Động lòng xuân

Cảm nhận được sự run rẩy đột ngột của Nguyên Sách, kẻ “hành hung” cũng run lên, đôi mắt nhắm chặt để lấy hết can đảm cũng đang run rẩy mở ra. 
 
Nhìn đôi môi mỏng vì căng thẳng mà mím lại thành một đường, nhớ lại xúc cảm liếm láp vừa rồi, một lúc sau Khương Trĩ Y cảm thấy mặt nóng bừng, lùi lại phía sau như kẻ trộm. 
 
Trong lúc im lặng, một người không mở miệng giải thích, người còn lại cũng không mở miệng đặt câu hỏi, chỉ có tiếng hô hấp cố gắng đè nén đang nhấp nhô lên xuống. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Trĩ Y quỳ xuống ngồi bên cạnh Nguyên Sách, khẽ nâng mi mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt hắn bị lòng bàn tay nàng che lại, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, sống mũi cao thẳng dưới ánh nến chiếu qua mà tạo thành một bóng đen, tuy rằng góc cạnh sắc bén như vậy nhưng mỗi lần hắn hôn nàng đều luôn nhẹ nhàng cọ cọ vào nàng... 
 
Tinh thần của Khương Trĩ Y đang khẽ lơ lửng, nhìn hắn một hồi rồi lại chậm rãi cúi xuống. 
 
Một sợi tơ xanh ở phía sau tai rơi tuột ra, nàng cúi đầu, hôn nhẹ lên chóp mũi hắn một cái như chuồn chuồn đạp nước. 
 
Hai tay buông thõng bên người của Nguyên Sách đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, hàm dưới hơi nhếch lên. 
 
Ánh mắt Khương Trĩ Y hạ xuống, nhìn quai hàm căng cứng của hắn, lại rướn người lại gần hôn lên cằm hắn. 
 
Hơi thở của Nguyên Sách trở nên nặng nề hơn, yết hầu chuyển động. 
 
Khương Trĩ Y tiếp tục theo động tác của hắn mà hạ tầm mắt xuống, nghiêng đầu nhìn yết hầu của hắn, giống như đang nhìn thứ gì đó mới lạ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như thể hắn biết nàng đang nhìn chỗ nào, dưới ánh nhìn của nàng lại nuốt nước bọt thêm một lần nữa.
 
Khương Trĩ Y chớp mắt tò mò, cẩn thận nằm bò xuống và hôn yết hầu của hắn. 
 

Nguyên Sách cuối cùng cũng giơ tay, nắm chặt cổ tay nàng và đứng dậy. 
 
Giây tiếp theo, lật một vòng trời đất đảo lộn, y phục cùng với mái tóc đen của Khương Trĩ Y giống như thác nước xõa tung xuống giường, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy hắn đang chống người ở trên người nàng, thân hình mảnh khảnh của hắn hoàn toàn bao phủ lấy nàng, che lấp nàng dưới cái bóng của hắn, đôi mắt đang nhìn nàng chăm chú dâng trào từng đợt sóng ngầm, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó. 
 
“... Chơi vui không?” Nguyên Sách cụp mi, khàn giọng nhẹ nhàng hỏi nàng. 
 
Khắp nơi toàn bộ đều là hơi thở của hắn, tim Khương Trĩ Y đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nàng nheo mắt nhìn hai tay hắn đang giữ chặt lấy cổ tay mình, co rúm người lại: “Cũng, cũng được...” 
 
“Chơi lâu như vậy rồi, chỉ cũng được thôi à?” 
 
“Vui…” 
 
Nguyên Sách khẽ hừ một tiếng: “Vậy nàng chơi xong chưa?” 
 
“Cũng tàm tạm rồi...” 
 
“Vậy thì…” Nguyên Sách hơi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên của nàng: “Đến lượt ta?” 
 
Ánh mắt Khương Trĩ Y lóe lên nhưng còn chưa trả lời, hơi thở nóng rực đã tiến đến, Nguyên Sách cúi đầu hôn nàng, dường như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, quen đường quen lối cạy mở hàm răng của nàng ra, thẳng tiến xâm nhập vào. 
 
Đã lâu không làm việc này, toàn thân Khương Trĩ Y rùng mình, không chịu nổi né tránh về phía sau. 
 
Nguyên Sách buông bàn tay đang nắm cổ tay nàng ra, quay lại nhéo cằm nàng, giữ lấy nàng.
 
Khương Trĩ Y bị ép phải mở miệng, phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ, cảm nhận được hắn đang chiếm lấy nàng, nuốt nàng, giống như muốn khảm sâu nàng vào trong bụng, lăn qua lộn lại, thậm chí còn cướp luôn cả khoảng trống nàng dùng để thở.
 

Khương Trĩ Y nắm chặt tấm trải giường, hai mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy, toàn thân mê man, bị hôn đến thở không ra hơi, giơ bàn tay đã mềm nhũn lên đẩy vai hắn.
 
Nguyên Sách dừng lại, buông nàng ra và ngước mắt lên.
 
Khương Trĩ Y nửa mở mắt, khuôn mặt đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, thở vài hơi rồi mới nói được: “Vừa rồi ta không có dữ dội như vậy... Chàng thế này là đang hôn, hay đang ăn thịt người ta thế...”
 
Nguyên Sách chớp chớp mắt: “Mỗi người đều có cách thức riêng của mình, vừa rồi nàng làm loạn ta cũng không hề chất vấn nàng một chút nào.”
 
“Chàng đương nhiên là không dám chất vấn ta!” Khương Trĩ Y trừng mắt nhìn hắn: “Được quận chúa sủng hạnh là vinh hạnh của chàng đấy…”
 
“Vậy quận chúa nói thử xem, thích hôn như thế nào?”
 
Khương Trĩ Y hắng giọng, liếm môi, chậm rãi dời ánh mắt: “Giống… như lần trước là được.”
 
“Lần trước?” Nguyên Sách lộ ra vẻ đang nhớ lại: “Lần trước là như thế nào, làm phiền quận chúa nhắc nhở, thần không nhớ rõ.”
 
Khương Trĩ Y quay đầu tức giận trừng mắt hắn, sau đó đá hắn một cái: “Chuyện này chàng còn dám không nhớ thì đừng hôn nữa!”
 
“Đã rõ rồi, quận chúa, thần sẽ nhẹ một chút.” Nguyên Sách cụp mắt xuống, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi ẩm ướt, lấp lánh của nàng, an ủi xoa nhẹ khóe môi nàng, sau đó lại cúi đầu hôn.
 
Sáng sớm hôm sau, Khương Trĩ Y bị ánh nắng chói chang đánh thức. 
 
Cảm thấy trong chăn nóng bức, đặc biệt phía sau lưng giống như có lò than, Khương Trĩ Y mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nghi ngờ không biết bây giờ tháng tư hay tháng chạp, nằm nghiêng duỗi tay ra phía sau thăm dò, mò thấy một bờ ngực ấm áp, liền giật mình tỉnh dậy. 
 

Vén chăn cúi đầu xuống, nàng thấy một cánh tay đang đặt lên eo mình. 
 
Trong nháy mắt, nàng phát hiện ra Nguyên Sách đang nằm sau lưng mình, cằm đang đè lên trên đỉnh tóc nàng, ngủ yên bình. 
 
“Á!” Khương Trĩ Y kêu lên một tiếng, kéo chăn, lăn ra khỏi lồng ngực của hắn. 
 
Cánh tay Nguyên Sách trống rỗng, mở một mí mắt, nheo mắt nhìn Khương Trĩ Y cả người lẫn chăn đều đang vạch rõ giới tuyến với hắn, khuôn lộ ra vẻ nghi ngờ. 
 
“Không phải đã bảo chàng phải rời đi trước khi trời sáng sao?” Khương Trĩ Y chỉ về phía mặt trời mọc bên ngoài. 
 
Đêm qua Nguyên Sách định ở lại đây qua đêm, nàng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn đen kịt, nghĩ hắn đã phải bôn ba cả ngày lẫn đêm đến đây, nếu còn phải đi thêm một chuyến nữa sẽ rất vất vả nên nàng đồng ý, nhưng cũng đã dặn hắn trước trời sáng nhất định phải rời đi. 
 
“Ta tỉnh lại trời đã sáng rồi, dù sao sáng thì cũng đã sáng rồi.” Nguyên Sách đưa tay xoa xoa cổ.
 
“Không phải mỗi ngày trời còn chưa sáng chàng đã đến quân doanh rồi sao?” 
 
“Nàng có nghĩ là đêm qua mấy giờ ta ngủ không?” 
 
Khương Trĩ Y cau mày. 
 
Nàng không biết chính xác là khi nào, nhưng theo giờ trong lòng nàng, nàng cảm giác như hắn đã hôn nàng đến tận nửa đêm…

Cũng đúng, đã một ngày một đêm không ngủ, không nghỉ ngơi, lại hôn nàng đến nửa đêm, cho dù có là quân vương thì cũng không thiết triều sớm được nữa... 
 
“Vậy, Kinh Trập và Cốc Vũ có phải đã đến đây, có phải đã nhìn thấy rồi không?” 
 
Nguyên Sách liếc nàng một cái: “Trước kia nàng thế này thế nọ với ta, có khi nào phải tránh bọn họ?” 
 
Khương Trĩ Y bĩu môi: “Bây giờ làm sao có thể giống nhau được, ta đã nói là muốn quay về kinh để từ hôn với chàng, nếu ta lật lọng nhanh như vậy—”
 

Nghĩ đến Kinh Trập và Cốc Vũ đã giúp nàng nhảy lầu chạy trốn, nghĩ đến Bùi Tử Tống đã dùng danh nghĩa Bùi tướng cấp tốc viết thư cho nàng ở nơi cách xa bốn trăm dặm, nghĩ đến Bùi tướng ở nơi ngàn dặm xa xôi bất ngờ phải can thiệp vào chuyện hôn sự của con gái nhà người khác, nghĩ đến cữu phụ, nghĩ đến nhân mã mà cữu phụ đã phái đến để đón nàng lúc này vẫn đang trên đường... Khương Trĩ Y không biết mình phải có bao nhiêu cái mặt mới đủ để mất hết. 
 
“Ý của nàng là ——” Nguyên Sách thẳng người ngồi dậy, nhìn chằm chằm nàng: “Nàng định lật lọng à?” 
 
Khương Trĩ Y ngay lập tức lắc đầu và lẩm bẩm: “... Ta không nói như vậy, chuyện này còn cần phải xem xét lại nữa, chàng cứ chờ thư đi.” 
 
Nguyên Sách khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nàng: “Vậy tối qua nàng ngủ cùng giường với ta phải tính như thế nào?” 
 
“Ngủ chung giường thì sao? Số người đã được Bảo Gia a tỷ thị tẩm không thể đếm xuể, mà ta chưa từng thấy ai trong số bọn họ đòi một lời giải thích.” 
 
... Cái tên Lý Đáp Phong này, không có bản lĩnh để khiến quận chúa chuyên tâm với mình, mà thậm chí còn hại vị hôn thê của hắn học theo.
 
Nguyên Sách gác lại sự tức giận sang một bên, mỉm cười, híp mắt nói: “Được, nếu quận chúa chỉ coi ta là “khách trong màn”, hôm nay chú ý một chút, đừng ra ngoài.”
 
“Tại sao, sao chàng lại muốn ngăn cấm ta?”
 
Nguyên Sách giơ ngón tay cái lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi dưới của nàng: “Đây, đã sưng lên rồi.”
 
Đầu của Khương Trĩ Y tê dại, đầu ngón tay vuốt ve môi của mình, nhớ tới tối hôm qua sau khi hôn hai người đều buồn ngủ, hắn còn thỉnh thoảng hôn nàng, nàng hoảng hốt nhảy xuống giường, chạy nhanh đến trước chiếc gương đồng trên bàn trang điểm, muốn khóc nhưng không ra nước mắt, đỏ mặt quay đầu lại: “Nguyên, Sách ——!”
 
“Sau này không được triệu kiến, chàng không được phép lên giường của ta nữa!”
 
Khương Trĩ Y làm gì biết môi mình lại mỏng manh như vậy, ăn cơm hơn mười năm vẫn bình an vô sự, mới hôn có một đêm — mà quả thật đã sưng lên rồi.
 
Thấy Nguyên Sách không chút tổn thất rút lui, Khương Trĩ Y thực sự không cam lòng, hối hận công lực của mình không đủ, lần sau nhất định phải làm cho hắn phải mất mặt.
 
Nhưng phải đợi nàng tu dưỡng lại sức mạnh của mình đã.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận