Giống như bị ba chữ “tiểu tổ tông” kích thích phải ký ức nào đó, cảnh tượng lần trước hắn gọi nàng như vậy cứ như sóng cuộn phun trào hiện ra trước mắt hắn...
Trong thư phòng của Thẩm phủ ở Trường An, nàng vì Bùi Tuyết Thanh mà gây gỗ với hắn, hắn ôm nàng đặt lên thư án, cúi đầu hôn nàng...
Khương Trĩ Y rùng mình, dùng sức đẩy hắn ra, nhảy xuống ngựa để chạy trốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Sách nhướng mày định tiến đến kéo nàng lại, Kinh Trập lại đi trước một bước, đưa tay ra rồi dừng lại giữa không trung.
Khương Trĩ Y cũng nhất thời luống cuống không nhìn rõ ngựa cao bao nhiêu, được Kinh Trập đỡ, sợ hãi cúi đầu nhìn xuống chân, nghĩ đến những ngày tháng mình ở Trường An được kính trọng, nâng niu như vàng ngọc thì lại không chịu, muốn ở đây không nhảy lầu thì cũng nhảy ngựa, rồi ngước mắt lên nhìn hắn, lửa giận trong đáy mắt nàng cuồn cuộn như sóng lớn.
Đội Huyền Sách quân từng bước chỉnh tề tiến vào con hẻm, rồi phân thành hai hàng đứng ở phía sau chờ lệnh.
Nguyên Sách nhìn sự tức giận và ghê tởm không thể che giấu trong mắt Khương Trĩ Y, yết hầu của hắn khẽ chuyển động, bàn tay đang giơ lơ lửng giữa không trung từ từ thu lại, vẻ mặt trở nên thờ ơ, một tay giữ chặt dây cương, giơ cao tay khác lên: “Đưa thiếu phu nhân về phủ.”
Mặc dù xung quanh không có ai, nhưng Cốc Vũ vẫn cảm thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, vì vậy nàng ta đứng bằng sống bằng chết phòng thủ nghiêm ngặt trước cửa phòng ngủ, thỉnh thoảng nhìn quanh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, xác định chắc chắn rằng không ai có thể nghe thấy âm thanh trong phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Kinh Trập hầu hạ Khương Chi Y thay bộ y phục đã bẩn ra, thấy nàng đờ đẫn ôm đầu gối ngồi ở mép giường, ngồi một hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm: “...Y đã phát hiện ta khôi phục trí nhớ rồi đúng không?”
Kinh Trập thầm thở dài. Quận chúa chỉ cần nghĩ đến việc mình và kẻ thù không đội trời chung “yêu nhau” đến mức làm ra nhiều chuyện thân mật như vậy, nàng không thể nào làm như không có chuyện gì xảy ra, thật sự rất khó để cho Thẩm thiếu tướng quân không phát hiện ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Y đã phát hiện ra, ta còn có cơ hội trở về Trường An nữa sao…” Khương Trĩ Y chớp mắt, sắc mặt tái nhợt, ngoại trừ tuyệt vọng, trong lòng còn tràn đầy sự nghi hoặc và khó hiểu.
“Kinh Trập, ngươi nói xem rốt cuộc là vì sao y lại đối xử với ta như vậy?”
Kinh Trập nói Thẩm Nguyên Sách vì thích nàng, sợ nàng không thừa nhận nên mới lừa nàng đến đây, nhưng khi nàng ấy suy nghĩ lại, thái độ hồi trước của Thẩm Nguyên Sách đối với nàng thay đổi thật sự quá đột ngột, lấy ranh giới là từ lúc ném vỡ ngọc, trước sau rõ ràng là như hai người khác nhau.
Trước đó hắn luôn phớt lờ nàng, thậm chí khi ném ngọc còn tỏ ra hung dữ, tàn bạo với nàng, xoay người một cái, vậy mà đã phối hợp đóng giả thành tình lang của nàng, nói rằng trước đây hắn phớt lờ nàng, tất cả là để thử lòng sự chân thành của nàng.
Sự chân thành của nàng đối với hắn chính là chân thành ghét hắn, hắn biết rất rõ, không cần phải thử đâu, được không hả? Đây rõ ràng là một lời nói dối để xoa dịu nàng.
Hắn dỗ dành nàng trở về, làm sao có thể trong một đêm lại đột nhiên thích nàng được, nhất định là có ý đồ khác rồi.
“Lúc đầu có phải y thấy ta tức giận bỏ đi, cảm thấy không có gì thú vị nữa nên có chút nhàm chán, cho nên mới lừa ta tiếp tục chạy qua chạy lại trước mặt y đúng không?”
Kinh Trập: “Nhưng trêu chọc một chút thì cũng kệ đi, chỉ vì một chút oán hận lúc nhỏ mà lãng phí diễn kịch cùng người suốt mấy tháng, lại còn phải định cả hôn sự, thật không hợp lý mà.”
Chẳng lẽ là bởi vì ngày đó nàng làm vỡ ngọc bội, hắn lo rằng sau khi nàng khôi phục trí nhớ, nàng sẽ đoán được tư tình của hắn và Bùi Tuyết Thanh, cho nên mới muốn giữ chặt nàng?
Nhưng mà ngọc bội kia rõ ràng là hắn tự đập vỡ trước mặt nàng, nếu như hắn quan tâm đến chuyện này như vậy, sao có thể không cẩn thận đến thế sao?
Nếu không thì chắc là ngay cả bản thân hắn cũng đã quên ngọc bội đó cũng nằm trong chiếc bình sứ.
Hắn vô tình quên thì có thể hiểu được, nhưng sau đó Bùi Tuyết Thanh đến tìm hắn, tại sao hắn không tránh mặt nàng ta, cũng không giống như không muốn nàng phát hiện ra quan hệ của bọn họ.
Ngay cả ngày hôm đó, khi nhìn thấy nửa mặt ngọc bội còn lại trong tay Bùi Tuyết Thanh, hắn cũng có vẻ kinh ngạc giống như nàng, cũng khó hiểu không kém nàng.
Chẳng lẽ hắn quên ngọc bội cất ở đâu, cũng đã quên tư tình của mình với Bùi Tuyết Thanh rồi à?
...Một chuyện như vậy mà có thể quên ư? Chẳng lẽ nàng bị mất trí nhớ, hắn cũng bị mất trí nhớ theo rồi sao.
Cũng đâu có nghe nói Thẩm thiếu tướng quân đánh trận xong bị mất trí nhớ, hơn nữa trong thư viện nhiều người như vậy, hắn không nhận ra ai hết sao?
Mò qua mò lại, dường như đã gần đến với đáp án rồi, nhưng dường như lại càng loạn hơn, Khương Trĩ Y mệt mỏi, kiệt sức chống trán: “Kinh Trập, đầu ta đau quá...”
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nguyên Sách, Mục Tân Hồng lo lắng nuốt nước bọt: “Ý của ngài là quận chúa không chỉ khôi phục trí nhớ, mà còn đoán được ngài và đại công tử là hai người?”
Nguyên Sách yên lặng dựa vào lưng ghế, hồi lâu không nói.
Tối hôm qua hắn đã nhìn ra Khương Trĩ Y hồi phục trí nhớ rồi.
Mặc dù hắn đã nhiều lần tưởng tượng đến ngày đó nàng sẽ trông như thế nào, nhưng kết quả cuối cùng vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn quả thực đã gieo vào lòng nàng rất nhiều manh mối, chắc chắn là sớm muộn gì nàng cũng sẽ nghi ngờ rằng huynh trưởng đã thay đổi thành một người khác. Chỉ là trước khi nàng nghi ngờ và xác nhận được điều đó, vốn dĩ hắn vẫn còn cơ hội để xoay chuyển.
Nhưng bây giờ nàng đã có thể giết người bằng dao mềm rồi*, hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở lời.
* giống như phương pháp luộc một con ếch trong nước ấm, dùng thủ đoạn nhẹ nhàng, không bạo lực để hại đối phương.
Nguyên Sách: “Nếu như nàng vì thích huynh trưởng nên mới nảy sinh suy nghĩ chủ quan, nếu như nàng không biết ta không phải là huynh trưởng...”
Ánh mắt nàng nhìn hắn hôm nay giống như nhìn một kẻ thù căm thù đến tận xương tuỷ. Thậm chí, chỉ vì sự chán ghét nhất thời đó, mà ngay cả một con ngựa cao đến thế nàng cũng bất chấp tất cả nhảy xuống.
“Vậy chẳng lẽ ngay từ đầu quận chúa đã không thích đại công tử, ghét đại công tử như lời đồn đại sao?” Lý Đáp Phong nói rằng phần ký ức thêm của nàng có thể là do nàng tưởng tượng ra, hoặc đó có thể là câu chuyện của người khác nhưng nàng đã nhìn thấy hoặc nghe thấy rồi để lại ấn tượng sâu sắc.
