Đêm hôm đó, trăng sáng như câu, tiếng côn trùng kêu vang rả rích, trong đình viện thoáng đãng rợp bóng cây, sắc hoa mùa hạ đang nở rực rỡ.
Trong đình nghỉ mát lấp lánh ánh nến, Nguyên Sách và Khương Trĩ Y ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn đá, trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt lộ ra ý tứ thăm dò: “Đây chính là đồng hội đồng thuyền, sống chết có nhau... Trong lời nàng nói sao?”
Khương Trĩ Y đứng thẳng hai vai, hai tay xếp lại đặt trước người, tư thái đoan trang gật đầu: “Thế nào, mới đó mà chàng hối hận rồi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Sách rủ mắt xuống, nhìn cảnh tượng không khác gì với chiến trường sau khói thuốc súng ở trước mắt mình, cẩn thận nhìn kỹ thì thấy một bàn này có thịt cháy đen như than, cá cháy đen như đất, rau cháy đen như bùn, món canh có những viên trôi nổi lềnh bềnh đen nhẻm như cát, người không biết còn tưởng đây chính là bữa cơm trước khi chém đầu….
“Có lẽ…” Nguyên Sách chậm rãi ngẩng đầu lên: “Phong ba bão táp sẽ không thổi đến đâu?”
Khương Trĩ Y cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất: “Đôi chân này của ta, từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên ta bước chân vào nhà bếp.”
Nguyên Sách nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy đôi giày ngọc trai mới trên chân nàng, hắn khẽ gật đầu. Ban đầu đi vào đôi màu trắng, lúc đi ra đôi màu đen, xem ra chắc hẳn đã không thể mang được nữa.
“Đôi tay này của ta, lần đầu tiên không sợ khói thuốc súng, lên núi đao, xuống biển lửa, vào chảo dầu.”
Nguyên Sách nhìn về phía những ngón tay như ngọn hành của nàng đang vươn ra, bàn tay được cắt sơn móng tuyệt đẹp, hắn lại gật đầu. Nếu như không đếm nhầm, đôi tay này vừa nãy phải rửa bảy lần mới khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Khương Trĩ Y giương đôi mắt ủy khuất trong trẻo lấp lánh: “Ta xông pha khói lửa như vậy, tất cả đều là vì chàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Sách gật đầu lần thứ ba: “Ta rất cảm động.”
Khương Trĩ Y cầm đũa lên, gắp một miếng thịt khô cứng như que củi đã vắt cạn dầu: “Vậy nếu như đã muốn đồng hội đồng thuyền, sống chết có nhau, chi bằng chúng ta cùng…”
Nguyên Sách không đặt nặng khoản ăn uống, những ngày tháng phiêu bạt ở nơi hoang dã chỉ cần no bụng là đã quá thỏa mãn, nhưng dù cuộc sống có khổ đến đây cũng có thể tốn chút công phu đi săn thú, hái chút quả dại lót dạ, vẫn chưa đến mức phải ăn như thế này…
“Ăn thử xem, A Sách ca ca?”
“...”
Gân xanh trên thái dương của Nguyên Sách giật giật, hắn trầm mặc một hồi, chần chừ vén tay áo nhấc đũa lên: “… Được.”
Mỗi người một miếng thịt đưa tới bên miệng, Khương Trĩ Y và Nguyên sách nắm chặt đũa nhìn chằm chằm vào đối phương, hai người hít sâu một hơi, chần chừ một lúc…
“Bỏ đi, chàng nói đúng,” Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm vào miếng thịt khô cứng đủ để hủy diệt ý chí con người kia, nàng gác đũa xuống: “Gian khổ này không xảy tới cũng được, chỉ cần tâm ý đến thôi là đủ rồi.”
Nguyên Sách chậm rãi thở phào, hơi thở chìm vào trong đan điền của hắn: “Đến rồi, đều ở trong lòng A Sách ca ca của nàng.”
Khương Trĩ Y gật gật đầu, nàng nhấc bàn tay, vỗ hai tiếng bộp bộp vô cùng vang vọng.
Một hàng tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào như dòng chảy, dọn đi những món đen thui đen nhẻm có trên bàn, đổi thành một bàn thức ăn đủ mọi màu sắc, tỳ nữ đi đầu còn đặt một bát lương bì ở trước mặt Nguyên Sách.
Lớp bì trong suốt phát sáng, mềm dẻo lại trơn nhẵn, tưới lên nước sốt đỏ au, nước canh có dầu mà không ngấy, kết hợp với tinh bột mì và dưa chuột cắt sợi xanh mướt vô cùng ngấm vị.
Khương Trĩ Y đưa tay chỉ vào bát: “Đây là món ta làm theo lời nhà bếp nói, phối nguyên liệu không sai một chút nào, đích thân ta đổ nước sốt, rưới dầu nóng, trộn bì, món ăn này tuyệt đối có thể bỏ vào miệng được.”
Nguyên Sách cúi đầu có hơi sững sờ: “Tại sao là lương bì?”
“Không phải chàng thích ăn món này sao?” Khương Trĩ Y nghiêng đầu nhìn hắn.
Nguyên Sách mới nhớ đến lúc hắn ra ngoài làm việc vào tháng tư, trên đường trở về vì để cho nàng bất ngờ, nên mới thuận miệng nói dối trong thư rằng mình bị món lương bì của Kim Thành giữ chân lại.
Nhưng thực ra thức ăn giá rẻ như món lương bì này ở Hà Tây chỗ nào cũng có, đó chẳng qua chỉ là đêm đó trước khi gấp rút lên đường, hắn tùy ý ăn lót dạ mà thôi.
Nếu thật sự muốn bàn sâu thì thức ăn trên ghế gian này đối với hắn mà nói chỉ có thể chia ra thành món ăn khi rất đói và món ăn khi không quá đói, chứ thực sự không nói tới có thích thú gì, nhưng mà… Nguyên Sách chớp chớp mắt, cầm đũa gắp lấy lương bì trong bát: “Kể từ tối hôm nay, thì thích rồi.”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, ánh nến trong đình nghỉ đung đưa, hai người dùng bữa tối này kéo dài đến cùng trời cuối đất, sau khi kết thúc, Khương Trĩ Y đứng dậy đi trước một bước đến dục phòng, nàng nói là cả người mình toàn ám mùi khói.
Nơi phía xa ngọn đèn mờ mịt ánh sáng, Lý Đáp Phong đợi chờ một hồi lâu, hắn ta thở dài đi tới: “Còn chưa ăn xong nữa, đến ta còn muốn đến ăn thay các người.”
Nguyên Sách liếc mắt trừng hắn ta: “Ngươi có lộc ăn chắc?”
Lý Đáp Phong đã đến từ trước đó, Nguyên Sách cũng đã nhìn thấy hắn ta từ lâu. Nhưng nếu như Lý Đáp Phong không đi tới, có nghĩa là không có chuyện gì gấp, hiếm khi người này thấu hiểu và đồng cảm cho người hữu tình sắp phải chia lìa, Nguyên Sách cũng không quản hắn ta.
“Phương thuốc đã gửi đi rồi, chứng bệnh phế tạng này có nặng có nhẹ, ta đã giải thích kỹ càng xong xuôi với học đồ thủ hạ của ta rồi, để hắn ta ngày mai đi theo quận chúa cùng hồi kinh.” Lý Đáp Phong ngồi xuống ghế đá.
“Đã biết, chuyện này cần ngươi cố ý chạy một chuyến đến nói với ta sao?”
“Thuận đường sang đây xem xem Thẩm thiếu tướng quân thất ý thì sẽ có dáng vẻ như thế nào.”
“Ta có ý gì mà thất?” Nguyên Sách chỉ vào chiếc bát sạch bóng trước mặt: “Ta có vị hôn thê đích thân làm lương bì cho ăn, ngươi có sao?”
“Ăn nhiều lương bì thì cũng không hề gì, có điều nếu như hai vị đây đã có ý muốn sống đến răng long đầu bạc, đề nghị chớ ăn những món cháy đen như vừa nãy.”
“Không cần Lý quân y chỉ giáo, ta tự có cân nhắc.”
“Phải không? Ta tưởng rằng miệng của người ta biết thi triển tiên pháp, một câu ‘A Sách ca ca’ thôi là mạng của ngài đều đưa cho người ta rồi.”
“...”
Nguyên Sách híp mắt thúc giục: “Rốt cuộc là đến làm gì?”
Lý Đáp Phong lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp: “Nếu như đúng lúc Quận chúa phải hồi kinh… Có đồ vật này, cảm phiền Thiếu tướng quân ủy thác Quận chúa thay ta mang tới Trường An.”
Nguyên Sách cười khẩy một tiếng: “Mang đến nơi nào của Trường An?”
“Quận chúa tự nhiên biết được.”
“Vị hôn thê của ta đơn thuần, không hiểu được lòng dạ phức tạp của các người.”
Lý Đáp Phong lắc đầu, dáng việc có việc cầu người, thở dài nói ra từng chữ một: “Phủ Công chúa.”
“Là vị công chúa nào?”
“Bảo Gia công chúa.”
Nguyên Sách nhận lấy chiếc hộp: “Không phải đã nói là người tốt luôn là người được theo đuổi sao, người tốt cũng có lúc đến cửa tặng lễ vật sao?”
“Tháng bảy là sinh thần của nàng ấy, hồi tháng giêng nàng ấy đã đòi ta.”
Vẻ mặt Nguyên Sách có chút đăm chiêu mà gật đầu, thấy Lý Đáp Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn lập tức gọi lại: “Lời người ta đã nói bốn tháng trước mà lúc này ngươi vẫn còn nhớ sao?”
Lý Đáp Phong quay đầu lại: “Thiếu tướng quân có ý kiến gì?”
Nguyên Sách đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, tiến hai bước về phía trước, quay lưng về phía hắn ta, hắng giọng nói: “Ta muốn hỏi, hai người cách xa nhau ngàn dặm, năm rộng tháng dài, làm thế nào tình cảm không phai nhạt đi mà tình ý còn sâu đậm, trước khi chia xa có diệu pháp gì…”
Lý Đáp Phong khẽ cười một tiếng: “Ta thấy ngài đây chắc hẳn sẽ không phai nhạt nổi đâu, Quận chúa không cần phải có diệu pháp gì.”
Vậy người cần đến là ai còn không hiểu được sao? Nguyên Sách quay đầu lại trừng hắn ta.
“Diệu pháp này cho ngài, chỉ sợ ngài không nỡ dùng.” Lý Đáp Phong khẽ lắc đầu.
“Sao ngươi lại nói vậy?”
Lý Đáp Phong vỗ vai của hắn một đầy thâm ý: “Con người có trăm mối cảm xúc, nhưng kể ra nỗi đau về thân thể, mái tóc và làn da là khắc sâu nhất, khó mà quên mất.”
-
Khương Trĩ Y ở trong dục phòng tắm rửa tới lui vài lần mới gột đi được một thân đầy mùi khói mà hôm nay đã bám vào người nàng ở trong nhà bếp.
Chạng vạng hôm nay nàng tới hỏi bọn Kinh Trập, nàng và Nguyên Sách sắp phải chia cách hai nơi, có biện pháp nào có thể khiến hắn trong tình cảnh trăm công nghìn việc mà vẫn nhớ đến nàng nhiều hơn, các nàng nói ra câu thông dụng, nếu muốn nắm lấy trái tim của nam nhân, thì phải nắm lấy dạ dày của nam nhân trước, vì vậy nên nàng đã quyết định làm cho hắn một bữa ăn đầy hương vị khó quên.
Sớm biết đằng nào cũng không ăn được thế này, còn không bằng làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu…
Khương Trĩ Y than vắn thở dài từ trong dục phòng đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người nằm trên giường… Nguyên Sách đã tắm rửa, thay một thân yến cư đơn bạc, đang nằm phía mặt ngoài trường kỷ gối đầu lên cánh tay nhắm mắt dưỡng thần.
Tỳ nữ hầu hạ bên người biết tối đêm nay hai vị chủ tử cần phải ở chung, vội vàng nhanh tay nhanh chân lui xuống, đóng cánh cửa phòng ngủ lại.
Khương Trĩ Y cũng bước thật khẽ đi tới, đi đến bên giường, nàng khom người quan sát người đang nằm kia, thấy hắn im lặng, giống như là đã ngủ say, nàng cẩn thận tránh hắn rồi bò lên giường.
Vừa muốn đưa một chân vượt qua người hắn, bất chợt trời đất quay cuồng, cả người nàng bị lật úp ngã vào trong chăn đệm mềm mại.
Mái tóc đen phía sau lưng phủ đầy khắp gối, ở phía trước váy ngủ trắng như tuyết ngổn ngang xộc xệch, Nguyên Sách ở trên người nàng, hai cánh tay chống đỡ ở bên hông nàng, ánh mắt hắn phát sáng, như thể ôm cây đợi thỏ đã lâu.
“Chàng chưa ngủ…” Khương Trĩ Y ngước mắt lên nói được một nửa, thì lập tức bị nụ hôn nóng bỏng chặn lại lời đang nói.
Cánh môi được thấm ướt, hương vị quen thuộc như công thành lược trì mà đến, Khương Trĩ Y há miệng định nói hết câu, thì lại phát hiện những lời này cũng không quan trọng lắm, nàng liền nhắm mắt lại đưa tay cao lên ôm thật chặt lấy cổ hắn.
Cánh tay áo mỏng trượt xuống, để lộ ra một đôi cổ tay trắng ngần đến lóa mắt, da thịt nõn nà cọ xát sau gáy, khơi dậy những tầng kích thích, Nguyên Sách cúi đầu nhìn nàng, càng xâm nhập vào sâu hơn, gặm nhấm ngấu nghiến, dáng vẻ như thể muốn ăn người đến nơi.
Nhưng lần này đây, Khương Trĩ Y tràn đầy vẻ luyến tiếc không giả vờ được cũng lập tức phát tiết, không những nàng lùi lại, mà ngược lại còn đè thấp cổ hắn xuống, hôn lấy hắn một cách vụng về.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, môi răng cũng tiếp xúc với nhau, hơi nóng toàn thân lan tỏa, mồ hôi thấm qua làn áo mỏng, tiếng thở dốc cao thấp cứ xen kẽ, hai người cứ quấn lấy nhau, tiếng nước chảy ròng ròng vang vọng giữa tấm rèm cửa phấp phới.
Khương Trĩ Y dần dần cảm giác được toàn thân mình như đang dần mất đi sức lực, bàn tay của hắn cứ từ từ lướt xuống bên dưới.
Nguyên Sách một tay bắt lấy cánh tay ngọc ngà của nàng vòng qua cổ mình, một tay cứ thế dịch xuống bên dưới, lần mò đến dây thắt lưng mỏng, nhẹ nhàng kéo ra.
Khi hơi nóng dâng trào là lúc cánh môi bỗng dưng chợt tách ra, theo sau đó là cả thân trước mát lạnh.
Khương Trĩ Y bỗng nhiên mở to hai mắt, nàng cúi mình nhìn xuống, thấy tẩm y của mình đã mở ra, trong đầu nàng bỗng dưng ầm ầm một tiếng vang lên, nàng vội vàng lấy tay che lại, trừng mắt nhìn hắn một cách ngạc nhiên.
Nguyên Sách cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cảnh sắc tuyết trắng nhấp nhô lộ ra một nửa bên ngoài bộ y phục màu vàng nhạt, mắt thấy dãy núi nhấp nhô như muốn phun trào giữa hơi thở dồn dập của nàng, ánh mắt hắn khẽ ngưng trọng.
Khương Trĩ Y nhìn theo tầm mắt của hắn cùng ánh mắt sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt của hắn, hai gò má nàng nóng rực như thiêu cháy.
Trong đầu nàng trong nháy mắt dâng trào lên từng cảnh trong tập sách nàng thấy ngày hôm nay, dường như cũng y hệt như tình hình lúc này, Khương Trĩ Y hoảng hốt nói: “Chàng, chàng muốn làm cái gì… Không phải là chàng muốn...”
Nguyên Sách ngước mắt lên, cất giọng trầm khàn: “Đó là việc mà đêm động phòng hoa chúc mới làm.”
“Vậy, vậy chàng muốn…”
“Nàng lấy tay ra, ta sẽ nói cho nàng biết.”
Khương Trĩ Y mơ màng ngơ ngác, bị ánh mắt của hắn mê hoặc dỗ dành, do dự rồi buông lỏng tay ra.
Nguyên Sách cụp mắt nhìn nàng một hồi lâu, hắn khom cổ xuống, cúi đầu hôn mút lên làn da bên cạnh cảnh sắc tuyết trắng nhấp nhô kia.
Trước mắt như có một đạo bạch quang hiện lên, toàn thân Khương Trĩ Y run lên, nàng mở to mắt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng lên đỉnh trần nhà.
Nguyên Sách cứ từng chút dùng lực, giống như muốn lưu lại một lạc ấn ở nơi gần trái tim nàng nhất.
Một trận đau đớn chi chít như kim đâm truyền đến, cơn đau nhức ray rứt hòa cùng cơn tê dại, trong lúc đầu óc quay cuồng, trong miệng Khương Trĩ Y phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, nhìn thấy nơi mà chóp mũi của hắn sa vào, năm ngón tay nàng siết chặt lấy tấm đệm.
Siết chặt mãi cho đến khi năm ngón tay trắng bệch, Nguyên Sách mới buông nàng ra, hắn ngẩng đầu lên.
Trong khoảnh khắc choáng váng mắt nổ đom đóm, Khương Trĩ Y thở hổn hển, đối mặt với ánh mắt của hắn.
“... Có đau không?” Nguyên Sách nhẹ nhàng hỏi.
Khóe mắt Khương Trĩ Y đã ướm đầy nước mắt: “Đau…”
“Vậy thì phải nhớ ta cho thật kỹ.”