Lời vừa dứt, ánh nến ở trong phòng đột nhiên bập bùng, ánh mắt kiên định của Nguyên Sách, hắn cúi đầu nhìn người đang ở trong lòng: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Chỉ là ta cảm thấy...” Khương Trĩ Y nắm chặt chiếc thắt lưng của hắn, nàng căng thẳng tới mức đôi môi run rẩy nói: “Hình như vẫn chưa xong...”
Không phải là vì nàng nằm mơ thấy lời nguyền của Chung Gia nên mới cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc, mà bởi vì cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc nên mới mơ thấy điềm xấu như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nãy lúc đang nửa mê nửa tỉnh, Khương Trĩ Y mơ hồ nghĩ đến một chuyện kỳ lạ: người của Chung Gia mất tích lại cùng một ngày mà Nguyên Sách rời Kinh, nàng đoán ra lý do trong đó, chắc chắn Hoàng bá bá cũng đã đoán ra rồi, nhưng tại sao Hoàng bá bá lại âm thầm đồng ý việc Nguyên Sách lạm dụng hình phạt chứ?
Cho dù có đoán ra Khang Lạc Bá đã phạm phải trọng tội là thông đồng với kẻ địch, thì hành động của Nguyên Sách cũng là đang khiêu chiến Thiên Uy.
Hoàng bá bá chưa định tội, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này vẫn chưa kết thúc, còn có người đứng sau Khang Lạc Bá, cho nên chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là truy vấn Nguyên Sách, mà là mượn tay của Nguyên Sách để dụ người này ra?
“… Có phải Khang Lạc Bác cũng là bị người khác sai khiến không, người thật sự muốn hãm hại huynh trưởng của chàng, lại là một người khác?”
Nguyên Sách im lặng nhìn Khương Trĩ Y, không nói lời nào.
“Chàng dư sức để đối phó với Chung gia, nhưng nếu sau lưng Chung gia có thế lực nào đó to lớn hơn... có phải chàng sẽ gặp nguy hiểm không?”
Từng câu từng chữ Khương Trĩ Y nói đều mang theo nỗi lo lắng, Nguyên Sách im lặng một hồi, hỏi lại nàng: “Mơ thấy ta thì sao, sợ hãi đến như vậy hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ lại hình ảnh cơn mưa mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực của hắn, sợ tới mức nước mắt chảy xuống như nước lũ, buồn tới mức cổ họng đau rát, đôi môi khô khốc của Khương Trĩ Y định nói gì đó nhưng không mở lời được.
Nguyên Sách cau mày, xoa nhẹ vầng trán đang toát mồ hôi lạnh của nàng, muốn đứng dậy đi rót cho nàng một cốc trà nóng, nhưng lại bị nàng ôm chặt lấy thắt eo không cho đi.
“Ta nằm mơ, mơ thấy chàng đi đánh trận, có rất nhiều mũi tên…” Khương Trĩ Y chậm rãi hít một hơi thật sâu, dùng những từ ngữ rời rạc không đầu đuôi để miêu tả cảnh tượng trong mơ.
Nguyên Sách chăm chú lắng nghe, đợi nàng nói xong, hắn ngây người một lúc sau đó lại mỉm cười: “Nàng đã từng đi đánh trận chưa? Giấc mơ tào lao.”
“Nếu mũi tên có trọng lượng nhẹ nhiều nhất là có thể bắn xuyên áo giáp, còn mũi tên trọng lượng nặng mới có thể đâm xuyên qua ngực, những cung tên có trọng lượng nặng, thì số lượng lính bắn cung trong một đội quân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay là có thể điều khiển được chúng, lấy đâu ra cơn mưa mũi tên như nàng nói chứ?”
Khương Trĩ Y mím môi: “Nếu như có thì sao?”
“Nếu vậy cũng sẽ không giống như giấc mơ vô lý này của nàng, dưới chân ta có ngựa chiến, trong tay có vũ khí, thì khi ta đối mặt với những mũi tên đang bay tới đó, chúng làm sao có thể khiến ta bị thương chứ?” Nguyên Sách mỉm cười: “Trừ khi ta nộp vũ khí đầu hàng chúng, đứng bất động tại chỗ, mới bị vạn tiễn xuyên tim giống như trong giấc mơ của nàng, biết chưa?”
