Động Lòng

Mạc Cẩn ở trong nhà Ôn Hinh không hề hay biết Cố Cảnh Ngôn đang tìm kiếm cô thiếu điều muốn lật trời. Điện thoại di động vẫn tắt, cô chỉ lén lút mở lên một lần mỗi buổi tối trước khi đi ngủ. Nhìn thấy máy báo vài chục cuộc gọi nhỡ của tên ác ma đáng ghét nào đó, cô lập tức tắt điện thoại, sau đó ngủ một giấc ngon lành.

Cho tới giờ Mạc Cẩn vẫn còn cảm giác lo sợ và tức giận. Cô phải để cho Cố Cảnh Ngôn cũng nếm thử cảm giác này, nếu không cô sẽ rất có lỗi với bản thân. Mà nghĩ lại, lúc không có cô, tên đáng ghét đó rất có thể đang lăn lộn với cả đám phụ nữ, làm gì lo sợ mất cô. Mạc Cẩn chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy tức giận một bụng.

- Cố Cảnh Ngôn anh là tên khốn kiếp!! Đi chết đi!! – Mạc Cẩn hung hăng quăng chiếc gối xuống đất trút giận, giống như cái gối chính là tên đàn ông khốn kiếp kia vậy.

Trừng mắt nhìn cái gối trên sàn nhà một hồi, Mạc Cẩn hậm hực nhặt lên, ngã ra giường, hít thở chầm chậm phục hồi tâm trạng.

Thật ra Mạc Cẩn biết là cô đang giận dỗi, nhưng cô không biết rõ rốt cuộc là cô giận Cố Cảnh Ngôn hay giận chính bản thân mình.

Mỗi ngày Mạc Cẩn đều lén lút khởi động điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ nào không, dù sao cô cũng chỉ có thể dựa vào những tin báo gọi nhỡ kia để tự an ủi bản thân rằng người kia vẫn còn quan tâm đến mình.

Nhưng mà cô muốn giận dỗi như vậy đến lúc nào chứ? Có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Đạo lý này Mạc Cẩn vẫn luôn hiểu. Nhưng một người khi vướng vào lưới tình, có rất nhiều chuyện nói thì dễ, chứ muốn làm được lại phải cần dũng khí rất lớn.

Mà Mạc Cẩn cô hiện tại chính là thiếu phần dũng khí này.

Cộc cộc cộc.

- Là tớ, tiểu Cẩn – Giọng nói của Ôn Hinh vang lên.

Mạc Cẩn nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

- Có chuyện gì vậy tiểu Hinh?

Từ sau khi Ôn Hinh mang thai, cô ấy đã bị gã mặt lạnh đó quản đến mệt chết được, đáng lẽ lúc này cô ấy phải ngủ rồi mới đúng.

Ôn Hinh cười ngượng, quay người nhìn cái gì đó, giống như sợ có ma đuổi theo vậy, sau đó Ôn Hinh nhanh chóng bước vào phòng Mạc Cẩn, đóng cửa lại. Lúc này Mạc Cẩn mới phát hiện trên tay Ôn Hinh có cầm gối.

- Tiểu Cẩn, tối nay tớ ngủ với cậu.

- Ngủ với tớ?

Mạc Cẩn tưởng đâu mình nghe lầm. Làm gì có người nào đang bình thường với ông xã mà chạy đến ngủ với bạn mình chứ.

Ôn Hinh ra sức gật đầu, như là sợ Mạc Cẩn không tin vậy. Đột nhiên Mạc Cẩn hiểu ra, cười trên chọc:

- À… Thì ra là đang giận dỗi ông xã sao?!

- Đâu… đâu có! Ai thèm giận dỗi anh ta chứ - Ôn Hinh vội vàng phủ nhận.

- Haha, còn nói không có! Cậu nhận đi, nếu không đừng hòng ngủ với tớ - Thật ra chỉ cần là chuyện không liên quan đến Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn đều rất thông minh.

Bị phát hiện rồi, Ôn Hinh cũng không giả bộ nữa, chu môi lên tức giận nói:

- Hừ, đừng nhắc đến anh ấy trước mặt tớ!

- Xảy ra chuyện gì rồi? – Mạc Cẩn quan tâm.

- Anh ấy biết rõ tớ ghét nhất là sữa tươi, lại cứ bắt tớ mỗi ngày phải uống hết một ly mới cho ngủ! Tớ đã nói là không uống, anh ấy lại không chịu nghe, bắt tớ uống cho bằng được! Không tôn trọng tớ chút nào!

Nói một hơi hùng hồn xong, Ôn Hinh leo lên giường, chỉnh gối nằm của mình rồi đắp mền kín mít ra vẻ như chuẩn bị đi ngủ.

- Chỉ vậy thôi hả? – Mạc Cẩn trợn tròn mắt, cô còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, ví dụ như Tư Đồ Ý có người khác bên ngoài chẳng hạn. Không ngờ lại là chuyện cỏn con như thế này.

Được rồi, là cô suy nghĩ nhiều, xem tất cả đàn ông đều giống như Cố Cảnh Ngôn phong lưu đáng ghét kia. Ai cũng có thể có một người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng Tư Đồ Ý thì không. Không biết tại sao Mạc Cẩn lại có thể khẳng định Tư Đồ Ý không phải là người như vậy.

- Cái gì mà ‘chỉ vậy thôi’?! Đây là chuyện rất nghiêm trọng đó cậu có biết không hả!!

- Được được được, đây là chuyện rất nghiêm trọng.

Mạc Cẩn nhanh chóng phụ họa, bây giờ thai phụ là lớn nhất. Cô từng nghe nói phụ nữ mang thai tính khí rất cáu kỉnh, hơi bất định. Xem ra quả thật là vậy rồi, dù là Ôn Hinh luôn tốt tính cũng không chạy thoát cái quy luật thép này. Tư Đồ Ý phải chịu đựng dài dài rồi.

- Vậy cậu có thể ngủ ở phòng dành cho khách mà! – Không phải Mạc Cẩn không muốn ngủ chung với Ôn Hinh, chỉ là thắc mắc tại sao còn một phòng trống dành cho khách Ôn Hinh không ngủ lại nhất định muốn ngủ với cô.

- Đương nhiên không được – Ánh mắt Ôn Hinh nhìn Mạc Cẩn như muốn nói ‘sao cậu đần vậy’, bổ sung thêm – Nếu như sang đó, không bao lâu tớ sẽ bị anh ấy lôi về phòng, nhưng có cậu ở đây thì khác, anh ấy sẽ không tùy tiện vào đây.

Được rồi, Mạc Cẩn thừa nhận cô hoàn toàn bị cô bạn thân này đánh bại.

Chỉ là, cô bạn nào đó đòi sang đây tâm sự với Mạc Cẩn mà nói còn chưa đến 10 phút đã ngủ thẳng cẳng.

Mạc Cẩn nhìn Ôn Hinh đang ngủ say, một lần nữa lắc đầu thở dài. Không lâu sau Mạc Cẩn cũng từ từ ngủ thiếp đi. Cũng nhờ Ôn Hinh, đêm nay Mạc Cẩn không còn suy nghĩ về Cố Cảnh Ngôn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui