Khương Trĩ Y tính nói gì đó, lời đến cửa miệng rồi bỗng ngừng lại, nàng thẫn thờ nhìn Nguyên Sách, đôi mắt hơi chớp chớp.
Giờ phút này, lồng ngực bình ổn của người quanh năm luyện võ lại hơi phập phồng, quai hàm căng ra thành một đường cứng ngắc, cả người giống như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn.
Một lúc sau, Khương Trĩ Y mới lắp bắp nói: "Chàng, lạ, lạ quá…! Làm gì có ai thích bị nhốt lại như phạm nhân? Lại còn bị trói tay trói chân uy hiếp chứ?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này có khác gì bọn sơn tặc đi bắt bớ dân nữ ép làm phu nhân trong tiểu thuyết chứ? Quả thật là ngang ngược.
Khương Trĩ Y không thể tin được nhìn hắn, thấy hắn cũng bất động nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt khẽ động rồi chậm rãi dời đi: "... Thật sự là tú tài gặp phải một kẻ không nói lý lẽ! Kinh Trập, Cốc Vũ, chúng ta đi!"
Nói rồi nàng khẽ vẫy tay, dẫn hai nô tỳ ra khỏi trà lâu.
Để lại nam nhân miệng lưỡi khô khốc một mình trong nhã gian, hắn im lặng hồi lâu, bưng tách trà của Khương Trĩ Y lên, ngẩng đầu uống cạn.
Ngồi xe ngựa về lại nội viện của Thẩm phủ, Khương Trĩ Y lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Ông trời có mắt nên mới đưa Bùi Tử Tống tới cho nàng, phân lượng thì đủ nặng, nhưng hắn ta lại không đến đây vì công việc, nên không thể biết được mọi hành tung của hắn ta, nếu ngay cả Bùi Tử Tống cũng không giúp được thì e là nàng không hy vọng được tự do nữa rồi.
Hai nô tỳ ở bên cạnh cũng lo lắng xì xào bàn tán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cốc Vũ: "Kinh Trập tỷ tỷ, chắc Thẩm thiếu tướng quân sẽ không chặn thư của tể tướng chứ?"
Kinh Trập lắc đầu: “Chắc là không, Quận chúa lưu tình, chỉ nói muốn từ hôn về kinh thành vì không vui, nếu Thẩm thiếu tướng quân chỉ vì một bức thư như vậy mà làm ầm lên, ngược lại có thể để lộ ra việc ngài ấy có mục đích khác trong hôn sự này, không có lợi cho ngài ấy đâu…’’
Nói đến đây, chủ tớ ba người vẫn căng thẳng ngồi không yên.
Cho đến khi sắc trời dần tối, sắp đến giờ thắp đèn, một tiếng đàn cầm du dương mơ hồ lọt vào tai.
Khương Trĩ Y đi bộ mỏi chân bèn ngồi trên cái sạp được làm rất đẹp để nghỉ ngơi, đột nhiên nàng lại đứng dậy, bảo hai nô tỳ đi mở cửa sổ, nàng nghiêng người ra ngoài nghe ngóng, đúng là khúc ‘Du bá nha điếu chung tử kỳ’, hình như nó từ hậu viện Thẩm phủ truyền tới.
Khương Trĩ Y vội vã chạy tới, lúc gần ra tới hậu viện thì bắt gặp một đôi ủng da màu đen.
Nàng ngước lên, vừa hay nhìn thấy Nguyên Sách cũng theo âm thanh mà đến.
Hai ánh mắt một lo lắng một u ám giao nhau như sấm sét giữa không trung, một lúc sau, Khương Trĩ Y vén váy, chạy thật nhanh ra sau cửa.
Nguyên Sách sải bước lớn về phía trước, hai ba bước đã đuổi kịp người nọ.
Nghe thấy người đằng sau thậm chí còn không cần chạy, chỉ cần một bước chân đã bằng ba bước của nàng, Khương Trĩ Y cuống quýt lảo đảo, chân vấp vào bậc thềm.
Vừa kịp lúc Nguyên Sách vượt qua nàng, hắn thoáng cau mày, xoay người một cái đỡ lấy nàng.
Khương Trĩ Y loạng choạng nắm lấy cánh tay hắn, hoảng hồn ngước mắt lên: "... Ta là nữ nhân yếu đuối, chàng như vậy, thắng cũng không vẻ vang gì."
Nguyên Sách híp mắt: “Nàng là nữ nhân yếu đuối, còn có thể dựa vào âm nhạc mà đưa tình, cũng rất nhẫn nại đấy.”
Khương Trĩ Y tỏ vẽ khó hiểu: "Nếu không phải ngay từ đầu chàng không muốn hợp tấu với ta, không cho ta cùng nhóm với Bùi Tử Tống thì có ngày hôm nay sao? Tự làm tự chịu, còn trách người khác!"
‘’...’’
Mắt to nhìn chằm chằm mắt nhỏ một lúc, cả hai quay đầu đi chỗ khác.
Nghe thấy khúc nhạc kết thúc rồi lại vang lên lần nữa, Khương Trĩ Y vô cùng sốt ruột, nàng ho nhẹ một tiếng: “Đứng yên cũng vô ích, chàng đợi ta thở chút rồi cùng tiến lên, ai nhanh ai chậm phải xem bản lĩnh.’’
… Không biết ai cần đối đầu với nàng, nếu không phải vì giúp nàng, hắn đã mở cả tám cánh cửa rồi.
Nguyên Sách bình tĩnh chờ đợi tại chỗ, để nàng mượn lực cánh tay mình.
Khương Trĩ Y vịn vào tay hắn thở hổn hển một hồi, rồi đột nhiên hất tay hắn ra, chạy thật nhanh lên cầu thang, sau đó mở toang cánh cửa lao ra ngoài.
Nguyên Sách cúi đầu nhìn cánh tay bị nàng hất đi, tức cười bước qua cửa theo nàng.
Ngoài cửa không thấy bóng dáng của Bùi Tử Tống, chỉ có một nữ nhạc công đang ngồi gảy một cây Thất huyền cầm.
Nhìn thấy cảnh tượng ngươi tranh ta cướp hỗn loạn như có một đám thiếu niên thiếu nữ ùa ra đi chợ phiên, nữ nhạc công tạm dừng gảy đàn, ngẩng đầu nhìn Nguyên Sách, rồi lại nhìn Khương Trĩ Y, nàng ta từ dưới đất ôm đàn đứng lên, cúi người hành lễ với Khương Trĩ Y: "Cô nương, có một vị công tử sai nô gia tới đưa tin, nói là ngài ấy đã không phụ lòng tin tưởng của cô, cô nương cứ yên tâm chờ tin tốt."
Khương Trĩ Y hạ quyết tâm, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cảm ơn nữ nhạc công, thấy Nguyên Sách quay đầu đi, hình như hắn có vẻ không mấy vui khi nghe thấy tin này…
Cũng phải, thư của Bùi Tử Tống đã được chuyển đi, đương nhiên ‘thiên công’ ở Hà Tây này của hắn cũng biết chuyện đó, có lẽ cảm thấy Bùi Tử Tống không bị bắt lại, lại nghe được vài lời vô nghĩa, đúng là uổng công so đo với nàng rồi.
Nhưng mà... vừa rồi ở trà lâu, hắn phản ứng mạnh như vậy, sau đó thật sự không có việc gì sao?
Như thể nhìn thấu tâm tư của nàng, Nguyên Sách khịt mũi cười nói: "Ngày nào chưa hủy được hôn ước thì ngày đó nàng vẫn là hôn thê của ta, nàng có thể viết thư cho Vĩnh Ân Hầu, ta cũng có thể.’’
"..." Vốn là cân nhắc kỹ càng, biết nếu chặn đường thư của Bùi tể tướng sẽ khiến đối phương sinh nghi, hắn đã tính toán tới nước này rồi.
“Tùy chàng muốn bóp méo sự thật ra sao cũng được, chẳng lẽ cữu phụ tin chàng mà lại không tin ta?” Khương Trĩ Y hừ lạnh một tiếng, chỉ tay lên trời: “Đã muộn rồi, nhanh quay về viết thư của chàng đi, không lâu nữa đâu… hôn phu cũ ạ.’’
"Không không không, sao có thể viết kiểu xưng hô lạ hoắc là ‘Vĩnh Ân Hầu thân mến’ được…?" Mười lăm phút sau, tại thư phòng Thẩm phủ, Mục Tân Hồng đang đứng cạnh án kỷ, vạch kế cho Nguyên Sách.
"Vậy viết cái gì?"
"Bình thường con dâu muốn về nhà mẹ đẻ, chỉ có thể lấy lòng nhạc phụ, nếu là ty chức thì sẽ viết là… ‘nhạc phụ đại nhân thân mến’."
"..."
"Ngài cải biên một chút, viết là… ‘nhạc cữu đại nhân thân mến’."
Thấy Nguyên Sách chần chừ mãi không viết thư, Mục Tân Hồng nghiêm túc nói: "Thiếu tướng quân, ngài phải nhìn rõ tình hình. Thư của thiếu phu nhân là do Bùi tiên sinh viết, ngài cho rằng Hầu gia sẽ nghĩ gì khi nhận được thư? Nhất định sẽ nghĩ tới chuyện ngài ngăn cản thiếu phu nhân viết thư. Nếu ngài không viết lời hay ý đẹp một chút thì làm sao qua được ải này?’’
Nguyên Sách thở dài một hơi, đặt bút xuống.
Mục Tân Hồng nhẹ nhõm nhìn hắn bắt đầu viết từng nét chữ, đồng thời luyên thuyên bên cạnh: “Còn nữa, theo như ty chức thấy, thiếu phu nhân hôm nay dù có cơ hội cũng không vạch trần ngài, đủ để thấy nàng có tình cảm sâu nặng với đại công tử. Cho dù bị ngài đối xử như vậy, nàng cũng không muốn thấy Thẩm gia gặp rắc rối…’’
Đầu bút mà Nguyên Sách đang cầm dừng một chút: "Còn cần ngươi nói sao? Nói cái gì có ích hơn tí đi."
"Ngài nghe này, ty chức cảm thấy thiếu phu nhân đã có lòng như vậy, điều đó cho thấy nàng là người thế nào?"
Nguyên Sách nhắm mắt lại, trong nháy mắt liền bình tĩnh: "Người có tình cảm sâu nặng với huynh trưởng của ta."
"...Ty chức không có nói ngài, sao ngài vừa nếm phải vị giấm chua* đã biến thành quỷ xây tường thế, rõ ràng điều đó nói lên… thực chất thiếu phu nhân là người lương thiện dễ mềm lòng."
“Vậy thì sao?” Nguyên Sách hé mắt nhìn hắn ta:“Cũng đâu phải đối với ta như vậy.”
(*): ghen
"Thiếu tướng quân của ta ơi, kiểu người khẩu xà tâm phật này chắc chắn ưa ngọt ngào hơn nặng lời, phu nhân nhà ta cũng như vậy, mỗi lần ta cãi nhau với nàng ấy, nàng ấy dù tức đến đỏ mặt tía tai xách dao lên, ta chỉ cần quỳ xuống cầu xin một hồi là nàng lại mềm lòng, cho nên ngài đối với thiếu phu nhân rắn không bằng mềm, nói lời sỗ sàng, người cứ coi bản thân như một con chó không ai cần, giả vờ đáng thương với thiếu phu nhân nhiều vào…"
Nguyên Sách nhíu mày: "Không làm được."
Nghĩ đến câu nói "chờ tin tốt" của Bùi Tử Tống, đêm nay Khương Trĩ Y lần đầu tiên ngủ được kể từ khi khôi phục trí nhớ, buổi sáng tỉnh dậy nàng đã ăn hết nửa bát cháo.
Kinh Trập thấy mấy ngày nay nàng gầy yếu xanh xao, cuối cùng cũng chịu ăn nên cũng yên tâm, đợi nàng ăn sáng xong liền báo tin vui cho nàng: “Quận chúa, phỏng chừng Thẩm thiếu tướng quân tin người không nói ra bí mật của ngài ấy thật, hôm nay nô tỳ vừa dậy ra ngoài xem, phát hiện ra hộ vệ canh giữ trong viện đã giảm đi nhiều, chỉ còn vài người thôi, còn kêu tiểu thiếu niên tên Tam Thất mang một con béc-giê tới cho người, nói là nghe nói người có nuôi một con mèo con ở Trường An, tiếc là lần này không mang nó theo được, nên muốn để con béc-giê này bầu bạn với người.’’
Vừa dứt lời, Cốc Vũ ôm một con chó nhỏ lông trắng bạc óng mượt, tiến vào: “Chủ nhân, người nhìn con chó ngốc này nè, dễ thương ghê, nghe nói nó đã được tắm rửa sạch sẽ rồi mới mang đến cho người, rất sạch sẽ, người có muốn ôm một chút không?"
Khương Trĩ Y ngước mắt lên, khịt mũi: "Không chừng sau lưng còn đang tính chỉnh ta trong thư viết cho cữu phụ ra sao đó, mang một con chó tới để bịt miệng hả? Hơn nữa, biết ta nuôi mèo mà hắn lại mang chó tới, mang xuống!"
“Gâu gâu.“ Tiếng chó sủa run rẩy vang lên, giống như biết mình không làm vừa lòng chủ nhân, con chó béc-giê nhìn Cốc Vũ với vẻ mặt đáng thương.
Cốc Vũ ôm Tiểu Kinh Ba trong lòng, hơi chần chừ do dự.
Kinh Trập nháy mắt ý bảo nàng ta mang nó lui xuống..
Hai người đều cho rằng quận chúa ở đây thật sự rất buồn chán, chỉ cần có thể làm nàng vui, cho dù là đồ của "kẻ thù" mang tới cũng không sao, nhưng quận chúa lại không thích, còn làm nàng nổi giận, vậy chẳng có cớ gì để giữ nó lại.
Cốc Vũ: "Nhưng Tam Thất đã đi xa, nô tỳ nên gửi con chó này ở đâu?"
Kinh Trập: “Để nó ở sân đình đợi đi, đưa thư nhờ người đến lấy là được rồi, mang đi xa chút, đừng làm quận chúa bực mình.”
Cốc Vũ gật đầu mang con chó ra ngoài, nhưng không ngờ tránh được thị giác thì lại trượt phải màng nhĩ.
Tuy con chó này không to lắm nhưng tiếng sủa của nó rất to, thỉnh thoảng nó lại thút thít trong sân cả buổi sáng, thấy Khương Trĩ Y sắp hết chịu nổi rồi mà người đón chó vẫn chưa đến, Cốc Vũ đành phải nhẫn tâm đuổi con chó ra ngoài sân.
Bên tai yên tĩnh trở lại, ban ngày Nguyên Sách cũng không có ở trong phủ, nên buổi chiều, sau khi ngủ dậy, hai nô tỳ sẽ kéo nàng đi dạo một lát trong sân đình, tắm nắng tháng ba.
Đáng tiếc thời tiết không được đẹp, đi được nửa đường thì trời âm u, hình như sắp mưa, Kinh Trập và Cốc Vũ không còn cách nào khác đành phải cùng Khương Trĩ Y trở về, ba người chạy vào trong nhà trước khi mưa đổ xuống.
Nói mưa là mưa ngay, không chỉ có mưa, còn có tiếng sấm mùa xuân, trời vừa tối, Kinh Trập vội vàng đốt cây đèn lồng trong nhà, ngay lập tức trong nhà sáng trưng như ban ngày.
Cốc Vũ ở bên cạnh giúp đỡ, kinh ngạc nói: "Sao lại sáng như vậy?"
"Quận chúa sợ sấm sét, may mà có những cây đèn này, nếu không thì ta đã phải ra ngoài tìm nến."
Hai người vừa nói chuyện vừa quay đầu lại, nhìn thấy Khương Trĩ Y nghiêng nghiêng lệch lệch dựa vào sạp mỹ nhân, mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Kinh Trập: “Quận chúa làm sao vậy, người còn sợ sao?”
Cốc Vũ vội vàng kéo Kinh Trập đi, thấp giọng nói: “Kinh Trập tỷ tỷ không biết, lần trước lúc trời đổ bão, Thẩm thiếu tướng quân cõng quận chúa trên lưng vượt núi đến trạm dịch, chắc là người đang nhớ lại chuyện này, giờ chúng ta vẫn nên ít mồm ít miệng đi thì hơn.’’
Kinh Trập liếc Khương Trĩ Y, quay lại, tiếp tục thắp nến.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh kéo dài… ‘ngao’...
Khương Trĩ Y đang ngơ ngẩn trong đống tâm sự chợt bừng tỉnh, ngước mắt lên: "Ta có nghe lầm không? Không phải là đã đuổi chó ra khỏi sân sao, sao còn nghe tiếng nó sủa?"
“Nô tỳ mang nó ra ngoài rồi mà…” Cốc Vũ cũng kinh ngạc, vội vàng mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nàng ta nhìn xung quanh, thấy tiểu Kinh Ba đang nằm một mình trước hiên, người ướt sũng, đang cuộn tròn người run bắn lên. Rõ ràng bên cạnh có một cái hiên tránh mưa, con chó này ngốc thật, vậy mà lại không di chuyển chút nào.
Cốc Vũ vội vàng nói với Khương Trĩ Y về tình hình bên ngoài.
Khương Trĩ Y đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn một chút, cau mày nói: "Ta bảo gọi người đến mang đi, sao còn chưa tới nữa?"
Cốc Vũ động lòng: “Quận chúa, con chó này bị đưa tới đây rồi lại bị đưa về trông nó thật đáng thương, không bằng chúng ta mang nó vào tránh mưa đi, dù sao chó cũng vô tội.”
Khương Trĩ Y vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nàng ta đi ra.
Trong đình viện, Nguyên Sách bước vào, vừa lúc nhìn thấy Cốc Vũ chạy ra ôm con chó.
Mục Tân Hồng đi đằng sau che ô cho hắn: “Xem này, Thiếu tướng quân, ty chức đã nói con chó này nhất định sẽ chiếm được trái tim của quận chúa trong vòng một ngày, Thiếu phu nhân là người dễ mềm lòng, đến chó còn hiểu mà ngài vẫn chưa hiểu sao?’’
Nguyên Sách lạnh lùng quay đầu lại, chậm rãi nhìn hắn ta.
Mục Tân Hồng cả kinh: "Ty chức lỡ miệng, ty chức lập tức xuống nhận hai gậy quân, ô này xin đưa cho…"
“Đưa cái gì mà đưa?” Nguyên Sách lạnh lùng cắt ngang lời hắn ta.
“Hả?"
Nguyên Sách hít một hơi thật sâu: "Bỏ cái ô phiền phức của ngươi đi."
Mục Tân Hồng ngẩn người một lát mới kịp phản ứng lại, thế này là mình sẽ bắt chước "cựu chó", hắn ta lập tức bỏ ô ra.
Lần di chuyển này, mưa không hề lớn như trong tưởng tượng, trên đầu chỉ vương vài giọt nước mưa, một lát sau, ngay cả tí mưa phùn cũng chẳng còn nữa.
Cả hai đứng dưới mưa nhìn lên…
Mưa tạnh rồi.
"..."
Nhìn mây đen tiêu tán, trời yên biển lặng, Mục Tân Hồng cười khô khan trấn định mọi chuyện: “Thiếu tướng quân, hành quân đánh trận chú ý đúng lúc, đúng địa điểm và đúng người, đêm nay xem ra không phải là thời điểm thích hợp… Vậy thì để lần sau đi, dù sao giờ cũng đã biết mẹo rồi, còn sợ không thành sao?’’
"Ta phải đánh giặc, không có thời gian đâu mà không thích hợp."
"Lúc ngài đánh giặc vào trời mưa quả thực phải dùng cách đánh trong mưa, không mưa thì phải dùng cách đánh lúc không mưa, không thể nghịch thiên mà hành động được, nhưng lúc này không có mưa thì làm sao còn cố chấp dầm mưa, ngài cũng không thể để ông trời hóa kiếp cho ngài chứ…’’
"Đi lấy thùng nước tới đây."
"..."
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ, chờ hai nha hoàn dùng chăn lau khô người cho chú chó béc-giê xong, Khương Trĩ Y nhìn con chó đang háo hức ngẩng đầu nhìn mình, nó sủa một tiếng, nàng bèn khom người bế con chó lên, thở dài: “Ngươi nói xem ngươi cũng thật xui xẻo, có người tâm ác đem ngươi tới đây rồi bỏ mặc không thèm quan tâm, lần sau gặp lại, nhất định ngươi phải cắn hắn, hiểu không?"
Lông Tiểu Kính Ba ướt sũng, lộ ra cái bụng hồng hào mềm mại, nó dựa vào trong lòng nàng thút thít, không biết có hiểu hay không.
… Quên đi, con chó này còn quá nhỏ, chắc không cắn nổi cái tên lưu manh có thể giật mười dải vải một lúc đâu.
Nàng đang suy nghĩ, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa.
Hai nô tỳ đang bận thu dọn đống hỗn độn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngã trên cửa, liền nhìn Khương Trĩ Y như đang xin chỉ thị.
“Mở cửa ra, để chàng ấy dắt chó về.” Khương Trĩ Y hất hất cằm.
Cốc Vũ bước tới mở cửa.
Khương Trĩ Y ngước mắt lên, định nói...
Đêm nay nàng nhìn thấy một con chó nữa trong tình trạng ướt sũng, đỉnh đầu còn vương một tia lạnh lẽo.
"..."