Cho tới tận giữa tháng Ba, Cô Tang cuối cùng cũng đã có không khí mùa xuân, sau cơn mưa ấm áp, khu vườn tràn ngập cây xanh, mai trắng và hoa đào nở rộ, mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng ấm áp tỏa khắp nơi, khu viện tràn ngập sự tươi mát.
Từ khi trong viện không còn lính gác, thời tiết cũng ấm dần lên, Khương Trĩ Y vừa ngủ trưa xong liền muốn ra ngoài đi dạo, một hôm tỉnh dậy thì phát hiện trong viện có một cái xích đu thật cao, đoán chừng người chủ viện này cũng kỹ tính lắm, khung xích đu được làm bằng gỗ gõ đỏ sơn mài, dây thừng mịn, không cọ tay, bàn đạp cũng rất bền, vững chắc.
Sau buổi trưa hôm đó, Khương Trĩ Y ngồi trên xích đu ôm Nguyên Đoàn tắm nắng, Cốc Vũ ở phía sau đẩy xích đu, nói với nàng rằng thư gửi Bùi công tử đã được gửi đi được mấy ngày rồi, đoán chừng đến nay thì hẳn thư hồi âm của Hầu Gia cũng tới rồi, mà sao vẫn chưa có động tĩnh gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Trĩ Y đang đùa giỡn với con cún nàng đang ôm trong lòng, nghe thấy vậy, nụ cười trên môi bỗng biến mất, bĩu mô tỏ sự khinh khi: “Tốt nhất là có hồi âm.”
“Nô tỳ thấy Thẩm thiếu tướng quân dạo này có vẻ ít hung hăng hơn, Hầu gia nếu có viết thư hồi âm, hẳn là nhận được chứ nhỉ?"
Vừa dứt lời, Kinh Trập mỉm cười bước vào sân, đứng từ xa hướng về phía Khương Trĩ Y vẫy tay: “Quận chúa, có thư từ Trường An rồi này!”
Khương Trĩ Y lập tức giơ tay lên ý bảo dừng đẩy xích đu, ngồi thẳng người vui vẻ nhìn ra ngoài: “Hai bức phải không?”
“Vâng, một bức là của Hầu gia, bức còn lại là của Bảo gia công chúa.”
Khương Trĩ Y vội vàng đưa Nguyên Đoàn cho Cốc Vũ, cầm lấy hai bức thư, lật qua lật lại nhìn phong thư vẫn còn nguyên vẹn: “Coi như chàng cũng còn là con người, không có lén bóc thư.. .”
Kinh Trập bỗng hoảng sợ, định cất giọng nhắc nàng, nhưng có một giọng đàn ông vang lên từ phía sau: “Cố ý cưỡi ngựa để đem thư về cho nàng, nàng lại nói ‘cũng còn là con người’?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Trĩ Y nhìn lên, thấy Nguyên Sách phủi bụi trên vai rồi bước vào trong.
Nàng chẳng thèm xấu hổ, Khương Trĩ Y nàng, sau lưng nói như thế nào thì trước mặt nàng cũng sẽ nói như vậy.
“Thuộc hạ để sai khiến nhiều như vậy, chàng đến đây là đưa thư cho ta hay là để đọc thư?” Khương Trĩ Y ngồi trên xích đu, tự mình mở thư.
Kể từ khi trí nhớ được phục hồi, con người thường sẽ ngày càng thông minh hơn. Nguyên Sách khẽ chạch lưỡi: “Nàng có thể tự đọc thư của công chúa, nhưng thư của Hầu gia có liên quan đến hôn sự của chúng ta, ta cũng nên biết kết quả chứ.”
“Sao nào, chàng còn mong đợi cửu phụ sẽ làm hòa à? Cửu phụ viết thư cho ta, chứ không phải viết cho chàng. Chàng còn không rõ kết quả sao?”
“Nếu như trong lòng nàng đã có tính toán sẵn rồi thì ta xem một chút cũng sẽ không thay đổi ý định của Hầu gia được.” Nguyên Sách khoanh chân ngồi trên xích đu.
Cái đồ mặt dày. Khương Trĩ Y lườm chàng, do nóng lòng đọc thư, lười dây dưa với chàng nên ngồi sang một bên, rút ra ba tờ từ trong phong thư, lắc đầu.
Tờ đầu tiên là những lời thăm hỏi ấm áp như thông thường, cữu phụ quan tâm cả chặng đường nàng có an toàn hay không, có ăn no mặc ấm hay không, người khác đối đãi với nàng như thế nào, rồi lại nói với nàng chuyện trong nhà mọi thứ đều ổn, đều thuận lợi, nàng không cần phải lo lắng.
Khương Trĩ Y cong môi, đọc từng chữ một, lật sang tờ thứ hai——
“Cữu phụ vô cùng đau lòng khi đọc bức thư do con trai Bùi gia viết thay cho con, hai vợ chồng ở chung dưới một mái nhà, khó tránh khỏi mâu thuẫn, nhưng người ta nói tu trăm năm mới có thể chung thuyền, tu nghìn năm mới có thể ngủ chung giường, nếu chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ nhoi mà bỏ lỡ một cuộc hôn sự, thật sự rất đáng tiếc, huống hồ cữu phụ có nhận được thư của cháu rể, từng câu từng từ rất khẩn thiết, rất thành tâm hối lối, cữu phụ khuyên con nên suy nghĩ kỹ hơn, đừng đưa ra những quyết định hấp tấp, nếu không sau này có hối hận cũng đã muộn màng...”
Khóe miệng Khương Trĩ Y bỗng cứng lại, nụ cười trong phút chốc biến mất.
Trong chớp mắt, Nguyên Sách nghiêng đầu về phía nàng, đọc bức thư một cách thích thú, còn nàng thì nâng gương mặt nhìn hắn, khóe môi đồng thời cũng nhếch lên.
Khương Trĩ Y nuốt nước bọt quay đầu lại, lật đến tờ thứ ba——
“Không biết khi bức thư này đến thì ý con như thế nào, nếu con đã đổi ý, cữu phụ sẽ cho người và ngựa đến Hà Tây, để họ cùng ở thành Cô Tang với con , từ đó con sẽ có thêm phần sức mạnh để chiến đấu với cháu rể. Nhưng nếu con vẫn khăng khăng muốn từ hôn, cữu phụ có một đề nghị. Cữu phụ sợ sau khi con từ hôn sẽ không có thêm hôn sự nào nữa, ta thấy con trai Bùi gia viết chữ đẹp, còn đẹp hơn cả cháu rể, nét chữ nết người, có thể thấy được cốt cách người đó, nếu con đã kiên quyết từ hôn với cậu ta, đoán chừng con cũng có thể đính thân với cậu ấy, hay là sau khi từ hôn, cứ kết thân với con trai Bùi gia, nếu con đồng ý, cữu phụ sẽ lập tức trả lại sính lễ của Thẩm gia và bàn bạc với Bùi gia về hôn sự tiếp theo của con.”
Khương Trĩ Y vốn cũng bị lời nói của cữu phụ làm cho choáng váng, vừa quay đầu lại thấy mặt Nguyên Sách tối sầm lại, nàng khúc khích cười.
Nguyên Sách nheo mắt lại, tỏ vẻ nguy hiểm: “Buồn cười lắm hả Khương Trĩ Y?”
“Gì chứ? Lúc trước ti chức cũng đã viết thư cho nhạc phụ như thế này, gần như đã thử mọi cách, tại sao đến giờ vẫn không làm động lòng Vĩnh Ân Hầu được chứ? Còn nữa, Vĩnh Ân Hầu thiếu cháu trai và con rể quá vậy, hôn sự này vẫn còn đó, thế mà lại xem hôn sự khác cho quận chúa rồi?”
—— Nửa giờ sau, Nguyên Sách trở lại doanh trại Huyền Sách, đứng trên đài cao, chắp tay sau lưng xem màn luyện võ bên dưới, thấy Mục Tân Hồng hét lên “không thỏa đáng”, cứ đi đi lại lại trước mặt hắn.
Đúng là không thỏa đáng, nếu không phải vì huynh trưởng nhất quyết muốn ra vẻ với người khác thì chàng đã không tới mức phải bắt chước huynh trưởng, lấy cái danh rồng bay phượng múa, kinh nghiệm đầy mình, để rồi thua cái tên Bùi Tử Tống.
“Trước mắt vẫn còn hơn một tháng nữa người của Hầu Phủ mới tới Hà Tây, chỉ có thể nắm bắt thời cơ để khiến quận chúa hồi tâm chuyển ý ...” Mục Tân Hồng phân tích, mà rõ ràng điều đó Nguyên Sách là người hiểu rõ nhất, thấy Lý Đáp Phong ung dung đi lên đài cao, Mục Tân Hồng vội vàng chào hỏi: “Lý tiên sinh, ngài tới đúng lúc quá, ngài mau mau nghĩ cách cho tướng quân đi.”
Lý Đáp Phong lắc đầu: “Ta cũng chẳng có kinh nghiệm gì, không giúp được tướng quân rồi”
Nguyên Sách liếc hắn một cái: “Ngươi mà lại không có kinh nghiệm sao? Vậy thì tại sao hôm nay, cả nửa bức thư mà công chúa viết cho nàng ấy lại nói về ngươi.”
Thư của cô nương nhà người ta, Nguyên Sách đương nhiên không có rồi.
Lý Đáp Phong nhún vai: “Có lẽ là do ta khác ngài, ta là người tốt mà. Người tốt luôn được người khác theo đuổi thôi.”
“Có phải dạo này ngươi ăn không ngồi rồi quá không, hay là ta tìm cái gì cho ngươi làm nhỉ?” Nguyên Sách khoanh tay nhìn hắn.
Lý Đáp Phong chớp chớp mắt: “Sao tướng quân lại nói như vậy?”
Nguyên Sách lắc lắc cổ: “Tâm trạng người xấu mà khó chịu thì cứ thích tra tấn binh lính vậy đó.”
Âm thanh luyện quân trong trại Huyền Sách vang vọng, vang dài cho tới giờ nghỉ ngơi.
Một nhóm binh lính bất chấp màn đêm kéo ra võ trường, Nguyên Sách đứng trên đài cao, đang tính cho gọi một vài người ở lại cùng luyện tập thì bỗng thấy một tên lính bay lên trên đài: “Tướng quân, nửa tiếng trước, thiếu phu nhân đi chợ đêm cùng với Bùi tiểu thư.”
“Nàng ấy thích làm thì gì làm, có thị vệ đi theo là được.” Nguyên Sách quay đầu thờ ơ, tiếp tục điều binh.
“ Có Tam Thất đi theo để bảo vệ thiếu phu nhân, nhưng...” người lính ngập ngừng, “Nhưng Bùi công tử đi theo để bảo vệ Bùi tiểu thư, như vậy có được hay không ạ?”
Cùng lúc đó ở chợ đêm Cô Tang, Khương Trĩ Y khoác tay Bùi Tuyết Thanh đi, nói chuyện, cười đùa khắp phố.
Chập tối hôm nay, Bùi Tuyết Thanh tới Thẩm phủ , hỏi nàng có nhận được thư của Vĩnh Ân Hầu chưa. Hóa ra là cữu phụ lo rằng Nguyên Sách sẽ chặn bức thư khi ông nhờ Bùi Tử Tống viết giùm, vì vậy ông cũng đã gửi một bức thư cho Bùi Tử Tống, bày tỏ lòng biết ơn của ông vì đã gửi bức thư trước đó và nhờ xác nhận nàng có nhận được bức thư của ông hay không.
Khương Trĩ Y thấy Bùi Tuyết Thanh vì chuyện này mà cất công tới phủ, cũng đúng lúc đến giờ ăn tối nên nàng mời nàng ta dùng bữa tối, sau khi ăn tối xong thì nàng muốn cử người đưa nàng ta về nhà trọ, nhân tiện dọc đường ghé qua chợ đêm, cùng nhau đi dạo.
Trên đường đi, hai người gặp Bùi Tử Tống đến đón muội muội về, và thế là thành ba người.
Cảm giác được ánh mắt phức tạp ở phía sau, Khương Trĩ Y quay đầu sang nhìn Bùi Tử Tống.
Bùi Tuyết Thanh giữ kín bí mật của Thẩm gia, ngay cả phụ thân và huynh trưởng cũng chưa bao giờ hé một lời. Bùi Tử Tống cũng hiểu ý, thấy muội muội không muốn nói, hắn không ép, nhưng chắc trong lòng hắn cũng đã đoán ra được phần nào rồi.
Bùi Tuyết Thanh trước đó cũng có dò thám qua chuyện của Nguyên Sách ở Trường An, sau khi Nguyên Sách đính hôn thì nàng bị bệnh nặng, khi Nguyên Sách đến Hà Tây, nàng ta cũng đi theo sau chàng, lần trước tới gặp Nguyên Sách lại khóc đến sưng mắt - Bùi Tử Tống chắc nghĩ rằng muội muội mình có tình cảm sâu đậm với Nguyên Sách, sâu đến mức rõ ràng biết người đó đã đính hôn cũng không muốn từ bỏ.
Lúc này nhìn quan hệ hai cô nàng thân thiết như vậy, chắc hẳn cũng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Khương Trĩ Y quay sang nói với Bùi Tử Tống: “Bùi công tử xin đừng lo lắng, ta và Tuyết Thanh tỷ có vài hiểu lầm trong quá khứ khi ở Trường An, nhưng bây giờ đã xóa bỏ cả rồi."
Bùi Tuyết Thanh cũng nhìn sang, gật đầu với huynh trưởng: “Đúng vậy đó huynh, Trĩ Y muội muội đối xử với muội rất tốt, huynh đừng nghĩ nhiều.”
Bùi Tử Tống nhìn hai người mỉm cười dịu dàng, lắng nghe hai tỷ muội nói, ánh mắt hắn lại trở nên phức tạp hơn.
Khương Trĩ Y và Bùi Tuyết Thanh tay trong tay băng qua con phố dài, họ đột nhiên nghe thấy tiếng đàn Bang tử và những âm thanh í a quen thuộc của quê hương, nhìn đằng trước thấy đám đông đang vây quanh một nhóm người, đứng giữa đám đông là một nhóm hát, đang biểu diễn vở Trường An Tần.
“Ở đây lại có thể nghe được vở Trường An Tần.” Khương Trĩ Y và Bùi Tuyết Thanh thích thú đi về phía trước.
Thấy hai người muốn nghe kịch, Tam Thất vội vàng mở đường cho họ đi tới chỗ đám đông.
Giữa đám đông, một võ giả* mắc áo dài xanh, râu dài mặt đỏ, tay cầm một con đại đao giả, xoay người theo tiếng nhạc.
*vai võ nam, thuật ngữ dùng trong kinh kịch
“Hay lắm!”
Đa số người ở đó là dân địa phương, nghe không hiểu lời vở kịch, nhưng thấy thế diễn có vẻ lợi hại, đều cảm thấy thích thú hô hào, khen lấy khen để.
Tiếp đó, người hát rong bê một cái chiêng đi vòng quanh để xin tiền, Khương Trĩ Y thấy nhóm người Trường An đến nơi đất khách quê người kiếm ăn thật không dễ dàng, liền gọi Tam Thất lấy tiền.
Tam Thất rút tiền trong túi ra đưa cho Khương Trĩ Y, không muốn làm phiền quận chúa xem kịch nên bèn hỏi Bùi Tử Tống: “Bùi công tử, mấy người này hát gì vậy? Tiểu nhân nghe không hiểu câu nào hết.”
Bùi Công Tử lắng nghe một hồi rồi giải thích với hắn: “Đây là vở kịch nói về người cha đi báo thù cho con trai, nghe nói rằng con trai của nhân vật chính bị giết dưới tay bạn học, nên người cha quyết định đi báo thù, giết sạch cả nhà của bạn học kia, ai biết được báo thù xong thì mới phát hiện báo thù sai người rồi, hóa ra người giết con trai ông là một người khác, kẻ này thủ đoạn cao minh, mượn đao của ông đi giết người, kẻ đó thì vẫn bình an vô sự, an toàn rút lui, bây giờ điều trước mắt ông muốn làm là tìm ra kẻ đó để báo thù, rửa hận…”
Tam Thất: “Kẻ này hẳn tàn nhẫn lắm, thù này mà không báo, uổng công làm phụ thân!”
Khương Trĩ Y vốn chỉ nghe được sơ sơ, không để ý lời thoại, nghe phía sau có hai người đang nói về vở kịch, bỗng nhiên ngơ ra, quay đầu lại: “ Hai người đang nói gì vậy?”
Tam Thất bèn thuật lại những lời khi nãy của Bùi Tử Tống cho Khương Trĩ Y nghe.
Tiếng nhạc bên tai vang đến nhức óc, nhưng bấy giờ lại trở thành những tiếng ngâm nga mơ hồ, xa xăm, Khương Trĩ Y chăm chú suy nghĩ – sao câu chuyện này nghe quen quen vậy nhỉ?
Con trai bị bạn học hại chết, người cha báo thù cho con trai nhưng lại báo thù sai người, báo thù xong rồi mới biết rằng mình đang bị người khác mượn đao giết người…
Đây chẳng phải giống câu chuyện Nguyên Sách mượn tay Trác gia để lật đổ Chung gia hay sao? Những người này đến từ Trường An, lại tới Cô Tang để hát vở kịch này, chỉ là trùng hợp, hay là?
Khương Trĩ Y lại nhìn vào đoàn kịch lần nữa, không biết nàng có phải bị ảo giác không, cứ cảm giác rằng những khuôn mặt được tô vẽ nhiều sắc màu kia trở nên đáng sợ hơn, không cần biết có phải hay..
“Tam Thất” “Khương Trĩ Y vội vàng hạ giọng nói với Tam Thất, “Mau đi truyền tin cho thiếu tướng quân các ngươi ngay…”
Chưa kịp nói xong, Bùi Tử Tống la lên một tiếng “Cẩn thận”, tay kéo lấy Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y bị kéo loạng choạng, bỗng nhìn xuống thấy một con dao sắc bén sượt qua eo nàng, suýt chút đâm vào nàng.
Trong chớp mắt, từng người gỡ bỏ những chiếc mũ và áo dài, lộ ra những bộ quần áo màu đen bên trong, đồng loạt rút kiếm xông lên.
Sắc mặt Tam Thất hung tợn, rút kiếm xông lên.
Đám đông xem kịch hoảng loạn, la hét bỏ chạy. Khương Trĩ Y và Bùi Tuyết Thanh cũng được Bùi Tử Tống kéo về phía sau.
Đám đông hoảng loạn chạy khắp con đường, Khương Trĩ Y và huynh đệ nhà Bùi gia bị kéo theo đám đông đó, vừa ngoảnh đầu đã mất bóng hai người, đám thích khách vượt qua đám đông, bám sát theo cô.
Khương Trĩ Y tuyệt vọng bỏ chạy, đụng phải một bóng người đang đi ngược dòng người, ngẩng đầu lên liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, thở phào, vội vàng nói: “A Sách ca ca, hình… hình như đám thích khách này là do Tuyên Đức Hầu phái đến để báo thù!”
Ánh mắt Nguyên Sách khẽ lóe lên, một tay kéo nàng ra phía sau, một tay rút dao găm ra.
Con dao găm xuyên qua không khí như một mũi tên nhọn, xuyên vào da thịt. Khương Trĩ Y trốn sau lưng Nguyên Sách, nhìn tên thích khách trước mặt từ từ ngã xuống với một nhát dao xuyên tim.
Nguyên Sách quay đầu lại, nhìn cô nàng đang bị dọa sợ chết khiếp, chớp chớp mắt: “Khi nãy nàng gọi ta là gì?” “Gì cơ?” Khương Trĩ Y ngơ ngác ngẩng đầu, trong đầu rối như tơ vò.
… Không phải, bây giờ đâu phải lúc nói chuyện này?
Thấy tên thích khách xông tới mà Nguyên Sách vẫn đứng im như trời trồng để chờ nàng ta trả lời, Khương Trĩ Y lo tới phát run: “A Sách ca ca! A Sách ca ca!”
Nguyên Sách sửa lại mũi giày, nhặt con dao rơi trên mặt đất, một tay cầm dao, tay còn lại ôm nàng, cong môi: “Nào, để A Sách ca ca đưa nàng đi giết người.”