Khương Trĩ Y bị ánh mắt lạnh lùng kia làm cho da đầu tê dại, nàng bối rối một hồi lâu rồi mới ngẩn ngơ nhìn hắn: “Chàng nói cái gì cơ...”
Nàng cũng có ngày không thể hiểu nổi vấn đề. Lúc đầu nàng toàn luyên thuyên những lời mà hắn không hiểu, hắn rất nhiều lần muốn hỏi “Nàng đang nói gì”, nhưng nào có ai nghĩ đến hắn.
Khương Trĩ Y kinh ngạc nhìn vẻ mặt mê hoặc của hắn, nàng đưa tay lên sờ trán hắn: “Chàng nói mấy lời nhảm nhí này, chắc không phải là đang bị bệnh đấy chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay mềm mại xoa trán hắn, Nguyên Sách cũng xuôi theo bàn tay nàng mà nhắm mắt lại, hắn tựa đầu vào cạnh giường rồi thở dài một hơi thật sâu.
Sau khi qua lại với “đại tẩu góa phụ” hai tháng, ngày đêm hắn đều cảm thấy vất vả, ban ngày đóng vai huynh trưởng, đêm về bị huynh trưởng hẹn nói chuyện trong mơ.
Muốn đuổi nàng đi, huynh trưởng nói huynh trưởng như phụ thân còn đại tẩu như mẫu thân, không được làm hại nàng.
Không đuổi thì không đuổi nhưng người không phải cây cỏ, sớm chiều bên nàng hắn đã có những suy nghĩ không nên có. Huynh trưởng lại nói huynh trưởng như phụ thân, đại tẩu như mẫu thân khiến hắn rất đau lòng.
Hay cho một đại tẩu như mẫu thân, hay cho một trận tai bay vạ gió.
Khương Trĩ Y thuận theo động tác lùi về sau của hắn, nàng tiến lại gần, giơ mu bàn tay sờ trán hắn: “Hình như hơi nóng, có phải sốt rồi không?”
Nguyên Sách dựa vào cạnh giường hé mở mi mắt, hắn đang định nói là không có thì vừa cụp mắt xuống đã thấy nàng từ trong chăn chui ra sờ trán hắn, giờ nàng đang quỳ trên giường, người hơi cúi về phía trước, vạt áo trước mỏng mảnh rời rạc, lộ ra một góc nội y màu vàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ mềm mại trắng trẻo lộ ra khe hở, ánh mắt Nguyên Sách khựng lại, lời đến ngay miệng rồi nhưng quên đáp.
“Này... sao lại nóng hơn rồi!” Khương Trĩ Y kinh ngạc sờ trán hắn.
Nguyên Sách vội vàng chuyển tầm mắt, hắn giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay nàng, đẩy nhẹ nàng thẳng ra phía sau rồi nói: “Trở về giường của nàng đi.”
Khương Trĩ Y loạng choạng chống đỡ vào cột giường, nàng cau mày: “... Chẳng phải là ta đang quan tâm chàng sao?”
Nguyên Sách quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm, giống như bực bội chuyện sự quan tâm của nàng lại đổi lấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn: “Nàng quan tâm bản thân mình trước đi, không biết trời đang lạnh sao?”
Khương Trĩ Y ừm một tiếng rồi bò trở lại giường kéo chăn lên: “Thế chàng không khỏe thì cũng phải mời thầy lang chứ.”
Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay hắn cũng mù tịt, cãi nhau một trận to với nàng chắc chắn cũng hao tổn tinh thần và sức lực. Khương Trĩ Y mềm lòng: “Được rồi, được rồi, dù sao thì chuyện hôm nay cũng là hiểu lầm, ta cũng không cãi nhau với chàng nữa, ta làm hòa với chàng.”
Nguyên Sách quay nửa người lại nhìn nàng: “Ngủ một ngày trời mà không thấy đói sao?”
“Đói.” Khương Trĩ Y đáp được một nửa thì giật mình, nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Đợi đã, ta đã ngủ một ngày rồi sao, thế chỗ nghĩa trang kia thế nào rồi?”
Sáng nay Khương Trĩ Y dậy rất sớm, nàng nghĩ ngồi đợi thì cũng không có chuyện gì làm nên đến tìm Nguyên Sách bàn bạc. Kết quả đến gần Thẩm phủ thì tình cờ gặp hạ nhân Thẩm gia đến báo tin, nói là công tử sẽ đến muộn một lát, nhìn về phía trước thì thấy xe ngựa của Bùi gia đang dừng trước cổng Thẩm gia, thế là nàng tức tối xông vào.
Kết quả sau cùng là nàng ngất xỉu trong thư phòng, Nguyên Sách thấy hôm nay nàng không thích hợp để ra ngoài nên phân phó Cốc Vũ và Tiểu Mãn mang đồ hiến tế đến nghĩa trang, thay Khương Trĩ Y bái tế mẫu thân.
Khương Trĩ Y nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài tỏ vẻ khó chịu: “Sao ta lại ngủ lâu như vậy...”
“Yên tâm, mẫu thân không trách nàng đâu.” Muốn trách thì cũng là trách cái người đã nhẫn tâm đốt hương an thần cả ngày cho nàng.
Nguyên Sách từ trên giường đứng dậy, hắn đi đến bàn rót một chén trà thảo dược uống: “Hai tì nữ của nàng đi đứng chậm chạp thật, không biết lúc nào mới về đến, ta đi bảo người mang cơm đến cho nàng, nàng ở đây chờ người mang cơm đến rồi ăn đi.”
“Thế chàng có ăn tối với ta không?” Khương Trĩ Y chớp mắt hỏi.
Nguyên Sách liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, từ một khắc trước Mục Tân Hồng cứ đi tới đi lui trong hành lang, như thể hắn ta đang vô cùng lo lắng cho tiền đồ và đại nghiệp của mình sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào, hắn ta cũng rất đau lòng nhức óc về vị thiếu tướng quân đang vẫn còn lưu luyến trong phòng nữ nhân kia.
“Ăn một mình ta thấy không thế nào nuốt nổi, nhất định phải có người ăn cùng ta mới được.” Thấy hắn không nói gì Khương Trĩ Y lại bổ sung thêm một câu.
Lúc này trong phòng và ngoài cửa sổ, ánh mắt Nguyên Sách và Mục Tân Hồng chạm nhau, ánh mắt Mục Tân Hồng toát lên vẻ rất lo lắng, hắn ta chắp tay như thể đang cầu thần bái phật, thầm thúc giục hắn nhanh đi bàn bạc chính sự, nếu còn không nghĩ cách là toi ngay.
Gần hết giờ Tuất, trong thư phòng, Mục Tân Hồng và Lý Đáp Phong ngồi đối diện nhau trên sập la hán, họ đánh ván cờ lần thứ mười chín của buổi tối hôm nay, chưa từng thấy bữa ăn tối nào kéo dài như vậy.
Những món ăn trong bữa tối là đi đào măng mùa đông dưới đất hay là đi bắt cá chép dưới sông vậy?
Nếu như đổi thành thiếu tướng quân ở biên quan thì với thời gian dài như vậy đã ăn xong hai mươi mấy bữa tối rồi.
Có nhiều thời gian như vậy thì có thể bắn hai mươi mũi tên, chạy ba mươi vòng ngựa, diễn tập mười trận...
Đối mặt với ván cờ hỗn loạn trước mặt, Mục Tân Hồng liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thanh Tùng, người đang hầu hạ bên cạnh cũng lo lắng tới mức không ăn nổi cơm tối, một mặt thì bị đả kích nặng nề vì chuyện của Bùi cô nương và đại công tử, trước đây nói quận chúa và đại công tử có tư tình, tốt xấu gì hắn ta cũng biết hai người này có quen biết. Còn Bùi cô nương và đại công tử thì hắn ta thậm chí còn chẳng biết hai người này nói chuyện với nhau lúc nào!
Một mặt hắn lo lắng thân phận công tử bây giờ bị bại lộ, có một câu nói thế nào nhỉ, được chết dưới hoa mẫu đơn, thì có làm quỷ vẫn thấy phong lưu. Công tử nguyện chết dưới tay quận chúa thì làm quỷ vẫn phong lưu nhưng hắn chẳng những không phong lưu mà mạng cũng không giữ được!
Lúc Thanh Tùng và Mục Tân Hồng đang lo lắng thì có tiếng bước chân vang lên từ hành lang vọng lại, Nguyên Sách đẩy cửa thư phòng ra.
Mục Tân Hồng đứng bật dậy như bị cháy mông.
“... Thiếu tướng quân, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Quận chúa trở về rồi sao?” Mục Tân Hồng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai tì nữ của quận chúa đã đến nhưng lại đi về hướng phòng tắm, nhìn chằm chằm: “Tối nay quận chúa muốn ở lại sao?”
“Ta ở lại.” Nguyên Sách ngồi xuống ghế: “Sao vậy?”
“...”
“Thiếu tướng quân, hiện nay chính sự cấp bách không thể vì chuyện nữ nhi tư tình mà chậm trễ!” Mục Tân Hồng tiến lên đóng cửa sổ lại rồi chỉ vào Lý Đáp Phong, người đang ngồi điềm tĩnh uống trà nói: “Lý tiên sinh nói, kể từ lần uống thuốc trước thì máu tụ của quận chúa đã dần dần tiêu tan, bây giờ lúc nào mới hoàn toàn tiêu tan thì cũng không rõ, nói không chừng sau khi tỉnh lại trí nhớ của quận chúa lại đột nhiên rõ ràng...”
“Vì vậy, để nàng ở lại đây chẳng phải là an toàn nhất sao?”
Mục Tân Hồng sững người.
Nguyên Sách nhìn về phía Lý Đáp Phong.
Lý Đáp Phong liếc nhìn lại hắn: “Lại muốn kéo ta làm chuyện trái với y đức sao?”
“Với tình hình của nàng ấy nếu như không dùng thuốc giải trừ hết máu tụ thì có khả năng sẽ gây tổn hại cho cơ thể nàng sao?”
“Sẽ không tổn hại gì nếu không có đụng chạm thêm lần nữa.”
“Hôm đó ngươi cứ coi như không khám ra bệnh gì, lúc giao cho bệnh án phủ hầu thì nói nàng ấy bình thường, sức khỏe tốt là được.”
Lý Đáp Phong thở dài.
Mục Tân Hồng thấy Nguyên Sách đã có kế hoạch bèn lập tức phấn chấn trở lại: “Lý tiên sinh, phiền ngài rồi!”
Lý Đáp Phong: “Ta quen rồi.”
Nửa năm nay hắn từng làm cho người khác sống không bằng chết, vị sát thủ này nói giết là giết, còn có thể khiến người ta chết trong vòng vài hơi thở, những phạm nhân đã vào phòng tra tấn của quân doanh mà gặp phải hắn, họ sẽ bị đánh đến mức gần chết xong lại đưa cho thầy lang chữa, đến khi tên phạm nhân được chữa khỏi lại đánh tiếp cho đến khi sắp chết, thầy lang luôn sống vì người bệnh, gặp phải thiếu tướng quân quả đúng là bất hạnh.
Sau khi Nguyên Sách căn dặn Lý Đáp Phong, hắn chỉ vào Mục Tân Hồng: “Ngươi đi thăm dò Vĩnh Ân Hầu đến đâu rồi, cử người nhanh chóng hộ tống ông ta về kinh thành.”
“Tuân lệnh!”
“Ngươi!” Nguyên Sách chỉ vào Thanh Tùng: “Nghe ngóng chỗ phu nhân các điều lệ tam thư lục sính*, thỉnh phu nhân sắp xếp thỏa đáng trong khoảng thời gian ngắn nhất.”
*các nghi thức trong phong tục cưới hỏi
“Vâng!”
Thanh Tùng và Mục Tân Hồng mồm nhanh hơn não đáp xong ngẩn người một lát rôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Sách: “... Như này là ngài muốn?”
Nguyên Sách: “Không phải nói là đợi khi thần trí nàng tỉnh táo sẽ tố cáo ta với Hoàng bá bá của nàng sao?”
Nếu đã nắm giữ bí mật lớn nhất của Thẩm gia thì đừng nghĩ đến việc bước ra khỏi cửa Thẩm gia.
Trước khi thần trí nàng tỉnh táo trở lại phải làm xong việc cần làm, xem thử đến lúc đó, hôn phu đã định quan trọng hay Hoàng bá bá của nàng quan trọng.
Bước ra khỏi phòng tắm nóng hầm hập, Khương Trĩ Y bôi kem dưỡng da và dưỡng móng tay, nàng trở về Tây phòng với một cơ thể thơm ngát, vừa bước vào thấy Nguyên Sách cũng đã tắm xong rồi, hắn mặc Yến Cư phục thoải mái ngồi trên sập đợi nàng.
Cốc Vũ và Tiểu Mãn nhìn nhau, che miệng lén cười thành tiếng.
Đúng là tiểu sảo di tình*, hôm nay Thẩm thiếu tướng quân quả thực là gấp gáp đến mức giống như biến thành một người khác luôn rồi, đầu tiên là chủ động ở lại ăn tối với quận chúa, sau đó lại sốt ruột không muốn rời xa quận chú.
*tiểu sảo di tình: cuộc cãi vã nhỏ nhưng đôi lúc có thể làm gia tăng tình cảm
Khương Trĩ Y cũng bất ngờ, nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao chàng lại đến đây?”
“Không hoan nghênh ta sao?” Nguyên Sách nhướng mày.
“Ta thấy hôm nay chàng cứ là lạ...” Khương Trĩ Y nhớ lại lúc ăn cơm ban nãy, hắn không những gắp thức ăn cho nàng, còn bóc vỏ tôm cho nàng. Trước đây khi đi dạo phố cùng nàng rõ ràng là hắn không thèm làm mấy việc của hạ nhân: “Có phải chàng thực sự đã làm chuyện gì đó có lỗi với ta không? Hoặc là chàng có chuyện gì muốn cầu xin ta?”
Nguyên Sách nhìn nàng một lát sau đó liếc nhìn ra chỗ khác căn dặn hai tì nữ: “Lui xuống đi.”
Cốc Vũ và Tiểu Mãn ngoan ngoãn lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Khương Trĩ Y cau mày một cách kỳ quái, nàng chỉ tay vào hắn rồi kiên định nói: “Chàng có vấn đề, chàng chắc chắn là có chuyện gì đó.”
“Đứng xa vậy làm gì?” Nguyên Sách nghiêng đầu một cái: “Lại đây.”
Khương Trĩ Y mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh đi về phía trước, nàng đang định ngồi xuống thì thấy hắn hất cằm nhẹ càm lên bảo: “Ngồi ở đây.”
Khương Trĩ Y cúi đầu nhìn theo hướng hắn bảo thì thấy đấy chính là đầu gối hắn, nàng do dự ngước mắt lên: “Đâu, ở đâu?”
“Là chỗ mà nàng đang nghĩ đấy.”
“...”
“Ta không có nghĩ gì hết!”
“Là ta nghĩ, được chưa?”
Khương Trĩ Y đảo mắt, ánh mắt sáng lên: “Chàng muốn gì?”
Nguyên Sách không muốn nói thêm nữa, hắn nắm lấy cổ tay nàng kéo vào lòng.
Khương Trĩ Y giống như đám mây trôi nhẹ bồng bềnh nhẹ nhàng ngã lên chân hắn, nửa người nàng không vững nên nghiêng người ôm lấy cổ hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Trĩ Y hít một hơi thật sâu, mặt nàng nóng bừng khẽ buông tay lùi về phía sau.
Nguyên Sách bèn đặt một tay lên eo nàng, kéo nàng lại, giơ một tay lên vòng cánh tay của nàng qua cổ hắn.
Khương Trĩ Y nín thở, nhìn hắn chằm chằm.
“Trước đây từng ngồi như vậy chưa?” Nguyên Sách hỏi.
“Sao, sao lại hỏi trước đây chứ?” Khương Trĩ Y nhìn hắn rồi suy nghĩ: “Ta không nhớ rõ.”
Tốt lắm, xem ra vẫn chưa nghĩ đến bước này.
Sau khi lạc lối hai tháng, hôm nay hắn sẽ thay huynh trưởng ngăn chặn bông hoa đào nhỏ ồn ào này, trả lại cho huynh trưởng trên trời cao sự thanh tĩnh và yên lòng, trước đêm dài lắm mộng, mọi việc có thể nẩy sinh nhiều bất lợi, hắn sẽ tóm gọn mối đe dọa lớn nhất đối với tương lai của Thẩm gia lại, tránh để lại hậu họa.
“Rốt cuộc hôm nay chàng...”
“Không phải nàng hỏi, có phải ta có việc cầu xin nàng hay không?”
Khương Trĩ Y tức tối hừ một tiếng rồi quay đầu đi: “Ta biết ngay mà, không có việc chàng sẽ không đến, nếu hôm nay chàng đến chính là muốn cầu xin ta giúp chàng làm việc gì đó!”
“Đúng.” Nguyên Sách gật đầu: “Ta muốn cầu thân nàng.”
Khương Trĩ Y sững người vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt như đông cứng lại, nàng chậm rãi chớp mắt rồi sững sờ quay đầu lại, giống như thể không tin vào tai mình: “... Chàng nói cái gì?”
“Ta nói, ta muốn cầu thân nàng.” Nguyên Sách chậm rãi lặp lại một lần nữa.
Giống như pháo hoa đêm giao thừa đột nhiên nổ bên tai, đầu Khương Trĩ Y ong ong lên, nàng nhìn hắn lắp bắp nói: “Cầu, cầu thân ý là...”
Nguyên Sách ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ý là, nàng Khương Trĩ Y, có muốn gả cho Nguyên Sách ta làm thê tử không?”