Động lòng xuân

Khương Trĩ Y nhìn thấy cảnh tượng vô lý này khiến cho đầu óc quay cuồng, nàng không thể chịu đựng được nữa bèn ra lệnh cho hai người cùng lúc hoặc nói đúng hơn là cả ba người cùng im lặng, rồi đưa tay ra để Tam Thất giao nộp quyển nhật ký.
 
Tam Thất tỏ vẻ do dự nhưng dưới uy nghi của Khương Trĩ Y, hắn ta đành gập quyển sổ nhỏ lại rồi cúi đầu dâng lên bằng hai tay.
 
Hắn ta trơ mắt nhìn Khương Trĩ Y cầm lấy quyển sách rồi đi về phía hậu viện, Bùi Tử Tống cũng đi theo sau nàng, trong lòng Tam Thất xin lỗi Nguyên Sách: “Ngài đã nói rồi mà, lệnh của Quận chúa cũng như lệnh của ngài, nếu làm trái lệnh thì cứ theo quân pháp xử trí, vì vậy tiểu nhân chỉ có thể câm miệng, tiểu nhân chỉ có thể câm miệng thôi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn nói xong thì gật gật đầu, tự cho mình là đúng, gãi gãi phía sau ót rồi ra ngoài kiểm tra binh lính.
 
Bên kia, trên đường trở lại hậu viện, Khương Trĩ Y để ý thấy trong tay Bùi Tử Tống có cầm mấy gói thuốc, hỏi ra mới biết, huynh muội Bùi gia đã mắc kẹt tại thành Hạnh Dương nhiều ngày, nghe bảo là vì nạn đói nên hàng loạt người dân lưu lạc đã tràn vào trong thành. Vì vậy bọn họ đã cố gắng hết sức để phát cháo trên phố, Bùi Tuyết Thanh lại biết sơ về y thuật nên nàng ta đã đến các y quán địa phương nhận chẩn bệnh cho rất nhiều dân lưu lạc bị đói và sốt. Sau vài ngày như vậy, bản thân nàng ta cũng vì quá lao lực mà ngã bệnh.
 
Hóa ra vừa rồi khi Khương Trĩ Y ở trong phòng giải nhiệt, Bùi Tuyết Thanh đang nằm ở sương phòng phía tây đối diện nàng.
 
Tàn dư của cơn cảm nắng không là gì đối với Khương Trĩ Y, vì vậy khi nghe Bùi Tuyết Thanh sốt cao không giảm, nàng vội vàng đưa Phùng quân y tới xem cho nàng ta.
 
Phùng Túc là đệ tử có năng lực nhất dưới tay Lý Đáp Phong, sau khi hắn ta chẩn mạch cho Bùi Tuyết Thanh và xem qua phương thuốc nàng đang dùng thì bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ là mệt nhọc cộng thêm bị cảm phong nhiệt, sau khi dùng thuốc sẽ từ từ hạ sốt.
 
Khương Trĩ Y yên tâm, thấy Bùi Tuyết Thanh đã ngủ say, nàng cũng không ở lại quấy rầy nữa bèn lui ra ngoài. Nàng ra đến bên ngoài mới hỏi Bùi Tử Tống, rằng trước đây hắn ta đã từng gặp dân lưu lạc bạo loạn như vậy hay chưa.
 
Bùi Tử Tống vốn định tiễn nàng ra khỏi sương phòng nhưng bàn tay dẫn đường do dự một lát.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Trĩ Y thấy hắn ta hình như không dám thật sự tán gẫu với mình với mình, nàng hất cằm về phía tây bắc: “Ngươi không cần quan tâm hắn, lúc viết câu nói đùa kia, hắn cũng không biết nhiệt độ mùa hè bây giờ sẽ gây thành họa. Ngươi cũng biết mà, ngày nay ai mà chưa từng gặp chuyện xui xẻo đâu, hắn cũng mong ta và các ngươi săn sóc lẫn nhau. Ta hỏi ngươi chuyện dân lưu lạc cũng vì muốn dự tính con đường phía trước thôi.”
 
