Nhà tranh cuối thôn ánh đèn dầu tranh sáng tranh tối, trong nhà có ba người.
Một gã thanh niên mặc áo trắng, dáng vẻ xuất trần, đứng bên người hắn là một tên thiếu nữ mặc váy vàng.
Mà đối diện hai người thì là một lão đầu tóc đã lấm tấm bạc, lão đầu mặc dù già nua nhưng vẻ mặt vui mừng sung sướng.
Trên bàn đã chất đầy những vò rượu hết, Khương Ly sắc mặt như thường, mà già nua lão đầu đã chấp choáng say.
“Được gặp lão đệ ta rất vui mừng, thật không nghĩ Khương lão đệ ngươi lại là tuyệt thế cao nhân”
“Khương mỗ nào phải cao nhân, chỉ là một giới họa sư mà thôi”
"Đúng vậy, không biết lão đệ định ở thôn lâu không?” Hoàng lão đầu thâm tình hỏi.
“Vài ngày thôi, sắp tới ta có việc phải rời đi.
Lần này tự biệt sợ rằng rất lâu mới có thể trở về, Hoàng huynh nhớ bảo trọng sức khỏe”
“Ha ha ha, chỉ sợ đến lúc đó lão già ta đã thành một nắm đất vàng, lão đệ ngươi chỉ cần đến trước mộ của ta thắp vài nén hương là được”
Khương Ly gật đầu, không nói gì, giúp lão rót một bát rượu.
Phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi, đến tuổi này của lão đã xem như gần đất xa trời.
Hắn đến Đại La Thành cũng không rõ lúc nào mới có thể quay về, có lẽ đến lúc thì đã cảnh còn người mất.
Không khí có chút trầm thấp, Hoàng lão đầu chợt cười ha hả, nâng bát nói:
“Lão đầu ta sống lâu rồi, vợ cũng chết, con cái thành gia lập nghiệp, xem như trải qua đắng cay ngọt bùi, có gì đáng tiếc, đến Khương lão đệ, lâu rồi mới gặp mặt chúng ta phải uống một trận thật say”
“Được” Khương Ly hào sảng gật đầu, nâng bát.
Cho đến nửa đêm, Hoàng lão đầu say khướt nằm gục trên bàn, được Hoàng tứ bọn hộ vệ đến đón, bữa rượu tương phùng mới kiến thức.
“Khương thúc thúc, lần này rời đi, ngươi có thể mang theo ta sao?” Lúc này, Hạ Tuyết Đình đứng bên cạnh chần chờ hỏi hắn.
Khương Ly đưa mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp, nhìn thấy trong mắt nàng mong chờ, trầm tư chốc lát rồi gật đầu.
“Thật tốt” Hạ Tuyết Đình được chấp thuận vui mừng sà vào lòng hắn.
………….
Thiên Hương thôn bầu trời, Bạch Hạc tung cánh bay lượn, chao đảo đậu lên đỉnh cây cao, đưa mắt đắc ý nhìn xung quanh như đang đánh giá lãnh địa của mình.
Nó như hồi tưởng lại bản thân mười mấy năm trước hùng bá Xuyên Vân sơn, ăn hiếp đám thôn dân bá khí thao thiên, chỉ có điều bộ trọc lốc đầu lâu kia vừa hung ác vừa buồn cười, khiến đám người vây xem ghé mắt.
Cổng thôn đường núi, Khương Ly cùng Hạ Tuyết Đình hướng thân nhân bằng hữu nói lời từ biết.
Hôm nay có khá đông người đến đưa tiễn.
Thôn dân khi nhìn thấy Khương Ly bộ dáng trẻ trung mới biết hắn là võ giả cường đại, trước kia tới đây ẩn cư, đều giật mình kinh ngạc, với hắn thái độ cũng cung kính khách khí hơn nhiều.
Có người thông suốt, vì sao mấy năm trước Kiếp Đồ đến thôn lại lập tức bỏ chạy, về sau không còn quấy rối Thiên Hương thôn.
Mà Hoàng lão đầu được hạ nhân đỡ, nhìn Khương Ly thì cười khan, thân thiết nói:
“Người già rồi, uống chút rượu đã ngủ li bì, còn may kịp đến đưa tiễn lão đệ”
Hoàng lão đầu không giống với những thôn dân khác đối với hắn câu nệ, bởi vì bao năm qua cùng Khương Ly làm bạn, cũng hiểu rõ Khương Ly tính cách.
Khương Ly mỉm cười, cùng lão nắm tay, dặn dò:
“Hoàng huynh bảo trọng”
“Ha ha ha Lão đệ cũng thế”
Khương Ly cười gật đầu không nói thêm.
Hắn từ trong túi trữ vật, lấy ra một bức tranh, bức tranh này vẽ một con cao hai trượng, dài năm trượng hắc hổ, hung hãn vô cùng.
Đặt vào tay Hoàng lão đầu nói:
“Ta ở Thiên Hương thôn mười mấy năm, trước khi rời đi không có gì làm quà tặng, đây là tự tay ta vẽ một bức tranh, Hoàng huynh đem nó treo ở cuối thôn gốc mai già, ngày ngày hương khói, có thể bảo vệ Thiên Hương thôn đời đời an bình”
Hoàng lão đầu cũng không khách khí, vội vàng nhận lấy hướng hắn cười nói: “Vậy ta thay mặt toàn bộ thôn dân cảm tạ lão đệ, ngày mai lão huynh sẽ sai người đi gọi lưu lạc hàng xóm trở về, lần nữa an cư lạc nghiệp”
Khương Ly gật đầu, bức tranh này bên trong bao hàm hắn viên mãn Bất Diệt chân ý, nếu như được dân chúng thường xuyên cúng bái, hấp thu hương hỏa, uy lực sẽ càng thêm mạnh mẽ, ít nhất Chân Nhân phía dưới kẻ gian là không thể vào thôn hại người.
Bên này, Hạ Tuyết Đình cũng cùng cha mẹ bái biệt, liền cưỡi lên lưng Bạch Hạc cùng Khương Ly rời đi.
………..
Đại La Thành nằm chếch ở phía bắc, cách Vị Hà quận chừng một vạn dặm, một đường đi tới vẫn tính sóng êm gió lặng, ngoài trừ thỉnh thoảng có chút mắt mù phi hành yêu thú tấn công, bị Khương Ly tiện tay chém giết thì không có gì thú vị.
Khương Ly dẫn theo Hạ Tuyết Đình nhanh chóng lên đường, chừng nửa tháng sau, rốt cuộc chạy đến ngoài thành quan đạo.
Đại La thành là một tòa thành cổ ngàn năm, tường cao năm mươi trượng, bao trùm khuôn viên trăm dặm, dân cư đông đúc càng có trọng binh trấn giữ.
Mà bên cạnh Đại La thành nằm uốn lượn một dòng sông Hồng Hà, nước đỏ như ánh chiều tà, mang theo nhàn nhạt nguyên khí, dẫn đến khu vực này cây cối tươi tốt, địa linh nhân kiệt.
Trong truyền thuyết rằng ngàn năm trước, Việt quốc khai quốc hoàng đế Kinh Dương Vương Trần Cảnh, đang lúc dong thuyền đi dọc Hồng Hà, chợt tại nơi đây thấy được một đầu giao long hóa rồng bay lên bầu trời.
Liền quyết định định dời đô đến đây, đổi tên Đại La Thành.
Khương Ly cách quan đạo chừng một dặm liền thu hồi Bạch Hạc, dẫn theo Hạ Tuyết Đình theo cửa nam.
Phú quý hào hoa, vương khí ngút trời, ngay cả cổng thành cũng cực kỳ kiên cố nguy nga, khác hẳn những tòa thành khác.
Dòng người như nước chảy, Khương Ly sau khi giao nộp hai mươi đồng tiền phí thì đã được cho phép vào thành.
Đưa mắt nhìn xung quanh hai bên đường náo nhiệt phố xá, Khương Ly dự định tìm một tòa khách sạn nào đó nghỉ tạm, rồi tính toán sau.
Nhưng số hắn có vẻ hơi đen, phải đi cái thứ ba khách sạn mới có phòng trống, nguyên nhân là vì đợt này hưởng ứng Tứ Hoang điện cùng Quốc chủ lệnh triệu tập, cao thủ ở khắp nơi trên cả nước đều tụ tập về kinh thành.
Vì vậy, Đại La thành vốn dĩ náo nhiệt, chợt nhiều thêm một đám võ giả cao giai, thậm chí lâu lâu còn bắt gặp Chân Nhân cảnh dẫn theo môn nhân đệ tử đi dạo phố.
Đại La thành bên trong cấm phi hành, pháp lệnh này được ban hành từ thời Kinh Dương Vương, không người dám làm trái, dù cho uy danh hiển hách chuyên làm việc ác Chân Nhân lão quái cũng cực kỳ đê điều.
Bởi kẻ vi phạm đều đã chết, càng thêm không nói Trần Huyền Tông quốc chủ là một người tài cao gan lớn, ít ai dám tại kinh đô vuốt râu hùm.
………
Đông thành Phủ quốc công, tại trong đình hóng mát, một tên thanh niên mặc áo giáp, sắc mặt khó coi đang cúi đầu chắp tay.
“Đệ tử hành sự không chu toàn, mời Quốc Công xử phạt”
Lão quốc công yên lặng buông cần, giật lên một con cá chép, tiếp theo đem cá thả xuống nước, lắc đầu.
“Lạc Thần Tông này đã truyền thừa vạn năm, mặc dù hiện nay xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ngươi thất bại không có gì lạ”
“Nghe nói ngươi cùng Đông Ly Chân Nhân so chiêu, thực lực của hắn như thế nào?" Trần Thừa Dụ quay đầu, khuôn mặt già nua bình thản, tùy ý hỏi.
Thanh niên mặc áo giáp đen không ai khác chính là Thiên Phương Họa Kích Trần Thừa Minh.
Trần Thừa Minh nghe lão quốc công nói mình cùng Khương Ly so chiêu, có chút ngượng ngùng hồi đáp.
“Người này thâm bất khả trắc”
Lão quốc công mỉm cười, khoát khoát tay, để Trần Thừa Minh rút lui.
Lúc này bên canh lão bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, bóng đen này có vẻ đã ẩn nấp ở đây từ lâu, nhưng ngay cả Nửa Bước Chân Nhân Trần Thừa Minh cũng không phát hiện.
Bóng đen hơi cúi đầu cung kính nói:
“Lão gia, có Tứ Minh điện điện chủ tới thăm”
“Lý Công Minh đến…hắn cùng ta xưa nay không hề lai vãng, đúng lúc này đến thăm là có chuyện gì?” Lão quốc công ồ lên một tiếng, khuôn mặt lạnh nhạt lần đầu tiên biểu hiện ra một tia giật mình.
.