Nhưng trong câu chuyện này, không chỉ xuất thân, gia thế, những chuyện đã trải qua, quan hệ trong mắt người ngoài của nhân vật chính đều giống với nàng và huynh trưởng, ngay cả tính cách và tác phong cữu mẫu, cữu phụ, đại biểu ca của nữ chính cũng hoàn toàn tương đồng với thực tế.
Nếu là chuyện của người khác, thì từ đâu mà lại có sự trùng hợp như vậy?
Nghĩ lại những lời Khương Trĩ Y đã nói khi nàng nhìn hắn cưỡi ngựa và bắn cung trong thư viện, nàng cũng biết rằng trước đó hắn đã che giấu tài năng của mình.
Bùi Tuyết Thanh biết rằng huynh trưởng không phải là một kẻ ăn chơi lêu lỏng, vì vậy mới thích huynh trưởng. Nếu như Khương Trĩ Y cũng biết như vậy, thì việc thích huynh trưởng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ, trong mắt nàng, nếu hắn vẫn là huynh trưởng, vẫn là người mà nàng thầm ái mộ nhiều năm, thì ít nhất nàng cũng nên cãi nhau một trận thật to với hắn, chất vấn hắn tại sao lại lừa dối nàng, rốt cuộc hắn có thật lòng cầu hôn nàng không, hắn với Bùi Tuyết Thanh lại là như thế nào.
Nhưng nàng không làm thế, nàng chỉ nhịn nhục và bỏ chạy.
Chịu đựng sự áp bức và lăng nhục để ở bên hắn, rồi bỏ chạy.
Sắc trời từng chút một tối sầm lại, đã đến lúc lên đèn rồi, Khương Trĩ Y ngồi ở bàn ăn ngoài phòng ngủ, nhìn một bàn đầy đồ ăn Kinh Trập bưng tới, nàng không có cảm giác thèm ăn, cầm đũa lên rồi lại đặt xuống một lần nữa.
“Quận chúa, người tuyệt đối đừng để mình bị đói, chúng ta còn phải tìm biện pháp...” Kinh Trập nói nửa chừng thì nghe thấy Cốc Vũ ngoài cửa lớn tiếng gọi: “Thẩm thiếu tướng quân”, vội vàng im miệng lại ngay lập tức.
Quả nhiên, giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa vang lên.
Nhìn bóng người đổ trên khung cửa, Khương Trĩ Y hít một hơi thật sâu.
Bây giờ hắn đã biết là nàng đã khôi phục trí nhớ rồi, cũng không cần phải vòng vo nữa, tối nay sẽ dứt khoát hỏi hắn cho rõ ràng.
Khương Trĩ Y ngồi thẳng dậy, chỉnh lại vạt áo, gấp lại cổ áo rồi nói “Mời vào”.
Nguyên Sách đẩy cửa đi vào, liếc nhìn bàn ăn của nàng: “Còn chưa hết giận sao? Đã ăn cơm một mình rồi.”
Khương Trĩ Y bị hắn nói đến sững sờ, im lặng nói: “Trong viện của ngài không có cơm sao?”
“Nhà bếp tưởng ta không về nên không chuẩn bị phần của ta.”
“Vậy chờ bọn họ chuẩn bị.”
“Thế sẽ trễ mất, ta tùy tiện ăn mấy miếng ở chỗ của nàng là được rồi, lát nữa còn phải đi gặp khâm sai của Hồng Lư tự nữa.” Nguyên Sách tự mình ngồi xuống đối diện nàng.
Ánh mắt Khương Trĩ Y dừng lại: “Đi đâu gặp…”
“Có muốn cùng đi không?” Nguyên Sách cong môi cười: “Vậy dùng cơm xong thì đi cùng ta.”
Khương Trĩ Y càng lúc càng không thể hiểu được người này, nàng đã biểu hiện rõ ràng đến như vậy rồi, hắn lại làm như không có gì, là giả vờ mù hay là mù thật vậy? “Không muốn đi?” Nguyên Sách hơi nhướng mày.
“Đi.” Khương Trĩ Y thu lại một loạt những ý nghĩa định chuẩn bị trở mặt với hắn, nháy mắt với Kinh Trập, bảo nàng ấy lấy thêm bát đũa mới tới, yên tĩnh nhìn người đối diện chằm chằm.
Như thể thực sự chỉ đến để ăn một bữa cơm, Nguyên Sách lấy khăn tay ướt lau tay, cầm đũa lên, gắp vài đũa măng vụn vào bát, rồi bắt đầu ăn như thường lệ, ăn được vài miếng, hắn ngước mắt lên, thấy nàng không nhúc nhích liền hỏi: “Sao nàng không động đũa?”
“Không muốn ăn.”
“Có thể đây là lần cuối cùng ngồi cùng một bàn dùng bữa rồi, ăn nhiều một chút đi.”
... Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra quyết tâm của nàng, định buông tha cho nàng quay về sao?
Ánh mắt Khương Trĩ Y chuyển động, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại sấm to mưa nhỏ như vậy, thế mà lại chịu buông tha cho nàng.
Im lặng một lúc, Khương Trĩ Y do dự, chậm rãi cầm đũa lên, gắp món măng vụn trước mặt. Sắp tới mép đĩa, mới nhớ ra vừa rồi hình như hắn cũng gắp món này, nàng chuyển hướng đũa sang gắp đĩa tôm bên cạnh.
Nguyên Sách liếc nhìn nàng một cái, bảo Kinh Trập mang thêm một đôi đũa dùng để gắp thức ăn lên, đổi sang đôi đũa đó gắp một con tôm, nhanh chóng bóc xong vỏ rồi đặt vào đĩa kế bên tay nàng.
Khương Trĩ Y cứng ngắc nhìn động tác vô cùng tự nhiên của hắn, cúi đầu ăn từng miếng cơm rất nhỏ.
Rất lâu sau, con tôm đó vẫn nằm trên đĩa lạnh.
“Sao không ăn?” Nguyên Sách hất cằm.
Khương Trĩ Y nhìn con tôm đã được hắn bóc vỏ: “Ta ăn rồi ngài sẽ dẫn ta đi gặp khâm sai đúng không?”
Nguyên Sách nhìn ánh mắt thực sự nhẫn nhục đến cực điểm của nàng, quay đầu đi cười nói: “Khương Trĩ Y, ta có thể dẫn nàng đi gặp khâm sai...”
“Nhưng ta đã dặn dò khâm sai xong xuôi hết rồi, cho dù nàng có gặp được hắn, cũng không thể rời khỏi Hà Tây.”
Sắc mặt Khương Trĩ Y thay đổi, tay đang cầm đũa run lên, nhịn lại cơn giận muốn lật cả bàn ăn, đặt đũa xuống đứng dậy.
Kinh Trập ở bên cạnh sợ hãi nhìn hai người bọn họ, đã chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ Khương Trĩ Y bất cứ lúc nào.
“Vậy ý của ngươi là gì? Lần cuối cùng ngồi cùng bàn dùng bữa là sao?”
“Nếu như đã muốn trở mặt thì đương nhiên đây là lần cuối cùng.” Nguyên Sách ngồi trên ghế, bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Lừa ta ăn cùng ngài bữa cơm này, ngài có thể đạt được lợi ích gì?”
“Chẳng đạt được gì cả, nhưng có thể thấy rốt cuộc nàng ghét ta đến cỡ nào.”
“...”
Khương Trĩ Y không thể tin được nhìn hắn: “Có phải ngài bị bệnh không?”
Nàng ghét hắn bao nhiêu, còn cần dựa vào bữa cơm này để chứng minh nữa sao?
Nguyên Sách cúi đầu nhìn con tôm mà nàng còn không muốn đụng vào: “Không phải nàng nói… ta là người sạch sẽ nhất trên đời này sao?”
Trái tim của Khương Trĩ Y lỡ một nhịp. Không thể tránh khỏi, tình huống hồi đó khi nàng nói ra câu này lại ùa về trong tâm trí.
Vào một đêm mưa xuân sấm sét vang rền, trong trạm dịch xa lạ ấy, bọn họ chen chúc trên chiếc giường chật hẹp, tối tăm, trao nhau những giọt nước mưa, hắn hỏi nàng không cảm thấy bẩn sao?
Nàng nói: “Ta cảm thấy A Sách ca ca là người trong sạch sạch sẽ nhất trên thế giới này”.
Khương Trĩ Y nhắm mắt lại, trán đột nhiên co giật, bừng bừng lửa giận: “...Người ta nói có phải là ngài hay không, trong lòng ngài không biết rõ sao?”
“Dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để lừa ta đến đây, ngài không cảm thấy mình kinh tởm đến cỡ nào à?”
Nguyên Sách cụp mi, gật đầu: “Ta bẩn, ta ghê tởm, chỉ có huynh trưởng của ta sạch sẽ thôi đúng không?”
“Đúng...” Khương Trĩ Y thuận miệng thốt ra, sau đó sững sờ tại chỗ hồi lâu.
……?
Cái gì, huynh trưởng gì?
Thẩm Nguyên Sách còn có huynh trưởng? Hắn không phải là con trai duy nhất của Thẩm gia sao?
... Không đúng, hắn có một người huynh trưởng thì liên quan gì đến nàng?
Khương Trĩ Y buồn cười nhìn hắn, vừa định bảo hắn bỏ cái trò chuyển dời sự tập trung của nàng đi.
“Nàng thích huynh ấy như vậy, thích đến mức cho rằng ta…” Nguyên Sách đang nói giữa chừng thì dừng lại, đột nhiên nhớ tới những lời vào cái đêm khi nàng say rượu ở phủ công chúa đã nói với hắn.
——Ta thích không phải là vẻ bên ngoài của A Sách ca ca, mà là tâm hồn của huynh ấy, trái tim của huynh ấy. Trên thế giới này chỉ có một A Sách ca ca, cho dù hai người có trông giống hệt nhau, ta cũng sẽ không thích thế thân của huynh ấy.
“Cũng đúng, nàng đã sớm nói rằng không cần vỏ bọc bên ngoài.” Nguyên Sách gật đầu.
Khương Trĩ Y ngậm lại hết những câu chửi mắng sắp tuôn ra vào trong cổ họng, cả người bất động, chết lặng tại chỗ, ba hồn bảy vía đang run rẩy dữ dội.
Ý là gì…? Thích cái gì, vỏ bọc gì, là Thẩm Nguyên Sách điên rồi, hay là nàng đã ngốc rồi?
Tại sao nàng không thể hiểu những lời này, lại còn càng nghe thấy càng hoảng sợ?
Khương Trĩ Y mở to mắt, lặng lẽ đưa tay về phía Kinh Trập như đang cầu cứu. Kinh Trập cũng đang nổi hết da óc, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Đôi chủ tớ đều không dám động đậy, cúi đầu nhìn người ngồi đối diện, chỉ có thể nắm tay nhau, truyền cho nhau sức mạnh, nhìn qua nhìn lại.
Khương Trĩ Y: Có phải chúng ta đã bỏ quá nhiều rượu vào các món ăn rồi không?
Kinh Trập: Không có đâu...
Khương Trĩ Y chậm rãi buông tay Kinh Trập ra, giả vờ tức giận, cất bước đi, khi đến bên cạnh Nguyên Sách, khẽ hít một hơi và ngửi, ngửi thấy mùi thơm của bồ kết, trong đó còn xen lẫn một chút mùi rượu như có như không.
Quả nhiên là rượu... Chẳng lẽ hắn đã uống rượu, tắm rửa xong mới tới đây sao?
Khương Trĩ Y vừa giả vờ tức giận, vừa từ từ đi đi lại lại vài vòng, quay trở lại chỗ cũ, dùng khẩu hình nói chuyện với Kinh Trập: Ngài ấy đã tự uống rượu.
Kinh Trập: Hóa ra là vậy.
Nhưng không phải sau khi uống rượu sẽ nói ra sự thật sao? Vậy trong lời nói của hắn rốt cuộc có bí mật gì?
Khương Trĩ Y im lặng sắp xếp lại lời nói, cảm giác như mình sắp tóm được một thông tin quan trọng nào đó, nhưng nhất thời khó mà góp nhặt lại được, vì vậy nàng ổn định tinh thần, hỏi: “Huynh trưởng của ngài... đâu rồi?”
Nguyên Sách ngước mắt lên, giống như hơi rượu đã thật sự dâng lên tới não, ánh mắt có chút hỗn loạn: “Nàng muốn tìm huynh ấy?”
Nàng suy nghĩ... mình có muốn không nhỉ?
Khương Trĩ Y căng thẳng liếm môi, lựa chọn một đáp án linh hoạt: “Đương nhiên...”
Nguyên Sách nhìn nàng, khóe miệng co giật: “Thật đáng tiếc, trên đời này chỉ có ta, không có huynh trưởng... phải làm sao đây, Khương Trĩ Y.”