Động lòng xuân

Khương Trĩ Y suy nghĩ một mạch suốt cả đêm.
 
Sáng hôm sau, Kinh Trập đến hầu hạ nàng rửa mặt, trông thấy đôi mắt thức đến đỏ hoe của nàng thì giật nảy mình: “Quận chúa, sao mắt người lại đỏ thế này!”
 
Quả thật Khương Trĩ Y đã trằn trọc suốt đêm không chợp mắt, thân thể mỏi mệt không chịu nổi nhưng đầu lại không thể nghỉ ngơi, hễ nhắm mắt lại là lại nghĩ đến những chuyện rắc rối kia. Khó lắm mới ngủ được một chút thì lại mơ thấy bị Thẩm Nguyên Sách... À không, là bị đệ đệ của Thẩm Nguyên Sách truy sát, lập tức bị tỉnh giấc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hiện tại nàng đã hiểu rõ toàn bộ. Mấy tháng qua, nàng đã bất tri bất giác trải qua nhiều lần tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc. Nếu không phải nàng có thân phận quận chúa, nếu không phải hắn nhầm nàng là người tình của ca ca hắn, thì hiện tại có khả năng nàng không ở Hà Tây, mà là ở âm tào địa phủ...
 
Nghĩ vậy, nàng có phần cảm thấy mình đúng là người may mắn được trời phù hộ.
 
Nghĩ đến những chuyện này, Khương Trĩ Y mệt mỏi ngồi dậy: “Mắt ta không mở ra nổi, nó đỏ lắm à?”
 
Kinh Trập lấy gương đồng cho nàng: “Người xem này, nếu không biết đêm qua người vẫn luôn nghĩ cách thì có khi lại tưởng là người khóc suốt cả đêm đấy!”
 
Tối qua có quá nhiều tin tức. Mới đầu, Khương Trĩ Y không nghĩ hết toàn bộ sự việc, mãi tới khi sắp ngủ mới chợt nghĩ ra, rất có khả năng Thẩm Nguyên Sách thật đã không còn ở trên cõi đời này nữa, tâm trạng nàng quả thực có phần phức tạp.
 
Nàng rất ghét người này nhưng không hề hận đến mức mong người đó chết. Nghĩ đến khả năng Thẩm Nguyên Sách đã chiến tử sa trường vào một ngày nào đó ba năm trước, cũng coi như là anh hùng bảo vệ quốc gia giống cha nàng, nàng bỗng cảm thấy những thù hận thuở nhỏ trở nên vụn vặt, không còn đáng nhắc tới nữa.
 
Nàng nghĩ, nếu như người đó có cơ hội thắng trận trở về thì đánh trận ba năm xong chắc cũng đã chững chạc rồi, về kinh xong có khi sẽ không đối đầu với nàng nữa…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, nếu như người đó thắng trận trở về thì liệu nàng có những chuyện giẻ rách không cắt đứt nổi với đệ đệ của người đó như hiện tại không?
 
“Đúng là có hơi thổn thức, nhưng không đến mức khóc suốt cả đêm...” Khương Trĩ Y thở dài, nhìn đôi mắt đỏ bừng trong gương, bỗng nhiên đầu óc nghĩ thông: “Có điều cũng đâu phải ta không thể khóc suốt cả đêm vì người đó đâu?”
 
“Quận chúa nói vậy nghĩa là sao?”
 
“Ngươi nghĩ vì sao ‘Thẩm Nguyên Sách’ không thả cho ta đi? Chẳng phải là vì sợ ta tố giác nhà bọn họ sao? Vậy nếu trước mắt ta có một lý do khiến y tin rằng ta sẽ không tố giác y thì có phải y sẽ tha cho ta không?”
 
“Ý của người là Thẩm thiếu tướng quân hiểu lầm là người thích huynh trưởng y, vậy người sẽ tương kế tựu kế…”
 
“Đúng vậy!” Khương Trĩ Y vẫy tay: “Hôm nay ngươi ra đường chọn mua vài thứ, đợi bên này chuẩn bị ổn thỏa rồi thì ngươi qua quân doanh báo cho Thẩm… Không biết y tên là gì… Đi báo cho ‘Thẩm Nguyên Sách’ hiện tại, nói với y, ta có lời muốn nói với y.”
 
*
 
Xế chiều, trong chủ trướng đại doanh Huyền Sách, Nguyên Sách đứng chắp tay trước sa bàn, đang bàn chuyện chính sự với Mục Tân Hồng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng dõng dạc: “Báo...!”
 
“Vào đi.” Nguyên Sách quay đầu, thấy là người trong phủ tới, hắn thở dài: “Người lại bỏ chạy nữa rồi à?”
 
“Bẩm thiếu tướng quân, không phải, thiếu phu nhân nói có chuyện nói với ngài, mời ngài về phủ một chuyến.”
 
Nguyên Sách nhướng mày, đưa dấu tay ra hiệu cho đối phương lui ra ngoài rồi nhìn về phía Mục Tân Hồng.
 
Mục Tân Hồng lấy làm lạ trước ánh mắt của hắn: “Ngài không cần phải lo lắng chuyện trong doanh trại, cứ yên tâm đi đi, chỗ này có ti chức rồi.”
 
“Ta lo lắng chuyện trong doanh trại chắc?”
 
“Vậy ngài do dự điều gì?”
 
Nguyên Sách đứng tại chỗ, hắn nặng nề thở một tiếng: “Ngươi biết phu nhân ngươi tìm ngươi có khi là để cãi nhau thì ngươi không chuẩn bị chút gì sao?”
 
“Nhưng ngài đứng bất động chứ có chuẩn bị gì đâu.”
 
“Chuẩn bị tâm lý không phải là chuẩn bị à?”
 
“À.” Mục Tân Hồng cười ha ha: “Thì ra là thế, bình thường ti chức toàn chuẩn bị chuyện khác.”
 
“Chẳng hạn như?”
 
“Chẳng hạn như...” Mục Tân Hồng chỉ xuống đầu gối: “Miếng bọc đầu gối để quỳ xuống cho êm, ngài có cần ti chức chuẩn bị giúp cho không?”
 
“...”
 
“Giữ lại tự dùng đi.” Nguyên Sách đi ra khỏi đại trướng, trở người leo lên lưng ngựa do binh sĩ dắt tới.
 
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn về đến phủ, đi thẳng vào nội viện.
 
Trời đã tối, nội viện chong đèn, trong nhà sáng sủa nhưng không biết sao gian phòng ngủ của Khương Trĩ Y lại tối om, hình như cũng không thắp cây đèn mạ vàng mà hắn sai người làm cho nàng.
 
Nguyên Sách nhíu mày, hắn gõ cửa phòng mấy tiếng, nghe thấy tỳ nữ đáp “mời vào” thay nàng, hắn đưa hai tay đẩy cửa ra.
 
Nến trắng bày đầy đất đập vào mắt. Nguyên Sách đứng khựng lại ở ngưỡng cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên.
 
Trong căn phòng tối mờ bày một chiếc bàn thờ, trên bàn thắp hương nến, bày đồ cúng và một tấm bài vị không chữ. Trước bàn thờ, Khương Trĩ Y mặc đồ trắng, quỳ gối trên bồ đoàn, đang im lặng trang trọng dâng hương.
 
Đôi giày khựng lại trước ngưỡng cửa của Nguyên Sách từ từ đáp xuống đất.
 
Bên phía bàn thờ, Khương Trĩ Y cầm trong tay ba nén hương nhỏ, nghe thấy động tĩnh vang lên sau lưng, trái tim vốn thấp thỏm lập tức nhảy lên tới cổ họng.
 
Nàng nghe thấy tiếng Nguyên Sách đi về phía mình từng bước. Khương Trĩ Y cầm hương, cụp mắt nhìn xuống, thầm nhủ trong lòng…
 
Thẩm Nguyên Sách, người chết là hết, những thù hận trước đây sẽ xí xóa từ hôm nay, mong kiếp sau ngươi đầu thai được vào gia đình tốt, chớ gặp phải dạng xuất thân như thế này nữa, còn kiếp này… Ta vẫn phải tiếp tục sống tiếp kiếp này, đệ đệ ngươi lừa ta trước, để tìm được lối thoát, ta không còn cách nào khác mới phải mượn danh nghĩa của ngươi, để bản thân được tự do, mong ngươi chớ trách!
 
Nhủ thầm xong, Khương Trĩ Y cầm hương vái ba vái rồi được Kinh Trập dìu đứng dậy, cắm nén hương nhỏ vào bát hương.
 
Nén hương nhỏ đong đưa một cái, tàn hương rơi trúng phải bàn tay, Khương Trĩ Y bị bỏng xuýt xoa một tiếng, còn chưa kịp vung tay ra đã có một bàn tay nắm lấy tay nàng.
 
Khương Trĩ Y lập tức ngước nhìn, trông thấy Nguyên Sách cầm tay nàng, nhanh chóng phủi tàn hương bám trên mu bàn tay của nàng: “Sao chỉ thắp hương thôi mà cũng có thể…”
 
Nói được một nửa, dường như nhận ra nàng bỗng nhiên cứng đờ, Nguyên Sách khựng lại, ngước mắt nhìn lên.
 
Hắn nhìn thấy mắt nàng đỏ ngầu như thể đã khóc suốt một ngày một đêm.
 
Ánh mắt Khương Trĩ Y lóe lên, nàng từ từ rụt tay về.
 
Kinh Trập vội vàng mang cao thuốc ra.
 
Nguyên Sách ngoảnh đầu sang một bên nhìn đồ tang lễ trong phòng: “Ngày giỗ của huynh ấy là tháng năm, không phải hôm nay.”
 
“Ta biết...” Mặc dù không biết là tháng năm, nhưng đương nhiên nàng biết không thể nào vừa khéo lại đúng là hôm nay được: “Chỉ có điều đêm qua ta mới biết huynh ấy không còn nữa nên hôm nay muốn cúng lễ bù một lần.”
 
… Hơn nữa, những lời mà nàng định nói tiếp theo đây cần phải có một bầu không khí thương nhớ làm nền, nếu không nàng sợ mình sẽ diễn lộ tẩy.
 
“Đây chính là chuyện nàng gọi ta về để nói à?” Nguyên Sách quay lại nhìn nàng.
 
“Đương nhiên không chỉ mình chuyện này.” Khương Trĩ Y chỉ tay xuống tấm án dài mảnh dưới đất: “Ngồi đi.”
 
Hai người ngồi xuống bên cạnh chiếc án dài, Khương Trĩ Y ngồi quỳ chân nghiêng sang một bên, Nguyên Sách ngồi khoanh chân lại.
 
Khương Trĩ Y cân nhắc một hồi rồi nói ra câu nói mình đã ấp ủ trong lòng suốt cả ngày: “Trước đêm qua, ta chỉ muốn liều mạng chạy đi tìm huynh ấy, nhưng nếu không thể tìm được huynh ấy nữa thì ta cũng không sốt ruột rời khỏi Hà Tây.”
 
“Ta muốn đi xem thử nơi huynh ấy đã ở trong ba năm cuối đời, ngài không đến mức không cho phép chứ?”
 
Nguyên Sách liếc mắt nhìn đi chỗ khác, không nói gì.
 
“Ngài không cần phải lo lắng sau khi ta đi khỏi đây sẽ vạch trần thân phận của ngài, ngài thấy ra được Hoàng bá bá yêu thương nên cho rằng ta đứng về phe Hoàng bá bá, nhưng năm ta sáu tuổi, cha ta hy sinh vì đại nghiệp của Hoàng bá bá, mẹ ta cũng đi theo, ngài nghĩ ta không oán hận Hoàng bá bá sao?”
 
Nguyên Sách quay lại nhìn nàng.
 
“Ngài thấy Hoàng bá bá chiều ta, có lẽ có đôi chút áy náy nhưng chủ yếu là làm để cho mọi người nhìn. Bởi vì Hoàng bá bá đăng cơ nhờ vượt ngàn dặm cần vương, không phải đăng cơ theo chiếu chỉ đường đường chính chính, lúc ấy thế lực phản loạn còn sót lại rất mạnh, Hoàng bá bá muốn ngồi vững ngôi vị thì nhất định phải ra sức cất nhắc công thần, đối xử hậu hĩnh với thế hệ sau của công thần, khuếch trương thế lực của mình. Cha ta hy sinh oanh liệt như vậy, ta chính là ví dụ tốt nhất để Hoàng bá bá thể hiện sự nhân đức của mình, thu được sự ủng hộ của nhiều người hơn.”
 
“Nàng cũng... Biết à?” Nguyên Sách nheo mắt lại ngạc nhiên.
 
Đương nhiên Nguyên Sách biết toàn bộ những chuyện này. Chỉ có điều mặc dù hắn hy vọng Khương Trĩ Y đứng về phía mình nhưng hắn không hề định dựa vào chuyện này để ly gián quan hệ của nàng với hoàng thất.
 
Giống như Vĩnh Ân Hầu đã nói, nàng chẳng qua chỉ đang mượn vinh hoa phú quý để an ủi bản thân, làm vậy tuy hơi ngây thơ nhưng có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút.
 
Nhưng hóa ra, nàng biết tất cả.
 
“Từ lúc còn bé xíu ta đã biết rồi, nhưng vinh sủng Hoàng bá bá dành cho ta thực sự rất tốt, sao ta lại phải nghĩ đến những chuyện lo sợ không đâu này chứ.” Khương Trĩ Y chống tay lên thái dương: “Hôm nay ta nói những chuyện này ra là muốn nói cho ngài biết ta không hề sùng bái Hoàng bá bá như ngài nghĩ. Nếu như ta có người mình yêu thương, vậy ta sẽ chọn huynh ấy chứ không chọn Hoàng bá bá.”
 
“Cho nên người nàng muốn chọn là huynh trưởng của ta.”
 
Cho nên khi hắn hỏi nàng liệu có thể chọn hắn một lần không, sự lựa chọn bày ra trước mắt nàng không phải là hắn và hoàng thất mà là huynh trưởng hắn và hoàng thất.
 
Không phải nàng không thể vứt bỏ hoàng thất, chỉ có điều trong sự lựa chọn của nàng hoàn toàn không có hắn.
 
Khương Trĩ Y ho nhẹ một tiếng: “Trước đó ta muốn chạy trốn là vì cho rằng ngài cướp đoạt thân phận của huynh ấy, đêm qua sau khi tỉnh táo lại, ta đã nghĩ kỹ rồi, ngài cũng là bất đắc dĩ, vậy... Ta giữ bí mật này thay ngài, ngài thả ta đi, ân oán của chúng ta thế là hết, không ai nợ ai!”
 
Nguyên Sách cong môi: “Ân oán của chúng ta thế là hết, không ai nợ ai?”
 
... Tại sao hắn lại cười trông kinh khủng như thế.
 
“Ngài không tin ta sao?” Khương Trĩ Y cố gắng cười đáng tin một chút: “Mặc dù huynh ấy không còn nữa nhưng Thẩm gia vẫn còn kế mẫu của huynh ấy, trong Huyền Sách Quân vẫn còn huynh đệ của huynh ấy, ta sẽ không hại bọn họ!”
 
“Có phải là…” Nguyên Sách nhớ lại lời Bùi Tuyết Thanh nói trong đình thủy tạ ven sông: “Nàng không bảo vệ được huynh ấy nên ít nhất hiện tại nàng có thể bảo vệ người nhà của huynh ấy một chút?”
 
“Đúng, xem ra ngài đã hiểu rồi.” Khương Trĩ Y gật đầu tán thưởng.
 
“Cho nên, ta là đệ đệ thì nên tác thành cho tình sâu nghĩa nặng của nàng, thả nàng đi?”
 
“... Đúng vậy.”
 
Nguyên Sách rướn người qua nửa mặt bàn, cúi người từ từ tới gần nàng: “Khương Trĩ Y, nàng nghĩ hay lắm.”
 
Khương Trĩ Y chống tay trên mặt đất, lùi người về sau, bỗng nhiên thấy hối hận vì mặt bàn mình chuẩn bị quá hẹp.
 
“Không phải ngài sợ ta làm lộ thân phận của ngài nên mới cầu thân ta, mới giữ ta lại đây sao…”
 
“Trước hôm nay thì là vậy nhưng vừa rồi, ta đổi ý rồi.”
 
Tim Khương Trĩ Y đập như nổi trống, thấy hắn càng ngày càng tới gần, chóp mũi sắp đụng cả vào chóp mũi của nàng, eo ngửa ra sau sắp gãy làm đôi, nàng cẩn thận mấp máy môi: “Ngài, ngài ngồi lại chỗ của mình trước đi đã, nói chuyện cho đàng hoàng… Chín bỏ làm mười thì coi như đây cũng là linh đường của huynh trưởng ngài… ”
 
Nguyên Sách chớp mắt mấy cái, cụp mắt xuống, nhìn đôi môi run rẩy của nàng: “Ở trước linh đường của huynh trưởng ta, ta làm gì đó với vị hôn thê được cưới hỏi đàng hoàng của mình thì có làm sao?”
 
“Ngài, ngài… Tên trên hôn thư là Thẩm Nguyên Sách, không phải ngài!”
 
“Ngày sinh tháng đẻ là của ta, hơn nữa, ta cũng tên là Thẩm Nguyên Sách.”
 
“Nhà các ngài thật kỳ lạ…” Khương Trĩ Y khóc không ra nước mắt: “Vậy phải thế nào thì ngài mới bằng lòng thả cho ta đi?”
 
“Có thế nào đi nữa… Thì cũng không thả nàng đi.”
 
Khương Trĩ Y tức quá, ngã xuống.
 
Nguyên Sách quét ngang cánh tay, kéo người nàng lại, mái tóc đen của người mặc đồ trắng xõa ra như thác nước.
 
“Khương Trĩ Y, nàng quên lời thề mình đã nói rồi sao? Nàng nói nếu có một ngày nàng chán ghét mà vứt bỏ ta thì ta hãy trói tay trói chân nàng lại.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui