Sau ngày Tết Nguyên Tiêu, sáng sớm, một phong thư báo tin khẩn cấp từ cách xa trăm dặm đưa vào trong nội điện của hoàng cung.
Hưng Vũ Đế ngồi trước án, rũ mắt xuống đọc rồi cười lạnh.
“Bệ hạ” Nội thị đứng bên cạnh châm trà, hỏi ngài: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hưng Vũ Đế cầm một góc tờ giấy báo tin, vứt sang bên cạnh.
Nội thị cúi đầu nhìn rồi kinh hãi: “Ôi, cánh nam giới của Chung gia đã bỏ chạy sạch khi đang trên đường bị lưu đày. Đúng là gan to bằng trời!”
Hưng Vũ Đế liếc nhìn hắn: “Là Chung gia bọn họ gan to, hay là thằng nhãi của Thẩm gia gan to đây?”
Nội thị do dự một lúc: “Sống không thấy người là do bỏ trốn, chết không thấy xác cũng có thể là do đã bỏ trốn… Nếu là vế sau, vậy xem ra vụ án này của Chung gia quả là bút tích của Thẩm tiểu tướng quân rồi?”
“Những thứ mà Khang Lạc Bá tham ô cũng không phải là quân lương của Hà Tây, e là Thẩm tiểu tướng quân cũng sẽ không vì vậy mà làm to chuyện, trừ phi là vì chuyện Thẩm gia chiến bại vào tháng năm năm ngoái… Lẽ nào Khang Lạc Bá đã từng gây khó dễ từ bên trong?”
“Nếu thật là như vậy, đâu chỉ có một tên Khang Lạc Bá.” Hưng Vũ Đế chỉ về hướng của Hà Đông: “Đó đều là những thẩn tử ‘tốt’ của trẫm đấy!”
“Xem ra, Thẩm tiểu tướng quân mặc dù có gan làm bậy nhưng cũng coi như đã san sẻ nỗi lo cho bệ hạ. Trước mắt, vẫn chưa tới lúc cấu xe nhau với Hà Đông, bệ hạ cầm cây đao Thẩm tiểu tướng quân này để nghênh đón kiếm Hà Đông kia, quả thực là vô cùng anh minh!” Nội thị nịnh nọt để dập bớt cơn giận dữ của thiên tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ là, nhìn Thẩm tiểu tướng quân bây giờ, luận về mưu trí thì có thể lấy nhu thắng cương, luận về năng lực điều quân đánh trận thì sóng sau đè sóng trước, luận về tính cách thì tàn nhẫn, quyết đoán. Sợ là năm đó khi còn ở trong kinh thành, y cũng không không hẳn là cái kiểu ăn không ngồi rồi như vậy… Một cây đao như vậy, không biết liệu có quá sắc bén hay không, lỡ đâu lại làm người cầm đao là bệ hạ bị thương thì phải làm sao?”
Hưng Vũ Đế nhận lấy trà do nội thị dâng lên, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng thổi đi làn hơi nóng mờ ảo: “Đã là một cây đao, trẫm muốn y đi về đông thì y phải đi về đông, trẫm muốn y về lại vỏ đao thì y phải về lại trong vỏ đao.”
Cùng lúc đó, tại căn phòng chính của trạm dịch, Khương Trĩ Y bị ánh nắng chiếu đến làm nàng tỉnh giấc. Nàng hãy còn buồn ngủ, híp mắt lại trở đầu sang bên cạnh, thấy nửa giường bên đấy đã trống trơn. Nàng thấy kỳ lạ, vươn tay qua mò mẫm nhưng chỉ sờ thấy đống chăn nệm lạnh lẽo.
“A tỷ?” Khương Trĩ Y tỉnh táo lại, ngồi dậy ra khỏi giường.
Ở trạm dịch chỉ có một gian phòng chính, đêm qua nàng cùng với Bảo Gia a tỷ cùng ngủ chung một giường, nhắm mắt ngủ một chập tới nửa đêm đã tỉnh lại, vậy mà không thấy người bên cạnh đâu nữa. Nàng hỏi Cốc Vũ là a tỷ đang ở đâu, Cốc Vũ đáp rằng công chúa nói không ngủ được nên ra ngoài hóng gió một lát.
Bởi vì ban ngày phải vội vã lên đường nên nàng cảm thấy rất mệt, song lại vô cùng buồn ngủ nên cũng không nghĩ gì nhiều nữa, nàng cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Nhưng bây giờ a tỷ lại không có ở đây nữa, sờ chăn nệm đã chẳng còn chút hơi ấm dư lại nào, cứ như là đi hóng gió đến mức bị gió thổi đi mất rồi.
Cửa phòng bị ai đó đẩy vào từ phía ngoài, đôi ủng da màu đen quen thuộc lướt qua bậc cửa.
“Tỉnh rồi à?” Nguyên Sách đi tới, người khoác một chiếc áo choàng được bẻ cổ áo vào trong.
“A Sách ca ca, chàng nhìn thấy Bảo Gia a tỷ rồi sao?”
Trong một đêm đi đi về về hơn trăm dặm, giết người xong còn mất công sức xóa sạch dấu vết của thi thể, hắn cũng vừa mới quay về trạm dịch. Khi nãy lúc vừa nói dứt lời lại đúng lúc nhìn thấy Lý Đáp Phong đi ra từ phòng kế bên, động tác đóng cửa lại của hắn cũng vô cùng nhẹ nhàng, giống như không muốn làm người nào đó bên trong thức giấc.
“Thì là…” Nguyễn Sách cân nhắc nói: “Nhìn thấy Lý Đáp Phong.”
Khương Trĩ Y nhìn biểu cảm khó nói của hắn thì đã đoán ra được câu trả lời.
“… Ta đã nói mà, gió đêm mười lăm tháng Giêng lạnh như thế làm sao có thể hóng gió được? Hóa ra là hóng cái cơn gió Lý Đáp Phong kia!” Đôi mắt Khương Trĩ Y đầy kinh ngạc, nghĩ lại chuyện tối qua cùng nhau ăn chung một bàn thôi tỷ ấy còn không chịu, vậy mà đến đêm lại có thể ngủ chung một cái giường, Bảo Gia a tỷ quả đúng là lợi hại.
Nghĩ tới đây nàng lại thở dài, ôm lấy bả vai mình thầm tự thấy thương xót bản thân: “Vậy hóa ra đêm qua ta ngủ một mình? Ta vậy mà lại ngủ lẻ loi một mình ở cái trạm dịch hoang vu này…”
Nguyên Sách: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn làm sao được nữa?”
Khương Trĩ Y ôm lấy cổ của hắn: “Vậy về sau ta cũng học theo bọn họ, ta cũng muốn ngủ cùng chàng!”
Nguyên Sách rũ mắt xuống, nhướng mày: “Thôi bỏ đi, trẻ con thì biết gì mà đòi học theo người lớn.”
“Cái gì mà trẻ con với cả người lớn ở đây. Mấy lời này Bảo Gia a tỷ có thể nói, chàng thì sao có thể nói chứ? Chàng cũng chỉ lớn hơn ta có mấy tuổi!”
“Nhưng sự hiểu biết của ta thì hơn nàng.” Nguyên Sách đưa ngón tay gõ nhẹ lên trán của nàng.
Khương Trĩ Y nhăn mũi tránh né, lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, mắt sáng lên, nhích lại gần hắn nói: “Đúng rồi, đêm qua chàng không ở đây, ta…”
Khương Trĩ Y nói được một nửa thì dừng lại, mò lại gần ngửi ngửi cổ của hắn: “Trên người chàng sao lại giống như là…”
Nguyên Sách ngửa về sau để tránh khỏi mũi của nàng.
Khương Trĩ Y cũng nghiêng theo về phía đó, gạt bỏ vạt áo của hắn ra, ngửi một mạch từ cổ của hắn lên trên, rồi nàng ngửi tới tóc hắn: “Hình như có mùi máu tươi?”
Nguyên Sách ban nãy chỉ kịp tắm sơ qua, vẫn còn chưa gội đầu.
“Mũi thính thế cơ à?” Nguyên Sách cong khóe môi: “Đêm qua ta ra ngoài bắt một con thỏ rừng, hôm nay nướng thỏ cho nàng ăn.”
“Vậy nên đây là… mùi máu của thỏ?”
Nguyên Sách gật đầu: “Thế lúc nãy nàng định nói gì?”
Định nói, đêm qua hắn không ở đây, nàng và Bảo Gia a tỷ đã cùng nhau làm hoa đăng. Bảo Gia a tỷ làm một chiếc đèn hồ ly, còn nàng làm một chiếc…
Khương Trĩ Y từ từ nghiêng đầu đi, nhìn về phía chiếc đèn hình thỏ đang treo trên cửa sổ.
“… Bỏ đi, không có gì đâu.”
*
Đã đến giờ khởi hành, Nguyên Sách thấy Khương Trĩ Y vẫn còn mệt mỏi, buồn ngủ nên đã lấy chăn quấn nàng lại rồi bế ra ngoài.
Huyền Sách Quân đứng bên ngoài phòng đợi lệnh, mặt đối diện với bức tường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Khương Trĩ Y co rúc trong “cái kén”, bị hắn bế lên xe ngựa rồi cho nàng nằm trên giường để ngủ bù.
Sắp đến giờ cả đội xuất phát, Bảo Gia vẫn chưa xuất hiện, nghe nói là vì ngủ chưa dậy. Lý Đáp Phong cũng tạm thời ở lại trạm dịch, nói rằng đợi khi nào đội xe ngựa của Bảo Gia tới thì bọn họ sẽ nhanh chóng lên đường.
Rồi cùng hội hợp với Nguyên Sách.
Đoàn người lại lên đường hướng về phía Tây, Khương Trĩ Y đã dần dần làm quen với những ngày tháng như thế này. Ban ngày đi xe ngựa, ban đêm dừng chân ở trạm dịch, cứ tuần tự như thế mà lên đường, thuận lợi đi hết nửa tháng, song cũng bước vào thời tiết tháng hai kinh trập, trời cũng mưa nhiều hẳn lên.
Lúc đầu chỉ đổ một vài cơn mưa nhỏ ‘lách tách’, mặc áo tơi rồi đánh ngựa cũng không làm trì hoãn hành trình được. Nhưng về sau, có một đêm nọ, trời mưa nguyên cả đêm, làm cho con đường đã lầy lội đến độ xe ngựa cũng chẳng thể nào đi nổi, đành phải chờ ở trạm dịch hết nửa ngày, đợi con đường khô ráo hơn một chút rồi mới có thể lên đường.
Khương Trĩ Y khi đó còn phải cảm thán cũng may chuyện này xảy ra trước lúc lên đường, nếu không thì đến chỗ dừng chân cũng chẳng có nữa rồi. Ấy mà ngày này nửa tháng sau lại gặp phải chuyện xui xẻo.
Sau giờ ngọ, một trận mưa xối xả lại đổ xuống, lần này không chỉ có xe ngựa khó đi, đến ngựa cũng bủn rủn không thể chạy được. Khương Trĩ Y đang ngủ gà ngủ gật thì bị Nguyên Sách gọi dậy, mơ mơ hồ hồ nghe hắn nói một tràng nhưng nàng vẫn không hiểu gì, chỉ biết vừa quay đầu là thấy một chiếc nón rộng vành dày dặn đã được chụp xuống, sau đó cả người nàng liền bị kéo ra ngoài.
Tiếp đó lại thấy Nguyên Sách đứng bên cạnh xe ngựa, vén một góc áo lên, khom người xuống, quay lưng về phía nàng: “Lên đây.”
Khương Trĩ Y nhìn qua cái bánh xe đang lọt sâu xuống vũng, vội vàng leo lên lưng hắn.
Trời âm u, trong làn gió mang theo những đợt mưa phùn rả rích, Khương Trĩ Y nhận lấy cái ô từ chỗ Cốc Vũ, vừa mới nắm chắc được cán ô, Nguyên Sách liền cõng nàng rẽ vào trong núi, phía sau cả Cốc Vũ lẫn binh lính cũng không ai đi theo lên phía trước cả.
Khương Trĩ Y lúc này mới kịp phản ứng lại, ban nãy Nguyên Sách nói rằng đêm nay để cho binh lính hạ trại ngủ ngoài trời tại chỗ, hắn sẽ đưa nàng vượt núi để tới trạm dịch.
… Vượt núi?
Một cơn gió lạnh vừa thổi qua, Khương Trĩ Y cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu, sửng sốt nhìn hắn: “Chàng muốn cõng ta vượt qua ngọn núi này sao?”
Bước chân Nguyên Sách không hề dừng lại, từng bước dẫm lên bùn lầy, đi thẳng lên đỉnh núi: “Không lẽ nàng cũng định ngủ ngoài trời?”
“Nhưng mà, nhưng cũng đâu đến mức độ phải vượt núi…”
“Phải đi đường tắt mới có thể sớm đến đó được, nếu không thì đi cả đêm cũng chẳng tới được nơi.”
Một tay Khương Trĩ Y ôm lấy cổ của hắn, tay còn lại thì giơ ô lên, nhìn ngọn núi cao không thấy đỉnh đầu này, lại nhìn xuống con đường bùn đất trơn trượt dưới chân: “… Chàng có thể đi được sao?”
“Không làm nàng ngã được đâu.” Một tay Nguyên Sách đỡ lấy chân của nàng, một tay lại thi thoảng bám vào thân cây bên đường để mượn lực tiến lên dốc. Trông thì có vẻ đơn giản nhưng cứ thế này mà vượt qua núi, đã vậy một lúc nữa còn phải xuống dốc… Hơn nữa, cơn mưa có vẻ như lại đang nặng hạt hơn.
Khương Trĩ Y lo lắng nói: “Không thì cứ ngủ ngoài trời đi, cũng không phải ta không thể…”
“Dịch cái ô về sau một chút.” Nguyên Sách chẳng màng tới lời đề nghị của nàng: “Che mất tầm nhìn của ta rồi.”
Khương Trĩ Y vội dịch cái ô về phía sau, rồi nàng lại chợt phát hiện ra, sau lưng nàng ngay lúc này đã được che chắn kín đáo, còn Nguyên Sách lại lộ cả người ra ngoài mưa.
“Áo tơi của chàng đâu?” Khương Trĩ Y đột nhiên hỏi.
“Ướt rồi, nếu mặc nó thì làm sao cõng được nàng.”
“Cán ô này thật sự che mắt chàng sao? Hay là do chàng không muốn để ta bị ướt?” Khương Trĩ Y hoài nghi hỏi.
“Nàng mà dính mưa là sẽ bị nhiễm phong hàn, rồi đến lúc đó ai sẽ là người bị giày vò đây?”
“Vậy chàng dính mưa thì sẽ không nhiễm phong hàn hay sao?”
“Chút mưa này cũng gọi là mưa?”
Như vậy cũng tốt, với cái thời tiết nóng lạnh thất thường mấy ngày mưa gió này, nếu để bị ướt một trận mưa thì e là nàng cũng không chống đỡ nổi. Khương Trĩ Y chỉ đành không tự mình cậy mạnh nữa, tự che chắn kĩ cho bản thân, song cứ đi qua một đoạn lại lấy khăn lau nước mưa bên gò má và trên cổ của Nguyên Sách.
Đường lên núi dài đằng đẵng, thấy khuôn mặt hắn toàn là nước mưa, áo khoác và ủng cũng bị thấm đẫm bùn nước, còn nàng lại nằm trên lưng hắn, sạch sẽ từ đầu tới chân, không nhiễm một hạt bụi nào.
*
Gần đến canh hai, hai người cuối cùng cũng tới trạm dịch.
Tại căn phòng chính ở trạm dịch, Khương Trĩ Y tháo nón vành rộng xuống thì thấy cả người đều khô ráo, nên nàng cũng không vội đi tắm. Nàng chỉ rửa chân, đổi một đôi giày thoải mái rồi ngồi bên lò than, uống canh gừng.
Bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước ‘tí tách’, Khương Trĩ Y nghe thấy lại chợt hồi hộp một cách khó hiểu.
Trạm dịch này nằm ở phía Tây, đồ đạc cũng không được thiết chế đầy đủ như kinh đô và vùng lân cận, ở các phòng bên cạnh hình như đều không có phòng tắm. Khi nãy, Nguyên Sách định đi xối rửa cơ thể đang bết bát của mình, nàng liền đẩy hắn vào phòng tắm của nàng.
Bồn tắm ở bên trong đấy là bồn tắm mà nàng luôn dùng suốt cả đoạn hành trình dài này, hôm nay trước khi trời mưa to đã được dịch thừa đưa tới trạm dịch. Một vật luôn theo bên mình như bồn tắm, trước đây chưa hề có ai cùng dùng chung với nàng.
Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt Khương Trĩ Y liền nóng lên, hơi lạnh trong cơ thể cũng bị xua đi hết.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước dần dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh đang mặc quần áo.
Một lát sau, Nguyên Sách thay một bộ Yến Cư sạch sẽ, đẩy cửa phòng tắm đi ra liền nhìn thấy dáng vẻ Khương Trĩ Y đang bê bát canh với ánh mắt vô cùng lấp lánh: “Nàng là kẻ trộm đấy à?”
*Yến Cư: một loại trang phục thời nhà minh
Khương Trĩ Y quan sát hắn, trông hắn có vẻ vô cùng thoải mái và hoàn toàn không hề có ý nghĩ gì bậy bạ: “Chàng… Tắm có ổn không?”
“?”
“Ý là mấy cái đồ đó của ta, chàng dùng có thuận tay không?”
“Nàng cứ…” Phải hỏi cho rõ ràng như thế à? Lời trong lòng chẳng giấu nổi một chữ luôn hay sao?
Nguyên Sách nhìn chăm chăm nàng một hồi, yết hầu chợt chuyển động, bèn quay đầu đi chỗ khác : “… Thơm quá.”
Khương Trĩ Y ho khan vài tiếng, cũng tránh ánh mắt đi.
Sau một hồi yên lặng…’
“Ta…”
“Nàng…”
Khương Trĩ Y chớp chớp mắt: “Chàng nói trước đi.”
“Bồn tắm bị ta làm dơ rồi, đêm nay nàng đừng tắm nữa, cứ để vậy mà ngủ đi.”
“Chàng chỉ tắm thôi thì có thể bẩn đến đâu được?” Khương Trĩ Y khựng lại: “Chàng cõng ta tới trạm dịch, không phải là để ta tắm rửa cho thật sạch sẽ, ngủ cho thật ngon hay sao? Nên là ta nhất định phải tắm…”
“Không có nhất định gì ở đây hết.” Từng câu từng chữ của Nguyên Sách cắt ngang lời nàng: “Đi ngủ.”
Khương Trĩ Y vẫn còn muốn tranh đấu với hắn một chút nhưng tiếng gõ cửa lại chợt vang lên: “Thiếu tướng quân, có tin báo của ngài.”
Nguyên Sách chỉ về phía giường, bảo nàng cứ nằm đó ngủ, xong rồi hắn quay người đi ra khỏi phòng.
Tên lính đưa tin báo đi cùng Nguyên Sách ra ngoài một đoạn, khi đã đi xa phòng của Khương Trĩ Y mới thấp giọng nói: “Thiếu tướng quân, kinh thành báo tin tới, quận chúa từng có một tỳ nữ tên Kinh Trập, ba tháng trước bị sơn tặc làm hại, mấy ngày này vẫn luôn ở Trịnh huyện dưỡng sức. Hai ngày trước vết thương khá hơn nên đã về lại kinh thành, biết được chuyện của ngài và quận chúa nên đã ra roi thúc ngựa để đuổi tới đây…”
Nguyên Sách bỗng dưng ngước mắt lên.
“Ngài xem chúng ta có cần..?” Tên lính giơ cây dao trong tay lên, giả vờ quẹt qua cổ.
Mưa to gió lớn, giữa những đám mây dày cộm phía chân trời lóe lên ánh sáng chói mắt, một tia chớp xé trời hiện ra.
Nguyên Sách vuốt nhè nhẹ vào cánh tay đang buông thõng bên cạnh, rồi nhìn tên lính gật đầu.
Tên lính cũng nhìn hắn gật đầu nhận mệnh, vội vã bước vào trong màn mưa.
Nguyên Sách trầm ngâm đứng trong hành lang, chợt nghe thấy một tiếng sấm vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Cùng với tiếng sấm đó là âm thanh hét lên của một cô gái.
Nguyên Sách bước nhanh về phòng, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Khương Trĩ Y bịt tai co người lại trong góc giường, trông dáng vẻ như đã bị dọa đến mất hết cả hồn.
Khương Trĩ Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn liền nhào tới ngay.
“Chỉ là tiếng sầm thôi mà.” Nguyên Sách ngồi xuống bên giường, kéo người vào trong lòng.
“Cái gì mà chỉ là tiếng sấm thôi… Sấm tiết kinh trập này là đáng sợ nhất đó!” Khương Trĩ Y vẫn chưa hết hoảng hồn, ôm lấy eo của hắn: “Tin báo gì mà quan trọng vậy, còn phải ra ngoài để nghe, bỏ ta một mình lại ở căn phòng xa lạ này…”
Nguyên Sách khẽ nuốt nước bọt: “Không có gì.”
Khương Trĩ Y cằn nhằn: “… Trong phòng này toàn là đồ dễ cháy, trước đây vào cái thời tiết mà có sấm như thế này, Kinh Trập luôn thắp đầy đèn ở bên giường trong phòng ngủ cho ta.”
Mi mắt Nguyên Sách chớp một cái: “Kinh Trập?”
“Đúng rồi, chàng không nhớ à, chính là tỳ nữ đã đi theo ta từ nhỏ đấy. Có điều, trước đây vì bảo vệ ta nên nàng ta bị thương, cũng lâu lắm rồi ta không gặp được nàng ta…” Khương Trĩ Y nói tới đâu là nhớ lại tới đó: “Vốn còn định đợi đến khi vết thương của nàng ta hồi phục, ta có thể chủ trì hôn sự cho nàng ta. Bây giờ thì lại chẳng biết bao giờ mới gặp lại.”
“Nàng ta đối xử với nàng… rất tốt?”
“Đương nhiên rồi, cũng giống như chàng đối với ta hôm nay vậy, nàng ta đã đối xử tốt với ta như vậy được cả chục năm rồi.”
Bàn tay đặt trên lưng Khương Trĩ Y của Nguyên Sách đột nhiên cứng đờ.
“Sao thế?” Khương Trĩ Y ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nguyên Sách chớp mắt: “Vậy nếu như có một ngày, ta cùng nàng ta đều rơi xuống sông mà nàng chỉ được phép cứu một người, nàng sẽ cứu ai?”
Khương Trĩ Y sửng sốt: “Chàng đang nói nhảm gì vậy? Cả hai người đều biết bơi, ta thì lại không biết, ta đúng ra phải ở trên bờ cổ vũ cho hai người mới phải chứ!”
“…”