“Xì xì… nói gì mà xui xẻo thế không biết!” Khương Trĩ Y đưa tay lên che miệng hắn lại: “Không có cái gì là trừ khi hết, chiến thần Đại Diệp làm sao có thể nộp vũ khí đầu hàng chứ!”
Nguyên Sách cầm lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình: “Vậy nàng còn lo lắng gì chứ?”
Khương Trĩ Y lẩm bẩm: “Thôi vậy”, nàng lắc lắc đầu, tự trấn an mình không nghĩ đến những hình ảnh không may mắn đó nữa, nhẹ nhàng chạm vào bộ ngực cường tráng của hắn, rồi tựa vào hắn.
Bởi vì cơn ác mộng này, mà sang ngày hôm sau Khương Trĩ Y ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy, khi đang được tỳ nữ hầu hạ dùng bữa sáng, nàng vẫn còn ngẩn ngơ nghĩ về chuyện tối qua, đột nhiên nàng ngửi thấy mùi lửa cháy khét lẹt.
“Có mùi gì bay vào đây thế?” Khương Trĩ Y đặt đũa xuống, đưa tay lên bịt mũi hỏi hai tỳ nữ.
Chiếc mũi kén mùi này của Khương Trĩ Y luôn luôn nhanh nhạy hơn những người khác, Kinh Trập và Cốc Vũ vẫn chưa ngửi thấy mùi gì, bọn họ hoang mang đi mở cửa sổ ra xem thử.
Vừa mở cửa ra đã thấy trong sân vườn được đặt một cái chậu than đang rực lửa, Tam Thất một bên tay cầm một chuỗi ngọc màu vàng, tay còn lại thì cầm một cây gậy gỗ buộc dải khăn trắng, ngồi khoanh chân lại giống như chuẩn bị đi đánh trận vậy.
Kinh Trập và Cốc Vũ không nói nên lời, lúc lâu mới hỏi: “Đây, đây là đang muốn làm gì vậy?”
Tam Thất ngẩng đầu lên nhìn qua đó, thì thấy Khương Trĩ Y đang đứng bên cửa sổ ngơ ngác nhìn, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Thiếu phu nhân, đây là mệnh lệnh mà sáng hôm nay trước khi đi đến doanh trại thiếu tướng quân đã căn dặn.”
“Lệnh cho ngươi ở trong vườn của ta…” Khương Trĩ Y chỉ tay vào cái chậu than: “Đốt tiền giấy?”
“Vâng, thiếu phu nhân yên tâm, nhiều tiền như vậy mà không bịt được cái miệng của người Chung gia sao?” Tam Thất vừa nói vừa mở xấp tiền giấy ra, ném từng tờ vào trong chậu than, dùng cây gậy gỗ nhấn chúng xuống, miệng còn lẩm bẩm nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, muốn tìm thì tìm thiếu tướng quân nhà ta, các ngươi lại đi vào giấc mộng của thiếu phu nhân nhà ta làm xằng làm bậy, xứng đáng làm đấng nam nhi không?”
Tam Thất đốt hết xấp tiền giấy, vừa ngẩng đầu lên thì thấy sự vô lý trong ánh mắt của Khương Trĩ Y, đúng thật là rất hoang đường, sáng nay khi nghe thiếu tướng quân ra lệnh, hắn ta cũng cảm thấy rất hoang đường.
Cẩn thận đếm lại số người mà thiếu tướng quân đã từng giết, không là mười vạn thì cũng là chín vạn chín, cũng chưa từng có quỷ thần nào dám tiến vào giấc mộng của thiếu tướng quân, mà thiếu tướng quân trước giờ cũng không để tâm tới quỷ thần nào, chưa từng tế lễ cho những vong hồn đã chết dưới kiếm của mình, chứ đừng nói đến việc đốt tiền giấy cho kẻ địch.
“Các ngươi tưởng rằng thiếu tướng quân ném xác của các ngươi cho chó sói ăn, đến xương cốt cũng không còn, nên không thể tìm được các ngươi để tính sổ đúng không? Hôm nay bọn ta có lòng tốt đốt cho các ngươi ít tiền giấy, nếu còn dám tới làm phiền thiếu phu nhân nhà ta nữa, cẩn thận thiếu tướng quân nhà ta tìm lại mấy con sói đã nuốt xương cốt của các ngươi, mổ bụng moi xương ra, hành hạ các ngươi lần nữa đấy!”
Trong căn phòng, một chủ hai tớ đột nhiên cảm thấy rùng mình trước làn gió ấm của tháng tư thổi qua, từ từ đưa mắt nhìn nhau.
Không biết là vì dùng tiền giấy bịt được miệng người Chung Gia, hay là sự đe dọa sẽ mổ bụng moi xương đã bịt được miệng người Chung Gia, mà sau ngày hôm đó, Khương Trĩ Y quả thật đã không còn mơ thấy những vong hồn đó nữa.
Chỉ là quỷ thần này vốn là sự bất ổn trong tâm trạng của con người nên được giải tỏa trong giấc mơ, canh an thần có thể xua tan đi cơn ác mộng, nhưng lại không thể xua tan đi tâm trạng lo lắng của Khương Trĩ Y.
Đêm hôm đó nàng hỏi Nguyên Sách, mối thù của hắn có phải vẫn chưa báo xong không, nhưng hắn lảng tránh không trả lời, cũng có thể là hắn không muốn tiếp tục lừa dối nàng nữa, nhưng việc hắn không trả lời thật ra cũng chính là câu trả lời của hắn.
Khương Trĩ Y nghĩ đi nghĩ lại, có ai có thể khiến Hoàng bá bá hiểu rõ hắn đã phạm phải trọng tội khi thông đồng với địch, nhưng cũng không thể lay chuyển hắn một cách dễ dàng, trở mặt tuyên chiến trực tiếp với hắn, trong Đại Diệp này, một người như vậy chỉ có thể là – tiết độ sứ Hà Đông, Phạm Đức Niên.
Nhớ lại trong tháng giêng, cái ngày mà nàng rời Kinh cùng Nguyên Sách, những gì Phạm Đức Niên đã nói với Nguyên Sách: “Đáng tiếc là ta đi về phía đông, còn Thẩm thiếu tướng quân lại đi về phía tây, con đường sau này đã định trước là ngược nhau…”
Lúc đó nàng vẫn là một Y Y vô lo vô nghĩ trong thoại bản, mà Nguyên Sách của lúc đó có phải là đã nghĩ đến việc nên làm thế nào để tự tay giết Phạm Đức Niên không?
Nhưng muốn tự tay giết chết Phạm Đức Niên, thì tuyệt đối không thể dùng những thủ đoạn giống thủ đoạn đã dùng để lật đổ nhà họ Chung, mối thù này nếu muốn báo, thì cả toàn bộ Hà Tây và Hà Đông sẽ là địch, kết cục chắc chắn sẽ là chiến trường.
Trong lòng Khương Trĩ Y luôn bận tâm tới chuyện này, những ngày sau đó, nàng thường xuyên tới doanh trại Huyền Sách để đưa cơm trưa cho Nguyên Sách, dùng xong bữa trưa thì ở lại xem hắn huấn luyện tân binh, rồi chờ đến tối để cùng hắn về phủ.
Một ngày cuối tháng tư, Bùi Tuyết Thanh nghe nói hôm nay nàng ra vào doanh trại, hỏi nàng liệu có thể đưa nàng ta đi cùng không.
Ngày giỗ của Thẩm Nguyên Sách là vào tháng năm, Bùi Tuyết Thanh định để qua ngày giỗ của hắn rồi mới quay về Kinh, những ngày này nàng ta đã đến những nơi mà Thẩm Nguyên Sách đi ngang qua khi hành quân đánh giặc, chỉ còn mỗi doanh trại Huyền Sách là chưa đến, bởi vì doanh trại này là nơi rất quan trọng, nàng ta sợ sẽ làm phiền khi tới đó.