Mười ngày trước, ngày mười bảy tháng sáu, đêm khuya ở quan nha Hà Đông.
Phạm Đức Niên kẹp mật thư đã đọc xong trên đầu ngón tay, hơ trên ngọn nến đốt thành tro, khóe môi hơi cong lên: “Đứa cháu trai ở Trường An của ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm rồi.”
“Chúc mừng tướng quân!” Phó tướng quân ở bên cạnh chắp tay lại, thái tử đã phạm phải tội lớn như vậy, lại còn nhu nhược bất tài chỉ biết cầu xin thương tình từ hoàng thượng, nhưng khi sổ xếp vạch tội thái tử được dâng lên, hoàng thượng chỉ cấm túc thái tử ở trong phòng suy ngẫm, Nhị điện hạ muốn phát quân lệnh cầu cứu thiên tai, nhưng cơ hội lập công lại rơi vào tay Tứ điện hạ... Lần này Nhị điện hạ cuối cùng cũng bỏ cuộc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phạm Đức Niên nheo mắt, tức giận hừ lạnh một tiếng:“Sớm đã nói với hắn, cho dù hắn lật đổ được thái tử,cũng không thể có được ngôi vị thái tử, chỉ cần sau lưng hắn có thúc phụ là ta đây, có Hà Đông của ta, thì phụ hoàng của hắn sẽ phòng hắn như phòng nước lũ và thú dữ, đứa trẻ này, cứ phải đợi đến khi tứ đệ của hắn thể hiện tài năng thì hắn mới giác ngộ, binh mã Hà Đông của ta đều đợi đến mệt rồi.”
“Dù sao nhị điện hạ tuổi cũng còn trẻ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chung quy không nỡ buông bỏ tình phụ tử, may mắn là điện hạ đã tỉnh táo đúng lúc, thiên tai lần này cả triều đình và Hà Đông đều không lường trước được, ngay cả ông trời cũng đang giúp đỡ tướng quân!"
Phạm Đức Niên cầm tấm bản đồ bằng da cừu mở ra, nhìn con đường hành quân đã được hàng nghìn lần trước đó, ông ta miết tay theo con đường đẫm máu suốt hành trình từ Hà Đông đến Trường An.
“Mười một năm rồi, năm đó cùng với Ninh Quốc Công bảo vệ hoàng thượng hồi kinh đăng cơ, cũng là đi trên con đường này…” Phạm Đức Niên híp mắt lại, giống như đang hồi tưởng lại chuyện đã từ rất lâu, giống như là chuyện của kiếp trước: “Thương Ưng, ngươi nói xem những năm này là ta thay đổi, hay là hoàng thượng thay đổi, hay là cả chúng ta đều đã thay đổi rồi?”
Thương Ưng cúi đầu xuống, hai tay nắm thành quyền áp phía trái vạt áo: “Ti chức chỉ biết, lòng trung thành của ti chức đối với tướng quân mãi mãi không đổi!”
“Tốt, tốt…!” Phạm Đức Niên vui vẻ cười lớn: “Chuyện trong cung giao cho cháu trai của ta xử lý, ta và ngươi binh mã chia hai đường…”
“Ti chức đã hiểu, tướng quân chỉ cần chạy thẳng đến Trường An, yên tâm giao lại phía sau cho ti chức, ti chức thề chết sẽ đoạt đường tiền tuyến Hạnh Châu, ngăn cản Hà Tây viện binh từ bên ngoài Hạnh Dương!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếp đó, ngày hai mươi bảy tháng sáu, bên trong quan nha, phủ thứ sử thành Hạnh Dương, sĩ binh báo một tin “đại quân áp sát biên giới”, ba người trong sảnh lập tức đứng bật dậy.
Chu Phùng Nguyên chỉnh lại mũ ô sa trên đầu, chỉ vào sĩ binh dưới sảnh: “Tin từ hướng nào? Dự kiến bao lâu thì đến?”
“Từ Đông Bắc truyền tới, dự kiến ba khắc sẽ đến!”
Đợi tin tức hơn một giờ, tuy rằng đã lập đủ thể loại kế hoạch xấu xa, nhưng lại không ngờ phản quân đến nhanh như vậy…
Chu Phùng Nguyên: “Lệnh cho Trưởng sử Tịch và Tào tư mã mỗi người dẫn hai nghìn quân và ngựa đến cổng thành phía Đông và cổng thành phía Bắc nghênh địch! Những quân ngựa còn lại thủ ở hai bên Tây Dương!”
“Vâng!” Sĩ binh chạy như bay đi truyền lệnh.
Bùi Tử Tống căng thẳng: “Thứ sử Chu có nắm chắc trận này không?”
Chu Phùng Nguyên chắp hai ngón tay lại, chỉ về hướng cổng thành: “Bùi công tử yên tâm, thành Hạnh Dương là nơi dễ để thủ khó bị tấn công, ngoại trừ binh mã được cử đi dẹp loạn ngày hôm nay, còn lại quân phòng thủ là năm nghìn, vừa rồi cũng đã cho sơ tán dân chúng, dọn sạch toàn bộ đường trong thành, là có thể đối phó trên vạn phản quân!”
Khương Trĩ Y hoài nghi nhìn Tam Thất, nhỏ giọng nói: “Phạm Đức Niên sẽ
không thể nào không có chuẩn bị mà đánh, nếu như binh mã này không đủ để tấn công Hạnh Dương, tại sao lại không phái đủ người?”
Tam Thất đáp: “Có lẽ là không thể phái đi đủ, phản quân sẽ không chỉ hạ mỗi Hạnh Châu, vì muốn đánh cho các Châu trở tay không kịp, các binh mã bắt buộc phải chia ra cùng một lúc, nếu như các Châu khác không phòng thủ trước như chúng ta, quả thật rất có khả năng bị tấn công bất ngờ.”
“Cho nên, vừa rồi phái người đi báo tin vẫn là muộn rồi…”
Tam Thất, nắm tay thành quyền gật đầu: “ Nhìn vào sức của phản quân, Kinh Kỳ nhất định sẽ lâm vào chiến tranh, các Châu ở gần chúng ta đều đối diện với địch mạnh, không thể hỗ trợ lẫn nhau, mỗi nơi chỉ có thể tự thủ trận địa của mình, may mắn Hạnh Dương nơi người ở là nơi dễ phòng khó công, so với các Châu khác, tình hình hiện tại của chúng ta được cho là tốt.”
Khương Trĩ Y mím đôi môi khô của mình: “Nếu như Hạnh Dương đã dễ phòng khó công, nếu như phản quân chiếm được Hạnh Dương, đồng nghĩa với việc có một thành trì kiên cố, đợi thiếu tướng quân các ngươi dẫn binh mã ngàn dặm trở về viện trợ, đối mặt với thành trì này, sẽ rơi vào thế hạ phong của Phạm Đức Niên phải không?”
“Không sai, huống hồ…”
Huống hồ gì trong thành này còn có thiếu phu nhân tương lai của Huyền Sách Quân, người có thể rung chuyển Hà Tây, lại có con trai của tề tướng, có thể rung chuyển Bùi tướng, đối với Phạm Đức Niên mà nói chính là một bất ngờ ngoài ý muốn, chiếm được Hạnh Dương sẽ giống như dệt hoa trên gấm.
Khương Trĩ Y nghe hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của Tam Thất, nàng siết chặt lấy ống tay áo.
Địch tứ phương, nàng và huynh muội Bùi gia không thể sơ tán, chỉ có…
Tam Thất: “Tiểu nhân nhất định phải thề chết bảo vệ người thật tốt!”
“Là cả hai chúng ta, thề chết bảo vệ Hạnh Dương.” Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm Tam Thất.
Đúng lúc này Ngụy Tích nắm đao bên hông vội vã đi đến chính điện, chắp tay nói: “Đại nhân, đã hoàn toàn bố trí theo chỉ thị của ngài.”
Chu Phùng Nguyên vẫy tay: “Đến lúc này rồi thì không cần tự mình đến đưa tin nữa, mau chóng lên thành lầu chỉ huy trấn giữ, ta sẽ đến ngay sau đó!”
Khương Trĩ Y nhìn hai người bọn họ, suy nghĩ một hồi, vẫn là không tin vào bố trí của bọn họ, nàng đưa ra đề nghị với Chu Phùng Nguyên: “Không biết thứ sử Chu có cho phép người của ta lên đài quan sát trận chiến không, kinh nghiệm của bọn họ phong phú, phối hợp ăn ý, nếu như phân tán ở các đài quan sát khác nhau, vậy thì giữa các cổng thành với nhau có thể tác chiến ăn ý hơn.
“Điều này…” Chu Phùng Nguyên do dự.
“Đại nhân, không thể!” Ngụy Tịch lắc đầu: “Dù sao đây cũng là Huyền Quân Sách, làm sao có thể vượt qua thủ vệ giám sát trận đấu của Hạnh Dương ta…”
“Chu Phùng Nguyên khó xử nói: “Quả thật là vậy, quận chúa, nếu như không có lệnh điều động, thì Huyền Sách Quân sẽ không được tham chiến…”
Khương Trĩ Y lạnh lùng nhìn: “E rằng Trường An đang chờ Huyền Sách Quân đến cứu, Huyền Sách Quân tinh nhuệ của ta đều ở trong thành Hạnh Dương của ngươi, ngươi một mực từ chối, là vì một lòng với phản quân?”
“Hạ quan tuyệt đối không có ý này!”
Bùi Tử Tống khẽ cười: “Thứ sử Chu, địch lớn ở trước mắt, không nhận lệnh ai ngoài quân chủ, lúc này còn hành sự linh hoạt, với cả một trăm Huyền Sách Quân đều là người bảo vệ quận chúa hồi kinh, bây giờ quận chúa gặp nạn, bọn họ đương nhiên phải bảo vệ an nguy của quận chúa, không lẽ sau này hoàng thượng còn trách phạt ngươi bảo vệ quận chúa sao?
Kẻ tung người hứng, Chu Phùng Nguyên nhìn Khương Trĩ Y, lại nhìn Bùi Tử Tống: “Vậy thì cứ làm như vậy đi…”
Khương Trĩ Y gật đầu: “Vậy thì mời thứ sử Chu dùng mực đen giấy trắng viết ra lệnh quân, đóng dấu quan, tránh việc tướng sĩ và binh lính của chúng ta bị bó chân trói tay."
… Làm gì có chuyện sợ làm việc bị bó chân trói tay, rõ ràng là đã tính đến chuyện lỡ bị hoàng thượng trách tội, thì cũng có trách nhiệm của thứ sử hắn ta.
Dưới ánh mắt bắt ép của Khương Trĩ Y, Chu Phùng Nguyên cắn răng làm theo.
Khương Trĩ Y quay sang Tam Thất: “Đường đã mở rồi, tiếp sau đây sẽ giao cho các ngươi.”
Tam Thất cung kính chắp tay: “Huyền Sách Quân sẽ hoàn thành sứ mệnh!”
Nửa đêm, Khương Trĩ Y và Bùi Tử Tống ngồi đối diện nhau trong sảnh chính, im lặng nhìn chằm chằm tách trà trong tay.
Trận giao chiến giữa hai đội đã diễn ra hai canh giờ, địa điểm giao chiến bắt đầu từ cổng thành phía Đông, đến bây giờ là cổng thành phía Bắc.
Khương Trĩ Y và Bùi Tử Tống ban đầu còn đang thảo luận về tình thế, nhưng đến cuối cùng ngoài việc đợi chờ không biết làm gì, liền biến thành yên lặng nhìn nhau.
Quan nha ở phía nam thành, ở đây rất yên tĩnh, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, giống như đêm nay chỉ là một đêm bình thường, bên ngoài không có gì xảy ra hết, nhưng trà trong tách trà khẽ dao động lại chứng tỏ sự khốc liệt của cuộc chiến.
Khưỡng Trĩ Y nhìn gợn sóng lăn tăn trong tách trà, cuộc tập diện tấn công phòng thủ của Huyền Sách Quân từ bốn tháng trước hiện lên trước mắt nàng, khói thuốc súng mù mịt, chiến xa phi nước đại, tiếng la hét giết chóc.
Diễn tập mà còn như vậy, nếu là thực chiến…
“Bùi Tử Tống, nếu như, chỉ là nếu như…” Khương Trĩ Y đột nhiên mở miệng, ngước mắt lên nhìn: “Nếu như ngươi rơi vào tay kẻ địch, Phạm Đức Niên lấy ngươi để uy hiếp Bùi tướng quy hàng, Bùi tướng sẽ làm thế nào?”
Bùi Tử Tống ung dung bật cười: “Phụ thân nhất định không thể vì con trai mình mà quy hàng với kẻ mưu quyền chiếm đoạt ngai vàng.”
Khương Trĩ Y cười gật đầu.
“Quận chúa thì sao?”
Khương Trĩ Y thu lại ý cười, trầm mặc một lúc, khuôn mặt thể hiện sự chắc chắn như Bùi Tử Tống, nhưng lại nói là: “Ta sẽ không rơi vào tay địch.”
Bùi Tử Tống im lặng nhìn người trước mặt, cau mày.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập phá vỡ yên tĩnh trong đại sảnh.
Hai người cùng nhau đứng lên, thấy Tam Thất lau đi vết máu bắn trên mặt đi vào: “Thiếu phu nhân, chúng ta đuổi địch rồi!”
Trái tim treo lơ lửng cả đêm của Khương Trĩ Y cuối cùng cũng buông xuống: “Thương vong của địch ta thì thế nào?”
“Thương vong của chúng ta còn đang thống kê, ước chừng không đến một nghìn người, phản quân chỉ còn lại ba nghìn binh lính bị thương, bọn chúng chịu không nổi đã tạm thời rút lui!”
“Người của chúng ta đều vẫn tốt phải không?”
“Thiếu phu nhân yên tâm, các huynh đệ chỉ là giám sát trận chiến, không bị thương!”
“Hiện tại cục diện bên ngoài thế nào?”
“Chúng ta đã đương đầu qua đợt hỏa lực đầu tiên, tiếp sau đây xem phản quân phía sau bao giờ mới đến, nếu như các Châu gần đây có thể kiên trì lâu một chút, chúng ta sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, nhưng có lẽ đêm nay sẽ không có trận chiến thứ hai nữa, thiếu phu nhân mau đi ngủ một giấc!”
Khương Trĩ Y yên tâm: “Vậy các ngươi cũng…”
Còn chưa dứt lời, lại có tiếng bước chân chạy tới, một Huyền Sách Quân bước vào: “Thiếu phu nhân, không ổn rồi, kho lương thực của thành Tây bốc cháy, thứ sử Chu cũng đã mất tích!”
Giống như sét đánh ngang đỉnh đầu, trong nháy mắt chứng kiến người trong toàn phủ luôn tay luôn chân dập lửa phía Tây thành, Khương Trĩ Y và Bùi Tử Tống thức trắng nửa đêm, đầu óc choáng váng.
Kho phía thành Tây tích trữ nửa số lương thực của quân phòng thủ Hạnh Dương, một khi gặp hỏa hoạn, đồng nghĩa với việc đã thua một nửa.
Quân địch không thể đánh vào thành, mà kho lương thực lại cháy, đây là họa từ trong nhà mà ra, chắc chắn có nội gián.
Khương Trĩ Y lập tức cho người gọi Ngụy Tịch đến hỏi tình hình: “Tại sao thứ sử Chu lại mất tích, không phải trước đó hắn đến trấn thủ cổng thành phía Bắc sao?”
Ngụy Tịch cúi đầu trả lời: “Vâng, nhưng vừa rồi chiến sự loạn lạc, mọi người không ai để ý đại nhân đã biến mất từ lúc nào, đến khi phát hiện kho lương thực phát hỏa, muốn bẩm báo với đại nhân, nhưng không ai tìm thấy đại nhân.”
Khương Trĩ Y đầu óc đau nhức, tức giận đi tới đi lui: “Kho lương thực của thành Tây là nơi quan trọng như vậy, các ngươi lại không phái trọng binh đến thủ?”
Ngụy Tịch khó khăn nói: “Đương nhiên là đã phái trọng binh đến thủ, nhưng nếu như có người có thể điều phái sĩ binh đóng giữ…”
Bước chân Khương Trĩ Y chậm lại: “Ý của ngươi là, kẻ nội ứng ngoài hợp với phản quân là thứ sử Chu?”
“Hạ quan không dám kết luận vô cớ, nhưng không có dấu vết đánh nhau ở kho thành Tây, nhưng quân phòng thủ kia đều biến mất giống như thứ sử Chu, trước mắt có thể nói…”
Khương Trĩ Y và Bùi Tử Tống nhìn nhau.
Bùi Tử Tống gật đầu: “Trưởng sử Ngụy đi làm việc đi, xem kho lương thực còn có thể cứu lại được bao nhiêu.”
Ngụy Tịch cúi đầu cáo từ: “Chuyện dập lửa cứ giao cho hạ quan, quận chúa và công tử Bùi đêm nay đã vất vả rồi, hai ngươi mau trở về nghỉ ngơi sớm, nói không chừng ngày mai còn có một trận đánh ác liệt hơn.”
Khương Trĩ Y mắt nhìn Ngụy Tịch xoay người rời đi, quay đầu lại hỏi Bùi Tử Tống: “Huynh thấy thế nào?”
“Xuất hiện nội gián, trận tối nay đã có lời giải thích rồi, vốn dĩ Phạm Đức Niên cho rằng có nội ứng trong Hạnh Dương, vì thế không phái nhiều binh lực đến thành trì dễ phòng khó công này, nhưng lại không ngờ người lại phái Huyền Sách Quân làm quân giám sát, khiến cho nội ứng mất đi cơ hội chơi xấu, ngược lại phản quân bị đánh cho tháo chạy, khiến cho nội ứng chỉ có thể tạm thời tính kế, nhân lúc hỗn loạn đốt kho thành Tây, để làm lung lay tinh thần chiến đấu của quân ta.”
Khương Trĩ Y gật đầu: “Nếu như thật sự là Chu Phùng Nguyên, bây giờ hắn ta biến mất, đồng nghĩa với việc đã đào thoát khỏi thành, tiếp sau đây sẽ không có người làm loạn trong thành, nếu như không phải, hiện tại có rất nhiều người đến thành Tây dập lửa, Huyền Sách Quân cũng đi giúp đỡ, quan nha này đã gần trống rỗng, đợi đến khi hoàn toàn không còn một ai, bước tiếp theo của đối phương sẽ là thế nào?”
Bùi Tử Tống chỉ mình và Khương Trĩ Y.
“Vậy hay là…” Khương Trĩ Y đảo mắt: “Chúng ta tranh thủ thời gian, phòng ai người ấy về nghỉ ngơi?”
“Đúng lúc thần cũng có suy nghĩ như vậy.”
Sáng sớm, phòng phía tây hậu viên của phủ thứ sử, một thiếu nữ mặc đồ ngủ màu trắng nằm trên giường.
Cửa phía sau đột nhiên bị người cạy mở từ bên ngoài phát ra tiếng lách cách, một người mặc đồ ngủ xuyên qua cửa sổ nhảy vào phòng, tiếng bước xuống của giày kêu lộp bộp đột nhiên vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.
Trong bóng tối, người đó cầm một con dao găm, từng bước chậm rãi đến bên giường, vén màn giường lên.
Vừa định ra tay, dưới gầm giường đột nhiên có cánh tay vươn ra, kéo cả người hắn ta xuống.
Không đợi hắn ta lên tiếng, bóng ma dưới gầm giường đã dùng lực mạnh đấm hất cầm hắn ta lên, một tay cầm ngang thanh kiếm dí vào cuống họng hắn ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, thiếu nữ "đang ngủ" trên giường chống tay từ từ ngồi dậy, nói một tiếng vất vả rồi với Tam Thất, người đã trốn dưới gầm giường của nàng từ rất lâu này.
Nàng tùy ý vặn cổ, từ trên cao nhìn xuống đánh giá người đang bị Tam Thất chế ngự: “Hạnh Dương các người mở cửa sao lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy? Vị hôn phu của ta không hề tạo ra một chút âm thanh nào.”