“Là Tử Tống nhỏ nhen.” Bùi Tử Tống xấu hổ đỏ tai, hắn ta mời nàng ngồi xuống ghế tựa dành cho khách, kể cho nàng nghe chuyện mấy ngày trước: “Hôm đó trên đường đi, bọn ta gặp một nhóm dân lưu lạc xin ăn, thấy bọn họ đói đến mức chỉ còn da bọc xương, mặt cũng tróc cả da vì phơi nắng. Thấy họ đáng thương như vậy, bọn ta đã lấy lương khô và nước trong xe ngựa ra cho họ, không ngờ rằng cách xe ngựa không xa, lại thêm một nhóm dân lưu lạc nữa. Ngoại trừ chút nước giữ lại cho mình, đương nhiên bọn ta không còn đồ cứu tế để lấy ra nữa, nhưng nhóm dân lưu lạc này rất hung ác, bọn họ bao vây xe ngựa muốn cướp đoạt, cũng may đúng lúc ấy Ngụy trường sử đang dẫn người đi tuần tra vùng lân cận nên cứu bọn ta được một vố. Hắn ta nói bọn ta không được tùy tiện cho thức ăn trong tình huống như vậy, nếu không thoạt nhìn thì là cứu người, nhưng thật chất làm cho mối họa lớn hơn, thậm chí là khiến mình dính vào nó.”
 
Khương Trĩ Y gật gật đầu, cách đối nhân xử thế của Chu thứ sử kia khá nịnh hót, còn Ngụy trường sử thì ngược lại là một người đáng tin cậy. 
 
Có lẽ là vì đường của nàng được quân đội Huyền Sách bảo vệ, dân lưu lạc thấy quân đội từ xa đã sợ nên chưa hề tiến tới xin ăn, nếu không nhất định nàng cũng hành động thiếu kinh nghiệm như huynh muội Bùi gia.
 
“Dân lưu lạc nhiều như vậy mà triều đình không quan tâm sao?” Khương Trĩ Y nhăn mày.
 
“Năm nay ngay cả phía Bắc cũng nóng không chịu nổi, phía Nam lại càng nóng hơn, nhiệt độ năm nay còn cao hơn năm ngoái. Ta cũng là mấy ngày trước mới biết được, thật ra tình hình hạn hán lần này đã có dấu hiệu từ tháng ba, tháng tư thì bắt đầu, tháng năm đạt đỉnh. Ba châu phía Nam liên tục ba tháng không mưa, ngay cả một hạt lúa cũng không thu hoạch được, từ đó xảy ra nạn đói, quan lại bên dưới thì dàn xếp qua chuyện, giấu giếm tai họa, nên đến giữa tháng sáu triều đình mới biết tình hình chính xác.”
 
“Ngay cả triều đình cũng phải đến tháng sáu mới biết được tin tức…” Khó trách vào tháng bốn tháng năm, bên phía Hà Tây trời cao đường xa không nghe chút tin tức gì. Nếu không vào tháng năm, có lẽ mới đi được nửa đường nàng đã bị Nguyên Sách đón về. Bây giờ cuộc hành trình đã qua bảy thành, đâm lao thì phải theo lao thôi.
 

Bùi Tử Tống cau mày chặt, lắc đầu: “Điều khiến ta lo lắng hơn cả là vào mấy ngày trước, ta có hỏi rất nhiều dân lưu lạc đến từ phía Nam thì phát hiện ra tình hình thiên tai thực tế còn nghiêm trọng hơn so với những gì triều đình được biết, ba châu phía Nam đất cằn ngạn dặm, xác chết vì đói la liệt khắp nơi, bây giờ dân lưu lạc nổi loạn triền miên, nếu cứ như vậy thì thiên tai chưa dứt họa người đã đến… Hôm qua ta đã tự viết một bức thư tay trình bày với phụ thân về việc này, hy vọng có thể kịp thời ngăn chặn tình hình trở nên tồi tệ hơn.”
 
Dù là Trường An hay Hà Tây, tin tức cũng không đâu nhanh bằng những người dân bị nạn mới vừa rời khỏi đó, Bùi Tử Tống trẻ tuổi đã thi cử đỗ đạt, học thức hơn người, một khi hắn ta đã nhận định như vậy, chứng tỏ có thể sẽ bùng phát nổi loạn.
 
Khương Trĩ Y vốn chỉ lo mình sẽ ở lại đây vài ngày mới có thể được gặp cữu phụ, bây giờ nghe Bùi Tử Tống nói như vậy khiến lòng nàng lo lắng bất an.
 
Bùi Tử Tống vội vàng an ủi: “Nhưng mà ngươi cũng đừng quá lo lắng, thành Hạnh Dương mới đây đã mở kho lúa để tiếp tế cho dân lưu lạc, khiến dân lưu lạc ở đây cảm kích không thôi, chúng ta tới đây cũng không đến mức bùng phát nổi loạn.”
 
Khương Trĩ Y gật đầu, đăm chiêu suy nghĩ một lúc: “Bùi Tử Tống, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề hơi khó nhằn, nếu ngươi thấy không thoải mái thì không cần trả lời.”
 
“Tình hình thiên tai kéo dài thế này, Hoàng bá bá nhất định sẽ nổi trận lôi đình, cắt chức không ít quan lại, nếu ngươi đã hỏi thăm và biết được nhiều chuyện như thế, vậy ngươi có biết vị hoàng tử nào có dính dáng đến chuyện cứu trợ thiên tai này không?” Quả nhiên Khương Trĩ Y thấy Bùi Tử Tống bất ngờ một lúc, nàng ho nhẹ một tiếng rồi dẫn dắt vòng vo: “Ngươi cũng biết đó, ta và Tứ điện hạ là bạn cũ lúc nhỏ, không biết chuyện này có dính dáng gì đến hắn không…?”
 
Thì ra là vậy, Thẩm Nguyên Sách không đi cạnh tranh với Tứ điện hạ, vì sao chỉ bắt lấy hắn ta?
 
À, nghĩ lại thì chắc là vì Tứ điện hạ đã thành hôn rồi…
 
Ý nghĩ trong lòng Bùi Tử Tống vừa xẹt qua, hắn vội nghiêm mặt đáp: “Chuyện này thật ra cũng không phải chuyện gì không thể nói, theo ta được biết, ban đầu người phụ trách cứu trợ thiên tai là người bên phe của Thái tử điện hạ, nhưng khi xảy ra rắc rối lớn như vậy, e rằng Thái tử điện hạ phải chịu liên lụy lớn, còn Tứ điện hạ thì không dính dáng gì trong chuyện này, ngược lại ngài ấy còn tiếp nhận công việc cứu trợ thiên tai.”
 
“Vậy là tốt rồi!” Khương Trĩ Y cười nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nàng lại mơ hồ cảm thấy bất an.
 
Thái tử gây ra sai lầm lớn như vậy, đáng ra Nhị hoàng tử phải thừa thế xông lên, thể hiện thế mạnh, tiến cử người bên phe mình hoặc là tự mình tiếp nhận công việc cứu trợ thiên tai, nhưng cuối cùng chuyện này lại giao cho Tứ hoàng tử.
 
Xem ra Hoàng bá bá đã ngấm ngầm đề cao cảnh giác với Nhị hoàng tử và Hà Đông phía sau rồi.
 
Khương Trĩ Y nhớ lại đêm trước khi rời khỏi Cô Tang, nàng và Nguyên Sách hỏi đáp nhau về tình hình thế cuộc trong triều, Nguyên Sách nói rằng bây giờ triều đình và Hà Đông chỉ còn cách một lớp cửa sổ là có thể ngang nhiên giương cung bạt kiếm, cửa ải cuối năm nay đó là vị tiết độ sứ của Hà Đông có thể sẽ không vào kinh. 
 
Nếu năm nay họ không vào cung như thường lệ, dù triều đình có dấy binh khởi tội trước hay không thì Hà Đông cũng ra tay trước, ngày hai bên tuyên chiến không còn xa nữa.
 
Khi đó Khương Trĩ Y nghe xong còn nghĩ, việc chiến sự xảy ra hay không cũng phải qua cửa ải cuối năm, mà cửa ải cuối năm Nguyên Sách vào kinh, đến lúc đó hai người họ ở cùng nhau thì không còn sợ điều gì nữa.
 
Nhưng bây giờ thiên tai bất ngờ ập đến, không biết mọi việc có nảy sinh biến số gì hay không…
 
Nếu muốn biết tin tức trực tiếp thì phải nhanh chóng trở lại Trường An.
 
Chu Phùng Nguyên cung kính đứng bên cạnh, kinh ngạc nhìn quý nhân ngồi trên ghế: “Quận chúa mới nghỉ ngơi được một đêm, bây giờ phải đi nữa sao? Hay do hàn xá của hạ quan không thể tiếp đãi người chu toàn?”
 

Khương Trĩ Y lười đáp lại lời của ông quan này, nàng nhắm mắt lại, lấy tay nhẹ nhàng day trán.
 
Kinh Trập phía sau mở lời thay nàng, cười nói: “Quận chúa hỏi cái gì thì Chu thứ sử cứ trả lời cái đó, ngài chỉ cần nói với Quận chúa, bây giờ con đường chính từ Hạnh Châu đến Trường An có còn sót lại dân lưu lạc nào không, nếu còn thì phiền Chu thứ sử sai vài người dọn đường vì Quận chúa.”
 
Chu Phùng Nguyên biết mình lắm lời, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Vâng, hạ quan đã hiểu, hạ quan sẽ đi thu xếp ngay.”
 
Kinh Trập mỉm cười gật đầu: “Quận chúa trở lại Trường An nhất định không quên công lao của Chu thứ sử.”
 
“Nào có, được cống hiến sức lực vì Quận chúa là phúc đức ba đời tu luyện của hạ quan!”
 
Chu Phùng Nguyên cười tủm tỉm đang muốn lui ra thì phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện rồi!”
 
Khương Trĩ Y nheo mắt lại, nàng thấy trợ thủ Ngụy Tịch, người đi theo Chu Phùng Nguyên hôm qua.
 
Khóe mắt Chu Phùng Nguyên nhíu lại, nháy mắt với Ngụy Tịch: “Có gì mà hoảng hốt vậy? Đừng quấy rầy Quận chúa!”
 
Ngụy Tịch vội vàng cúi đầu, hành lễ với Khương Trĩ Y: “Không biết Quận chúa ở đây, hạ quan đã thất lễ rồi, xin Quận chúa thứ tội.”
 
Khương Trĩ Y cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
 
Ngụy Tịch nhìn về phía Chu Phùng Nguyên xin ý kiến.
 
Khương Trĩ Y nhướng mày: “Bản Quận chúa đang hỏi ngươi, ngươi nhìn ai vậy hả?”
 
Ngụy Tịch vội chắp tay đáp: “Hồi bẩm Quận chúa. Khu vực huyện Bành ở phía đông Hạnh Châu đang dấy lên cuộc nổi loạn không nhỏ của dân lưu lạc, huyện nha ở đó ứng phó không nổi nên xin đại nhân phái binh đến hỗ trợ.”
 
“Trời ơi!” Chu Phùng Nguyên sợ hãi: “Đây là con đường Quận chúa trở lại Trường An, trước mắt Quận chúa cứ ở lại thành Hạnh Dương đi ạ, dù sao ở đây cũng an toàn hơn!”
 
Khương Trĩ Y đau đầu đỡ trán. Không phải là vấn đề an toàn, một trăm binh lính đi cùng nàng là đội quân tinh nhuệ của Huyền Sách, dù cho đối mặt với kỵ binh hung hãn của Bắc Yết cũng có thể lấy một chọi mười, ứng phó với đám dân chúng nổi loạn mà nói đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
 
Nhưng bây giờ mâu thuẫn giữa dân lưu lạc và triều đình ngày càng dữ dội. Thời điểm này đang mấu chốt, quân của Huyền Sách không thích hợp động thủ với dân lưu lạc, cho dù là vì bảo vệ nàng thì cũng có lúc đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ phòng vệ quá mức khiến cho nhiều người kêu ca hơn, rồi những người có tâm xen vào chỉ trích, thì dù không liên quan gì đến Hà Tây, nước bẩn vẫn có thể hắt lên người Nguyên Sách.
 
Khương Trĩ Y thở dài một hơi: “Cuộc nổi loạn này có thể bình ổn lại nhanh nhất khi nào?”
 

“E rằng nhanh nhất cũng phải từ đêm nay đến sáng mai.”
 
“Ta chờ tin tức của Chu thứ sử.” Khương Trĩ Y nhìn Chu Phùng Nguyên với ánh mắt thúc giục, đứng dậy rời khỏi chính đường.
 
Đến chập tối, Khương Trĩ Y ngồi ở mép giường trong tây sương phòng, quan sát sắc mặt của Bùi Tuyết Thanh đang nằm trên giường.
 
Nàng thấy Bùi Tuyết Thanh nhíu mày, gương mặt đỏ ửng. Đã qua được một ngày nhưng nàng ta vẫn chưa hạ sốt, hơn nữa càng ngủ sâu hơn.
 
Cơn cảm nắng của Khương Trĩ Y đã giảm bớt, chỉ còn lại triệu chứng mệt mỏi, nhưng tình hình của Bùi Tuyết Thanh thì không hề lạc quan chút nào.
 
Từ đêm qua đến hôm nay, Phùng Túc đã chẩn mạch ba lần cho Bùi Tuyết Thanh, hắn ta nói Bùi Tuyết Thanh trong cơn mê man liên tục nằm mơ, tâm trí nàng ta đang bị xáo trộn nên cơn sốt không thể thuyên giảm, nguyên nhân có thể là do tâm bệnh. Chỉ chữa bệnh bên ngoài e là không thể giúp được gì.
 
Khương Trĩ Y hỏi thăm Bùi Tử Tống thì biết được vào tháng giêng ở Trường An Bùi Tuyết Thanh cũng trong tình trạng như này.
 
Bùi Tử Tống nói sau khi rời khỏi Hà Tây tâm trạng của Bùi Tuyết Thanh đã cởi mở hơn nhiều, nhưng từ khi đi khỏi Cô Tang, cách Hà Tây ngày càng xa, từ ngày đó trở đi, không biết vì sao hay bắt gặp nàng ta ngây ngốc một mình. Bây giờ đúng lúc mệt nhọc cộng thêm gió độc nhập vào người khiến cho bệnh đến như núi đổ.
 
Mắt thấy tình trạng của Bùi Tuyết Thanh không khá khẩm hơn, tin tức Chu thứ sử cũng chậm chạp không đến, đã hết một ngày khiến Khương Trĩ Y càng thêm nôn nóng, lòng nàng cứ mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện đó xảy ra.
 
Để giảm bớt sức nặng cho xe ngựa và đi được nhanh hơn, Kinh Trập và một tỳ nữ mà nàng dẫn theo đã bị nàng phái đến tiền viện điều tra tin tức, trước mắt bây giờ không ai có thể an ủi nàng ta, nàng đành phải tự an ủi mình.
 
Khương Trĩ Y sờ thử khăn ướt trên trán Bùi Tuyết Thanh, đang tính bảo tỳ nữ của nàng đến đổi khăn mới thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, chưa đợi nàng nói một tiếng mời vào thì bức bình phong đã bị đẩy ra.
 
Kinh Trập vốn luôn thận trọng lại thở hổn hển chạy vào, vẻ mặt sợ hãi chưa từng thiếu ý tứ như bây giờ.
 
Khương Trĩ Y trở nên căng thẳng, chợt đứng phắt dậy: “Xảy ra chuyện gì?”
 
“Quận chúa, Bùi công tử ra ngoài tìm hiểu tình hình thiên tai thì nghe được một chuyện từ miệng một nhóm dân lưu lạc, họ nói hai ngày trước, một bến sông phía Nam cạn nước lộ ra tảng đá dưới đáy sông, trên tảng đá viết dòng chữ…”
 
“... Chữ gì?”
 
Kinh Trập hít một hơi thật sâu: “Trời nổi giận, Hưng Vũ qua đời, hạn hán kéo đến, Trọng Hoàng xuất hiện.”
 
Khương Trĩ Y nghe thấy từng chữ từng chữ này thì sững người, tay nàng giữ chặt cột giường.
 
Hưng Vũ, là niên hiệu của Hoàng bá bá.
 
Trọng Hoàng, là Nhị hoàng tử.
 
Hà Đông và Nhị hoàng tử … muốn tạo phản.
 
Tim Khương Trĩ Y đập liên hồi, đầu óc nhất thời trống rỗng, chỉ chốc lát sau, nàng lập tức nói: “Mau, mau kêu Tam Thất dùng chim ưng của quân đội Huyền Sách, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin tức này đến Hà Tây để Nguyên Sách biết.”

 
Khương Trĩ Y nói thêm: “Còn kinh thành nữa.”
 
Kinh Trập quay đầu lại: “Quận chúa yên tâm, có thể Hà Tây bên kia nhận tin tức muộn, nhưng bây giờ kinh thành cũng có dân lưu lạc, có thể họ đã biết rõ tình hình rồi, Bùi công tử cũng đã báo việc này cho Chu thứ sử, yêu cầu hắn ta lập tức phái người đi thông báo cho các châu lân cận.”
 
Đến khi Kinh Trập đi khỏi, Khương Trĩ Y vẫn chưa bình tĩnh lại nỗi, cô kêu tỳ nữ chăm sóc cho Bùi Tuyết Thanh rồi đi khỏi tây sương phòng, ra trước viện quan nha.
 
Tiền viện người qua kẻ lại, từng tên lính đưa tin lao ra khỏi phủ thứ sử cùng với một phong thư có dấu của thứ sử, xoay người lên ngựa rồi chạy như bay về các hướng khác nhau.
 
Trong chính đường, Bùi Tử Tống đi qua đi lại như đang nhớ lại coi mình có quên dặn dò chuyện gì không.
 
Khương Trĩ Y bước lên phía trước, vội vàng hỏi: “Trước mắt tình hình ở kinh thành thế nào?”
 
Bùi Tử Tống dừng bước, sắc mặt nghiêm trọng: “Ta đã gửi thư về nhà rồi nhưng chưa nhận phản hồi, ta lo quá, đến lúc chúng ta nhận được tin tức, kinh thành có thể đã…”
 
Bùi Tử Tống không nói tiếp nhưng Khương Trĩ Y đã hiểu.
 
Chu Phùng Nguyên thấy Khương Trĩ Y thì vội chạy đến đón: “Quận chúa, cũng may là ngài lên đường muộn, bây giờ thành Hạnh Dương an toàn ngang với kinh thành rồi, ngài cứ an tâm ở lại đây đi!”
 
Sắc mặt Bùi Tử Tống không được “an tâm” như Chu Phùng Nguyên, hắn ta lắc đầu nói: “Chu thứ sử, dựa vào tình hình trước mắt, nếu kinh thành rơi vào tay giặc thì Hạnh Châu không tránh nổi đâu.”
 
Lông mày Chu Phùng Nguyên giật giật: “Ý của Bùi công tử là…”
 
Ý là, nếu kinh thành rơi vào tay giặc, cứu binh lớn nhất chính là Hà Tây, mà Hà Tây muốn đến Trường An phải đi qua Hạnh Châu, tính cả Hạnh Châu và các châu lân cận đều là vùng giao tranh của Hà Đông.
 
Sắc trời từ từ tối đi, những ngọn đèn bên trong chính đường cũng được thắp sáng.
 
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đang chờ tin tức, chờ tin tức đến nói Trường An đã trấn áp phản loạn, Nhị hoàng tử đã bị bắt.
 
Giờ tuất, một tiếng ghìm ngựa “hí” vang lên, phá vỡ bầu không khí lặng như tờ bên trong phủ thứ sử.
 
Trước cửa phủ thứ sử, một tên lính đưa tin lộn nhào khỏi ngựa vội vàng chạy vô: “Báo!”
 
Mọi người ngồi thẳng dậy.
 
“Đại quân Hà Đông đã tiến sát tới đây, hơn vạn binh mã đang tiến đến thành Hạnh Dương!”




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận