩm nhẩm mấy chữ này trong đầu, trong thoáng chốc nhớ lại cái đêm trước ngày xuất chinh, hắn đã ra gặp mặt nàng ta lần cuối.
 
Đêm đó, trông hắn mang vẻ tâm sự nặng nề hiếm thấy, mấy lần muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ để lại một câu: ''Nếu có ngày gặp lại, nàng phát hiện ra ta nhìn nàng nhưng như không hề quen biết, thì cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau, đừng tìm ta, cũng đừng đợi ta.''
 
Lúc đó tình hình chiến sự căng thẳng, nàng ta tưởng hắn sợ mình không thể sống sót trở về nên mới nói mấy lời hồ đồ như vậy.
 
Nhưng ba năm sau nghĩ lại, nghĩ tới thái độ của hắn dành cho mình sau khi hồi kinh... Nếu hắn lo mình chết trận sa trường, thì nên nói là không cách nào gặp lại nàng ta chứ, sao lại nói là ''gặp mà không quen''?
 
Đêm đó, rốt cuộc chuyện hắn muốn nói nhưng không nói được là gì?
 
Nàng ta bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nhớ lại càng nhiều những chuyện quá khứ.
 
Nhớ lại lúc nàng ta và hắn cùng nói chuyện trên trời dưới đất trong nhà thủy tạ Thinh Lan, hắn từng nói mình thường xuyên mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, thấy mình bị đánh đập trong mưa trong bùn nơi biên ải, trong mơ hắn bị cha huấn luyện như kiểu huấn luyện tử sĩ, để hắn với chiến sĩ mạnh nhất - Huyền Sách Quân chém giết nhau, lúc hắn bị đánh ngã, không được đau đớn hét lên, phải nhanh chóng đứng dậy tiếp tục đánh trả, bằng không lưỡi đao trên đỉnh đầu sẽ thật sự giáng xuống...
 
Hắn nói hắn lại có cảm giác thiếu niên đó chỉ có vẻ ngoài giống hệt hắn, nhưng lại không phải hắn, hắn có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của thiếu niên đó, có thể cảm nhận được những tính cách và suy nghĩ khác nhau giữa hai người bọn họ.
 
Thế là nàng ta liền có một suy đoán vô cùng, vô cùng đáng sợ...
 
Nếu trên đời này có người giống hệt hắn tồn tại, lấy thân phận của hắn để hồi kinh, lấy miếng Y Tự Bội được dốc lòng đem giấu so sánh với chữ "Bùi" của Bùi Tuyết Thanh, hắn sẽ có khả năng liên tưởng tới chữ "Y" trong Khương Trĩ Y, không phải sao?
 
Sau khi nghĩ ngợi mấy ngày mấy đêm, nàng ta nóng ruột bất an mấy lần đến gõ cửa Thẩm phủ, nhất định đòi gặp hắn.
 
Nàng ta cho rằng suy đoán đó vô cùng hoang đường, chắc chỉ là khả năng hy hữu mà thôi, còn hy vọng hôm nay hắn sẽ dứt khoát từ chối nàng ta giống một nam tử hán đại trượng phu có trách nhiệm.
 
Nhưng hắn lại không như vậy.
 
Mọi chuyện diễn ra ở Thẩm phủ ngày hôm nay, hoàn toàn chứng minh suy đoán của nàng ta.
 
Chậm chạp một hồi, Bùi Tuyết Thanh ngẩng đầu nhìn về hướng Tây Bắc, nghẹn ngào khẽ hỏi: ''Lúc chàng đi... có đau không?''
 
Nguyên Sách cau mày, bàn tay đặt cạnh hông từ từ siết lại, hắn không đáp.
 
''Là... chuyện từ khi nào? Có phải trong tháng năm năm nay không...''
 
Ánh mắt Nguyên Sách lóe sáng: ''Ngươi... biết sao?''
 
Bùi Tuyết Thanh quay người lại, chớp mắt, từng giọt nước mắt nặng trĩu rỏ xuống.
 
Nàng ta không biết, lúc đó không hề biết, chỉ là vào một buổi đêm đột nhiên tim đập nhanh lòng hoảng hốt, tự dưng nước mắt cứ thế rơi xuống. Sau đó nơi biên ải truyền về tin tức, nói là quân chủ lực của Huyền Sách Quân đại bại, gần như toàn bộ quân sĩ đều tử trận, cũng may cứu viện kịp đến cứu được thiếu tướng quân, nàng ta cho rằng đêm đó chỉ là mình có linh cảm hắn đang trải qua giây phút khó khăn.
 
''Có lẽ là từ sâu trong thâm tâm ta cảm nhận được...'' Bùi Tuyết Thanh hơi ngẩn người, ngoảnh đầu lại: ''Cũng giống như chàng từng nói đã mơ thấy ngươi từ lâu, nhưng có phải chàng đã biết đến sự tồn tại của ngươi trong đêm trước ngày xuất chinh hay không?''
 
Nguyên Sách gật đầu.
 
Bùi Tuyết Thanh không nói gì nữa, giống như đã hỏi xong những chuyện cần biết rồi.
 
Nguyên Sách siết chặt tay hồi lâu: ''Xin lỗi, ta... không cứu được hắn.''
 
''Còn chuyện sau khi hồi kinh, ta không biết...''
 
Bùi Tuyết Thanh vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, lắc đầu nói: ''Không phải lỗi của ngươi, nếu không phải như vậy thì có khi ta vẫn sẽ không hay biết gì, ta phải biết chỗ chàng đi tới sớm một chút, thế gian này sẽ có thêm một người nhớ tới chàng, không phải sao?''
 
Bùi Tuyết Thanh cúi đầu lau nước mắt, thở dài: ''Ngươi yên tâm, ngay cả gia phụ và a huynh cũng không hề biết chuyện của ta và chàng, những lời hôm nay chỉ dừng lại tại nhà thủy tạ này, sau này cho dù ngươi dùng thân phận của chàng làm gì đều không cần kiêng nể ta, ta cũng sẽ không nói với ai cả.''
 
Nguyên Sách ngẩng đầu nhìn nàng ta.
 
''Lúc còn sống chàng vì nghĩa quên thân, sau khi mất đi ít nhất cũng cần được yên lòng. Ta không bảo vệ được chàng, thì ít ra cũng có thể bảo vệ người nhà của chàng.''
 
Nguyên Sách: ''... Đa tạ.''
 
Bùi Tuyết Thanh nặn ra vài chữ: ''Cũng không phải là giữ bí mật miễn phí cho ngươi, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.''
 
''Mời nói.''
 
Bùi Tuyết Thanh chỉ về hướng con đường sau lưng hắn: ''Lúc quay về, ngươi hãy đi dọc theo cây cầu này, chậm chậm một chút, ta sẽ coi như đó là chàng lần cuối, ngày hôm nay, tại nơi này ta sẽ từ biệt chàng, có được không?''
 
Nguyên Sách trầm mặc một lát, rồi gật đầu: "Được.''
 
Bùi Tuyết Thanh lau sạch nước mắt mơ hồ làm nhòe tầm nhìn, lặng lẽ dõi mắt nhìn hắn quay người, nhìn hắn bước lên cầu, từng bước một, một bước, hai bước, ba bước, cứ như vậy chậm rãi đi xa, mãi cho tới khi hắn tới đầu cầu bên kia...
 
Nàng ta mỉm cười giơ cánh tay lên, ra sức vẫy về hướng bóng người đang dần biến mất kia, chớp mắt, một giọt lệ nóng hổi nhanh chóng lăn xuống.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui